Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Chương 22


trướctiếp

Huyền bỗng dưng thấy khó chịu, linh tính có điều chẳng lành. Lòng cô nóng như lửa đốt. Hôm nay cũng không thấy KaBin đến cửa hàng của cô. Cô không biết cảm giác này xuất phát từ đâu, muốn tống nó ra ngoài quá.

-Cô em, ở đây có bán bánh ngọt không?

Cô ngẩng lên, một đám thanh niên ăn mặc lộn xộn, dây xích chằng chịt trên quần áo, tóc tai nhộm vàng khè. Loại người này cũng chẳng tử tế gì. Cô cười lạnh:

-Anh không nhìn biển hiệu trước khi vào đây à?

Huyền bưng bánh cho họ, có chút run sợ. Mấy tên kia thì cười đùa, nhìn chằm chằm vào ngực cô mà không biết xấu hổ. Mottoj trong số chúng cầm tay cô, giật xuống làm cô bất ngờ suýt ngã. Hắn vòng tay chạm vào eo cô. Huyền chừng mắt, bật dậy:

-Các người quá đáng rồi đấy…

Bọn họ lại cười ầm ĩ.

-Bà chủ giận rồi kìa… Ngoan, ngồi xuống đây với anh.

Với cá tính của Huyền thì làm sao cô chịu để yên. Cô lấy cốc nước trên bàn hất thẳng lên mặt tên khốn vừa kéo tay cô, hét lên:

-Biến đi!

Tên kia lãnh cốc nước xong thì đưa tay lên vuốt mặt, hắn tực lộn tiết, hét lên:

-Anh em phá nát chỗ này cho tao!

Hắn nhìn cô vói ánh mắt khinh bỉ,giọng giễu cợt:

-Loại hồ li tinh như cô chỉ xứng đáng với cóc thôi, bẩm thỉu hôi hám. Tôi cảnh cáo cô, nếu còn bám theo KaBin thì kết cục sẽ không như thế này đâu.

Huyền hoảng hồn nhìn bọn chúng đập phá cửa hàng. Cô hhoo lên:

-Các anh làm gì vậy? Ai cho các anh làm thế hả?

Nói lý vói bọn chúng thì phí lời. Cô lao vào, bẻ ngược tay tên hất bàn ghế của cô. Tiếng “rắc” vang lên, cô đạp vào khớp gối hắn từ đằng sau. Tiếng hét của hắn làm bọn kia dừng lại. Cô thả tên này ra. Dù sao hắn cũng bị gãy tay rồi. Bọn kia nhất thời hoảng hồn. Huyền cầm chiếc ghế gỗ phang một phát vào đầu tên cầm đầu. Cái chất nhờn mà hắn sờ thấy là máu. Hẳn hoảng, cơ mặt run run. Huyeeng khoanh tay, học võ từ hồi cấp 3 chẳng lẽ chỉ để quản lý mấy bà lười nhác ở nhà hay sao? Chúng lầm rồi. Đụng vào cô thì chắng khác gì đụng vào hổ dữ.

-Mau đưa hai tên kia đến bệnh viện. Nếu không thì kẻ tàn phế, người mất mạng vì chảy máu đấy.

Tên đại ca nhìn thấy máu thì xỉu tạ trận. Bọn còn lại thấy thế hoảng hồn lôi hai tên bị thương chạy mất dép. Nọn nhã nhét, chỉ có thế mà dám đến gây sự sao? Mất mặt, quá mất mặt!!!

Cô nheo mắt nhìn đống kính đổ nát, cùng cực của sự tủi thân. Vất vả lắm cô mới dựng được tiệm bánh này, ai ngờ… Nuowcsmawts cô bỗng nhiên giàn giụa.

Cô lau nước mắt, cầm chổi, bắt đầu dọn dẹp. KaBin lái con xe Jeep đến, anh lao thẳng vào trong của hàng, nhìn qua một lượt rồi hỏi cô:

-Có chuyện gì vậy?

Uất hận làm cô chẳng thèm trả lời anh. Cô cúi xuống nhặt miếng kính vỡ trên sàn.

-Á..á..á…

Miếng kính xẻ vào tay cô, máu đỏ tươi từ vết thương chảy ra, rỏ xuống mảnh kính sáng hòa với giọt nước mắt mặn chát. KaBin bước nhanh qua những mảnh vỡ vụn, nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh có chút phức tạp. Đôi long mày chau lại, giọng trách móc:

-Sao lại bất cẩn như vậy.?

Huyền giựt tay ra, quay người tiến về quầy tìm băng cá nhân. Giọng cô lạnh. Không khí đã trầm lại càng trầm hơn:

-Anh đừng đến đây nữa.

-Cho tôi một lý do.

Anh đã bước đến cạnh cô từ lúc nào, siết chặt tay cô, đưa lên miệng mình, liếm vết máu đi. Huyền giật mình, muốn giật tay ra nhưng bắt gặp ánh mắt của anh, tim cô lại nhảy trong lồng ngực. Ánh mắt này khiến cô thoáng run sợ. Cô không dám nhìn, quay sang hướng khác nhỏ giọng:

-Anh đừng đến đây nữa. Hôm nay vợ chưa cưới của anh thuê người đập phá quán. Tất cả là do anh.

-Đó không phải vợ chưa cưới của tôi.

-Nhưng…

Không phải vợ chưa cưới. Cô nhìn anh rồi lại nhìn xuống đống đổ nát, nên vui hay buồn. Cô không nên nghĩ cho bản thân một cơ hội.

-Hôm trước cô ta nói hai người…

Anh băng lại vết thương cho cô, vuốt nhẹ mái tóc, cười yêu chiều:

-Là cô ta nói chứ đâu phải anh. Ngốc thật. Anh đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nũa đâu. Em sợ hả…

Sợ ư? Từ này không có trong từ điển của cô. Thật ra vừa nãy anh đã nhìn thấy cảnh chiến đấu oai hung của cô, anh không ngờ con người nhỏ nhắn như cô mà lại rat ay mạnh như vậy. Huyền chưa kịp trả lời thì anh đã rút điện thoại, bấm một dẫy số. Cô chỉ nghe anh nói loáng thoáng một câu:

-Đem bọn đàn em đến đây…

Khoảng 5’ sau, một chiếc xe BMV đậu trước cửa hàng. Bốn ngườ mặc vest đen đi vào. Cúi đầu chào KaBin. Huyền tròn mắt nhìn họ, bất giác lùi lại một bước:

-Các anh không phải xã hội đen đấy chứ?

KaBin lắc đầu: -Họ là người của anh.

Anh quay người, vỗ vai người đứng gần anh nhất:

-Giúp anh dọn dẹp một chút. Anh có việc phải đi ngay bây giờ.

Họ gật đầu, ánh mắt quét dưới sàn, có chút ngạc nhiên. Anh đi rồi họ bắt đầu dọn dẹp. Huyền thấy áy náy quá:

-Tôi tự dọn dẹp được, các anh về đi.

Bốn anh chàng này cầm chổi có vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn tiếp tục dọn dẹp, ánh mắt họ nhìn Huyền vừa kính trọng vừa thân thiện:

-Chị dâu cứ ngồi nghỉ đi, xong việc là đại ca sẽ về đây liền.

Huyền gật đầu, cứ để họ dọn, vừa đỡ tốn sức, vừa đỡ tốn tiền thuê người dọn vệ sinh. Nhưng Huyền tròn mắt: không phải chứ, mấy người họ gọi mình là “chị dâu?” Mặt cô nóng lên, đôi má hồng hồng, cô lại lắc đầu:

-Tôi không phải là chị dâu, các anh nhầm người rồi!

Bọn họ nhìn cô cười:

-Chị dâu đỏ mặt kìa. Người mà đại ca chấm thì không thoát khỏi vòng tay anh ấy đâu. Chị nhất định là chị dâu của tụi này rồi…


trướctiếp