Trời ngày càng
lạnh, Hà thị dự tính lên trấn mua chút vải vóc, may vài cái áo bông cho
tụi nhỏ. Hiện tại trong nhà cũng có dư ít tiền, không khổ như trước kia
nữa. Tiểu Hổ năm trước còn mặc lại áo bông của Ngư Nhân, lúc ra ngoài
đều bị đám nhỏ trong thôn trêu chọc, khi về nhà liền cáu kỉnh không vui. Hà thị lòng chua xót vô cùng. Ngư Nhân qua năm cũng đã mười bốn, tuổi
này nhà người ta đã tính chuyện mai mối rồi, cũng phải may cho nó hai bộ quần áo. Hai đứa còn lại cũng không thể bỏ qua.
Sáng sớm, Hà thị đã bảo tiểu Hổ chuẩn bị tốt xe trâu. Người một nhà đều sẵn
sàng lên trấn mua đồ cho mùa đông. Đầu đông, thời tiết trở lạnh, nhưng
tuyết cũng còn ít, nếu không không thể nào đi đường rồi. Nhà Bạch tam
thẩm hôm nay cũng lên trấn, muốn đi nhờ xe. Tiểu Hổ vội vàng lái xe tới
cửa thôn, Bạch tam thẩm đã chờ ở đó. Lên xe xong, đoàn người liền hướng
trấn trên mà đi. Dọc đường, Bạch tam thẩm luôn miệng khen xe ngồi tốt,
so với đi bộ tốt hơn nhiều lắm. Tuy vậy, ngữ điệu cũng có chút chua
chua. Hà thị và Ngư Nhân cũng không nói nhiều, người trong thôn không
giàu, làm gì có ai có tiền mua trâu, đều là dựa vào bản thân. Nhà thôn
trưởng cũng có trâu, bình thường đều coi như bảo bối.
Tới trấn
trên, Hà thị dẫn Ngư Nhân, tiểu Kỳ cùng Bạch tam thẩm xuống xe. Tiểu Hổ
đem trâu tới tiểu viện nhà mình. Cũng không dám để Bạch tâm thẩm biết
nhà mình còn thuê viện. Cái này mà để người trong thôn biết, hai lão
nhân nhà mình không biết còn tới cửa nháo tới cỡ nào nữa.
"Nương, con tự mình đi tìm muội muội. Nương dẫn tiểu Kỳ bồi Bạch tam thẩm lên
trấn mua đồ đi. Lát hồi con đi tìm mọi người." Ngư Nhân cố ý tránh đi,
Hà thị cũng hiểu ý nàng, gật gật đầu, lôi kéo Bạch tam thẩm rời đi.
Ngư Nhân lần này cũng mang theo chút mẫu hoa văn mới. Hoa văn đã giao ra
không ít, bạc cũng cầm lại không ít, nhưng tóm lại cũng là nằm trong tay người khác, cái này khiến trong lòng Ngữ Nhân rất mâu thuẫn. Cũng may,
mấy mẫu hoa văn này chưa phải đẹp nhất, cái tốt nhất còn ở trong đầu
mình. Nếu mình có cửa hàng riêng, tự mình kinh doanh được thì thật là
tốt biết bao. Chờ thêm năm nữa, Ngư Nhân muốn nghĩ ra một cái cớ, chạy
tới kinh thành xem.
Tới cửa hàng, nói chuyện phiếm với tiểu Mỹ
vài câu, lại đem hoa văn giao cho Vương chưởng quỹ, cầm bạc của mình,
Ngư Nhân lại chạy đi tìm Hà thị.
"Tỷ tỷ." Ngư Nhân vừa nhìn lại thì tiểu Hổ cũng dã chạy tới.
"Buộc trâu xong rồi?" Ngư Nhân tuỳ tiện hỏi.
"Dạ, buộc rồi, có cho nó ít cỏ với nước." Tiểu Hổ ngây thơ cười nói.
"Đệ mỗi lần lên trấn đều nhớ mang theo cỏ với nước, đệ đối với tỷ còn chưa tốt như vậy nha." Ngư Nhân chọc ghẹo.
Kéo kéo tay tiểu Hổ, hai tỷ đệ thân thiết đi về phía trước. Không lâu sau,
cả hai nhìn thấy Hà thị. Trên tay Hà thị đã cầm rất nhiều đồ đạc, Ngư
Nhân và tiểu Hổ chạy nhanh tới cầm giúp.
"Tiểu Hổ, con trước lấy xe đã." Hà thị phân phó, Bạch tam thẩm nhìn Hà thị mua nhiều đồ như vậy, trong lòng rất hâm mộ.
Đoàn người tiếp tục đi lại trên trấn, tới tiệm may, Hà thị không chọn quần áo may sẵn, mà là lựa ba tấm vải bông.
"Tam thẩm, một hồi bà đem cuộn vải này về, may cho Lâm tử kiện xiêm y đi." Hà thị quay đầu nói với Bạch tam thẩm.
"Làm sao không biết xấu hổ như vậy, không cần, không cần đâu." Bạch tam thẩm liên tục xua tay, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười. Tâm lý hâm mộ ghen
tị cũng được an ủi một chút.
"Đều là hương thân, không nên khách
khí, bà cũng giúp nhà ta không ít, chút tâm ý ấy xin đừng từ chối. Tiểu
Mỹ nhà ta làm ở tiệm thêu, mỗi tháng có ít tiền mà." Hà thị nhét vải vào tay Bạch tam thẩm.
Dầu, muối, tương, dấm, gạo, bột mì, Hà thị
mỗi thứ mua một ít. Hiện tại trong nhà có chút khá giả, miệng mấy đứa
nhỏ cũng kén lên. Không thích canh suông nước ngọt như trước nữa. Lúc
tới hàng điểm tâm, Hà thị ghé vào mua chút đồ đám nhỏ thích ăn. Nhị lão
trong thôn cũng cần phải hiếu kính. Đồng thời, bà còn cấp Bạch tam thẩm
một phần, khiến trong lòng Bạch tam thẩm cân bằng trở lại.
Tiểu
Hổ đuổi xe trâu chạy đến, đem đồ vật bỏ hết lên trên. Mấy người vừa ngồi lên thì vừa vặn xe cũng chật rồi. Tiểu Hổ có chút đau lòng cho con
trâu.
Đưa Bạch tam thẩm về cửa thôn xong, một nhà Ngư Nhân liền trở về nhà.
"Nương, gạo trong nhà còn nhiều mà, trong góc sương phòng còn mấy bao to nha."
"Con nít biết cái gì chứ, đông tới sẽ không lên trấn được nữa, dựa vào số
gạo này cũng không đủ dùng đâu. Sắp tới còn phải đi chuyến nữa." Hà thị
vừa sửa sang vừa nói "Thừa dịp hiện tại thời tiết sáng sủa, từ ngày mai, các con cùng nương lên núi chặt thêm nhiều gỗ một chút, mùa đông dùng
rất nhiều."
Một đêm vô sự. Ngày hôm sau, Hà thị sáng sớm đã gọi
ba tỷ đệ dạy. Hôm qua đã qua chỗ Bạch tam thẩm, nhờ bà ấy giúp chăm sóc
tiểu Kỳ vài ngày. Buổi sáng ở nhà bà ăn cơm chơi đùa, giữa trưa mới đón
về. Đương nhiên không phải đi tay không. Hà thị đã sớm đem ít rau xanh
sau viện hái xong, dắt tiểu Kỳ đi.
Đi nửa đường, Ngư Nhân vẫn còn buồn ngủ. Lần này là lấy củi để đốt lửa, chỉ cần đốt được là được. Hà
thị cũng không chạy lên núi, chỉ mang theo hai tỷ đệ đi tới chân núi,
vào trong rừng, tìm mấy cây không lớn không nhỏ mà chặt. Hà thị khiêng
góc lớn, Ngư Nhân và tiểu Hổ vác mấy gốc nhỏ hơn. Cứ như vậy mà về. Chờ
về tới nhà thì bả vai đế sưng đỏ hết. Buổi chiều đương nhiên là ở nhà
nghỉ ngơi.
Ăn cơm xong, Hà thị đi làm áo bông, Ngư Nhân và tiểu
Hổ ở một bên đánh cờ tướng. Tiểu Kỳ ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn. Ngư
Nhân nhìn bộ dạng hứng thú của nó, nói:" Tiểu Kỳ, muốn học không? Tỷ chỉ đệ."
"Cờ tướng có ba mươi hai quân, đệ xem, chia thành hai
màu đỏ và đen. Mỗi bên mười sáu quân." Ngư Nhân nói xong. Tiểu Kỳ còn
thật sự nghiêm túc nghe.
"Hôm nay trước chỉ đệ nhận thức quân cờ, đệ nhìn, đây là quân suất..." Ngư Nhân kiên nhẫn dạy.
Liên tục vài ngày, mấy mẹ con đều sáng sớm rời giường đi đốn củi. Buổi chiều ở nhà bổ củi, để phơi nắng dưới mái hiên .Chờ phơi xong thì gom lại để
trong nhà. Qua vài ngày đã chất thành núi nhỏ. Ngư Nhân nghĩ vậy là đủ
rồi, nhưng Hà thị nói, chút kia còn chưa đủ. nếu muốn an ổn ngồi trong
nhà qua mùa đông này, thì còn phải lên núi vài ngày nữa. Lần này ai cũng mệt mỏi, đành phải nghỉ tạm vài ngày rồi mới tiếp tục đi.
Lúc
rảnh rỗi, Hà thị liền làm áo bông. Không quá hai ngày, đã đem áo bông
của tiểu Kỳ làm xong. Còn lại ba đứa nhỏ, tới tối chậm rãi mà làm.
Bận rộn chừng mười ngày, cuối cùng đã chuẩn bị xong củi lửa cho mùa đông.