Hans trầm mặc, lảo đảo đứng lên trước cánh cửa, hạ giọng nói:
“Nói như vậy, Lilth đến từ bên kia cánh cửa, cô ấy…”
King gật đầu, vỗ vỗ vai Hans, cậu ta lại lập tức khuỵu xuống,
không đứng lên nổi. Hắn ngồi xuống bên cạnh Hans, dõi mắt nhìn
vào khoảng không phía bên kia cánh cửa, mặc cho Hans có nghe hay
không, vừa đáp, vừa đều giọng kể một câu chuyện:
“Ừ, từ bên kia cánh cửa. 81 năm trước có một cô gái tên là
Emylia Lilith, chết do tai nạn giao thông khi đang đưa đồ cho bạn
trai. Hai người họ tình cảm rất mặn nồng, trước khi chết, ý
chỉ của cô ấy thậm chí còn can thiệp tới từ trường trái đất, truyền thông điệp lưu luyến cuối cùng tới Johan Crisp, người
bạn trai kia. Khiến cho anh ta nhìn được ảo ảnh của cô ấy trong
rất nhiều năm về sau.”
“Người này sống cùng với ảo ảnh này gần như suốt quãng đời
còn lại. Ông ta cũng tham gia rất nhiều luận án về tâm linh,
nghiên cứu về sóng não lượng tử, khả năng tương tác của sóng
não với môi trường thực tế. Cuối cùng đưa ra kết luận, ý
niệm, ký ức, và tính cách của chúng ta đều được lữu trữ, và có thể chuyển tải. Giống như Emylia Lilith đã ghi đè bản thân
cô ấy vào vùng thùy thái dương của ông ta. Dù cho chỉ có một
phần, hơn nữa làm cho ông ta gặp nhiều triệu trứng giống như tâm thần phân liệt, người này quả quyết rằng, Lilith đã dùng chung cơ thể để sống với ông ta. Nếu như có thể cho cô ấy một cơ
thể khác, sau đó truyền những dữ liệu này sang, liệu có cách
nào phục sinh Lilith không !?”
“Mười năm trước, ông ta đã chết. Dự án này được tôi sao chép
lại, cuối cùng đi tới giả thiết, nếu chỉ cần một nơi chứa ký ức là được, vậy thì thân thể tạo ra bằng số liệu có phải
cũng chứa được không !? Thân thể số hóa có khả năng lưu trữ
tốt hơn thân thể sinh học rất nhiều. Bởi vậy, thế giới thứ hai này bắt đầu được hình thành, lấy trung tâm là Lilith. Cũng
bởi vì, chỉ có bước sóng của cô ấy mới đủ mạnh để hoàn
thành việc chuyển giao dữ liệu này, mà vẫn sống…”