Ánh trăng lờ mờ, trong phòng một trung niên lão nhân âm trầm nhìn mấy
người đại hán. Trung niên lão nhân trong con mắt lóe lên âm độc: "Đã
điều tra ra!?"
Đại hán cầm đầu mặc áo đen cung kính nói: "Vâng đại quản gia chúng tôi
đã điều tra ra hắn. Hắn tên là Tiêu Sơn. Từ nhỏ do kinh mạch bị thương
nặng là một phế vật của Tiêu gia, hơn nữa bị Tiêu Ngọc tôn nữ của đại
trưởng lão đánh thành trọng thương. Theo lý lẽ hắn không thể tu luyện,
không hiểu sau đó hắn làm sao mà tu luyện trở lại hình như hắn đạt được
kỳ ngộ gì đó. Từ nhỏ phụ thân mất sớm ở một mình với mẫu thân...." Đại
hán đem đầy đủ toàn bộ lý lịch của Tiêu Sơn nói ra.
Trung niên lão nhân xuất hiện một tia rét lạnh mang theo sát khí xuất
hiện trong con mắt. Lão liên tục dùng ngón tay gõ lên bàn giống như đang suy nghĩ cái gì đó mà không ái biết được.
...
Ánh sáng buổi sáng chiếu nhè nhẹ xuống một thiếu niên. Thiếu niên toàn
bộ thân trên đang ở trạng thái ở trần. Một thân hình quả thực có chút
quái dị. Làn da của hắn trắng nõn như làn da của nữ nhân nhưng thân thể
của hắn lại cuộn lên những cục thịt vô cùng săn chắc của một người nam
nhân cường tráng. Mỗi thớ thịt đều làm cho người ta có cảm giác chúng ấn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Nhưng quái dị ở chỗ dù vận chuyển đánh
ra mạnh như thế nào thì thân thể của hắn đều không nổi chút gân nào.
Tiêu Sơn liên tục luyện quyền. Hắn cười khổ nghĩ đến công pháp thiên hà
diễn sinh quyết quả thực có chút cười khổ. Làn da của hắn càng ngày càng trắng giống hệt nữ nhân nhưng thân thể lại cực độ cường hãn giống như
dã thú. Những thớt gân cùng cơ bắp và xương vô cùng cứng rắn và nở nàng. Từng đoạn gân đều được dấu dưới lớp thịt bóng loáng như mỡ đông. Nếu
như hắn mặc một bộ y phục che kín thân thể nhất định người ta sẽ liên
tưởng tới hắn là một tên mặt trắng nhỏ chuyên bám váy vào các thiếu phụ
mà ăn bám. Nhưng khi hắn cởi áo ra thì lại hoàn toàn là trái ngược một
trời một vực.
Thân thể của hắn chính xác là sự kết hợp của thư sinh và dã nhân. Mặt
ngoài thư sinh, mặt trong có lực lượng của dã nhân. Đặc biệt khuôn mặt
của hắn càng luyện công pháp càng có vẻ tuấn mĩ, cả người hắn lại phát
ra hương thơm khí chất đối với nữ nhân có cực kỳ mê luyến. Nó có tác
dụng khá giống với mùi hương của Nhã Phi khi tỏa ra. Nhã Phi là hấp dẫn
nam nhân còn hắn là hấp dẫn nữ nhân. Còn riêng phần đồng tính thì hắn
không có biết.
Tiêu Sơn đưng dưới ánh nắng ban mai liên tục đánh ra những động tác vô
cùng kỳ lạ. Mỗi một chuyển động của hắn, hắn cảm giác được mình như đang hòa hợp vào thiên nhiên. Thông qua hô hấp thiên địa linh khí tràn vào
phổi của hắn phát đến tứ chi bách hải đồng thời các tạp chất theo lỗ
chân lông bài xích ra ngoài.
Tiêu Sơn vừa đánh quyền hắn vừa có cảm giác lòng không yên. Theo lý mà
nói thì thời gian này Tiêu Mị sẽ giống như con chim nhỏ liên tục ríu rít bám lấy hắn, không lý gì hôm nay cô bé này lại không đến. Tiêu Sơn lúc
này đang luyện quyền thì một thiếu nữ mặc một bộ áo màu xanh lam chạy
đến tìm hắn. Tiêu Sơn thị lực cực tốt nên hiển nhiên nhận ra người này
là ai. Người này không phải tiểu thị nữ mà Tiêu Chiến thúc thúc cung cấp cho mẫu thân của hắn chuyên lo lắng việc nhà sao? Nàng đến đây làm gì!?
Tiêu Sơn đang cảm thấy nghi hoặc thì thiếu nữ lúc này đã đến. Thấy thân
mình tuyệt mĩ của Tiêu Sơn. Đặc biệt trân thân thể của hắn từng giọt mồ
hôi chảy xuống, bộ ngực săn chắc, cơ bụng từng thớ thịt cuồn cuộn đập
vào mắt của thiếu nữ. Thiếu nữ hái má đỏ ửng giống như ứ huyết. Đặc biệt khuôn mặt tuấn mĩ dưới ánh sáng mặt trời làm cho nam nhân cũng phải
ghen tị, thiếu nữ hấp háy đôi mắt thoáng liếc nhìn hắn. Nàng quên luôn
việc nàng vì sao tới đây.
Khi một âm thanh vang lên mới làm cho nàng trở nên giật mình. Tiêu Sơn
nhìn về phía thiếu nữ nói: "Muội muội, ngươi tìm ta!?" Tiêu Sơn cũng
không coi thiếu nữ này giống như người hầu. Mà hắn coi nàng giống như
tiểu muội muội.
Thiếu nữ giật mình, ngay sau đó nàng nhớ đến một việc vội vã đưa ra một
bức thứ. Thiếu nữ vội vàng lên tiếng nói: "Tiêu Sơn thiếu gia, vừa rồi
có người đưa ta thứ này nói ta nhất định phải đưa bức thư này cho thiếu
gia..."
Tiêu Sơn cầm lấy bức thư, một bức thư hoàn toàn là mới viết bởi vì trên
đó vẫn còn mui hương thơm nhè nhẹ của giấy mới. Ngoài ra trên đó nét mực vẫn còn chưa có khô. Tiêu Sơn nhìn về phía bức thư, sau khi đọc xong
thì mặt hắn đỏ bừng. Bàn tay của hắn túm chặt lấy bức thư. Nhìn thấy
khuôn mặt giận giữ của Tiêu Sơn thì tiểu thị nữ run lên: "Tiêu Sơn thiếu gia, thiếu gia làm sao vậy!?"
Cả tờ giấy bị hắn nắm chặt trở thành nhăn nhúm lại. Hắn lúc này xoay
người đến thẳng gian phòng của mình. Hắn nhanh chóng soạn sửa quần áo
bước ra ngoài. Thiếu nữ thấy vậy kinh hãi vội vàng nhìn tờ giấy lúc này
tờ giấy đã bị đốt thành tro không nhìn được bất cứ chữ gì.
Tiêu Sơn thừa biết dù mình có bắt được người đưa thư cũng không có tác
dụng gì. Hắn cần lúc này là tính toán. Cần phải tính toán một chút. Hắn
không biết là ai làm chuyện này? Theo như phỏng đoán thì là đám người
của Gia Liệt gia tộc. Nhưng đám người đó bị sợ chưa chắc đã dám vọng
động với uy thế hiện nay của Tiêu gia làm hành động này quả thực là
không khôn ngoan. Như vậy chỉ có một người khác là kẻ đó.
Tại phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ...
Một thiếu nữ mặc một y phục màu trắng, đang nhàn nhạt ngồi phẩm trà.
Nàng vừa uống trà vừa xem xét mấy thứ sổ sách kế toán. Trên đó còn chứa
đựng các con số. Thiếu nữ này là Nhã Phi. Nàng bây giờ ăn mặc một thân
màu trắng hơn nữa có vẻ như thói quen của nàng càng ngày càng ăn mặc kín đáo hơn. Nàng không biết thói quén này bắt đầu từ đâu có lẽ là do hắn.
Nàng chỉ muốn thay đổi bản thân một chút. Nàng chỉ muốn hắn nhìn thấy vẻ phóng đãng của nàng mà thôi, bất cứ kẻ khác cũng không được nhìn nàng.
Đây là sâu thẳm trong ý nghĩ của nàng. Trong đầu thiếu nữ lúc nào cũng
chập chờn hình ảnh của hắn. Thiếu nữ lắc lắc đầu cố gắng xua tan hình
bóng của hắn. Quả thực một ngày không gặp mà cách ba thu.
Bất chợt một đại hán dẫn theo mấy người đi vào. Thấy được thiếu nữ đang
nhàn nhã uống trà thì mấy đại hán cung kính chắp tay chào hỏi: "Tiểu
thư..."
Nhã Phi bàn tay chống cằm thấy mấy đại hán tiến tới chào hỏi mình thì quay đầu ra mỉm cười nói: "Có chuyện gì!?"
Mấy đại hán nhìn thấy nụ cười của Nhã Phi thoáng thất thần một chút
nhưng ngay sau đó lại lấy được bình tĩnh. Có vẻ như mấy đại hán này quá
quen với hành động của Nhã Phi rồi. Đại hán cầm đầu tiến tới vội vàng
lên tiếng nói: "Tiểu thư, Mộc Ân lão quản gia hắn quả thực có hành
động!?"
"Ca" Cái chén uống trà của Nhã Phi đột nhiên vỡ tan. Khuôn mặt của Nhã
Phi trong nháy mắt trở nên âm trầm, khuôn mặt của nàng trở lên lạnh lẽo
khiến mấy đại hán có chút phát run nhưng ngay sau đó khuôn mặt của Nhã
Phi trở lên bình đạm, khuôn mặt lại trở nên tươi cười hỏi: "Hắn đã làm
gì!?"
Đại hán cầm đầu có chút mồ hôi chảy trên chán. Hắn vội vàng lên tiếng
nói: "Mộc Ân lão quản gia sai phái một số người đi bắt cóc hai người.
Một người thiếu phụ trung niên nhân còn một người khác là một thiếu nữ.
Thiếu nữ tầm mười bốn mười năm tuổi khá xinh đẹp. Thiếu phụ tầm ba năm
bốn mươi tuổi. Một người ta nhận ra trong đó là Tiêu Mị, một tiểu thư
trong Tiêu gia, tôn nữ của tam trưởng lão Tiêu gia"
Nghe những lời này Nhã Phi rơi vào trâm tư sau đó khuôn mặt trở nên âm
trầm. Nếu như nàng không đoán nhầm thì rất có thể lần này Mộc Ân muốn
dẫn dụ Tiêu Sơn ra sau đó trừ khử hắn. Vết thương của Mộc Chiến khá là
nặng, hắn có vẻ như vẫn chưa bẩm báo cho Mộc gia. Dù sao lần này đi là
hắn được toàn quyền phụ trách, một đại đấu sư dù sao ở địa phương nhỏ
nhoi như Ô Thản thành này thì hoàn toàn thuộc về cự phách hiển nhiên là
an nguy không lo. Nhưng thực tế khác hoàn toàn không ngờ Mộc Chiến lại
bị Tiêu Sơn đánh cho trọng thương mà hắn tất nhiên phải lãnh hậu quả
này.
Về tình về lý người ta đều chiếm hết lấy lý gì mà hắn đòi một cái công
đạo. Hiển nhiên hắn cần có lẽ là trút một ngụm ác khí hoặc bắt Tiêu Sơn
giao cho Mộc gia như vậy mình thoát khỏi trách nhiệm. Nhã Phi qua hiểu
được con người này, con người này vốn mặt ngoài thì đạo mạo nhưng bên
trong lại âm độc xảo trá, hơn nữa còn vô cùng háo sắc, biến thái. Là
loại người có thù tất trả vô cùng nhỏ nhen.
Nhã Phi càng suy nghĩ đều càng cảm giác không ổn. Tiêu Sơn bây giờ còn
là một tiểu thí hài, hắn còn chưa thành nhân hiển nhiên muốn đối phó một lão cáo già như vậy là vô cùng khó khăn. Nàng hiển nhiên biết hắn trí
tuệ cũng không kém nhưng còn quá non so với một lão nhân như vậy, nàng
biết hắn còn kém rất nhiều. Nhã Phi dùng ngón tay chỏ của mình vân vê
vành tai lâm vào suy nghĩ. Nàng biết chắc hiện giờ hai người đó vẫn an
toàn.
Nhã Phi phất tay nói: "Tiếp tục quan sát. Nếu như Mộc Ân có làm chuyện
bất lợi gì với hai người đó người toàn quyền điều động có thể đánh chết
hắn. Nếu như có trách nhiệm gì ta sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm!"
Đại hán cầm đầu cúi đầu hành lễ: "Vâng!" Sau đó hắn dẫn một số người
xoay người rời đi. Hắn có chút tò mò thắc mắc tại sao Nhã Phi tiểu thư
lại với việc này quan tâm như vậy. Tiểu thư có vẻ như cùng với tiểu tử
kia không có qua lại gì a. Chẳng lẽ là trong truyền thuyết vừa gặp đã
yêu nhưng không đến mức vì một tiểu tử như vậy mà gây ra việc lớn thế
này. Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì quan hệ giữa Mộc gia cùng với Đặc Thước Nhĩ gia tộc sẽ sinh ra khoảng cánh cùng với rạn vỡ. Nhưng với địa vị của Nhã Phi hiện nay thì hắn cũng không dám trái lời. Hơn nữa đại
trưởng lão của gia tộc còn thể hiện ra ẩn ý cực kỳ coi trọng Nhã Phi,
hắn cũng không phải ngu mà không nhìn ra.
Nhã Phi hít một hơi cầm chén trà, lúc này bộ dạng của nàng lại không có
chút phóng đãng nào mà vô cùng cao nhã quý phái. Nàng thở ra một hơi khẽ lẩm bẩm: "Tiêu Sơn, tiểu sắc quỷ nhà ngươi không thể để lão nương ít lo lắng được sao!?" Lần này nàng cũng ngầm cho người theo dù bất cứ chuyện gì xảy ra nàng cũng nhất định phải bảo vệ hắn an toàn. So sánh với Mộc
gia thì bất kề về mặt nào thì hắn cùng hơn Mộc gia. Tiềm lực của hắn quá lớn mà nàng không dám đánh giá. Hơn nữa hắn đã chiếm chọn trái tim của
nàng.
Với Nhã Phi thì Tiêu Sơn giống như một loại thuốc phiện mà không có bất
cứ thuốc nào có thể thay thế. Nàng muốn tuyệt đối nắm chắc hắn trong
tay, chính là sự ích kỷ chiếm đoạt làm của riêng. Nàng cũng thừa biết
tính cách hoa hoa công tử của hắn. Nhưng nàng tuyệt đối không cho phép
hắn như vậy? Nàng có chút tin mù quáng tin tưởng vào việc nàng sẽ là nữ
nhân duy nhất của hắn.
Tiêu Sơn hiển nhiên lúc này không có thời gian rảnh rỗi như thế, hắn
đang ngồi sau núi của Tiêu gia. Làm gì ư? Hắn đang luyện đan. Hắn luyện
một loại đan dược gọi là độc dược đan tứ phẩm đan dược đối với cảnh giới từ đại đấu sư trở xuống sau khi hít vào phấn của nó sẽ bị toàn thân vô
lực, tứ chi run rẩy không có sức phản kháng. Khi ném viên đan dược này
ra, nó sẽ phát nổ tạo ra một loại khói màu trắng lan tràn khắp nơi.
"Bang!"
Từ đỉnh lò một viên đan dược màu trắng bắn ra khỏi đỉnh lô. Hắn nhìn
trời biết thời gian vẫn còn đủ hắn luyện chế vài viên giải độc đan. So
sánh với các loại độc đan thì giải độc đan dễ làm hơn nhiều. Sau hơn hai giờ hắn lúc này mới cầm theo mấy viên đan dược. Hắn cất mấy viên đan
dược vào trong nhẫn trữ vật giới chỉ sau đó xoay người rời đi.
Hắn biết lần này mình đi sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng thời gian không chờ
người. Hắn hiển nhiên nhớ đến nội dung của bức thư đó: "Mẫu thân cùng
với tiểu tình nhân của ngươi đang nằm trong tay chúng ta. Đêm nay canh
ba gặp nhau tại ngoài thành... Nếu như ngươi mang theo bất cứ giúp đỡ
nào, chúng ta sẽ không đảm bảo sự an toàn của con tin..."
Cứ nghĩ đến đây Tiêu Sơn hoàn toàn sôi máu, hắn đã di tìm mẫu thân nhưng hoàn toàn nàng không có tin tức. Đến nhà phụ mẫu của Tiêu Mị tìm nàng
thì họ nói Tiêu Mị đi đến nhà hắn. Như vậy có chín thành là hai người
quả thực nằm trong tay của tên bắt cóc. Mà chủ mưu hiển nhiên Tiêu Sơn
đoán được một hai.
Trời lúc này đã trở nên nhá nhem tối, có lẽ Tiêu gia sẽ náo loạn lên vì
việc Tiêu Mị bị mất tích nhưng hắn không quan tâm. Bất kể có hay không
hắn cần là đi gặp mấy người đó. Đi gặp còn một cơ may cứu họ, không đi
gặp thì còn tin hiển nhiên gặp phải nguy hiểm. Lòng hắn lúc này cực độ
lo lắng nhưng hắn biết dù mình có lo lắng đi nữa cũng khong giúp ích
được gì.