Trong gian phòng nhỏ, ánh sáng lọt về phía cửa làm cho tâm thần sảng
khoái. Thiếu niên nhìn về phía chiếc nhẫn sau đó hít một hơi thật sâu
sau đó thở ra. Hắn dùng linh hồn lực xem xét những thứ bên trong chiếc
nhẫn. Thiếu niên sử dụng trữ vật giới chỉ, từ trữ vật giới chỉ một đám
dược liệu vô cùng đồ sộ hiện ra. Thiếu niên nhăn nhíu mày lại nhìn về
phía những thứ dược liệu này. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: "Âm hồn hoa, cực
âm hàn thảo, băng độc thiềm thử, vô hình băng độc đằng, băng chu độc
dịch..." Tiêu Sơn liên tục lẩm bẩm bao gồm chín loại cực độc chí âm chi
hàn.
Lần này hắn muốn luyện đó chính là một loại đan dược dùng chín loại cực
âm cực độc dược dùng độc khắc độc giữ lại âm tính năng lượng mà không
phải độc tính. Hắn luyện chế là một viên đan dược cửu âm phá thể đán,
chẳng qua đan dược này chỉ là tứ phẩm đan dược nhưng nó khó khăn ở chỗ
dùng độc khắc độc nói trắng ra là liều lượng hỗn hợp các loại chí âm chi độc gồm hoa, thảo cùng với độc dịch luyện chế ra một loại đan dược có
tính âm hàn cực mạnh mẽ không phải mang độc, đem chín loại độc dược kia
tự động khắc chế trung hòa lẫn nhau. Tuy nhiên nó nguy hiểm ở chỗ nếu
như đan dược có tồn tại độc dược như vậy chẳng khác nào sẽ khiến cho độc chết người phục dụng ra cả.
Loại đan dược này có cực lớn chỗ tốt với người tu luyện công pháp thiên
về hàn tính nhưng nó có nhược điểm luyện chế cực khó. Luyện chế độ khó
không phải là luyện chế ở mực độ thành đan mà là tỉ lệ phối độc. Nếu sai một ly sẽ làm cho đan dược trở thành độc dược chí mạng. Lần này Tiêu
Sơn giao dịch với Tiêu Huân Nhi là đám độc dịch các loại độc thảo này
đây. Hắn cần luyện chế một viên đan dược tốt nhất hiển nhiên dùng tài
liệu tốt nhất những tài liệu này đều đạt cấp sáu luyện chế một viên tứ
phẩm đan dược quả thực phung phí thiên tài địa bảo nhưng hắn muốn tạo ra đan dược tốt nhất.
"Xoát" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên toàn bộ đám dược liệu bị thu đến
một không gian kỳ lạ. Ở đó là một không gian cực lớn có trắm mét vuông
khu vực toàn bộ là màu xanh ngát. Khu vực này toàn bộ sinh cơ dào dạt
khiến cho cả khu vực tràn ra sức sống. Tiêu Sơn nhắm lại mắt cảm nhận
không khí trung quanh, trung quanh đây thiên địa linh khí dồi dào so với ngoại giới gấp mấy chục lần. Hắn nhếch miệng cười thỏa mãn.
Một chiếc đỉnh có ba chân, trên chiếc đỉnh ẩn chứa những đồ án vô cùng
cổ phác, viền của chiếc đỉnh in nên hoa văn của những loại như rồng
phượng vô cùng kỳ lạ. Tiêu Sơn nhắm mắt lại đột nhiên từ bàn tay hắn ném một phần dược tài vào phía bên trong. Toàn bộ dược đỉnh ngay lập tức
bốc lên ngọn lửa kim sắc vô cùng mạnh mẽ. Ngọn lửa ngay lập tức đem chín loại dược liệu tiến về phía chín phần khác nhau.
Âm hồn hỏa ngay lập tức bị đột cháy sau đó nó phát ra những tiếng tư tư
vô cùng nhỏ nhẹ. Nó hóa thành than say đó chảy ra một đoàn chất lỏng màu trắng trong trong đó có một ít dịch màu đen. Ngay lập tức Tiêu Sơn điều khiển ngọn lửa, từ phía ngọn lửa bắt đầu xúm lại rằng co đoàn dịch lỏng trong suốt sen kẽ màu đen kia. Những tia lửa rất nhỏ giống như một cái
lưới vô cùng nhỏ bé cắt lấy đám dịch lỏng này sau đó chia chúng làm
nhiều thành phần. Nhưng thành phần có dịch màu trong nhiều hơn lại được
tụ tập trung một chỗ, nhưng phần nào có dịch màu đen nhiều hơn tập trung một chỗ. Ngọn lửa liên tục lặp đi lặp lại như vậy khiến cho đoàn dịch
lỏng hoàn toàn chia ra làm hai phần khác nhau một đoàn dịch màu đen và
một đoàn dịch màu trắng trong xuốt.
Âm thanh tư tư vang lên đoàn dịch màu đen bắt đầu bốc hôi nghi ngút.
Đoàn dịch màu trắng trong suốt chỉ còn màu trắng hoàn toàn trong suốt
như pha lê. Hơn nữa ẩn ẩn từ trong đó một tia khí lạnh bắt đầu tiết lộ
ra ngoài. Ngón tay của Tiêu Sơn đảo một cái ngay lập tức đoàn dịch trắng này bị ngọn lửa kéo về phía bên trong giữa lò đỉnh. Ngay sau đó bàn tay của hắn biến ảo ngọn lửa bắt đầu xung kích đoàn dịch ép dòng dịch vận
chuyển theo một dòng nước xoáy.
Cưu âm hàn thảo lúc này phát ra âm thanh tư tư, bắt đầu hóa tro chúng
biến thành một đoàn dịch màu xanh lam xen kẽ màu hồng nhạt trong đó.
Tiêu Sơn lại bắt đầu dùng thủ pháp tách tạp chất ép chất màu hồng ra
khỏi cửu âm hàn thảo ra ngoài. Sau đó đem cửu âm hàn thảo biến thành một đoàn dịch màu lam đậm phát ra ánh sáng giống như làm ngọc.
Băng độc thiểm thử cũng bắt đầu phát được hắn cô đọng loại bỏ tạp chất
tạo thành một loại độc dịch màu lam phát ra hàn khí nhè nhẹ.
Băng chu độc dịch cũng bị cô đọng chuyển hóa thành một loại dịch màu trắng phát ra hàn khí nhè nhẹ.
...
Có tất cả chín loại độc âm hàn chi độc tất cả. Một loại lấy được âm hồn
hoa làm chủ vòng doáy. Tiêu Sơn bắt đầu ngón tay di động sau đó cho độc
dịch bắt đầu từ tám hương khác nhau từ từ giót vào trong âm hồn dịch hoa kia. Ngay khi gặp được cùng loại độc dược âm hồn hoa dịch bắt đầu điên
cuồng cắn nuốt nó bắt đầu trở nên đen xậm hơn. Ngay sau đó độc dịch càng ngày tiến vào càng nhiều khiến cho viên đan dược này to hơn. Nhưng bằng mắt thường viên đan dược nho nhở đang hình thành không ngờ màu đen lại
đang mất dần thay đổi dần dần trở thành màu trắng giống như tuyết. Cứ
như vậy không biết bao nhiều một viên đan dược xuất hiện trong lò.
"Ra" Thiếu niên khẽ quát nhẹ một tiếng ngay sau đó một viên đan dược
xuất hiện trong tay của thiếu niên. Thiếu niên dùng tinh thần lực dò xét vào viên đan dược sau đó hắn thở dài nói: "Không được vẫn có một tia âm độc màu đen khá lớn. Tiêu Ngọc uống vào hẳn phải chết không thể nghi
ngờ. Tiếp tục luyện..." Hắn nói xong trong tay hắn lại xuất hiện một
phần dược liệu khác bắt đầu nhập vào dược đỉnh.
Lần thứ hai thất bại. Đan dược tia tạp chất màu đen còn bằng một phần hai so với ban đầu...
Lần thứ ba thất bại. Đan dược tạp chất màu đen còn một phần ba so với ban đầu...
Lần thứ tư hắn cần nghỉ ngơi một chút sau đó lại tiếp tục luyện kết quả
thất bại. Đan dược tạp chất màu đen còn một phần tư so với ban đầu...
Lần thứ năm thất bại. Đan dược tia tạp chất màu đen còn bằng một phần sáu so với ban đầu...
Lần thứ sáu thất bại. Đan dược tạp chất màu đen còn một phần tám so với ban đầu...
Tiếp tục nghỉ ngơi.
Lần thứ bảy thất bại. Đan dược tạp chất màu đen còn một phần tám so với ban đầu...
Lần thứ bảy tám bại. Đan dược tạp chất màu đen còn một phần mười so với ban đầu...
Lại tiếp tục nghỉ ngơi điều tức.
Lần thứ mười vận chuyển toàn bộ tinh lực sử dụng thiên nhân mô thức
luyện thành một viên đan dược. Tiêu Sơn nhìn về phía viên đan dược hoàn
toàn giống như một cục tuyết phát ra hàn khí bức người này. Nếu như
không ai tin hẳn nghĩ rằng hắn đang cầm một cục tuyết trong tay. Hắn mỉm cười vô cùng thỏa mãn, hắn đã thử dùng tất cả linh hồn lực quét xem
toàn bộ tạp chất, hắn quét xem hơn chục lần toàn bộ viên đan dược không
có một tia tạp chất màu đen hắn mới yên lòng đem viên đan dược cất vào
trong trữ vật giới chỉ.
Tiêu Sơn mở ra đôi mắt của mình nhìn về phía mọi thứ thì thấy được trời
lúc này không biết đã đầy sao là sao? Hắn nhìn về phía trên bàn đựng cơm canh tất cả đều đã hoàn toàn nguội lạnh. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng,
hắn sực nhớ đến một việc bất cứ lời hứa nào thì mỗi buổi tối hắn đều đến thăm Tiêu Ngọc kể chuyện cho cô nàng tính tiểu thư này cùng với đút cơm cho nàng ăn đây. Tiêu Sơn lúc này mặc một thân quần áo rón rén ra
ngoài.
Trong phòng một ánh đèn mờ mờ, một thiếu nữ lúc này liên tục đập gối
thùm thụp. Phía trên bàn lúc này vẫn để một khay thức ăn. Khay thức ăn
hoàn toàn nguội lạnh hoàn toàn không thể ăn nổi. Tiêu Sơn lúc này thông
qua khe cửa nghe được âm thanh hờn dỗi của một tiểu nữ nhân đang oán
trách gì đó: "Tên thối tha, tên đáng chết, xú thối, hỗn đản... nói là
hôm nay nhất định sẽ đến. Nhất định sẽ kể truyện cho ta vậy mà ta vậy mà không đến. Nam nhân đều là như vậy hứa một đằng làm một lẻo..."
Tiêu Sơn gãi gãi múi rón rèn tiến về phía nàng mà không tạo ra bất cứ
tiếng động nào. Thiếu nữ lúc này ngoảnh mặt vào bên trong, nàng liên tục đấm thùm thụp vào chiếc gối tức giận u oán: "tên dâm tặc, tên sắc lang, tên hỗn đản..." Bất chợt một bàn tay tập kích vô cùng nhanh chóng. Bàn
tay này đột nhiến kéo nàng mạnh mẽ vào lòng đồng thời hai tay của hắn
đang ôm chặt lên hai vú kiên định của nàng. Bị tập kích thiếu nữ kinh
hãi hét lên một tiếng: "Aaaa..."
Bất tri bất giác nàng bị bàn tay của hắn bịt miệng của nàng. Thiếu niên
phát ra tiếng cười dâm đãng hắc hắc khoái trái: "Thế nào không mắng ta
nữa sao!? Ta nhưng là dâm tặc, háo sắc a... Hôm nay ta nhất định phải
động phòng hoa trúc với tiểu cô nương đây. Nếu cô nương tối nay không
ngoan ngoãn hầu bàn đại gia thì bản đại gia nhất định sẽ tiền dâm hậu
sát phi tang vật phẩm!" Nói xong hắn trên ngực kiên định của nàng bắt
đầu tiến hành liên tục xoa bóp. Bộ ngực của nàng thông qua lớp vải bị
biến ảo thành đủ mọi hình thức dưới bàn tay vô lại của hắn.
Tiêu Ngọc cảm giác được một trận tê dại khắp người truyền đi, thiếu nữ
hai má đỏ ưng xuất hiện một rặng mây hồng tới tận mang tai, thiếu nữ
hồng hộc cảm nhận được tà hỏa bắt thiêu đốt. Nơi tư mật bắt đầu xuất
hiện một chút ươn ướt. Thiếu nữ hoàn toàn không nghe bất cứ uy hiếp gì
của hắn mà điên cuồng dãy dụa sau đó đẩy hắn ra. Thiếu nữ đẩy hắn ra
thấy quần áo sốc sếch của mình thì sau đó nhanh chóng chỉnh đốn lại:
"Ngươi... ngươi... háo sắc... khốn kiếp..." tên này càng ngày cang vô
pháp vô thiên. hôn nàng còn chưa đú đến bây giờ hắn còn muốn sờ ngực của hắn.
Thiếu niên đứng ở giữa đó khoanh tay bình chân như vại: "Tiểu tức phụ
nhưng đang oán trách ai a!? Vừa rồi ngươi oán trách ai là dâm tặc, háo
sắc đó a..." Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn dùng ban tay cầm ở cằm của mình nói: "Nếu ta đã là sắc lang hiển nhiên ta cần làm một sắc lang rồi đây! Ai biểu tiểu tức phụ ngươi quá xinh đẹp a!"
Tiêu Ngọc hái má như ứ huyết, khuôn mặt đỏ ửng, bộ ngực phập phòng. Nàng thực sự không biết đâu mới là con người của hắn. Thiếu nữ thầm mắng
trong lòng: "Khốn kiếp ngươi không thể ôn nhu với ta một chút được sao?
Tại sao ngày nào cũng trêu trọc ta đây!?" Nàng con người oán trách nhìn
về phía hắn nói: "Hiện giờ ta buồn ngủ người đừng quấy rầy ta. Ta muốn
ngủ một giấc..." Nói xong thiếu nữ chui vào trong chăn đắp chăn kín đầu
không thèm để ý đến hắn.
Tiêu Sơn miệng hơi nhếch lên, khóe miệng của hắn cong lên một thứ gì đó
khá là thú vị. Tiêu Ngọc lúc này trong chăn đang chờ xem hắn có phản ứng gì nhưng lại không có bất cứ thấy phản ứng gì cả. Thiếu nữ lúc này quay đầu lại thì thấy được hắn lúc này hoàn toàn không có ở trong phòng thì
tức giận nghiến rắng mắng: "Xú, vừa hôi lại vừa thối, tiểu hỗn đản ta
bảo ngươi đừng quấy rầy ta ngươi cũng đừng quấy rầy a! Ngươi tên dâm tặc sắc lang khốn kiếp đến một chút chiều lòng nữ nhân cũng không biết
sao?"
Tiêu Ngọc lúc này muốn mang mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mà chửi. Bất chợt một ánh lửa lập lòe xuất hiện trước mắt của Tiêu Ngọc. Ánh lửa lập lòe chiếu len song cửa sổ bằng giấy xuất hiện những vết bóng in như
vậy. Tiêu Ngọc có chút kinh hãi sau đó nói: "Chẳng lẽ cháy!" Thiếu nữ
lúc này đột nhiên chạy ra bên ngoài thì thấy được một màn ảnh kỳ lạ.
Một chiếc bàn vô cùng tinh tế, phía trên giải một tấm thảm vải màu
trắng. Trên bàn cắm những cây nến lập lòe giống như ánh sao. Trên bàn ăn xuất hiện những thứ thức ăn hoa quả vô cùng ngon bắt mắt đặc biệt là
một bình trong suốt đựng một thứ nước uống hoa quả vô cùng ngon. Nhưng
một hình ảnh khiến cho Tiêu Ngọc thiếu chút nữa thì phì cười. Một cục
đất khá lớn đang trổi lơ lửng trong một chiếc lò luyện đan. Trong lòng
Tiêu Ngọc vô cùng to mò không biết cục đất của hắn đây là thứ gì là một
loại đan dược mới chăng.
Tiêu Sơn thấy được Tiêu Ngọc bước ra thấy vậy thì khe khẽ mỉm cười nhìn
về phía nàng, Trên mặt của hắn hoàn toàn là một nụ cười câu hồn toàn bộ
nữ nhân trên đời này. Hắn hai bàn tay di chuyển rất nhẹ nhàng. Một ngọn
lửa bốc lên ngùn ngụt, nắp lò mở ra một cục đất khá là to bay ra khỏi
không trung lơ lửng ở một vùng đất. Tiêu Ngọc càng nhìn càng tò mò hắn
là đang luyện đan hay sao?
Tiêu Sơn quát nhẹ một tiếng ngay lập tức ngọn lửa đánh vào viên cục đất
đen thui khá lớn này. Từng viên đất lớn ngay lập tức nứt vỡ ra. Vết nứt
lan tràn khắp cục đất lớn. Tiêu Ngọc với cái mũi hơi nhảy nhảy, nàng
ngửi được một mùi hương vô cùng mê người trong gió. Bụng của nàng không
khỏi phát ra tiếng vô cùng khó chịu: "Cô lỗ... ọt.. ọt..."
Tiêu Sơn dùng năng lực di chuyển rất nhẹ nhàng để cho toàn bộ đất cát
rơi xuống để hở một con gà vặt được làm chín bốc ra mùi hương vô cùng mê người. Trong tay hắn xuất hiện một chiếc đĩa lớn con gà lớn từ từ rơi
vào trong chiếc đĩa của hắn. Hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc xuất hiện một nụ cười hòa ái, hắn tiến về phía chiếc bàn đặt con gà lớn lên trên đó nhìn về phía đó cười nói: "Xem ra Tiêu Ngọc có vẻ như muội rất là đói a!?"
Dù hắn nhỏ hơn bốn tuổi so với Tiêu Ngọc vẫn gọi nàng là muội muội.
Tiêu Ngọc hứ một tiếng ngoảnh mặt đi không thèm để ý. Nhưng trong lòng
cảm giác vừa rồi hắn có chút tức cười. người ta dùng dược đỉnh để luyện
đan, hắn dùng dược đỉnh luyện đan để nấu ăn cưa gái. Đây đúng là chuyện
hiếm có từ trước đến nay.
Tiêu Sơn tiến về phía ghế gần nhất của nàng. Ở trên này cũng chỉ có hai
chiếc ghế đối mặt với nhau mà thôi. Tiêu Sơn kéo chiếc ghế ra sau đó đưa tay ra mời Tiêu Ngọc, mặt hắn xuất hiện một nụ cười nói: "Ngọc Nhi như
vậy có đủ hay không thành ý đây!?"
Tiêu Ngọc mặt vẫn hếch lên nhưng bụng của nàng bắt đầu sôi lên nhìn về
phía thức ăn vô cùng bắt mắt trên đó thì miệng thầm nuốt nước miếng.
Thiếu nữ vẫn cao ngạo mảnh miệng nói: "Coi như ngươi có chút thành ý!
Tạm thời bản tiểu thư tiếp nhận lời xin lỗi này!" Nói xong thiếu nữ tiến về phía ghế bắt đầu ngồi xuống. Thực sự hành động kéo ghế này cho nữ
nhân ở đại lục chưa thấy bao giờ, Thường nam nhân ở đây luôn có địa vị
so với nữ nhân cao hơn một chút.
Thiếu nữ ngồi xuống phía dưới bất chợt cái mũi của Tiêu Sơn hít qua nàng một cái sau đó mặt mũi cực kỳ dâm đãng nói: "Thật là thơm a!" Miệng bắt đầu chảy nước miếng. Thiếu nữ đang muốn phát tác thì bất chợt hắn nói
thêm làm cho nàng cứng họng: "Ân món gà này quả thực rất thơm. Thật là
ngon a!" Thiếu nữ khuôn mặt đỏ ửng, bộ ngực phập phùng nhưng không có
phát tác.
Tiêu Sơn bắt đầu ngồi xuống phía ghế bắt đầu thưởng thức thức ăn của
mình. Hắn dùng dao bắt đầu phân chia con gà ra thành nhiều phần. Tiêu
Ngọc lúc này không nhịn được sớm đã túm lấy một miếng bắt đầu ăn ngồm
ngoàm. Tiêu Sơn ánh mắt nhìn về phía nàng trong mắt có chút vui vẻ trêu
trọc.
Bất cứ nam nhân muốn ở nữ nhân là gì? Có lẽ là sắc đẹp có lẽ là nhục
dục. Còn Tiêu Sơn hắn muốn là những phút giây như thế này của thiếu nữ.
Hắn muốn chọc cho các nàng tức giận, chọc cho các nàng vui vẻ. Hắn ngẫm
nghĩ một chút về trong con người của mình quả thực cực kỳ ích kỷ cực kỳ
vô lý. Nói trắng ra đó một nơi tập hợp đầy mâu thuẫn. Hắn muốn có nhiều
cô gái vây quanh mình nhưng đồng thời muốn có một người con gái thực sự
yêu thích mình không màng danh lợi và tiền tài. Một người thiếu nữ yêu
hắn không vì sao cả đơn giản vì hắn là hắn thôi! Bất cứ lúc nào hắn xa
cơ thất thế nàng cũng ở bên cạnh hắn. Hắn muốn người nữ nhân bên cạnh
hắn trung trinh như một với hắn nhưng hắn lại muốn tay trái ôm một tay
phải ôm một. Điều này quả thực không công bằng với nữ nhân nhưng đơn
giản mà nói hắn khó mà thay đổi được mình. Hắn biết mình ích kỷ nhưng
hắn không biết làm sao?
Hắn biết mình có một dục vọng ham muốn không phải cũng Tiêu Ngọc ân ái
mà hống cho nàng vui vẻ, hống cho nàng tức giận. Hắn chính là có một cảm giác đó chính là hắn có thể dễ dàng làm cho nàng tức giận, dễ dàng làm
cho nàng vui vẻ? Không tại sao cả vì hắn muốn vậy! Hắn cũng không hiểu
được cảm xúc này. Nhưng có lẽ chỉ là trong nhất thời nhưng hắn sẽ ghi
nhớ những cảm xúc này. Mọi thứ hắn đều thuận theo bản thân mà làm...
Tiêu Sơn cầm lấy một chiếc đùi gà khá lớn. Bất chợt một cánh tay của
Tiêu Ngọc nhanh hơn một bước dành cái chân gà cùng với đùi gà. Thiếu nữ
nhìn về phía hắn với ánh mắt của kẻ thắng lợi bắt đầu ăn nguồm ngoạn.
Nàng hiện giờ trông giống như một con heo ham ăn đâu có giống một tiểu
thư khuê các thấy vậy Tiêu Sơn phì cười một tiếng. Tiêu Ngọc thấy vậy
ánh mắt của Tiêu Ngọc oán trách nhìn về phía hắn nói: "ngươi cười cái gì sao? Rất đáng cười sao? hừ!?"
Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười, hắn cầm lấy một cái chén rót lấy một ly chất lỏng hoa quả vào đó nhấm nháp vài ly. Tiêu Sơn cười đáp: "Tiêu
Ngọc tiểu thư a!? Đây là cách ăn uống của một tiểu thư sao? Hahaha...
vậy được rồi từ nay ta gọi cô là hao tiểu thư nhé! Hahahaha..." Tiêu Sơn lúc này khoái trá cười khá lớn.
Tiêu Ngọc tức giận, hai má đỏ phừng phừng. Hôm nay hắn đã đi muộn còn có tâm trêu trọc nàng. Thiếu nữ đột nhiên cầm mấy miếng xương gà vừa gặm
xong ném về phía hắn vừa ném vừa mắng: "Khốn kiếp! Ta cho ngươi cười ta
này! Cười đi này! Ai là heo tiểu thư!? Ai là heo tiểu thư!?"
Tiêu Sơn liên tục né tránh khó chịu hậm hực mắng: "Nè, xú tiểu tức phụ!
Cô nói lý một chút không! Bữa cơm này nhưng mà ta đích thân làm ra a!
Làm gì có lý khách nhân nào dùng xương gà ném chủ vậy hả trời!"
Thiếu nữ liên tục cầm xương gà ném về phía hắn: "Ta ném! Ta ném! Ta ném
chết người... Ta ném chết ngươi..." Thiếu nữ nhìn về phía bản mặt kia
càng nhìn càng thấy ghét ngoài mỗi việc ngày ngày hắn trêu trọc nàng,
ngoài việc làm nàng giận ra, ngoài việc chiếm tiện nghi của nàng ra thì
tên khốn này làm được gì. Hy vọng trong đầu của nàng duy nhất là dùng
xương gà ném chết tên đốn mạt này trước mặt nàng. Thiếu nữ sau khi ném
hết xương gà vẫn hậm hực tìm thêm đồ ném nữa.
Tiêu Sơn bắt đầu đưa tay lên vội vàng hô lên: "Ta thua... Được rồi cô
thắng! Ta đầu hàng vô điều kiện a! Hôm nay ta còn chưa ăn đủ đây!" Thiếu nữ hừ hừ đôi mắt oán trách nhìn về phía hắn, bộ ngực vẫn phập phồng bất định,
Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng: "Nữ nhân thật là loài động vật khó hiểu!? không phải chỉ trêu chọc một chút thôi sao đã giận đến mức như vậy!"
Hắn lắc lắc đầu ngồi xuống bình thản ăn. Thiếu nữ vẫn nhìn về phía hắn
với ánh mắt chứa đầy thù địch. Tiêu Sơn bắt đầu ho khan sau đó rời đi
chủ đề nói: "Tiêu Ngọc a, ngươi hôm nay ăn mạc đẹp như vậy định gặp ai
a!" Nói đến đây hắn quan sát một thân quần áo màu lam vô cùng xinh đẹp.
Nếu như Tiêu Sơn lúc đó sờ ngực nàng không nhầm thì thiếu nữ này có mua
đồ lót của Nhã Phi bán ra. Tiêu Sơn thấy vậy muốn đánh trống lảng một
phen.
Tiêu Ngọc chẳng thèm quan tâm cầm lấy cốc nước hoa quả bắt đầu uống nói: "Hừ, ta ăn mặc xinh đẹp liên quan gì tới ngươi! Dù sao ta ăn mặc như
vậy cũng không phải để gặp ngươi!"
Tiêu Sơn khóe miệng kéo lên đồng thời hắn dùng ngón chỏ gãi gãi mũi của
mình sau đó hắn tò mò lên tiếng hỏi: "Tiêu Ngọc ta thấy hình như cô rất
thích ăn đùi gà cùng với chân gà thì phải a!?"
Tiêu Ngọc không thèm để ý đến hắn sau đó đáp lại: "Có liên quan gì tới ngươi!?"
Tiêu Sơn chỉ cười lạnh, trong mắt xuất hiện vẻ gian tà, hắn đáp: "Như
vậy ngươi rất thích ăn đi!" Tiêu Ngọc không có trả lời hắn. Tiêu Sơn híp mắt lại đắc ý nói: "Ngươi không trả lời có nghĩa là thừa nhân a!" sau
đó hắn quét về phía dưới của nàng cười ranh mãnh nói: "Người ta có câu
ăn gì bổ lấy thảo nào không sai chút nào!? Ngươi ăn nhiều chân và đùi gà như vậy thảo nào chân người còn dài như vậy a, Tiêu Ngọc!" Trong miệng
của hắn kéo lên nước miếng bắt đầu chảy cùng với nụ cười vô cùng dâm
đãng.
Tiêu Ngọc nộ hỏa trùng thiên, nàng chưa từng gặp loại người vô sỉ, dâm
đãng ti tiện như vậy. Tiêu Ngọc hai má phừng phừng, nén giận liên tục ấp úng nói: "ngươi... ngươi..."
Tiêu Sơn cười với nàng sau đó nói: "Thôi đi trêu trọc ngươi chút thôi!
Ai bảo ngươi khi giận trông đáng yêu như vậy, trông ngươi khả ái như vậy hơn nữa còn xinh đẹp như vậy!" Hắn nhìn về phía nàng nói: "Nếu như chỉ
để nhìn được vẻ xinh đẹp của cô vậy ta nguyện đời ở bên cô chọc tức cô!" Nghe thấy vậy thiếu nữ đang muốn phát tác thì khuôn mặt ửng đỏ. Thiếu
nữ ngồi xuống dưới cũng không có tiếp tục nói chuyện mà hoàn toàn chết
lặng.
Tiêu Sơn hít một hơi sau đó nói: "Tiêu Ngọc cơ hội khôi phục đan điền của cô thực sự là có!"
Tiêu Ngọc nghe thấy vậy run run hỏi: "Ngươi thật sự có khả năng khôi
phục đan điền cho ta!?" Nàng nhìn về phía mặt của thiếu niên sợ những
điều hắn nói ra là giả dối.
Tiêu Sơn dùng linh hồn lực dò xét lúc này cỏ vẻ như ở đây không có ai.
Vừa rồi có người đi qua đây khi thấy được hai người họ hiển nhiên cũng
vờ như không biết trách xa. Tiêu Sơn lần này lại dùng linh hồn lực dò
xét một lát đảm bảo không có ai thì mới bắt đầu nói: "Có bảy thành nắm
chắc nhưng ta muốn hỏi cô vài vấn đề sau để đảm bảo có chính xác hay
không!?"
Tiêu Ngọc nghe thấy thế đôi mắt chớp chớp sau đó nói: "Ngươi nói đi!?"
Tiêu Sơn bắt đầu ho khan mở miệng hỏi: "Ta chỉ muốn hỏi một chút mấy vấn đề này thôi! Có phải mấy ngày trước cách đây khoảng năm ngày, ngày mà
mặt trăng lớn nhất chỗ đó của cô trở nên lành lạnh. Khi đặt tay vào nơi
đó sẽ có cảm giống như đặt trước một cửa sổ phả ra hơi lạnh nhè nhẹ đúng không!?" Nghe thấy những lời này hai má của Tiêu Ngọc trở nên đỏ phừng
phừng. Trong lòng thiếu nữ thầm mắng: "Tại sao tên hỗn đàn này lại muốn
hỏi điều này!? Ô, ô... chẳng lẽ hắn là kẻ biến thái!" Nghĩ đến đây Tiêu
Ngọc rùng mình. Tiêu Sơn bất đắc dĩ ho khan nói: "chuyện này quan hệ đến việc phục hồi đan điền của ngươi. Tiêu Ngọc ngươi hãy trả lời ta nếu
không phải thì lắc đầu nếu phải thì gật đầu!"
Thiếu nữ hai má ửng đỏ, hai dặng mây hông làn tràn đến tai cùng ngực của nàng, thiếu nữ nhè nhẹ gật đầu, Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu sau đó tiếp
tục hỏi: "Như vậy có phải đến kỳ của người ra lúc nào cùng cảm thấy rất
mát rất lạnh đúng không!? Nếu phải hãy gật đầu!"
Tiêu Ngọc thầm mắng người này vô sỉ nhưng thiếu nữ cắn rắng gật đầu một cái.
Tiêu Sơn thở phào một hơi nhìn về phía Tiêu Ngọc sau đó nói: "Như vậy a! Ta đoán không sai mà, ngươi là cửu âm tiên thể! Đích xác thực là cửu âm tiên thể!"
Tiêu Ngọc nghe thấy vậy không hiểu hỏi: "Cửu âm tiên thể!"
Tại sao Tiêu Ngọc nơi đó liên tục phát ra khí lạnh đây bởi vì thân thể
của nàng thuộc tính âm hàn hơn nữa cửu âm tiên thể có chí khí âm hàn
nhưng đang ở trong trạng thái ngủ đông. Thân thể của Tiêu Ngọc đạt được
âm hàn nên mỗi ngày vào ngày trắng tròn nơi tư mật của nàng sẽ bốc ra
hàn khí nhè nhẹ rất khó đoán. Hơn nữa đến ngày đó của nữ nhân nàng sẽ ra có khí lạnh giống như nước đá bởi vì trong bụng nàng chứa đựng chí âm
chi khí.
Tiêu Sơn hít một hơi lạnh sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc gật đầu nói:
"Đúng vậy là cửu âm tiên thể một loại thể chất vô cùng âm hàn thuộc về
nữ tử. May mắn thân thể của ngươi ở dạng ẩn. Ta không hiểu tại sao thân
thể của ngươi vẫn chưa có mở ra có lẽ nguyên do ngươi tu luyện công pháp cùng với thể chất đấu khí của ngươi là hệ thủy đi...." Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Ngọc thân thể của hắn hơi run lên nói: "ngươi có lẽ không
biết cửu âm tiên thể có sức đáng sợ bao nhiêu! Đó chính là thể chất được ví như một trong những thể chất đứng đầu tu luyện! Có lẽ ngươi không
hiểu! Một khi ngươi mở ra thể chất một ngày tu luyện nghìn dặm nói trắng ra tốc độ tu luyện của người nhanh hơn so với người bình thường một
nghìn lần."
Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Ngọc sau đó nói: "Ta hy vọng cuộc nói chuyện
này giữa chúng ta hôm này ngươi không được tiết lộ cho bất cứ ai kể cả
người thân của mình được chứ!?" Tiêu Ngọc gật đầu thì Tiêu Sơn bắt đầu
bình thản nói: "Thể chất này chí cực băng hàn luyện đến cảnh giới cao
thâm một chưởng đánh ra vạn dặm băng sương, toàn bộ sinh vật trong đó
cũng bị đóng băng. Chí cực băng hàn ngay đến cái gọi là dị hỏa cũng chưa chắc là đối thủ của cái gọi là cửu âm tiên thể..." nghe thấy thế Tiêu
Ngọc mở to tròn con mắt giống như không tin. Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói:
"Hiển giờ ngươi không biết là tai họa còn là điều tốt của Tiêu gia nữa!"
Tiêu Ngọc nghe thấy vậy giật mình hỏi: "Tại sao ta lại là tai họa của Tiêu gia a!?"
Tiêu Sơn bình thản từ từ trả lời nàng nói: "Ngươi nghĩ gì về thiên tư
của Tiêu Viêm? Hắn tốc độ tu luyện rất nhanh rất mạnh sao!? Tư chất rất
cao sao!?" Tiêu Ngọc thấy vậy gật đầu Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: "Tư chất của Tiêu Viêm sau này sẽ kém ngươi một vạn tám ngàn dặm. Nếu như người
thể chất mở ra khôi phục lại đan điền ta dám đảm bảo chưa đầy ba tháng
khôi phục tu vi của ngươi đạt đến cấp bậc đấu sư. Hơn nữa sau này tốc độ tu luyện của ngươi vô cùng đáng sợ đừng nói là đấu hoàng đấu tông gì đó với ngươi đấu thánh không có nghĩa là không có khả năng! Sợ rằng thành
tựu không dừng ở đấu thánh!"
Nghe thấy vậy Tiêu Ngọc hoàn toàn rơi vào sợ hãi. Tiêu Sơn thở ra một
hơi sau đó nói: "Chuyện này hôm nay ta chỉ có thể nói với ngươi ở đây
thôi!? Ta hy vọng hôm nay không ai biết chuyện này được chứ!?" Tiêu Ngọc gật đầu! Tiệc bắt đầu thu dọn lại. Tiêu Ngọc vẫn lâm vào âm trầm suy
nghĩ. Nàng trong lòng lúc này sóng dậy ầm ầm hoàn toàn kinh ngạc: "Đấu
thánh, thực lực đấu thanh cái này đại biểu cái gì? Đại biểu được một
điều rằng thực lực của nàng hoàn toàn là đứng đấu đấu khí đại lục. Từ
trước đến đây không có nhắc đến đấu thánh nghe được đấu thánh đã vô cùng hy hữu nhưng hắn nói nàng có thể đạt được thể chất tu luyện vô cùng cao có thể tu luyện tới đấu thánh có khi cao hơn như vậy thực lực cao hơn
là gì đây chính là đấu đế" Tiêu Ngọc nghe thấy vậy cả người không khỏi
run lên.
Tiêu Sơn sau khi đưa Tiêu Ngọc trở lại phòng hắn cũng trở về nhà. Thiếu
nữ này bây giờ hắn hoàn toàn nắm giữ nàng là cửu âm tiên thể. Hoàn toàn
tu chân là làm chơi ăn thật nhưng như vậy có nên hay không? Như vậy Tiêu gia rất nguy hiểm một khi công pháp tu luyện của Tiêu Ngọc bại lộ ra đó chính là diệt môn với Tiêu gia. Tiêu Sơn dù sao cũng quyết định như vậy nhưng hắn lại không thể không bất an không thể không lo. Hắn về nhà chỉ biết thở dài sau đó nhìn lên bầu trời, nhìn lên mặt trăng tỏa sáng mà
chuẩn bị một số trận pháp chỉ cần thời gian nhất định sẽ giúp nàng mở ra thể chất.