Một thiếu nữ mặc áo màu lam, hai tay tịnh lễ thon dài trắng nõn để lộ
ra, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, ngũ quan tinh mỹ, dáng người yểu
điệu, trước ngực một bộ mực đang nhú lên, chiếc cằm thon nhỏ, đôi môi đỏ mọng đáng yêu đang mím lại, đôi mắt có chút lo lắng nhìn lên bầu trời.
Thiếu nữ đôi mắt tỏ ra vô cùng lo lắng. Bàn tay hơi nắm nắm lại sau đó
thiếu nữ lên. Bất chợt một âm thanh của lão nhân trùng đục vang lên. Một lão nhân mặc áo choàng màu đen đối với thiếu nữ lên tiếng nói: "Tiểu
thư..."
Thiếu nữ hít một hơi trầm ngâm sau đó nói: "Lăng Lão thế nào lấy được thứ kia hay không!?"
Lão nhân lắc đầu sau đó hắn hít một hơi khí lạnh bình thản lên tiếng
nói: "Tiểu thư, thứ này chúng ta không có lấy được..." Trong lòng của
lão nhân mang thẻo vẻ chán nản. Lão nhin ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ đang nhìn về phía mình. Trong lòng lão nhân cười khổ không dứt. Lão
nhân không biết nói sao cho phải. Lần này mình phụng mệnh nhưng không
ngờ lại không có thành công.
Thiếu nữ nói trong giọng nói mang theo vẻ tức giận khó chịu, hai hành
lông mày cau lại nói: "Lăng lão, lão không nói với họ đây là mệnh lệnh
của ta hay sao!?"
Hắc bào lão nhân cười khổ, hắn chán nản lắc đầu, âm thanh khàn khàn từ
trong miệng truyền ra: "Ta đã nói chỉ là..." Lão nhân dừng lại hít một
sâu một hơi sau đó thở ra cố gắng lấy được bình tĩnh tiếp tục nói: "Tiểu thư, ta đã nói rõ đó là mệnh lệnh của tiểu thư. Nhưng đan dược đó vô
cùng chân quý, các trưởng lão không có đồng ý ta đem ra ngoài. Hơn nữa
họ tuyệt đối sẽ không để tiểu thư mang thứ đó cho một người không rõ lai lịch!"
Từ giọng thiếu nữ vang lên âm thanh mang theo giận dữ. Hắc bào lão nhân
chưa bao giờ từng nghe được tiểu thư trở lên giận dữ như vậy. Hai hàm
răng của thiếu nữ căn lại với nhau, thiếu nữ tức giận nói: "Cái gì!? Hừ, mãy lão gia hỏa này!... Ta đã mang theo bí mật đó trở về cho họ chẳng
lẽ với những thứ đó họ còn cho là chưa đủ hay sao? Vấn đề chỉ một viên
đan dược cấp tám vậy mà họ cũng không bỏ ra được hay sao!?"
Hắc bào lão nhân thở dài không có tiếp tục lên tiếng nói. Thiếu nữ mặc
áo màu xanh lam tiếp tục nói: "Hiện giờ nếu không có đan dược đó như vậy hắn sẽ..." Thiếu nữ có chút đau lòng khi nhìn thấy hình ảnh một thiếu
niên đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh. Thiếu niên tuấn tú có mái tóc
màu bạch kim vô cùng tuấn tu giống hệt nàng công chúa ngủ trong rừng
không có tỉnh dậy. Chẳng lẽ nàng hy vọng một nụ hôn của hoàng tử sẽ đánh thức hắn sao? Thiếu nữ cưởi khổ lắc lắc đầu sau đó tiếp tục ngẫm nghĩ.
Hiện giờ mạch đập của hắn càng ngày càng yếu không biết có thể trụ được
hay không. Hy vọng hắn có thể tự mình qua khỏi. Mặc dù thân phận của
nàng vô cùng lớn vốn là một đại tiểu thư của một đại gia tộc nhưng không có nghĩa mọi chuyện nàng muốn gì cũng được. Đặc biệt là việc liên quan
tới hắn vô cùng rắc rối, nàng tuyệt đối không thể để lộ ra phong thanh
gì đến khi hắn tuyệt đối sẽ cực độ nguy hiểm.
Thiếu nữ thở dài, trong lời thở dài có sự đau lòng và chán nản, thiếu nữ phất tay nói: "Được rồi ngươi đi đi, Lăng lão!"
Hắc bào lão nhân cung kính chắp hai tay hành lễ: "Vâng tiểu thư!"
Thiếu nữ không biết mình nghĩ gì nữa hiện giờ nàng rất rối loạn. Nếu như nàng để lộ ra hắn tuyệt đối hắn sẽ gặp được nguy hiểm. Thiếu nữ biết
quá rõ những thứ mà hắn dấu có chỗ đáng sợ thế nào! Bất cứ một món đồ
đưa ra đều khiến toàn bộ đại lục xuất hiện tinh phong huyết vũ. Nếu như
nàng để cho gia tộc biết hoặc để lộ ra phong thanh gì hắn tuyệt đối là
thập tử vô sinh. Thà răng để cho hắn tự mình vượt qua như vậy hẳn sau
này hắn sẽ có cơ hội lớn lên ít nhất là như vậy. Hắn hiện giờ quá yếu.
Thiếu nữ nhìn lên bầu trời cao lẩm bẩm: "Tiêu Sơn ca ca, huynh không
được phép bỏ cuộc! Ta chờ huynh! Ta chờ huynh trở lên mạnh mẽ! Huân Nhi
chờ huynh!"
Ánh sáng chiếu xuống qua khe cửa rọi vào phía bên trong phòng. Một thiếu nữ với khuôn mặt nhợt nhạt tựa đầu vào trên giường mà ngủ. Nằm trên
giường là một thiếu niên khuôn mặt nhợt nhạt nhưng lúc này hắn đang
trong trạng thái mê man. Nếu như mọi người để ý sẽ thấy được ánh sáng
nhu hòa của mặt trời đang từ từ tiến về phía trong cơ thể của hắn. Một
thái dương hệ với một hành tinh nhỏ hoàn toàn đóng băng đang quay quanh
một viên hằng tinh. Viên hằng tinh ánh sáng vô cùng ảm đạm.
Hắn hiện giờ đang trong trạng thái hôn mê nên hắn dù đang ngủ vẫn nghe
được loáng thoáng vài người hình như đang gọi mình. Tiêu Sơn cũng không
biết đó là tiếng ai đó: "Sơn, Sơn ngươi dậy đi ngươi đã hứa với ta...
Sơn, Sơn... ta còn chưa bị ngươi cưỡi không cho phép ngươi chết a!...
Tiêu Sơn ca ca, tiểu hỗn đản, tiểu sắc lang..." Tiêu Sơn hắn hiện tại
toàn bộ là màu đen.
Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: "ta sắp chết sao? ta sắp chết sao!?" Bất chợt thái dương hệ xuất hiện trước mặt hắn. Đó là một thái dương vô cùng loe que
ánh sáng. Nó đang bị khí lạnh thẩm thẩu, vòng quay đã trở nên vô cùng ảm đạm, thủy tinh hoàn toàn chuyển thành một cục băng đá. Mặt trời thì trở nên ảm đạm, tốc độ quay bắt đầu dần dần ảm đạm trở lại. Nhưng nó vẫn
không chịu khuất phục đến phút cuối cùng.
Những âm thanh đang văng vẳng bên tai hắn: "Sơn, Sơn... ngươi tỉnh dậy
a! Ta sẽ không làm ngươi tức giận nữa! Ngươi muốn chiếm tiện nghĩ ta, ta cho ngươi chiếm!... Tiểu sắc lang thế nào rất muốn đút chỗ này vào của
ta đi vậy tỉnh dậy đi ta cho ngươi đút vào..."
Tiêu Sơn trong nội tâm hắn gào lên: "Sh*t sự, từ khi lão tử đến nơi này
còn chưa hưởng nhân gian mỹ vị a. Ta còn vẫn làm xử nam còn chưa cưỡi
trên người Nhã Phi mà chà đạp chưa trên người nàng mà bắt nàng thân
phục. Chưa làm vạn vạn trái tim của nữ nhân rung động trước ta. Ta còn
chưa đánh những trận chiến thoải mãi với cường giả ta còn chưa chết được a! Ta Tiêu Sơn muốn ta khuất phục trước số mệnh sao? Muốn bắt ta khuất
phục sao! Vậy đến đây đi chiến một trận dù ta có chết ta cũng tuyệt
không tử bỏ dù cho là một tia hy vọng đi nữa!"
Nói xong hắn nhìn về phía mặt trời đang quay vô cùng chậm thì bắt đầu
hét lớn lên: "Quay, quay... tiếp tục quay cho ta! Cháy lên, sáng lên
điên cuồng cháy lên! Muốn ta khuất phục với cái hàn khí nhỏ nhoi này
sao!? Vậy xem ta cùng với ngươi đấu! Ta muốn đến cùng là thái dương chi
lực cùng với cực âm chi lực so hai bên ai mạnh hơn..." Viên hằng tinh
giống như nhận được mệnh lệnh của Tiêu Sơn bắt đầu rục rịch tăng mạnh
tốc độ quay lên. Hàn khí cảm nhận được sự uy hiệp của nó bắt đầu điên
cuồng vọt tới hy vọng có thể trấn áp viên hằng tinh này.
Thái dương ban đầu có vẻ như chịu hàn khí áp chế nhưng từng tia thái
dương chi lực từ bên ngoài bắt đầu tiếp liệu. Thái dương bắt đầu dần
chiếm thượng phong. Nó bắt đầu điên cuồng tấn công. Từ thân thể của quả
cầu lửa màu đỏ bắt đầu phun ra từng vệt lửa đỏ dài lớn vô cùng công kích về phía hàn khí. Hai người nhất thời bắt đầu công kích không nhừng
nhịn. Trong thân thể của Tiêu Sơn bắt đầu phát ra từng trận xì xì.
Hàn khí lúc này giống như có linh tính. Hắn nhanh chóng băng hàn hoàn
toàn viên thủy tinh. Thủy tinh đáng lý vừa bị thái dương đốt chảy lúc
này hoàn toàn bị biến thành băng. Cân bằng dần dận đánh mắt. Viên thủy
tinh nhanh chóng bị lực hấp dẫn của hằng tinh ngay lập tức kéo vào trong thân thể của mình. Tiêu Sơn hoàn toàn không có biện pháp đành bất lực
nhìn cảnh này. Hắn cắn răng một cái cố gắng tìm ra biện pháp nào đó
nhưng thủy tinh nhanh chóng tiến vào mặt trời.
Ầm!
Một tiếng vang lên thủy tinh đâm xầm vào mặt trời phát ra một âm thanh
vô cùng lớn. Mặc dù thủy tinh so với mặt trời vô cùng bé nhưng nó đang
là băng thuộc tính. Bất chợt mặt trời trở nên vô cùng bạo động. Nó phát
ra một tiếng nổ lớn, từ phía thân thể của nó toàn bộ sóng nhiệt bắn ra
bên ngoài. Tu vi của Tiêu Sơn lúc này đánh rới xuống thái dương hậu kỳ
đại viên mãn. Âm hàn chi khí bị thái dương chi lực quét qua một phát
toàn bộ ngay lập tức bị trấn áp mạnh mẽ. Một phần hàn khí trung hòa với
dương khí bắt đầu bị đẩy lùi ra khỏi tiểu thiên hà vọt vào trong thân
thể của Tiêu Sơn. Tứ chi bách hải của hắn bắt đầu bị loại khí trung hòa
này trở nên mát mẻ thoải mái vô cùng.
Mặt trời lúc này đỏ rực hơn bao giờ hết nó bắt đầu tiến hành công kích
đối với hàn khí. Hàn khí dần dần bắt đầu hòa tan vào trong bên trong
tiểu thiên hà. Mặt trời cũng bị hàn khí tác động mà nhiệt độ giảm xuống
dần dần trở nên ổn định hơn. Tiêu Sơn lúc này mới từ từ mở ra đôi mắt.
Đôi tay của hắn khe khẽ động. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy được thiếu
nữ mặc một thân màu trắng xen kẽ màu lam đang nhắm mắt nằm ngủ. Đầu nàng gối về phía bên cạnh tay của hắn. Thiếu nữ hai vành mắt vẫn còn đen
hiển nhiên đã lâu không ngủ. Tiêu Sơn từ từ khẽ động cánh tay, hai mắt
của hắn với những hình ảnh mờ từ dần dần rõ ràng.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt thực sự quen thuộc. Một thiếu nữ khá là xinh đẹp đang gối đầu ở phía đó. Thiếu niên chớp chớp đôi mắt nhìn về phía nàng. Hắn cố gắng đứng dậy thân thể của mình. Hắn xem xét một chút thân thể
thì thấy được toàn bộ cơ bắp, nội tạng cùng với xương cốt khôi phục được thất thất bát bát rồi. Thiếu niên nhẹ nhàng mỉm cười thở ra dùng bàn
tay vuốt lên mái tóc của thiếu nữ. Thiếu nữ cảm nhận được động tĩnh nàng dần dần tỉnh lại đôi mắt chớp chớp nhìn về phía hình ảnh còn đang mờ.
Hình ảnh dần dần ngưng tụ thành một thiếu niên tóc bạch kim đang nhẹ
nhàng cười với nàng.
Thiếu nữ khuôn mặt trở nên mừng rỡ, trở nên kích động, nàng không nhịn
được nghẹn ngào bắt đầu khóc rống lên: "Tiểu hỗn đản. Ô... ô... tiểu hỗn đản! Ngươi... ngươi đã tỉnh!? Ta không có làm mơ đấy chứ!? Ô... ô..."
Tiêu Sơn với khuôn mặt còn chút nhợt nhạt, hắn nhẹ nhàng nâng lên cánh
tay dùng ngón tay chỏ quệt nhẹ lên lau đi nước mắt của nàng. Thiếu niên
cười đáp lại: "Nữ nhân ngu ngốc không thấy ta đã không có vấn đề gì rồi
sao!? Ngươi không cần làm mấy việc ngu ngốc như thế! Ngươi đây đúng là
biến thành hùng mắt mèo rồi a!" Nói xong hắn vân vê hai má của thiếu nữ.
Hai má của thiếu nữ dường như bị bàn tay của hắn vuốt ve vỗ về mà trở
nên ửng đỏ. Nàng ánh mắt oán trách nhìn hắn. Tiêu Sơn cười ranh mãnh và
có phần dâm đãng nói: "Thế nào ta không có chết cô đau lòng sao!? Như
vậy sau này sẽ không có ai chọc ghẹo cô nữa a, tiểu tức phụ!" Tiêu Sơn
mắt hơi nghếch lên sau đó dâm đãng cười nhìn về phía thiếu nữ nói: "Hắc, hắc... hay là... cô đã yêu ta rồi thế hả!?"
Vừa mới dậy đã nghe những lời huyên thuyên vớ vẩn của tên này. Thiếu nữ
hận nghiến răng không thể bóp chết hắn. Thiếu nữ gạt tay hắn ra, đang
trong tình cảnh lãng mạn hắn hoàn toàn phá vỡ với giọng điệu vô cùng dâm đãng, vô cùng vô lại. Thiếu nữ bực mình mắng: "Có quỷ mới thích
ngươi!?"
Tiêu Sơn hất tay cười đáp: "Ha, không ngờ hùng mắt mèo* nữ nhân cũng có
phong vị riêng a. Nè, nè... tiểu tức phụ đến đây cho ta cảm nhận một
chút a!" (Do thiếu ngủ mà đôi mắt trở nên thâm quầng!)
Thiếu nữ thấy vậy làn da của nàng đỏ ửng kéo dài đến tận mang tai, bộ
ngực phong mãn phập phùng bất định. Thiếu nữ thực sự không thể làm nóng
lên bời vì hắn còn là bệnh nhân đây. Nếu là trước đây nàng sẽ không ngần ngại cho hắn một phát tát vô cùng mạnh nhưng hiển nhiên giờ nàng không
có lỡ ra tay. Tiêu Sơn cũng không muốn tiếp tục trêu trọc nàng. Hắn nhìn về phía bình nước sau đó lên tiếng nói: "Ngọc Nhi, nàng có thể giúp ta
rót một chén nước được không!?"
Tiêu Ngọc im lặng không nói, hẳn nàng cần phải nổi đóa vì hắn có hành
động như vậy nhưng nàng lại không hiểu tại sao nàng không có mở lời
được. Thiếu nữ lẳng lẹ đi về phía trước bắt đầu nâng lên tách nước bắt
đầu rót vào tách trà. Thiếu niê nhẹ nhàng cầm lấy tách trà hắn không
quên túm lấy cánh tay của thiếu nữ một cái. Thiếu nữ thấy vậy hái má ửng hồng. Nàng liên tục trong lòng dục: "Mau, mau rút tay ra tuyệt đối
không để hắn được tiện nghi!" Nhưng không hiểu tay của tên này tại sao
giống như nam châm cứ cuốn lấy tay của nàng khiến cho nàng không có cách nào rút ra.
"Cộc, cộc..." Tiếng đập cửa vang lên. Hai người lúc này tách nhau ra.
Hai má của thiếu nữ ửng đỏ, nàng hốt hoảng lên tiếng nói: "Ta, ta... đi
ra xem là ai!" Nói xong thiếu nữ vội vàng tiến ra bến ngoài. Hai tay của nàng mở rộng cánh cổng. Thiếu nữ thấy một thiếu phụ xinh đẹp mặc quân
áo màu lam đứng ở bên ngoài sau lưng của thiếu phụ là một thiếu nữ hơn
hai mươi tuổi vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa nàng ăn mặc lại vô cùng gợi cảm
trong một bộ váy dài gợi cảm màu đỏ. Thiếu nữ nhìn thấy được bên trong
người đã tỉnh thì trên mặt xuất hiện nụ cười vô cùng rạng rỡ thể hiện ra mình vui mừng cùng hạnh phục. Tiêu Ngọc phát hiện trên khóe mắt của
thiếu nữ xuất hiện mấy hạt nước ươn ướt giống như nước mắt