Tiêu Sơn cầm theo một đống các thứ hắn lúc này trong trữ vật giới chỉ
sung túc rất nhiều thứ. Hắn cần trở lại phường thị sau đó lấy khá nhiều
nguyệt quang thạch đã tạc theo thiết kế của hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thở dài khi nhìn một đống những thứ này. Có lẽ với hắn như vậy là đủ.
Sau đó hắn đi lùng khác ngõ ngạch toàn bộ số hoa của các cửa hàng. Hiển
nhiên là dùng các loại hoa đúng với ý nghĩa nữ nhân thích chứ không phải là mấy loại hoa dành cho ngày tang. Tiểu nữ hài nhìn về phía Tiêu Sơn
mím mím đôi môi sau đó lên tiếng nói: “Ca ca huynh thật là đẹp trai a!?”
Nghe thấy những lời này thiếu phụ đang dắt theo đứa bé bán hoa ngẩn
người. Tiêu Sơn mỉm cười vỗ vỗ đầu của nó. Thiếu phụ cười khổ nhìn về
phía Tiêu Sơn nói: “hài tử này không biết chuyện mong thiếu gia đừng
trách!”
Tiêu Sơn mỉm cười xoa xoa đầu tiều hải tử mỉm cười nói: “Không có gì!?”
Hắn cầm lấy một đáo hoa. Sau đó nhét vào trữ vật giới chỉ. Thiếu phụ
thấy vậy rối rít gật đầu cảm ơn. Tiêu Sơn chỉ bất đắc dĩ gật đầu mỉm
cười. Có lẽ với hai mẫu tử này quả thực sống cũng không khá giả, quần áo hai nàng khá là rách nát. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thêm một chút phần thưởng cho các nàng. Hắn giúp được chút nào thì giúp. Nếu như hắn không có
chiếc nhẫn thần bí chắc hẳn giờ này hắn tình trạng cũng như vậy cũng
nên.
Tiêu Sơn sau khi nhận được đầy đủ hoa thì hắn mua khá nhiều thứ linh
tinh. Tiêu Sơn tiếp tục trở lại sau núi Tiêu gia, Tiêu Sơn lấy một đống
lớn hoa quả ra. Những thứ này là thức ăn hàng ngày mà không phải dược
liệu. Hắn nhớ trong nhẫn trữ vật có nhắc đến một loại khác đó là dược
thiện sư cùng với dược tề sư. Hai nhóm công việc này ở với luyện dược sư là bá trọng cũng không hề kém chút nào. Dược thiện sư có thể làm ra món ăn cùng với thức uống có vị ngon lành hơn nữa lại phát huy được khả
năng của dược liệu đáng tiếc là những thứ này không được quá lâu. Còn
dược tề sư thuộc về khả năng khống hỏa, mộc và thủy cực cao mới có thể
luyện so với luyện dược sư luyện ra đan dược không kém chút nào hơn nữa
còn chút hơn bởi vì dược tề sư dược liệu luyện thành dược tề dạng dịch
cực kỳ dễ uống, dễ hấp thu hơn nữa dược hiệu ôn hòa.
Hắn nhớ đến hai thứ này chỉ cảm khái mà thôi. Hắn chưa đến trình độ của
một dược thiện sư thế nên chỉ bất đắc dĩ là chế đồ ăn thức uống mà
thôi. Thứ mà hắn dùng là hoa quả bình thường trong đó tính dược liệu vô
cùng yếu hơn nữa có tính thơm ngon cao. Hắn dùng mấy thứ này chế biến
thành dạng nước ép hoa quả đơn giản. Tiêu Sơn đem mấy thứ dịch lòng nảy
để vào nhiều chiếc bình ngọc khá lớn. Hắn bởi vì không biết các nữ nhân
này thích uống gì lên mới bất đắc dĩ phải ép nhiều loại hoa quả như vậy.
Mấy thứ tượng nặn thì Tiêu Sơn đặt vào trọng một cái hộp sang trọng sau
đó dùng các loại giấy màu bọc lên đó. Màu của Tiêu Huân Nhi là máu tím
còn của Nhã Phi là màu đỏ. Tiêu Sơn sau khi cắt hoa hắn nhìn về phía mấy thứ này mỉm cười một cách thỏa mãn. Hai chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ
nhắn, có tua rua và hoa. Hắn dùng ngón tay chỏ gãi gãi cắm tự lẩm bẩm:
"Ha, so với mấy cửa hàng lưu niệm lúc xưa cũng không kém chút nào..."
Tiêu Sơn hơi cau mày một chút, hắn nghĩ đến Huân Nhi sau đó khe khẽ thở
dài. Miệng của Tiêu Sơn hơi nhếch lên sau đó tự giễu mình bằng một câu
rất khó hiểu: "Chắc gì hôm đó đã đến lượt mình!" Hắn cầm trong tay một
hộp gỗ giấy màu tím. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp gỗ xoay đi xoay lại vọng sau đó mỉm cười. Trong nụ cười của hắn chất chứa nỗi buồn, một nỗi buồn có chút cô đơn có chút hiu quoạnh mà chính hắn cũng không nhận
biết được.
Trong tay của Tiêu Sơn, chiếc hộp biến mất ngay sau đó hắn nhìn về phía
mấy thứ khác cũng mỉm cười một cách thỏa mãn., chúng lần lượt được thu
vào trữ vật giới chỉ. Hắn lúc này hốc mắt đã đỏ ửng thâm quầng lên vì
lâu chưa ngủ. Hắn lúc này chỉ chờ đến sinh nhật của hai người sẽ đem mấy thứ này đi tặng. Tiêu Sơn tự gõ gõ trán của mình lẩm bẩm nói: "Có nên
ngủ một giấc hay không đây?" Hắn đã khá mệt mỏi nhưng ngày mai là sinh
nhật của hai ngươi, hắn chỉ có thể chọn thời gian phân chia chúng ra để
tổ chức sinh nhật của hai người.
Tiêu Sơn dùng ngón chỏ gãi gãi mũi của mình sau đó hắn nhìn về phía mấy
tiểu hài tử đang đi ăn xin ven đường. Hắn thấy vậy thì mỉm cười, sau đó
khe khẽ gật đầu. Hắn nghĩ ra một ý nghĩ khá là thú vị. Hắn nhớ đến một
bài hát có tên là Happy Birth Day To You chỉ cần sửa đi, thay đổi chúng
thành ngôn ngữ của đại lục này là ổn.
Tiêu Sơn thỏa mãn gật đầu nhìn về phía đám tiểu hài tử. Hắn từ từ đi về
phía đám tiểu hài tử sau đó mỉm cười lên tiếng nói: “Mấy tiểu đệ đệ…”
Thấy Tiêu Sơn ăn mặc khá là sạch sẽ đến thì mấy tiểu hài tử ăn mày đang
chơi với nhau giật mình. Mấy tiểu hài tử nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh
mắt tò mò và đề phòng. Tiêu Sơn chỉ nhìn về phía mấy đứa, sau đó trong
tay của Tiêu Sơn xuất hiện mấy đồng kim tê, hắn mỉm cười lên tiếng nói:
“Mấy tiểu đệ đệ có muốn thứ này hay không!?” Hắn lúc này trông giống hệt một quai thúc thúc đang quải mấy la lỵ.
Mấy tiểu hài tử nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
Trong ánh mắt của chúng nhìn về phía kim tê là sự thèm khát nhưng nhìn
về phía Tiêu Sơn lại là vẻ đề phòng vô cùng. Tiêu Sơn thở dài lắc đầu,
trong lòng ngẫm nghĩ: “Ta giống quai thúc thúc lắm sao?”
…
Tiêu Sơn sau một ngày làm việc khá là mệt mỏi, hắn lắc lắc đầu mở ra đôi mắt. Trời lúc này đã sáng, ánh sáng chiếu qua màn song cửa nhàn nhạt
chiếu xuống dưới nền đất. Đôi mắt của hắn nheo lại. Hắn bị âm thanh ồn
ào bên ngoài đánh thức.
Âm thanh của một thiếu nữ vang từ phía cánh cửa phòng đang đóng chặt: “Tiêu Sơn ca ca, huynh có ở trong đó hay không!?”
Tiêu Sơn nghe thấy thế thì nhếch miệng cười khoái trá. Hắn lúc này đột
nhiên cởi hết toàn bộ quần áo ra, sau đó nhắm mắt chùm chăn giả vờ ngủ.
Hắn lúc này miệng bắt đầu phát ra tiếng ngáy o, o… giống như đang ngủ
rất say xưa.
Thiếu nữ mặc một bộ hồng y, đằng sau buộc lên một cái lơ vô cùng đáng
yêu. Nàng nghe thấy âm thanh ngáy từ trong phòng thì hàm của nàng hất
lên, hai tay của nàng chống lên eo của mình. Miệng nàng chu lên một cách khó chịu nói: “Giờ này mà còn ngủ, huh!?”
Nói xong thiếu nữ ngay lập tức đẩy cửa vào bên trong. Thấy được cái thân thể nằm thẳng dài trong chăn của Tiêu Sơn. Mặt hắn đang mỉm cười, trên
miệng còn chứa đựng nước dãi đang chảy dài. Tiêu mị thấy vậy thì khinh
thường. Thiếu nữ hừ hừ tiến tới nhẹ nhàng như một con mèo.
Thiếu nữ đột nhiên dùng bàn tay thon nhỏ trắng nõn bóp chặt lên mũi của
hắn. Thiếu nữ mỉm cười một cách ranh mãnh: “Để xem con heo như huynh còn có thể tiếp tục ngủ hay không!?”
Tiêu Sơn bị Tiêu Mị bóp chặt cánh mũi. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu
thí hài này muốn trêu ta sao?” Nói xong hắn giả vờ như đang mở ngủ. Hắn
đôi tay quơ loạn lên. Thiếu nữ bị tập kích bất ngờ nàng chỉ kịp hét lên
một tiếng “A: khá là lớn.
“Aaaaa…”
Thiếu nữ ngay lập tức bị hắn kéo xuống giường. Cả cánh tay rắn chắc của
hắn ôm lấy thân thể của nàng, còn tay kia thì đang vân vê bộ ngực mới
nhú của nàng. Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng. Bàn tay của hắn như có ma lực
đang vân vê chà sát bộ ngực của nàng, tay kia thì đang vân vê bộ lưng
trắng nõn mềm mại của nàng.
Thiếu nữ cảm giác cả người như bị điện giật tê tại, sức lực có chút mất
dần. Nàng muốn dãy dụa thì bị cánh tay của hắn đang ôm chặt lấy. Từ
miệng của hắn khe khẽ lẩm bẩm: “Mị nhi, Mị nhị… nàng thật đẹp a! Mị nhi, nàng thật đẹp…” hắn nhẹ nhàng thổi hơi vào tai của Tiêu Mị.
Nghe được những lời này của Tiêu Sơn, hai má của Tiêu Mị đỏ ửng lên như ứ huyết. Cả thân thể của nàng run lên. Bàn tay của Tiêu Sơn thì đang liên tục tác quái trên thân thể của thiếu nữ. Đột nhiên cả người Tiêu Mị run lên hét lớn: “Aaa…” Nàng cảm giác được bàn tay của hắn đã thọc vào ngực của nàng mà xoa bóp mấy thứ nhạy cảm nhất của nàng.
Nàng bất chấp ngay lập tức vùng vẫy ngay ra. Thiếu nữ đỏ mặt huých cho
hắn một cái làm cho hắn giật mình tỉnh lại. Hai đôi mắt mở to nhìn nhau. Tiêu Sơn theo bản năng hét lớn: “Aaaaa…” Hắn lúc này biểu hiện giống
hệt một thiếu nữ vừa bị cưỡng dâm.
Cả người hắn bật dậy, hắn nhìn chăm chú về phía Tiêu mị, con mắt hắn mở to lên hỏi: “Mị Nhi sao muội lại ở đây!?”
Tiêu Mị hai má đỏ bừng, thiếu nữ liên tục lắp bắp: “ta, ta…”
Tiêu Sơn giật mình, sau đó mở chăn ra ngay lập tức hắn lại đắp chăn lại, vẻ mặt của hắn trở lên xanh biếc. Mặt của hắn lúc này tỏ ra vô cùng oan khuất. Hắn méo mó miệng nói: “Mị nhi, Mị Nhi, ta… ta không ngờ muội lại là người như vậy!?”
Tiêu Mị nghe thấy thế thì hoàn toàn ngẩn ra. Sự việc này từ đấu đến cuối là việc gì rồi đột nhiên biểu hiện của Tiêu Sơn vô cùng lạ lùng. Nàng
hoàn toàn không hiểu đến rốt cục chuyện này đang có việc gì diễn ra,
chẳng phải nàng đang muốn đến đánh thức hắn sao. Tiêu Mị không hiểu mặt
ngơ ra hơn nửa ngày mới hỏi: “Tiêu Sơn ca ca huynh làm sao vậy!?”
Tiêu Sơn mắt mũi lưng tròng, hắn thở dài lắc đầu nói: “Mị nhi ta thật không ngờ muội lại làm vậy! Hài…”
Tiêu Mị nhíu mày, mày cong lại nhìn về phía Tiêu Sơn: “ta… ta làm gì cơ!?”
Tiêu Sơn hít một hơi sau đó chăm chú nhìn về phía Tiêu Mị lắc đầu nói:
“Mị Nhi không ngờ trong lúc ta ngủ muội lại làm vậy với ta. Ta nhưng vẫn là xử nam a!?”
Tiêu Mị lắp bắp: “Cái gì mà xử nam mới không xử nam cơ, Tiêu Sơn ca ca huynh nói gì ta không hiểu!?”
Tiêu Sơn mặt mũi méo sệch bắt đầu trêu trọc thiếu nữ: “Mị Nhi không ngờ
muội lại là người như vậy, muội dám làm mà không dám chịu a!?”
Tiêu Mị càng nghe càng hồ đồ nãy giờ nói chuyện đã làm cho việc nàng xấu hổ hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự nghi hoặc hoàn toàn không
hiểu việc gì? Thiếu nữ nhìn về phía hắn nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh nói
gì vậy? Huynh không sao chứ?” Nàng nhìn về phía hắn cảm giác đầu óc của
hắn hôm nay có vấn đề.
Tiêu Sơn thở dài nói: “Mị Nhi không ngờ muội là người dám làm lại không dám chịu!?”
Tiêu Mị lúc này hoàn toàn bị Tiêu Sơn làm cho ngu luôn: “Tiêu Sơn ca ca thực sự là đã có chuyện gì xảy ra. Ta đã làm gì cơ!?”
Tiêu Sơn hít một hơi sau đó nói: “Là, là chuyện đó… chuyện nam nữ…” hắn
chỉ về phía cái chăn sau đó nói: “Có phải trong lúc ta ngủ muội đã làm
chuyện đó với ta hay không!?”
Nghe thấy vậy Tiêu Mị con mắt to tròn mở to kinh ngạc há hốc: “Tiêu Sơn ca ca huynh nói linh tinh gì vậy!?”
Tiêu Sơn méo mó nói: “Vậy sao ta sau khi tỉnh dậy lại không có quần áo!?” hắn giở chăn ra nhanh chóng sau đó lại đắp nó lại.
Thiếu nữ cả kinh hét lớn: “Aaaaa…” Ngay sau đó nàng chạy ra ngoài. Lúc
này trong phòng truyền lấy một tiếng cười lớn. Thiếu nữ lúc này mới biết mình bị lựa. Thiếu nữ liên tục đứng ngoài giậm chân đá cước: “Hỗn đạn,
Tiêu Sơn ca ca là hỗn đản…”
Tiêu Sơn lúc này bước ra, hắn nhếch miệng cười nói: “nếu ta không hỗn
đản liệu có câu được Mị Nhi sao?” Đáp lại lời của hắn là ánh mắt lườm
của một thiếu nữ. Tiêu Sơn hai tay giang ra nhún nhún vai bất đắc dĩ.
Hái má của Tiêu Mị lúc này đỏ bừng. Nàng khi Tiêu Sơn không để ý thì len lén nhìn về phía dưới hạ thể của hắn thầm nghĩ: “Sao thứ lại to đến thế cơ chứ? Nếu như bị huynh ấy làm chắc chết mất…” Thiếu nữ đột nhiên
không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy thì liên tục lắc lắc đầu tự mắng
mình: “phi, phi… sao ta lại có ý nghĩ này!?”
Hai người lúc này đi dạo quanh Tiêu gia. Lúc này Tiêu gia làm khá sang
trong, trên cửa treo đèn lồng cũng với các loại giấy v.v… Tiêu Sơn nhìn
thấy Tiêu gia tất bật như vậy vì Tiêu Huân Nhi thì Tiêu Sơn lại một lần
khẳng định rằng địa vị của thiếu nữ này so với ở gia tộc không hề thấp
có khi so với Tiêu Chiến cũng không kém chút nào. Chính Tiêu Sơn cũng
không biết tại sao mình có ý nghĩ này.
Thiếu nữ Tiêu Mị lúc này túm lấy tay của Tiêu Sơn , nàng kéo tay của hắn đi vòng vòng khắp nơi. Tiêu Sơn liên tục gãi gãi mũi của mình thầm
nghĩ: “Trước hết tìm cách tránh Tiêu Mị sau đó đi hoàn thành nốt ít
việc…”
“Hừ” Âm thanh hừ nhẹ phát ra từ chiếc miệng xinh xắn của Tiêu Mị. Thiếu
nữ lúc này chu cái miệng nhỏ lên nhìn về phía trước. Thì ra trước mặt
của nàng là đôi thiếu nữ Tiêu Huân Nhi và Tiêu Viêm. Hai người đi với
nhau chuyện trò rất vui vẻ.
Tiêu Sơn ngạo nghễ nhìn về phía Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi cảm giác
được có ánh mắt đang nhìn về phía mình. Nàng quay đầu lại đúng lúc hai
đôi mắt chạm vào nhau. Nàng thấy đó là một đôi mắt cao ngạo, cằm của hắn đang hếch lên nhìn về phía nàng. Thái độ giống như coi thường nàng vậy. Tiêu Huân Nhi nhíu mày lại.
Tiêu Mị thấy vậy ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Sơn sau đó chà sát cánh
tay của hắn lên cánh tay của mình. Nàng mỉm cười nói: “Tiêu Viêm biểu
ca, Huân Nhi biểu tỷ!” Tiêu Sơn chỉ nhè nhẹ gật đầu với hai người.
Tiêu Viêm ngay lập tức lên tiếng nói: “Tiêu Sơn biểu đệ, Tiêu Mị biểu
muội” Hắn liên tục gãi gãi mũi của mình sau đó cả đám người rất trầm
mặc. Tiêu Viêm dùng ngón tay chỉ vào phía mấy cái lồng đèn nói: “Hôm nay là sinh nhật của Huân Nhi muội muội nên ta muốn dẫn cô ấy đi dạo phường thị…”
Tiêu Mị cười típ mắt lại nói: “Chúng ta cũng vậy! Muội cùng với Tiêu Sơn ca ca đang đi đến phường thị hy vọng sẽ mua được vài món đồ dành cho
Huân nhi biểu tỷ!” Sau đó nàng nhìn về phía hai người nói: “Hai người
không ngại nếu như để bọn muội cùng đi chứ!?”
Tiêu Sơn và Tiêu Huân Nhi chưa kịp trả lời thì Tiêu Viêm cười đáp lại: “Không ngại!”