Thông Điệp Cuối Cùng
Chiếc roll royce cổ thắng
gấp trước
cổng nhà, Phát bước xuống rồi nhanh chóng vào nhà. Sơn và An đang ngồi chờ
trong phòng khách, thấy Phát bước vào Sơn nói ngay.
- Thế nào rồi?
Phát ngồi xuống ghế và
nói. –Đã tìm ra.
Anh lấy ra một tập giấy
và bắt đầu nói, anh dường như không thể để phí một giây nào nữa.
- Đầu tiên là đoạn mật mã ban đầu. Vừa nói
anh vừa chỉ vào mẩu giấy dưới bàn. Sơn ngồi cùng chiều liếc nhìn nó, An tiến ra sau ghế để xem cho kĩ hơn.
“Mắt phải
1010.5.99A.XXX.99.77A
3.A.99A.X.X.1010.A
Mắt trái
66A.A.77.9
4.9.JJ.(…)”
Phát nói tiếp. –Nếu chúng
ta mã hóa các quân bài này thành những kí tự số thì nó sẽ như thế này.
- Mã hóa như thế nào? –Sơn hỏi.
- Kí tự A sẽ thay bằng 1, kí tự J sẽ thay
bằng 11, tương
tự Q sẽ là 12 và K là 13. Giống như cách tính điểm trong bài Phỏm. –Phát giải
thích. –Ta sẽ được như thế này.
Vừa nó Phát vừa chỉ vào
mảnh giấy trên bàn.
“Mắt phải
1010.5.991.XXX.99.771
3.1.991.X.X.1010.1
Mắt trái
661.1.77.9
4.9.1111.(…)”
Dưới sự chăm chú theo dõi của An và Sơn, Phát nói tiếp.
- Nếu ta cộng các số trong dấu chấm lại.
Chú ý là vẫn giữ nguyên mười và mười một, không được tách thành một không hay một
một thì ta sẽ được là.
“Mắt phải
20.5.19.XXX.18.15
3.1.19.X.X.20.1
Mắt trái
13.1.14.9
4.9.22(…)”
- Đó chính là sự tương quan giữa các quân bài tây
và bảng chữ cái.
- Quân bài và chữ cái ư? Sơn hỏi.
- Đúng vậy. -Phát trả lời. –Quân bài có 52
quân chia cho 4 nước thành 13 quân khác nhau còn chữ
cái có 26 chữ. Nếu ta thay A bằng 1 và J bằng 11 vào và cộng lại ta sẽ được như
vậy.
- Thế thì sự tương quan như thế nào? –An hỏi.
- Đây. –Vừa nói Phát vừa lật qua trang
tiếp theo. –Từ những số này ta sẽ đánh dấu bằng số thứ tự của chúng trong bảng
chữ cái anphabet đầy đủ, ví dụ như 1 bằng A, 2 bằng B, 3 bằng C, 4 bằng…Vâng
vâng
Ta sẽ được.
“Mắt phải
TES(.)RO
CAS(.)(.)TA
Mắt trái
MANI
DIV(…)”
Phát nói tiếp. –Vì có một
vài kí tự trống nên ta sẽ kí hiệu chúng là kí tự này. – Vừa nói Phát vừa chỉ
tay vào kí tựu (.) trên trang giấy rồi nói tiếp.
-Vì kí tự Mani được đầy đủ nên ta bắt đầu
suy ra từ nó. Theo tôi nó có nghĩa là đôi tay.
- Này, không phải chứ? –Sơn cắt ngang lời anh.
Phát nhìn Sơn lắc đầu. –
Ý tôi không phải là tiếng Anh mà là tiếng Ý.
- Tiếng Ý? –Cả Sơn và An đồng thanh.
- Đúng vậy. Và sau khi tham khảo một số
tài liệu và từ điển thì tôi có thể khẳng định được ở mắt phải những số bị mất ở
hàng đầu tiên là 77A theo thứ tự là 15 và có nghĩa là O, nên hàng thứ nhất sẽ
là TESORO có nghĩa là kho báu.
- Kho báu ư? –An tròn mắt nhìn Sơn.
- Tiếp tục đi, Sơn nói.
- Được rồi, và từ thiếu ở hàng thứ hai sẽ
là 3.A có nghĩa là 3.1 và tương ứng theo thứ tự trong bảng chữ cái là C.A.
- Vậy nó là CASCATA. –An nói.
Phát tiếp lời. –Đúng vậy,
đó là thác nước. Còn ở hàng cuối cùng bị mất bên
mắt trái tôi không thể tìm ra được.
- Đó chính là DIVINE có nghĩa là thần
thánh. –Sơn
nói.
- Sao anh lai biết được?
Sơn mỉm cười nói. –Mắt trái là
MANI DIVINE có nghĩa là “Đôi tay thần thánh”(1). Đó là nghệ danh của ông sơ nhà
tôi.
- Vậy mắt trái chính là chữ kí của ông ấy?
–Phát nói.
Sơn gật đầu đồng ý rồi nói. –Vì vậy tôi tin chắc rằng anh đã đúng.
An suy nghĩ trong giây
lát rồi lên tiếng. –Nhưng mà hình như tiếng Ý có dấu nhấn mà, như là dấu sắc hay dấu huyền của
chúng ta gì đó, em đã từng thấy một lần
từ một người
bạn trong trường đại học.
- Có thể ở đây ông em bỏ qua những dấu đó.
–Phát giải thích. –Vì đơn giản đó chỉ là những kí tự để đánh dấu cách phát âm
và đặt trọng âm, không ảnh hưởng đến nghĩa của từ.
- Nhưng tại sao không phải là tiếng anh, nó có phải
hợp lí hơn không. Vì bảng chữ cái tiếng
anh đầy đủ 26 chữ cái còn bảng chữ cái tiếng Ý đầy đủ đâu có đủ nhiêu ấy.
- Biết là thế, nhưng lúc này tiếng Anh chưa phổ
biến và hơn nữa ông anh rất yêu nghệ thuật Ý
và thần tượng
Da Vinci nên tiếng Ý có lẽ là lựa chọn
tốt nhất.
An tiến về phía ghế ngồi
rồi nói. –Phải chăng mắt phải có ý là kho báu trong thác nước?
- Có lẽ là vậy. –Sơn đáp.
Phát ngả người ra sau nói. –Vậy thác
nước ấy ở đâu?
- Trong cấm địa. –Sơn đáp. –Và giờ chúng
ta sẽ vào đó ngay. Anh chờ ở đây tôi phải về phòng thay đồ và lấy một vài thứ.
- Được rồi. –Phát đồng ý.
An cũng nhanh nhảu đứng lên.
–Chờ em với.
Đang đứng lên thì Sơn quay lại phía An.
- Em
phải ở nhà.
- Không, em phải đi. –An cãi lại. –Em đã
vào đó một lần rồi.
- Không là không.
- Em sẽ gọi điện mách bố. –Vừa nói cô vừa
đứng dậy đi về phía cái điện thoại cố định treo trên tường.
Sơn chạy theo kéo cô lại rồi suy
nghĩ trong phút chốc. –Thôi được.
***
Sau khi băng qua đám cỏ
đồng, Sơn quay lại nhìn về phía sau, anh thấy một vệt cỏ dài bị ngã rạp xuống
tạo ra một lối mòn tạm thời. Sơn biết rằng nếu mấy ngày nữa mà không có ai qua đây thì nó sẽ mọc kín lại như chưa bao giờ có ai bước qua
vậy. Tiến lên con đồi, lần này cả ba đi rất nhanh vì đây không phải là lần đầu tiên nữa. Những dãi băng
đỏ quấn trên mấy cành cây hôm trước vẫn còn đó
nhưng màu đã nhạt dần. Chúng giúp anh định hướng dễ hơn. Sơn bước lên trước rồi quay lại kéo An
và Phát lên sau. Cứ thế cả ba leo lên hết ngọn đồi. Lên tới thác nước. Sơn nhảy
lên tảng đá trước đó nhìn xuống cấm địa.
Một mũi tên dài chạy thẳng hướng vào nơi anh đang đứng chỉ thẳng vào ngọn thác.
- Phải chăng đây là ý đồ của ông sơ nhà
anh và ông quản gia lúc đó?
Sơn quay lại, anh thấy Phát đã leo lên hòn đá và hất cầm về phía cánh đồng. Phát
nói.
- Cánh đồng được tạo thành hình mũi tên
chỉ thẳng lên đây, theo tôi thì ông ấy đã có sẵn một kế hoạch. Tạo ra một cái
chết cho riêng mình, để lại một lời nguyền để ai không dám vào đây nữa và tạo
ra một kho báu cho con cháu mình, những người tài giỏi có đủ khả năng để tìm ra nó qua việc đi tìm lời giải ẩn chức trong tác
phẩm mà chính ông tạo ra - nàng Mona Lisa. Tất nhiên là có sự giúp đỡ của bác quản
gia. Sau khi ông chết, bác quản gia sẽ là người sắp xếp mọi việc.
Sơn nhìn Phát mỉm cười
nham hiểm. – Anh nghĩ vậy sao?
- Tất nhiên rồi. Đó chính là thông điệp
cuối cùng cụ nhà anh muốn gửi cho anh đấy. Không biết người tài giỏi tìm ra nó
sẽ xử lí số tài sản kếch xù ấy như thế nào đây.
- Mọi việc vẫn chưa xong đâu. –Sơn từ từ quay lại.
–Không biết thác nước như thế này thì kho
báu được giấu thế nào đây.
Phát quay lại nhìn ngọn
thác. Nó cao sừng sững với từng hàng nước mạnh mẽ đổ thẳng xuống phía dưới rồi men theo
con suối chạy thẳng ra cái vực phía sau.
- Anh ơi, nước mát quá. –An vừa nói vừa
đưa tay rửa mặt rồi cô lấy tay tạt nước lên người Phát.
- Thôi nào An. –Sơn cáu gắt.
An im lặng nhìn lên ngọn
thác. –Chúng ta sẽ lên đó bằng cách nào đây.
Cả ba nhìn ra xung quanh.
Một vách đá dựng đứng cao vun vút như một pháo đài kiên cố.
- Không biết ông tôi lên đó bằng cách nào?
–Sơn thắc
mắc.
- Anh có nghĩ là chú anh biết kho báu này
không? –Phát hỏi.
Sơn im lặng không đáp.
- Tôi nghĩ là ông ấy biết rất rõ. Không phải tự nhiên chú
anh được lại sở hữu căn phòng có bức
tranh ấy. Phải chăng chính ông đã giải ra nó trước chúng ta.
- Không thể nào.
- Có thể lắm chứ.
- Nhưng sao ông ấy lại không ở đây để bảo vệ nó. –Sơn
nói.
- Ông ấy vẫn hay về đây đấy chứ, vào mùa
hè phải không.
Sơn ngạc nhiên nhìn Phát, anh định hỏi câu gì đó nhưng Phát đã nói trước. –Không có gì phải ngạc nhiên đâu chính An đã nói cho tôi tất cả.
Từ lời nguyền cho đến chú anh.
Sơn mỉm cười tiến lên phía trước.
–Vậy anh giải thích vì sao ông ấy lại chỉ
về đây vào màu hè đi.
- Chờ tôi chút đã.
Nói đoạn Phát nhảy xuống
dòng suối rồi tiến về phía con thác. –Vì là mùa hè nên nước chỉ tới đầu gối. Phát tiến
lại gần ngọn thác rồi leo lên mấy hòn đá
nước đang chảy xuống dữ dội. Sơn chăm chú nhìn theo Phát.
Phát nhảy khỏi hòn đá vào
phía trong dòng nước rồi biến mất.
- A, hay quá. –An hét lớn.
- Này, nó là gì thế? –Sơn nói nhỏ rồi lội xuống
nước.
Anh tiến lại gần hòn đá
để nhìn rõ hơn vào dòng nước đang đổ xuống ầm ầm.
- Vào đây đi. –Tiếng Phát gọi vọng ra.
Lúc này An cũng đứng sau
lưng anh. –Anh vào trước nhé.
Nói đoạn Sơn nhảy vào
trong. Bên trong là một hang động được ngụy trang phía sau dòng chảy của con
thác. Sơn
quay lại kéo An vào rồi tiến vào sâu hơn. Phát đang đứng chờ phía trước.
- Đó chính là lí do chú anh chỉ cần bảo vệ
nó vào mùa hè. Vì về mùa đông nước lên
rất cao, do đó nếu có ai vào cấm địa này cũng không thể phát hiện ra cái
hang động ẩn sau cái dòng nước đang ầm ầm đổ xuống này. Nhưng vào mùa hè, lượng nước
giảm đi rất nhiều nên có thể dễ dàng thấy hang động bên trong này qua làn nước
mong manh của thác nước đang đổ xuống nếu ta đứng gần.
- Sao anh lại phát hiện ra điều này?
Vừa nói cả ba vừa tiến
vào trong. –Suy luận thôi.
Đi được một đoạn cả ba bị
chặn lại bởi một vách đá. Sơn ngước nhìn lên trên cao. Bên trên hoàn toàn trống
không giống như một giếng trời trong hang động vậy.
- Chúng ta làm cách nào lên đó đây? –An
hỏi.
Cả ba cùng nhìn lên giếng
trời phía trên, nó cao cũng tương đương ngọn thác. –Tôi chịu. –Sơn nói.
Phát suy nghĩ đôi chút
rồi đưa ra ý kiến. –Hay là có hệ thống gì quanh đây chăng, mọi người tìm thử
xem.
Cả ba mò mẫm xung quanh
xem thử có hệ thống gì không. Những hòn đá nhỏ nhô ra hay những tảng đá khác
màu cả ba đều thử nhưng vô dụng.
An đứng dậy mệt mỏi. Cô
dựa lưng vào tường bổng một cái gì chuyển động sau
lưng cô rồi An ngã mạnh vào trong.
Cả Phát và Sơn chạy lại nhìn vào. An đang bệt dưới đất trong một căn phòng. Cánh
cửa được làm bằng đá, khi An dựa vào cánh cửa nó bị ngã vào bên trong.
Phát đưa tay kéo An dậy
rồi phủi đất cho cô. Sơn tiến vào sâu căn phòng.
Sơn ngước nhìn lên trên, có một khe hở nhỏ rọi ánh nắng xuống bên
dưới địa đạo
này.
Giữa căn phòng bao quanh
toàn đá này là một cái cột nhô cao lên khoảng một mét. Sơn nhìn quanh, cả bốn bên đều dựng các bức tranh được vẽ
trên vải trắng. Theo thời gian mảnh vải cũng đã đổi sang một màu vàng úa, màu
sắc của chúng cũng nhạt dần. Sơn nhìn trên bức
tranh trước
mặt là hình của một quý ông và một quý bà
trong một bộ đồ tây sang trọng. Anh chạy một vòng tròn khắp các bức tranh tiếp
theo. Vẫn là hai người đó và có tấm còn có cả hai người thanh niên trẻ tuổi.
Anh nhận thấy rằng họ có những nét gì đó
quen thuộc.
- Có tám tấm tất cả. –Phát nói.
Những nét quen thuộc này
làm cho Sơn liên tưởng tới gia đình anh. – Đây phải chăng là…
Phát quay về phía Sơn. –
Có thể đó chính là gia đình của ông nhà anh lúc đó.
- Nhưng sao chúng lại được đặt ở đây. Sao không phải
là nhà tôi.
- Có thể đây
chính là phần thưởng quý giá nhất cho con cháu của
ông. Các bức tranh về gia đình ông. Rất tiếc là hai người con không thể tìm ra được bí mật này.
- Nhưng tại sao lại để trước một thác nước như thế
này, với điều kiện ẩm ướt như thế này rất dễ ảnh hưởng đến bức tranh. –Nhã nói.
- Không, bên ngoài có một giếng trời.
–Phát nói. –Nếu chúng ta đóng cánh cửa này lại thì hơi ẩm hầu như không được đưa vào
căn phòng này mà tất cả đều bay lên cái
giếng trời ngoài kia. Cái tôi thắc mắc là làm sao có thể đem mấy bức tranh này
vào đây mà không bị ướt.
- Bây giờ mới chỉ là đầu mùa hè, tôi nghĩ
rằng sau khoảng 1 tháng nữa nước ở cái thác này sẽ cạn sạch và nơi đây sẽ bị lộ ra
ngoài. Vì vậy chú tôi phải về đây vào mùa
hè để bảo vệ nó không bị ai phát hiện.
Phát gật đầu tỏ vẻ đồng
ý. Anh nhìn quanh rồi tiến tới gần cây cột xây trên bực cao ở giữa. Bước lên từng bậc thang,
Phát tiến gần về phía cây cột. Nhìn vào
nó anh thấy có rất nhiều gương và kính trong đó. Sơn cũng tiến lại vào cây cột đó.
– Đây có thể là một quang hệ.
- Phải, Một quang hệ phức tạp được lắp đặt
bằng rất nhiều thấu kính, gương và lăng kính. Anh có đèn pin không? –Phát hỏi.
Sơn lục mặt trong túi áo khoác rồi
lấy ra một cây đèn pin nhỏ nhưng công suất rất lớn.
Phát cầm lấy cây đèn pin
bật lên rồi đặt nó vào trong quang hệ. Chiếu từ trên xuống.
- Quao, đẹp quá. –An thét lên trầm trồ bên
dưới.
Sơn vội chạy xuống phía dưới. Từ
quang hệ, một luồng sáng rọi ra cả tám bức tranh và chúng sáng bừng lên trong
bóng tối.
Sơn chạy khắp nơi rồi chiêm ngưỡng
các bức tranh về gia đình hai cụ sơ và hai ông cố nhà anh.
Phải nói rằng ông ấy đúng là một họa sĩ thiên tài. Dưới ánh sáng các bức tranh
hiện lên rõ mồn một.
Phát bước xuống khỏi cái bực
cao rồi chiêm ngưỡng các bức tranh. –Ông ấy quả là thiên tài. –Anh nói. –Tôi
nghĩ nó sẽ còn đẹp hơn nữa dưới ánh sáng
mặt trời.
Phát nhìn lên cái lổ nhỏ
bên trên rồi nói tiếp. –Giữa trưa, mặt trời sẽ chiếu thẳng vào đây, qua lổ nhỏ trên trần
rồi chiếu thẳng vào cái cột này. Ánh sáng mặt trời là ánh sáng trắng có công
suất lớn hơn cái đèn pin này nhiều, tôi nghĩ nó sẽ lung linh hơn nhiều đấy.
- Tôi nghĩ ông ấy không phải để lại đây
duy nhất món quà này đâu.
Vừa nó Sơn vừa tiến lại mấy thùng
hàng phía sâu trong hốc đá. Anh xé toạt cái thùng ra. Bên trong là một thứ bột
màu trắng đã được đóng gói.
- Cái gì vậy. –An hỏi.
Phát cũng tiến về phía
mấy thùng hàng rồi mở tiếp mấy thùng tiếp theo. Bên trong một thứ bột màu trắng
bị xé rách chảy ra.
- Ma túy. –Sơn nói.
Phát gật đầu. –Số lượng này
có thể mua được không biết bao nhiêu căn biệt thự ở Sài Thành đây.
Phát rút cái điện thoại
ra rồi nói. –Để tôi gọi người đến đem đi.
Cùng lúc đó, Sơn lui lại
về phía An rồi rút con dao trong túi ra chĩa về phía Phát. Anh nói.
- Bỏ điện thoại xuống.
- Anh nói gì vậy, tôi sẽ báo công an.
–Phát giải thích.
- Bỏ xuống. –Sơn hét lớn.
- Được rồi. –Vừa nói Phát vừa nhét cái
điện thoại vào trong túi.
Lăm lăm con dao trên tay,
Sơn đẩy An
lui về phía sau.
- Anh đang làm gì vậy. –An hỏi.
-
Chính hắn đã giết chú chúng ta.
Phát tiến lại gần Sơn hơn. –Không phải như
vậy.
- Lui ra. –Sơn hét lớn.
Phát từ từ lui lại. Anh
nói. –Không phải vậy. Tôi muốn giải thích.
- Để rồi mày giết tao như giết tên điên à.
- Sao anh lại nghĩ vậy. –Phát đứng yên trước mấy thùng hàng dường
như anh không dám tiến lên nữa.
Con dao trong tay Sơn vẫn lăm lăm về phía
Phát.
- Mày biết không, từ khi mày lấy bức tranh
đi thì tao đã biết mày chính là kẻ đã gây ra biết bao tội ác cho gia đình tao
rồi nhưng mà
tao muốn mày phải giúp tao tìm ra nơi này rồi tao mới giết
mày thôi.
- Ý anh là… –Phát ngập ngừng.
- Hôm tối ông Bình bị giết tao đã xém tung
phải mày ở cái cua vào con đường đất đỏ. Có phải không? –Sơn nói.
- Anh nhầm rồi. Nhưng…
Sơn cắt lời. –Tối hôm đó trời mưa
rất to, nhưng sáng hôm sau trời lại nắng rất gắt. Hôm đó mày lên lấy bức tranh
tao đã để ý chiếc xe mày dính rất nhiều
bùn đất nên chỉ có thể là mày đã lên vào tối hôm trước và chính mày đã xém tung phải tao sau khi giết xong ông ấy thôi. Và
chỉ có mày mời biết được cuộc hẹn tối đó của tao.
- Không, tối đó ở chổ tôi cũng mưa…
- Không. –Sơn cắt lời Phát. –Bùn đất dính ở
trên xe là loại đất đỏ, loại đất đặc trưng của làng này. Mày đã quá nôn nóng muốn lấy bức tranh nên đã phạm sai lầm.
Mày nói dối đủ rồi đấy.
Phát ngửa đầu nhìn lên
trời rồi bậm môi lại. Biết không
thể chối cãi. Anh nói. –Đúng vậy, nhưng khi tôi lên đến nơi hắn đã chết rồi.
- Không, những lời nói dối như vậy là quá đủ rồi. –Sơn
đẩy An lui về phía sau rồi lăm lăm con dao về phía Phát. –Hôm đó sau khi giết
hắn mày đã xé mấy tờ giấy trong cuốn sổ,
nhưng mà đã không biết rằng tao có thể khôi phục được trang cuối
cùng, mày có biết là gì không. Đó là tên mày cùng với biểu tượng của Hội Tứ Hải, rắng
nó nói rằng mày là một thành viên của hội tứ hải và có xuất hiện trong đêm chú
tao bị giết.
- Không, anh hiểu nhầm rồi. –Vừa nói Phát
vừa tiến lên phía trước.
- Lui lại. –Sơn hét lớn. –Tao đã theo dõi mày mấy ngày gần đây, hôm trước tao thấy
mày đã viếng mộ của một người tên Mai Thi, qua điều tra tao biết được đấy là vợ
Liêm.
Sơn im lặng nhìn Phát rồi nói tiếp. –Mày là người của hội Tứ Hải, mày đã giết chú tao, rồi giết tiếp ông Bình để bịt miệng.
Mày không thể chối cãi được.
- Anh hiểu lầm rồi. –Phát lui lại bực tức vì bất lực,
Sơn không tin anh.
- Giờ mày định gọi người xuống đây để lấy
lại mấy lô hàng này à. Tao biết nó là của chú tao, dù chú là người như thế nào đi nữa thì tao vẫn thương chú ấy. Tao nhín nhịn chịu đựng bấy lâu vì tao biết chắc rằng mày sẽ giải được mật mã, mày sẽ
tìm ra nơi
này bởi vì mày còn mong muốn tìm ra nó hơn tao. Hôm nay tao sẽ
cho mày xuống gặp chú tao.
- Anh định làm gì?
- Cởi áo ra. –Sơn hét lớn.
- Cái gì? –Phát hỏi.
- Tao muốn xem ngực mày. Nhanh lên.
Phát từ từ mở nút áo rồi
phanh bộ ngực của mình ra. Trên bộ ngực rắn chắc ấy một hình xăm đặc trưng của
Hội Tứ Hải hiện ra.
An há hốc mồm kinh ngạc
lui lại. –Anh là… –Cô ấp úng nói không nên lời.
- Thật ra tên điên đã phát hiện ra điều
này nên hắn mới ghi lại trên cuốn sổ đó, nhưng… –Phát chưa kịp nói thì một
tràng cười
vang lên phía sau.
Cả ba quay lại thì thấy
một khẩu súng đang chỉa thẳng vào ba người.