Nàng vốn tưởng rằng Nam Cung Ngự chỉ đang nói giỡn mà thôi, cũng
không có nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày thứ hai lên đường hắn quả thật đi chung với nàng. Đương nhiên không phải là quang minh chính đại đi cùng
đội ngũ hộ tống, mà hoá trang thành thương nhân hoặc khách đi đường, khi thì gần khi thì xa đi theo đoàn người.
Tịch Nhan nội tâm vốn đang trống rỗng, rốt cuộc có chút cảm giác tràn đầy kiên định
Khi nàng 10 tuổi bắt đầu được nhận vào Thanh Vân Môn, sư phụ nàng y thuật
cùng kiếm thuật đều cao cường nhưng nửa điểm bản lãnh của sư phụ nàng
thật sự cũng không học được, chỉ duy nhất thu hoạch được là cái thói cà
lơ phất phơ, nhưng chung quy nàng cũng có được một vị sư huynh hợp ý với mình là Nam Cung Ngự.
Hai người cũng xem như là bạn thanh mai
trúc mã, nhưng Tịch Nhan có điểm không ưa nổi hắn đó là cái tính thích
lang thang không kiềm chế được ! Bởi vậy mỗi khi gặp nhau là nàng cùng
hắn đều thi nhau đấu võ mồm.
Tuy nàng cùng hắn khắc khẩu như vậy
nhưng Nam Cung Ngự cũng được coi như là người duy nhất có thể khiến Tịch Nhan cảm thấy thân thiết cũng như tín nhiệm, bởi vậy có hắn cùng nàng
đồng hành trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp.
Lại gần một tháng trôi qua, đoàn người cuối cùng cũng tới Bắc Mạc quốc.
Đêm trước đó, Nam Cung Ngự hàm ý sâu xa cười với Tịch Nhan nói một câu «
Cần chú ý », Tịch Nhan cũng hơi đóan được vì sao hắn lại nói vậy, nhưng
nàng cũng không nghĩ rằng nàng vừa mới đặt chân vào kinh thành thì liền
có chuyện phát sinh.
Nguyên nhân của sự việc là : không biết từ
đâu lao ra một người nhảy vào đội ngũ hộ tống quận chúa, khiến cho đội
ngũ đang chỉnh tề hàng lối liền rối lọan hỗn độn.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, xa phu của Tịch Nhan cũng bị kinh động không ít, té ngã ra
ngòai, ngay cả xa giá cùng ngựa đều bị kinh động, ngay khi người lạ kia
dừng lại, thì xe ngựa của Tịch Nhan cũng mất đi khống chế.
« Phanh » một tiếng, Tịch Nhan va thật mạnh vào vách tường phía trên trong xe
ngựa, cũng may bên trong xe ngựa đồ đạc khá mềm, mới không có cảm giác
đau đớn mấy.
Nhưng mà bên ngòai, mọi người chung quanh đều không
dám tiếp cận con ngựa điên đang lồng lộn không ngừng, cũng có vài người
nóng lòng muốn thử, nhưng đều thất bại không dừng được ngựa.
Ngay
lúc này, không biết từ khi nào tửu lâu bên cạnh xuất hiện thân ảnh của 1 thiếu niên y phục xanh ngọc nhanh nhẹn nhảy xuống, đột nhiên dừng lại
trên lưng ngựa, một tay cầm cương, gắt gao hét to một tiếng, quả nhiên
sau tiếng hô, chú ngựa ngoan ngõan dừng lại.
Khóe miệng thiếu niên nhếch lên cười khẽ, nhìn về phía đối diện trên lưng ngựa thóang qua
phía sau có một nam tử thị vệ liền xoay người tiến đến xa giá vén rèm xe lên.
Nhưng ngay lúc đó, phía trước lại đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, thiếu niên quay đầu, liền thấy mấy con ngựa đồng thời
đều dừng trước xe ngựa, đứng đầu là một nam tử mặc y phục sang trọng,
mắt hoa đào thon dài hơi hơi nheo lại, nhìn bộ dạng hắn rất quen thuộc.
« Lục ca... » thiếu niên nghi hoặc thì thào nói, tựa như không ngờ người tới lại là hắn.
Mà đối diện nam tử kia giống nhau thấy hắn thật bình tĩnh, chính là nhếch
lên nụ cười tà ý, nhìn về phía xe ngựa của Tịch Nhan nói : « Thị vệ
không cẩn thận va phải xe của quận chúa, thỉnh quận chúa thứ lỗi »
Bên trong xe ngựa, Tịch Nhan vừa nghe thấy, liền biết lần va chạm này rõ ràng là cố ý.
Nàng trong lòng cười lạnh, truyền ra một âm thanh, thật sự là không lời nào
diễn tả hết thật nhẹ nhàng, dịu dàng cực kỳ dễ nghe : « Không biết là
thị vệ của ai, lại được dạy dỗ tốt như vậy. »