Dưới ánh sáng nhàn nhạt của bầu trời. Ánh sáng chiếu xuống làm cho hơi
lạnh của buổi sáng sớm bị xua tan. Không khí dần dần trở lên ấm hơn.
Thiếu nữ mặc một bộ đồ màu lam hoa văn trên một thân quần áo mỏng. Thiếu nữ mặc một chiếc váy khá dài, hơn nữa còn để lộ chân trần đang đi một
chiếc dày nhỏ nhắn được thiêu hoa tuyến vô cùng xinh đẹp, nàng đang nhìn về phía thiếu niên mặc áo màu lam kia dẫn đường. Thiếu nữ thấy được một cái cửa động khá lớn che khuất sau tán cây thì hai má của thiếu nữ trở
nên ửng đỏ. Thiếu nữ tâm thần vô cùng rối loạn nhìn về phía thiếu niên
có chút kinh ngạc thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn muốn đưa ta vào trong động
sau đó làm... làm những thứ đó!?" Thiếu nữ hái mà xuất hiện một rặng mây hồng. Thiếu nữ nhìn về phía thiếu niên chỉ biết đi theo hắn, hai tay
đan xen vào nhau có chút e lệ.
Thiếu niên cau mày trong lòng ngẫm nghĩ: "Hôm nay tiểu tức phụ này có
bệnh hay sao ấy nhỉ? Không còn tức giận lại trở nên như vậy e thẹn!?"
Thiếu niên đôi mắt trở nên khó hiểu nhưng hắn giang rộng tay đẩy bàn tay về phía cửa động nói: "Vào đi!"
Thiếu nữ hai bàn tay vân vê thầm nghĩ: "Nếu như hắn muốn đè ta ra sau đó dùng cái vật kia. Ta đây còn là đồng ý cho hắn càn dỡ còn là chống cự
a. Nhưng hắn mạnh hơn so với ta nhiều chẳng lẽ ta để mặc cho hắn muốn
làm gì thì làm sao!? Ai da, nhưng vật kia có hắn to như vậy đâm vào quả
thực rất đau. Nhỡ hắn dùng vật đó đâm vào thì làm sao bây giờ!?" Thiếu
nữ không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ý muốn dâm tục như vậy. Thiếu
nữ nghe được tiếng gọi của hắn thì giật mình: "Nga..." Thiếu nữ ngước
nhìn về phía hắn sau đó đỏ mặt gật đầu tiến vào phía bên trong.
Bên trong khá là sạch sẽ, ở trong không ngờ lại có một chiếc giường bằng đá hơn nữa với nhiều dụng cụ khác. Chính xác ở đây có thể tạo ra một
phòng đơn sơ với những vật dụng cần thiết. Nhưng lúc này thiếu nữ lại
nhớ đến một chút mấy ngày trước gia gia(ông) của nàng nói chuyện với
nàng.
Đó chính là lúc khi nàng phát hiện mối quan hệ của hắn và Nhã Phi không
bình thường. Lúc đó nàng sau một hồi tức giận đánh một cái cây đổ nát
nàng buồn bã quay về phòng. Cả ngày hôm đó nàng không có ăn gì. Hai má
của thiếu nữ sưng húp lên vì nước mắt. Nàng nhưng không thể tin hắn là
người như vậy. Hắn chính xác là một hoa hoa công tử chính hiệu. Vì cái
gì nàng biết hắn là một tên hao sắc, hơn nữa tham lam, rất có thể hắn sẽ có nữ nhân khác nhưng nàng lại thích hắn. Đến tột cùng nàng không hiểu
chuyện này. Có lẽ trong thâm tâm nàng vẫn nghĩ rằng hắn không phải là
người như vậy, hơn nữa dù hắn là người như vậy thì sao? Nàng nhưng chắc
chắn buộc chặt trá tim của hắn. Tiêu Ngọc tin tưởng như vậy.
Một lão nhân bước về phòng của thiếu nữ. Theo trong phòng của thiếu nữ
liên tục truyền ra tiếng khóc: "Ô, ô... hic... hic..." Lão nhân mặc áo
bào đen khe khẽ thở dài. Sau đó lão nhân suy nghĩ một chút sau đó tiến
về phía căn phòng. Lão nhân nhẹ nhàng đẩy cảnh cửa bước vào.
Đột nhiên từ trong phòng truyền ra: "Cút đi! Bản tiểu thư để cho các ngươi cút đi! Ta muốn được ở một mình!"
Lão nhân nghe thấy vậy nói: "Ngọc Nhi..." Thiếu nữ thấy vậy giật mình.
Nàng xoay đầu lại thì thấy một lão nhân mặt mũi hiền hòa nhìn về phía
mình. Lão nhân mặc một bộ đồ áo đen, trên khuôn mặt có vài nét khá giống với Tiêu Ngọc. Lão nhân tiến về phía thiếu nữ sau đó lên tiếng hỏi:
"Ngọc Nhi, là ai dám bắt nạt nội tôn nữ bảo bối của lão phu đây! Ngọc
Nhi mau nói cho gia gia biết để gia gia sẽ trừng phạt hắn..."
Thiếu nữ thấy được lão nhân thì đột nhiên ôm trầm lấy lão nhân khóc lớn: "Ô... ô...gia gia..." Thiếu nữ giống như gặp phải người tin tưởng nhất
mà phát tiết tất cả thống khổ. Nàng khóc lớn giống như đứa trẻ bị oan
khuất nhất trên đời. Thiếu nữ mếu máo nhào vào lòng lão nhân mà khóc
sướt mướt. Hai hàng nước mắt của thiếu nữ làm cho áo của lão nhân ướt
đẫm nước mắt.
Lão nhân giọng từ tốn và hiền hòa, lão nhân dùng cánh tay vỗ vỗ lai lưng của thiếu nữ, giọng của lão quan tâm nói: "Nào! Ngoan nào Ngọc Nhi! Mau nói cho gia gia biết là kẻ nào bắt nạt Ngọc Nhi của ta! Gia gia nhất
định sẽ đòi lại công bằng cho Ngọc Nhi của ta..."
Thiếu nữ nghẹn ngào khóc giống lên giọng ấp úng nói: "Là... là... hắn!"
Lão nhân thấy vậy nhíu mày nói: "Là... là... ai!"
Thiếu nữ hai hàng nước mắt ướt đẫm áo của lão nhân, nàng nghẹn ngào nói: "Là Tiêu Sơn..."
"Nga" Lão nhân nghe thấy vậy thoáng giật mình. Mấy ngày nay lão nhân đều quan sát mặc dù hai đứa này có hay gây gổ với nhau nhưng tình cảm vô
cùng tốt. Đặc biệt là mấy ngày nay tôn nữ bảo bối của mình túc trực bên
giường của hắn. Thế nào mà hắn lại ăn hiếp tôn nữ của mình được. Lão
nhân cảm giác trong chuyện này có chút nghi vấn. Lão nhân vỗ vỗ lưng
thiếu nữ an ủi nói: "Không phải hai đứa rất thân thiết sao? Có lý gì hắn lại bắt nạt ngươi! Hắn bắt nạt ngươi thế nào mau nói cho gia gia biết!"
Thiếu nữ nghẹn ngào, hai mắt dưng dưng nước, nàng ấp a ấp úng lên tiếng
nói: "hắn, hắn... nhưng là cùng với nữ nhân khác trong phòng... ô...
ô..." Thiếu nữ nói đến đây lại ô, ô... khóc không nên lời. Thiếu nữ ôm
lấy lão nhân.
Lão nhân nghe thấy vậy giật mình kinh hãi sau đó tức giận đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận mắng: "Lý nào lại như vậy! Mau, mau nói
cho gia gia biết cô gái ấy là ai!?" Lão nhân suy nghĩ một chút chắc hắn
cũng chỉ gian ríu với người hầu mà thôi. Nếu như tìm một chút sau đó răn dạy hắn cùng với trừng phạt người hầu kia với chức đại trưởng lão như
hắn thực sự không khó.
"Nhã Phi a!? Chưa nghe thấy trong tộc có người này bao giờ!?" Lão nhân
tự lẩm bẩm, ngay sau đó con mắt của lão nhân mở to giống như cá ngão.
Mắt hắn mở to nhìn về phía thiếu nữ kinh hãi lắp bắp hỏi: "Ngoc... Ngọc
Nhi ngươi không định nói là Nhã Phi của phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ đấy
chứ!?" Thiếu nữ gật đầu xác nhận. Lão nhân nghe thấy thế đứng như trời
chồng. Tin này hoàn toàn là cả kinh, bởi vì hắn cứ nghĩ Nhã Phi qua lại
tiếp xúc với Tiêu Sơn chẳng qua muốn đầu tư, muốn kéo hắn mà thôi. Nếu
như Nhã Phi cùng với tên tiểu tử này có một chân như vậy thì...
Lão nhân càng suy nghĩ càng cảm thấy giật mình. Theo lý chẳng lẽ Nhã Phi biết hắn là một luyện dược sư. Sau đó thiếu nữ đi câu dẫn hắn... Bởi vì một luyện dược sư tứ phẩm mới ở mười năm tuổi đây là bực nào yêu
nghiệt. Nếu như hy sinh bản thân kéo một tứ phẩm luyện dược sư như vậy
cũng không lỗ chút nào. Lão nhân suy nghĩ đến đây và đã nhận định đây
chính là lý do Nhã Phi câu dẫn Nhã Phi. Hơn nữa người ta cũng nói anh
hùng khó qua ải mỹ nhân, đặc biệt là một vưu vật như Nhã Phi một tiểu tử mao đầu như vậy không qua khỏi cũng là chuyện rất bình thường. Chính
lão đứng trước Nhã Phi còn phải động dụng nói chi là một tên tiểu tử
mười năm tuổi. Sau khi đi đến kết luận cuối cùng, lão nhân bắt đầu tính
toán. Dù sao cũng tuyệt đối không thể mất được người tôn nữ tế này. Lão
nhân bắt đầu tiếp tục tính toán.
Sau đó lão nhân nhìn về phía thiếu nữ ra vẻ tức giận nói: "Có lý nào là
như vậy! Hừm, hừm... " Lão nhân cười với tôn nữ của mình: "Ngọc Nhi
ngươi yên tâm đi gia gia nhất định sẽ làm chủ cho ngươi..." Nói xong lão nhân ngồi xuống ghế đưa tay ra vuốt vuốt râu sau đó hắn chìa tay ra
tiếp tục nói: "Ngọc Nhi, gia gia có một ý kiến. CHúng ta hãy vu hãm cho
hắn một tội danh gì đó thật nặng sau đó đuổi hắn ra khỏi gia tộc. Nhân
lúc hắn bị đuổi ra khỏi ra tộc chúng ta sẽ thuê người giết chết hắn cho
ngươi hả giận thế nào!?"
Nghe thấy vậy thiếu nữ giật mình cả kinh nói: "Không được!"
Lão nhân thấy vậy nhíu mày nói: "Như vậy không được a!?" Lão hơi cúi đầu xuống trầm ngâm sau đó ngẩng mặt lên tiếp tục nói: "Như vậy chúng ta sẽ bỏ thuốc độc độc chết hắn!"
Thiếu nữ ngay lập tức phản bác hắn: "Không được! Gia gia không được giết hắn! Ta chỉ... chỉ muốn dạy cho hắn một bài học thôi!"
Lão nhân thấy vậy cau mày sau đó cười một cách gian tà nói: "Gia gia
nghĩ ra một cách rồi. Chúng ta sẽ hạ thuốc vào trong thức ăn. Một loại
thuốc vô hình vô vị khiến cho cái đó của hắn bị hỏng luôn. Như vậy xem
sau này hắn sẽ không thể ra ngoài tìm nữ nhân khác được. Ngươi thấy thế
nào Ngọc Nhi!?"
Nghe thấy lời này, hai má của Tiêu Ngọc đỏ bừng, nhưng nàng liên tục đập gối nói: "Gia gia... ngươi... ngươi làm cho ta tức chết mà! Ngươi lão
mà không kính! Ta... ta..."
Lão nhân thấy vậy thở dài lắc đầu sau đó lên tiếng nói: "Ngọc Nhi, giết
hắn cũng không được, bỏ thuốc hắn cũng không được. Ài, thực sự ngươi
muốn gia gia phải làm sao đây!?"
Thiếu nữ thấy vậy uốt ức nói: "Ta mặc kệ! Gia gia... ngươi phải tìm cách dạy dỗ hắn cho ta!?"
"Hài..." Lão nhân lắc đầu thở dài. Tâm tư của thiếu nữ làm lão nhân như
hắn lâu như vậy chẳng lẽ không hiểu. Lão nhân bình tĩnh lên tiếng nói:
"Ngọc Nhi... ài... gia gia muốn hỏi ngươi mấy điều, ngươi thực sự yêu
thích tiểu tử hắn như vậy sao?" thiếu nữ nghe thấy vậy hai má ửng đỏ,
nhưng nàng không trả lời. Lão nhân lại tiếp tục nói: "Không trả lời có
nghĩa là thừa nhận. Ân, lão phu cũng công nhân hắn rất tuẩn tú đi có thể so với lão phu năm đó kém một chút..." lão nhân không để ý đến ánh mắt
kỳ quặc của thiếu nữ tiếp tục nói: "hắn có chút vô lại, cũng có chút hoa tâm đi!? Cũng phải nam nhân không xấu nữ nhân không yêu mà!" lão nhân
nhìn về phía thiếu nữ thấy nàng không có phản đối lại tiếp tục nói:
"Khụ, khụ... quả thật người đời có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân hơn
nữa Nhã Phi còn rất đẹp. Nhưng là..." lão nhân nhìn về phía Tiêu Ngọc
nói: "Ngọc Nhi ngươi nguyện cứ như vậy nguyện ý dâng hắn cho người ta
hay sao!? Ngươi nguyện ý hay sao!?"
Thiếu nữ rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Lão nhân hai tay vịn lên bả vai
thiếu nữ nói: "Ngọc Nhi ngươi nguyện vứt bỏ hắn sao!?" Thiếu nữ lắc lắc
đầu. Lão nhân mỉm cười nói: "Như vậy là tốt rồi!... Ngọc Nhi ngươi biết
vì sao rất nhiều nam nhân yêu thích Nhã Phi hay không!?"
Thiếu nữ thấy vậy lắc lắc đầu. Lão nhân tiếp tục lên tiếng nói: "Bởi vì
Nhã Phi biết nói những điều ngọt ngào với nam nhân. Ta chắc chắn tên
tiểu tử kia bị nàng hấp dẫn ở điểm này. Nghe này, Ngọc Nhi của chúng ta
đâu có kém. Nếu như ngươi chịu khó dịu dàng với hắn một chút nhất định
sẽ lấy được lòng của hắn!?"
Tiêu Ngọc tò mò nhìn về phía lão nhân: "gia gia người nói là thật!?"
"Hài..." Lão nhân thở dài sau đó lên tiếng nói: "gia gia đã lớn bằng từng này tuổi còn đi lừa ngươi hay sao?"
Bất chợt một âm thanh làm cho thiếu nữ giật mình tỉnh lại: "Này cô còn
đứng đó làm gì ngồi đi!" Thiếu nữ ngước nhìn lên thì thấy thiếu niên
không biết lúc nào sẽ ngồi ở chiếc giường đá. Thiếu niên khoanh chân,
ngón tay hắn chỉ về phía giường đá nói: "Ngồi tĩnh tọa ở đây đi! Tôi nói cho cô mấy vấn đề quan trọng được chứ!?"
Thiếu nữ hai má hơi đỏ, thiếu nữ nhẹ nhàng tháo dày ra. Đôi chân thon
dài trắng lõn ẩn dưới chiếc váy. Thật ra nàng học mấy thứ này từ gia gia của mình hy vọng đánh động được trái tim của thiếu niên trước mặt này.
Khi nàng hơi để hở chiếc chân trắng nõn, thiếu nữ thấy được ánh mắt của
thiếu niên như hút vào đôi chân cao thon của nàng thì thiếu nữ cảm giác e thẹn rụt chân lại nhanh chóng dùng tay che váy sau đó bước lên chiếc
giường. Nàng ngồi về phía hắn sau đó để chiếc vày che kín phía dưới, hai má ửng đỏ như thoa son. Thiếu niên lắc đầu trong đầu thầm nghĩ: "Hôm
nay tiểu tức phụ này có chút bệnh ở đầu hay sao!?"
Thiếu niên nhìn về phía thiếu nữ sau đó lên tiếng nói: "Cô nghe cho rõ
đây! Thể chất của cô là vô cùng hiếm thấy ở đấu khí đại lục. Có lẽ với
một số gia tộc cổ đại có thể tu luyện đến đấu hoàng, có lẽ còn cao hơn
ta cũng không biết. Nhưng không biết họ lợi hại thế nào nhưng tiềm lực
cô tuyệt đối không kém. Có lẽ cô không biết trên đấu khí đại lục này
ngoài tu luyện đấu khí ra còn có một loại là tu tiên."
Thiếu nữ hơi giật mình thầm nghĩ: "Hắn không phải đưa ta đến đây là muốn làm việc đó sao!?" Nàng có chút hồi hộp nhưng ai ngờ hắn lại đưa nàng
đến đây chỉ nói mấy chuyện này. Trong lòng thiếu nữ có chút hơi thất
vọng. Thiếu nữ lên tiếng hỏi: "Tu tiên..."
Thiếu niên mỉm cười gật đầu nói: "Tu tiên đúng vậy là tu tiên. Nói so
sánh tu tiên chỉ là cách nói cho văn vẻ mà thôi. Trong hệ thống này ta
cũng tính là một người tu tiên. Công pháp ta cũng là nhắm hướng này mà
đi!" Thấy vẻ mặt của thiếu nữ Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: "Không phải ngạc nhiên. Để cho ta giải thích xong sau đó cô muốn gì hãy hỏi. Trong hệ
thống này phân chia làm tu chân và tu ma. Mà mỗi kiểu lại phân ra vô
cùng nhiều nhánh có thể tu, linh hồn tu, kiếm tu, quyền tu v.v..." Thiếu niên bắt đầu vì thiếu nữ mà giảng giải vô cùng nhiều thứ.
Thiếu nữ nhìn về phía hắn sau đó lên tiếng nói: "Ta không ngờ trên đấu
khí đại lục lại có nhiều loại tu luyện như vậy!" Tiêu Sơn cười khổ hắn
không biết trên đấu khí có nhiều loại tu luyện như thế này hay không
nhưng tuyệt đối hiện tại hắn chưa gặp người nào như vậy đi.
Tiêu Sơn đột nhiên nói: "Thế nào ngươi muốn tu luyện thành tiên hay sao?"
Thiếu nữ nghe xong sự lợi hại của tu chân thì giật mình nói: "Ta, ta có thể tu luyện hay sao!?"
Thiếu niên gật đầu sau đó lên tiếng nói: "Tất nhiên cô có thể tu luyện
được rồi! Có muốn hay không tiến hành tu luyện!" Thiếu niên tiếp tục dụ
dỗ nói: "Hơn nữ người tu luyện mấy loại công pháp này đặc biệt nữ nhân
sẽ trở nên xinh đẹp hơn, tuổi thọ dài lâu đặc biệt tốc độ lão hóa cực
chậm! Sao hả muốn tu luyện hay không!?"
Nghe thấy vậy thiếu nữ ấp úng nói: "Ta..." đột nhiên nàng nhớ đến thứ gì đó sau đó lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn, ta... ta muốn hỏi nếu như ta tu
luyện thực lực đến đấu sư. Vậy chúng ta sẽ..."
Thiếu niên thấy thiếu nữ ấp úng khó chịu nói: "Vậy làm sao!?"
Thiếu nữ lắc lắc đầu nói: "Không có gì!?"
Thiếu niên cười khổ sau đó nói: "Được rồi thả lỏng tình thần. Ta chỉ
muốn nói cho cô mấy điều sau. Công pháp mà cô tu luyện là Băng Tâm Tiên
Tử vô thượng pháp quyết. Chính là loại công pháp chuyên vì cửu âm tiên
thể như cô lượng định. Sau khi tu luyện tốc độ thực lực cô lên sẽ cực
nhanh. Cái gì chó mà thiên tài lúc đó trong mắt cô cũng chỉ là một thứ
rất bình thường mà thôi! Tuy vậy công pháp này cũng vô cùng không tốt
nếu như để người khác biết được. Ta sẽ dùng một loại thủ pháp đặc biệt
nếu như cô có ý định truyền nó cho người khác hoặc người khác dùng năng
lực mạnh mẽ xâm nhập vào đầu cô như vậy linh hồn của cô sẽ nổ tung..."
Nghe thấy vậy Tiêu Ngọc khuôn mặt trở nên xám xịt, thiếu niên thở dài:
"Xin lỗi ta chỉ muốn bảo vệ công pháp và chính bản thân ta mà thôi! Xin
cô hiểu cho..."
Thiếu nữ gật đầu nói: "Ta hiểu!"
Thiếu niên mỉm cười nhẹ giọng nói: "buông bỏ toàn bộ phòng ngự. Lát nữa
sẽ vô cùng đau nhưng ngươi hãy cố mà chịu đựng!" Thiếu niên dùng ngón
tay chạm nhẹ vào giữa chán của thiếu nữ. Trong tay của thiếu niên không
ngờ xuất hiện hai cuốn sách. Một quyển là thượng một cuốn là hạ. Quyển
thượng tu luyện đến độ kiếp kỳ. Quyển hạ tu luyện từ tiên nhân thấp nhất đến chuẩn thành. Công pháp chính là vô thượng pháp quyết. Thiếu nữ cảm
giác được một nguồn tinh thần lực lương linh hồn mạnh mẽ truyền vào
trong đầu của nàng cưỡng ép nàng phải nhớ. Thiếu nữ cảm giác đầu đau đớn vô cùng nàng rên lên: "Aaaa...."
Thiếu niên không có ý dừng lại tiếp tục làm việc mình cần làm. Sau hơn
nửa ngày cả hai mồ hôi đầm đìa sau đó mới tách nhau ra. Thiếu niên thở
hồng hộc. Thiếu nữ hai má ửng đỏ, đôi mắt uông uông nước, mái tóc rũ
rượi cả người đầy mồ hôi. Thiếu niên nhìn về phía thiếu nữ, toàn thân
hắn kiệt lực nói: "Xong rồi trở về thôi! Cô trở về cần nghỉ ngơi một đêm đi sau đó hãy tiếp tục tu luyện!" Nói xong hắn đứng dậy. Thiếu nữ theo
sau, đôi môi mím mím lại nhìn về phía hắn không biết suy nghĩ gì.
Thiếu niên toàn thân thoát lực. Hắn không ngờ kiến thức của hai cuốn
kinh thư này lại nhiều đến vậy. Hắn suýt nữa thì bị hao hết tinh thần
lực mà chết. Thiếu niên xoay người trở về nhà. Sau khi trở về hắn ngã
uỵch lên giường đánh một giấc ngon lành.
Thiếu nữ sau khi ngủ một giấc, Tinh thần lúc này vô cùng minh mẫn. Nàng
nhắm mắt lại bắt đầu tiến hành thử tu luyện. Trong công pháp này giải
thích vô cùng rõ. Theo như công pháp ghi lại ở quyển thượng thì cấp bậc
phân chia làm: "Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Tụ đan kỳ, Dưỡng hồn kỳ, Dung
hồn kỳ, Kim đan kỳ, Toái đan kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Xuất khiểu kỳ, Thiên địa hợp thể kỳ, Độ kiếp kỳ." Thiếu nữ khe khẽ lẩm bẩm nói: "Tên hỗn đản kia nói ta chính là thể chất trời sinh, ta cũng muốn biết có phải vậy hay
không!?"
Thiếu nữ bắt đầu nhắm mắt lại khoanh chân bắt đầu dựa theo công pháp mà
tu luyện. Thiên địa linh khí lúc này hoàn toàn bạo động bắt đầu điên
cuồng tiến vào thân thể của Tiêu Ngọc. Nếu mọi người ở đây sẽ cảm giác
có gió mạnh. Trung quanh thân thể của Tiêu Ngọc sẽ xuất hiện một màu khí màu trắng giống như sương mù. Thiếu nữ cảm giác mấy công pháp này vô
cùng dễ dàng. Mỗi một chu thiên khiến cho các loại khí đều lớn mạnh hơn. Nhưng trong đan điền của dòng khí của nàng không ngờ sau khi vận chuyển công pháp ngay trực tiếp hóa lỏng. Thiếu nữ hoàn toàn kinh hãi mở mắt
sau đó lên tiếng nói: "Ta, ta.. tiến vào trúc cơ kỳ" Thiếu nữ hoàn toàn
ngây ngẩn vì mình chưa tu luyện được đến một giờ đã tiến vào trúc cơ sơ
kỳ.
Việc này cũng phải nói đến việc nàng là cửu âm tiên thể trong cơ thể đã
hàm lượng một lượng tiên khí rồi. Mỗi cấp bậc của nàng đột phá chỉ là
vấn đề thời gian. Có người cần ngộ đạo, có người cần tích lũy lượng để
đột phá, có khi có người cần cả hai mà Tiêu Ngọc đây? Mỗi cấp bậc của
Tiêu Ngọc hoàn toàn giống như trẻ tre. Hơn nữa cửu âm tiên thể chẳng
khác nào con cưng của thiên đia. Nếu như nói về cảm ngộ với thiên địa,
cửu âm tiên thể không được lợi từ mấy cái gọi là ngộ đạo mới là lạ.
Thiếu nữ cảm giác được thân thể giống như có dòng suối mát chảy qua vô
cùng thư thích. Thiếu nữ thử đánh ra một chưởng. Ngay trong không khí
xuất hiện một màn sương nhỏ. Chưởng pháp oanh kích lên một cái bình hoa
đánh vỡ nó đồng thời khí lạnh tỏa làm cho trên những mảnh vỡ của bình
hoa xuất hiện một lớp khí lạnh.
Choang!
bình hoa vỡ tan. Thiếu nữ kinh hãi nhìn về phía hai tay của mình. Thiếu
nữ cảm giác được trong cơ thể của mình loại năng lượng này so với đấu
khí trước đây dễ điều động hơn nhiều. Thiếu nữ đang mừng rỡ sau đó đột
nhiên khuôn mặt trở nên ảm đam, nàng nói câu rất khỏ hiểu: "nếu như thực lực của ta trong vòng ba năm tiến vào ngang với đấu sư vậy hắn sẽ...
hay không...!?" Nàng nói ra, trong giọng nói có chút thất thần lo lắng.
Với thân thể của nàng hiện giờ không ngờ lại tự động hấp thu năng lượng
trong không khí. Nếu như không tu luyện sợ rằng nàng cũng tự động đột
phá. Nghĩ đến đây không ngờ Tiêu Ngọc lại sợ mình đột phá. Sợ thực lực
của nàng chưa đầy ba năm đã vượt tới cảnh giới ngang với đấu sư.