Sự cay cú trong lòng lão già Vân Lăng đã biến thành điên
cuồng. Lão già Vân Lăng đã hoàn toàn mất đi lý trí. Ở sâu trong tâm trí
Vân Lăng lúc này là sự tức giận, hận thù tràn ngập với Tiêu gia. Vì cái
gì mà Tiêu gia bức hiếp người như vậy. Mọi việc không do Vân Lam tông
làm, Vân Lam tông cũng chỉ là người bị hại. Nếu không có Vân Lam tông sẽ có Vân Bạch tông, Vân Hắc tông bị người Hồn Điện bắt ép mà thôi. Ngay
từ đầu chính lão tông chủ cũng không biết được Hồn Điện sẽ diệt Tiêu
gia, nếu biết ngày chắc đã không đồng ý.
Vân Lăng gầm rú như một con thú bị thương, hắn đâm mạnh kiếm về phía
trước khiến cho Tiêu Viêm trợn tròn mắt kinh hãi. Trong lòng Tiêu Viêm
lập tức xuất hiện một chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ Vân Lăng
điên cuồng đến như thế. Tiêu Viêm lập tức gầm lên trong lòng, hắn vội vã cầu cứu Dược lão: “Lão sư, lão sư... ngươi mau ra tay!”
Phật Nộ Hỏa Liên vốn là tuyệt chiệu của Tiêu Viêm vừa sáng tạo ra. Hắn
cùng lúc không chế hai loại hỏa diễm dựa theo công pháp bản thân đem
trạng thái chúng hòa trộn vào với nhau. Một loại trạng thái cân bằng tạm thời, một khi mất thăng bằng thì hoa sen lửa sẽ lập tức nổ tung giống
như một quả bom. Vân Lăng nếu đâm vào hoa sen lửa sẽ làm cho cân bằng bị mất. Tiêu Viêm chắc chắn sẽ nổ chết cùng với Vân Lăng.
Nếu như một người tiến hành du đấu với Tiêu Viêm thì Tiêu Viêm tuyệt đối không sợ nhưng với loại liều mạng người sống ta chết thế này thì Tiêu
Viêm hoàn toàn không kế khả thi.
Lão già Cát Diệp thấy vậy lại hô lên một tiếng lớn: “Toàn bộ đệ tử Vân
Lam tông mở ra phòng hộ đại trận! Nhanh lên!” Đám đệ tử đang ngây người
đã giật mình tỉnh lại. Sau đó hơn hai mươi tên Vân Lam tông nghi trượng ở dưới đám phế tích ngoài quảng trường kia cũng đồng thời hét lớn một
tiếng, đấu khí hùng hồn trong cơ thể bạo phát ra, một đạo năng lượng tựa như thác nước sương mù màu trắng theo lòng bàn tay bắn ra, hơn hai mươi tia sương mù quấn quanh nhau, sau đó lập tức lan tràn ra xung quanh,
rồi tạo thành một cái lồng năng lượng, vừa vặn đem toàn bộ quảng trường
bao bọc trong cái lồng năng lượng đó. Đấu khí ít ỏi của đám đệ tử cũng
nhanh chóng dồn dập thâu vào bên trong trận pháp.
Vân Lăng cứ nghĩ rằng mình sẽ liều chết với Tiêu Viêm vì vậy hai người
sẽ đồng quy vu tận. Vậy mà Vân Lăng không nghĩ ra được, Tiêu Viêm tại
trong lúc này lại bốc ra khí thế ngập trời. Ánh mắt Vân Lăng nhìn thẳng
thấy đươc khóe miệng Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười lạnh. Tay phải Tiêu
Viêm co lại đưa về phía sau, bàn tay trái vung ra với tốc độ cực nhanh.
Một bàn tay với nước da cổ đồng đang bốc ra ngọn lửa màu trắng ngần mạnh mẽ. Ngọn lửa trực tiếp theo bàn tay công kích đánh thẳng vào ngực của
Vân Lăng.
Phanh!
Âm thanh va đập mạnh mẽ vang lên. Cả thân mình Vân Lăng bị bàn tay Tiêu
Viêm in lên. Lão chỉ cảm giác được toàn thân thể của mình giống như bị
ngọn lửa đốt hừng hực. Đám đấu khí màu trắng mang theo dị họa kỳ dị theo vết thương xâm nhập vào thân thể của lão. Da thịt Vân Lăng cảm giác
được mình giống như bị nướng trên ngọn lửa đổ hồng hừng hực. Xương cốt
bị nấu chin trong nồi luộc.
“Ụa..” Vân Lăng bị đánh mạnh, cả thân mình bằn ngược về phía sau. Bộ áo
rách nát để hở một dấu tay lõm xuống trông cực kỳ khiếp người. Cơ thể
lão bay ngược ra phía sau đồng thời hắn bị ngọn lửa đốt mà hét thảm lên
một tiếng.
“Aaaa....” Từ miệng Vân Lăng phát ra những tiếng thét đau đớn và có vài
phần ghê rợn. Khuôn mặt của lão vặn vẹo đủ mọi hình dáng.
“Đại trưởng lão...” Tiếng kinh hô lập tức từ bốn phương tám hướng truyền tới. Một số đệ tử không nghĩ tới được Vân Lăng lại có thể dễ dàng bị
Tiêu Viêm đánh bại như vậy. Ánh mắt lập tức mở lớn nhìn về phía thân ảnh màu đen đang lơ lửng trong không trung. Họ không nghĩ tới đại trưởng
lão Vân Lăng của Vân Lam tông nhanh như vậy bị đánh bại. Vậy chẳng lẽ
người thanh niên này là đấu vương hay đấu hoàng sao?
Cát Diệp thấy được Vân Lăng bị đánh cho hộc máu thì con mắt mở lớn, vẻ
mặt biến thành bàng hoàng. Bàn tay Cát Diệp lập tức phất ra chỉ về phía
Vân Lăng hô lên: “Mau... mau bảo vệ đại trưởng lão.” Ngay sau đó Cát
Diệp phóng thẳng về phía Vân Lăng.
Tuy nhiên Tiêu Viêm nhanh hơn rất nhiều. Trên khóe miệng của Tiêu Viêm
xuất hiện nụ cười lạnh lùng như ma quỷ. Tiêu Viêm phát ra nụ cười lạnh
lẽo và âm trầm: “Muộn rồi, với tốc độ của các ngươi, hắn không thoát
được đâu, ha ha!”
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, đóa hỏa liên màu vàng và xanh giống
như thiên thạch trên trời mang theo khí tức hủy diệt xẹt qua bầu trời
bắn thẳng về phía Vân Lăng đang bị bắn ngược.
Vậy mà đột nhiên có một thân ảnh bay ra từ phía dưới. Thân hình người
này có chút lớn tuổi, mái tóc có màu hoa dâm. Hắn lập tức toàn lực vận
dùng đấu khí đuổi theo đem quãng đường Vân Lăng và bông sen lửa cắt
ngang. Bàn tay vung lên, đấu khí ồ ạt đưa vào trong một cây thương dài.
Hắn trực tiếp đụng mạnh với đóa hoa sen. Trong miệng người nam nhân này
mở miệng quát: “Lão Lăng, năm xưa ngươi cứu ta một mạng. Lần này ta cứu
ngươi một mạng. Xem như không ai nợ ai!”
Đấu khí màu xanh nhạt lan tỏa trong cây thương khiến cho cây thương phát ra ánh sáng lập lóe. Người nam nhân này toàn lực đưa lên cây thương sau đó chém mạnh xuống. Hắn dùng thân thể tiếp cận rất gần đóa sen lửa. Vì
vậy cho dù Tiêu Viêm có muốn điểu chỉnh quãng đường đi của đóa sen lửa
nhưng cũng không có cách nào thoát được.
Chùm đấu khí sắc bén lập tức cắt thẳng vào đóa hoa sen lửa. Khi đấu khí
xâm nhập vào đóa hoa sen lửa lập tức đem thăng bằng của hai loại dị hỏa
phá hư. Đóa hoa sen lập tức hơi rung một cái. Mọi người tại trong lúc
này có cảm tưởng như thời gian đang chậm lại. Một tiếng nổ lập tức vang
lên.
Ầm!
Không trung ầm vang tiếng sấm nổ. Giờ phút này đỉnh Vân Lam sơn trong
khoảnh khắc giống như biến thành một tòa núi lửa phun trào.Thanh bạch
hỏa diễm nóng cháy khuếch tán hỏa sóng lan tỏa theo một hình vòng
cung.Chỉ một thoáng Vân Lam sơn bắt đầukịch liệt chấn động. Từng đường
vết nứt theo chấn động xuất hiện trên vách núi lan tràn mở ra.Đất đá sụp đổ, cây cối đốt hủy. Cảnh tượng nghiễm nhiên như tận thế hủy diệt.
Mãnh liệt hỏa sóng lan tỏa thành hình một đóa hoa sen khổng lồ bao chùm
toàn bộ Vân Lam sơn. Thậm chí phạm vi xung quanh trăm dặm đều có thể rõ
ràng thấy được.
Trong phạm vi trăm dặm quanh Vân Lam tông.Người người ngẩng đầu. Thần
tình rung động nhìn đóa hoa sen nở rộ trên đỉnh Vân Lam. Cho dù khoảng
cách rất xa. Vẫn làm cho mọi người cảm nhận được, không khí tựa hồ
độtnhiên nóng lên rất nhiều.
Đóa sen lửa nổ vang biến thảnh một cái nấm lửa. Nó khiến cho tầng mây bị đánh tan, từng đợt sóng triều vàng rực tản ra khắp nơi. Chúng giống như những đợt sóng lớn liên tục tản ra xung quanh. Không ngoài dự liệu, cả
thân thể của người nam nhân trung tuổi đã bị bao phủ trong đợt sóng lửa.
Người nam nhân trung tuổi trước khi bị đóa hoa sen lửa bao phủ thì hắn
quay đầu nhìn về phía Vân Lăng ở phía xa. Khóe miệng hắn xuất hiện một
nụ cười nhẹ nhàng. Một nụ cười đầy thanh thản giống như cái chết của hắn vô cùng nhẹ nhàng. Thân thể hắn bắt đầu bị đốt cháy, bị đánh rách, từng mảnh xương mảnh thịt bắn tung tóe khắp nơi. Chúng chưa kịp bắn ra xa
thì bị sóng lửa bao phủ đốt trụi.
Một trưởng lão lập tức kinh ngạc hô lên: “Nghi trượng Vân Phí!”.
Vân Lăng mặc dù bị thương nặng nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng tỉnh táo. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa thấy được nụ cười của Vân Phí. Trong lòng Vân Lăng cảm giác được trái tim như ngừng đập trong một giây. Thời gian kéo dài giống như vô hạn khiến cho nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt già nua của Vân Phí in sâu vào trong tâm lão. Vân Lăng chỉ kịp hét lên một
tiếng: “Aaaaa...” Không biết hắn cảm thấy đau đớn bởi vì mất đi một đồng bạn còn là vì vết thương đang bị ngọn lửa đốt ở ngực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sóng lửa bao phủ núi Vân Lam rốt cục dần
dần tiêu tán.Hiện ra trước mặt mọi người là cảnh tiêu điều của núi Vân
Lam. Núi Vân Lam đã tiêu điều nay càng tiêu điều hơn. Vân Lăng lập tức
bị một trưởng lão nhanh tay đỡ lấy. Tuy nhiên đã rơi vào trạng thái hôn
mê.
Cát Diệp nghiến răng phát ra kèn kẹt. Hắn nhìn về phía Tiêu Viêm lập tức quát lớn một tiếng: “Tốt. Tốt... Tiêu Viêm khá lắm, người Tiêu gia khá
lắm... Thật bá đạo, thật không nói lý lẽ. Dù hôm nay ta có liều cái mạng già này cũng muốn báo mối thù này!” Bàn tay Cát Diệp nắm lại sau đó
ngón tay chỏ chỉ thẳng về phía Tiêu Viêm mà quát.
Chân đạp hư không, Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười lạnh lùng. Hắn lạnh nhạt
đáp lại Cát Diệp: “Hừ...là Vân Lam tông ngươi khinh người quá đáng! Nợ
máu. Phãi trả bằng máu! Hôm nay đừng nói là chỉ mình Vân Lăng mà ta còn
muốn đem Vân Lam tông xóa bỏ khỏi đế quốc Gia Mã.” Hai tay khoanh tay
trước ngực, Tiêu Viêm cực kỳ ngạo nghễ đối đáp đám người Cát Diệp.
Ở phía dưới, một thân ảnh yểu điểu từ phía bên trong tòa nhà đổ nát đi
ra. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ tiều tụy. Nàng mặc một thân quần áo
màu trắng dẫm trên nền đất đá đổ nát. Đi bên cạnh nàng là một nam nhân
khá là anh tuấn mặc một thân quần áo luyện dược sư. Trên ngực áo có gắn
huy chương của luyện dược sư tam phẩm.
Khi mà thiếu nữ ngẩng đầu lên trời, nàng nhíu mày lại sau đó lên tiếng
nói: “Tiêu Viêm!” Vẻ mặt của nàng lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi.
Người thiếu niên kinh hãi hô lên: “Hắn chính là Tiêu Viêm!” Hắn lập tức
quay ra nhìn về phía mấy đệ tử. Hắn vội vàng lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Một đệ tử lập tức cung kính đáp lại: “sư huynh Liễu Linh... dường như... là Tiêu Viêm, hắn đến đây để báo thù!”
Tiêu Viêm khoanh tay, ánh mắt ngạo nghễ nhìn về phía đám người Cát Diệp. Bất chợt ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới. Đôi mắt hắn nheo lại thấy
được thân ảnh yểu điểu phía dưới. Hai hàm răng Tiêu Viêm lập tức cắn
lại: “Nạp Lan Yên Nhiên!”
Không sai, thiếu nữ này là Nạp Lan Yên Nhiên, khiến cho hắn trở thành
chủ đề đàm tiếu thường ngày ưa thích của rất nhiều đệ tử Vân Lam tông.
Đương nhiên, mỗi khi nhắc tới cái tên này thì, đại đa số mọi người đều
mang theo một chút rất khinh thường cùng châmchọc. Một cái tiểu Gia tộc
lại muốn phải lấy một người là tông chủ kế nhiệm của Vân Lam tông, giống như một cô công chúa cao quý chính là Nạp Lan Yên Nhiên. Cái này ở
trong mắt bọn họ không thể nghi ngờ đúng là có vẻkhông biết tự lượng sức mình.
Đặc biệt là vụ ước hẹn ba năm ấy ở tại Tông nội sau khi lưu hành lan
rộng thì loại giọngcàng thêm tỏ ra nồng đậm hơn rất nhiều. Đương nhiên,
cái loại châm chọc này, nguyên nhân tự nhiên không ngoài sự ghen tị nào
đó.
Với tư cách Thiếu Tông Chủ Vân Lam tông cao quý nên khó mà trèo cao kết
thân được, vô số Vân Lam đệ tử coi người đó là Nữ Thần ở trong lòng
mình. Thường ngày gặp mặt từ đầu đến cuối có đối mặt thì nàng vẫn duytrì bày ra hai má lạnh nhạt đẹp đẽ xuất trần, bất luận người nào hy vọng
tiến thêm một bước tiếp xúc, đều phải đem lấy thất bại mà về. Mà Tiêu
Viêm này thiếu chút nữa đã trở thành trượng phu của Nạp Lan Yên Nhiên tự nhiênlà rất dễ bị người ta có phần ghen ghét dị thường.
Vì lòng ghen tị nên còn có một vài tin đồn thổi nào đó, những Vân Lam
tông đệ tử này, tự nhiên là đối với Tiêu Viêm trước kia chưa bao giờ gặp mặt, ấn tượng cực kém. Trong lúc nói chuyện với nhau phần lớn họ đều là đánh giá thấp lại còn chê bai tài năng, tựa hồ không đem Tiêu Viêm giới thiệu thành không đáng một đồng thì cùng thề không bỏ qua vậy.
Tất nhiên với thực lực đấu linh tam tinh hiện giờ của Tiêu Viêm, hắn đã
coi thường Nạp Lan Yên Nhiên. Nạp Lan Yên Nhiên không có đủ tư cách để
mà thi đấu với Tiêu Viêm. Tất nhiên hiện giờ lòng Tiêu Viêm đang vô cùng giận dữ. Đủ loại ký ức vọt qua đầu của Tiêu Viêm khiến cho hắn nhớ lại
sự ôn nhu của phụ thân. Cả Tiêu gia diệt cũng chính là bởi vì người nữ
nhân này. Không sai, tất cả đều là tại do nàng.
Nhất thời trong lòng Tiêu Viêm xuất hiện cỗ lửa giận. Bao nhiều sự uất
ức trong lòng Tiêu Viêm lập tức giống như vỡ đê ào ạt chảy ra ngoài.
Trong một phút chốc cả người Tiêu Viêm bốc ra sát khí ngập trời. Bất cứ
ai nhìn vào phía hắn đều cảm giác được cực độ nguy hiểm.
Trong đầu Tiêu Viêm xuất hiện một cái ý nghĩ: “Giết nàng, mau giết nàng... nhất định phải cho nàng sống không bằng chết.”
Tại một nơi khác...
Một nam nhân mặc áo choàng đen, khí trong cơ thể phát ra âm trầm. Toàn
thân hắn được bao phủ ở trong sương mù, hai tia ánh sang mang âm trầm
ánh lên trong đôi mắt làm người khác sợ hãi. Hắn đang ngồi trên một căn
phòng lớn, phía dưới một đám người đang báo cáo thu hoạch của mình.
Hồn Điện vốn được phân chia là Thiên Điện chính là tổng bộ, Địa Điện là
nơi phó điện chủ quản hạt, dưới thấp hơn thì có Nhân Điện do Đại Thiên
tôn và Nhị Thiên tôn quản lý. Một đám người mặc áo choàng đen che kín
người. Thực sự làm cho người ta khó mà phân biệt được nam hay nữ.
Một người mặc áo choàng đen bước ra khàn khàn mở miệng nói: “Phó Điện
chủ, tháng này chúng ta chỉ bắt được một trăm mười một người. Trong đó
có tám mươi hai luyện dược sư lục phẩm, hai mươi tám vị luyện dược sư
thất phẩm và một luyện dược sư bát phẩm.”
Một tay chống cằm thì bất chợt ánh mắt lạnh lẽo phát ra âm u. Hắn lập
tức ngồi thẳng người nhìn về phía đám người ở phía dưới. Từ trong áo bào đen phát ra âm thanh khàn khàn: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao trong tháng
này, các ngươi lại bắt được ít luyện dược sư như vậy. Dường như còn chưa đạt đến một nửa con số dự định!” Ánh mắt của hắn trở nên rét lạnh nhìn
về phía đám người ở phía dưới.
Từ phía sau lưng người mặc áo choàng đen đi ra một người mặc áo choàng
đen khác. Âm thanh khàn khàn từ chiếc áo đen truyền ra. Tuy nhiên dựa
vào âm thanh có thể thấy được âm thanh có chút nữ tính. Có lẽ dấu phía
dưới áo bào đen kia là một nữ nhân. Nàng lập tức mở miệng nói: “Phó điện chủ, không phải chúng ta không cố gắng mà là chúng ta bị người cản
trở.”
Đôi mắt nheo lại và trở nên âm trầm hơn, ánh mắt vị phó điện chủ nhìn
soi mói về phía nữ nhân mặc áo choàng đen vừa phát ra âm thanh. Âm thanh uy nghiêm từ miệng hắn phát ra: “Là ai... là ai cả gan dám xen vào việc của Hồn Điện chúng ta.”
Hai tay người nữ nhân mặc áo choàng che kín toàn thân lập tức khom người hành lễ. Nàng từ từ đáp lại với giọng khàn khàn và trầm ổn: “Bẩm phó
điện chủ, chúng ta cũng không rõ là đám người nào. Họ là một đám người
mới hoạt động gần đây. Chúng tự xưng khẩu hiệu ‘Luyện dược sư là báu vật của đại lục đấu khí, Hồn Điện kẻ thù của luyện dược sư cần phải bị tiêu diệt’ ”
Phó Điện chủ nghe được những lời của nữ nhân mặc áo choàng đen này lập
tức giận giữ. Khí trong cơ thể phó điện chủ lập tức phát ra âm trầm. Bàn tay hắn đột nhiên vỗ mạnh một cái, âm thanh chát chúa phát ra trong đại điên vang dội khiến cho đám người ở đây lập tức im lặng cúi đầu. Âm
thanh gằn lên từ trong chiếc áo choàng đen của vị phó điện chủ kia:
“Hừ... lớn mật, lại có người không sợ chết dám xen vào việc của Hồn Điện chúng ta. Các ngươi đã tra ra được người nào đứng sau việc này hay
chưa?”
Một người trong đó vội vã lên tiếng nói: “Phó điện chủ, chúng ta đã lùng bắt vài người để hỏi xem ai đứng ra ngoài này nhưng họ tàng rất sâu.
Một số người thì bị hô hào đi theo mà thôi! Phó điện chủ, ngài đừng quá
lo lắng. Chúng ta sẽ sớm tìm ra kẻ đứng sau giật dây. Một đám rác rưởi
mà thôi, chúng ta nhất định sẽ đem đám người này xóa bỏ.”
“Hừ...” Phó điện chủ Hồn Điện hừ lạnh, ánh mắt có vẻ căm tức nhìn về
phía đám người ở phía dưới. Trong lòng vị phó điện chủ Hồn Điện có chút
bực mình. Thời gian gần đầy thì Hồn Điện gặp không biết bao nhiêu các
loại cản trở lớn nhỏ. Giống như những thứ này cố ý nhằm vào Hồn Điện
vậy.
“Phó điện chủ, không xong rồi... không xong rồi...” Bất chợt một âm
thanh vang lên khiến cho mấy người giật mình quay lại. Họ quay ra thì
thấy được một lão già ăn mặc hơi có chút bẩn thỉu, da thịt gầy đét chạy
sộc vào bên trong. Lão lập tức rú lên như bị điên vậy: “Phó điện chủ,
lệnh bài của mấy vị thiên tôn và hộ pháp đã bị bể nát.”
“Cái gì!?” Phó Điện chủ lập tức kinh ngạc hô lên. Ngay cả đám người ở phía dưới đều há hốc miệng nghe được tin tức này.