Tiêu Sơn lúc này thở dài một hơi, hắn thầm đánh giá sau này tuyệt đối có chuyện gì cũng không nên tin vào yêu nữ này. Yêu nữ này rõ rang đang
câu dẫn mình sau đó hố mình. Nàng tuyệt đối muốn trêu trọc mình. Tiêu
Sơn càng nghĩ càng cảm thấy nghi vấn, hắn khẽ lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ
nàng phát hiện ra điều gì ở ta?” Sau đó hắn lắc lắc đầu: “Không thể nào
đâu?”
Tiêu Sơn cười khổ. Hắn lúc này mặc lên một bộ quần áo nhanh chóng bước
ra ngoài. Cùng lúc đó Nhã Phi cũng bước ra ngoài. Mái tóc nàng vẫn còn
vương vấn ít nước, trên người nàng bốc lên một mùi hương thơm nhàn nhạt
cùng với làn hơi nước. Mái tóc dài cùng với đôi môi đỏ mọng, ánh mắt ươn ướt và làn da trắng nõn ẩn hiện qua làn sương làm cho Nhã Phi giống như tiên nữ giáng trần.
Tiêu Sơn hoàn toàn nhìn về phía nàng có chút ngây ngẩn. Nhã Phi dung một chiếc khăn tắm nhẹ nhàng lau đi nước đang ướt trên tóc của mình. Thấy
ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía mình thì Nhã Phi khóe miệng nhếch lên, trên môi nàng xuất hiện một nụ cười cực kỳ mê người làm cho Tiêu Sơn
rơi vào trạng thái thất thần.
“Sư phụ!” Một âm thanh đánh thức hắn khỏi mộng cảnh. Nhã Phi tiến về phía hắn mỉm cười nói: “Sư phụ người đang nhìn gì vậy!?
Lão nhân liên tục ho khan lắc lắc đầu nói: “Không, không có… vi sư không có nhìn gì cả!?”
Thấy hắn quay mặt đi đôi má của hắn có chút hồng thì trong lòng của Nhã
Phi cảm giác được thích thú cùng với sự ngọt ngào. Đặc biệt lúc hắn ngây ngẩn nhìn nàng thì trong long Nhã Phi rung động mãnh liệt. Nàng cũng
không biết cảm giác này là gì có lẽ là rung động có lẽ là xấu hổ. So
sánh với các nam nhân khác đều vì nhan sắc của nàng dùng đủ mọi cách của nàng thì hắn có chút khác. Hắn cũng thích sắc đẹp của nàng nhưng hắn
vẫn là một kẻ ngốc, ngốc đến đáng yêu trong lòng nàng.
Lão nhân vội vàng xoay người lại sau đó lên tiếng nói: “Được rồi! Nhã
Phi hôm nay buổi luyện dược đến đây thôi!” hắn vội vàng lấy ra một đơn
dược phương đưa cho Nhã Phi nói: “mấy thứ này ngươi sắm giúp ta được
chứ!?”
Nhã Phi mỉm cười cực kỳ mê người cầm lấy tờ giấy đồng thời không nhịn
được miết tay của hắn một cái. Tiêu Sơn theo bản năng rút tay lại xoay
đầu lại thì thấy đôi môi ướt át của Nhã Phi đang để hở ra hàm răng trắng nõn. Đôi mắt của nàng đang ươn ướt nhìn hắn. Tiêu Sơn xoay đầu đi nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này: “Vi sư hiện giờ cần đi!” Nói xong hắn
nhanh chóng rời đi.
Nhã Phi thấy hắn đi cược cách khá xa vội vàng lên tiếng hỏi: “Sư phụ,
vừa rồi Nhã Phi rất đẹp sao?” Nghe thấy câu này hắc bào lão nhân đột
nhiên dừng lại người hơi run lên nhưng sau đó nhanh chóng rời đi. Nhã
Phi thấy vậy thì dùng ngón tay vân vê chiếc miệng của mình, đồng thời
chiếc lưỡi liễm một chút đôi môi đỏ mọng của mình sau đó nói nhỏ mà
không ai ở đây nghe thấy: “tiểu tử ngốc!”
….
Tiêu Sơn lúc này hắn muốn nhanh chóng trở về nhà sau đó sắm một chút
dược liệu luyện đan. Lần này hắn muốn luyện chế là Băng tâm thanh thần
đan. Tên như ý nghĩa, đan dược thuộc vào cấp ba so với đấu khí đại lục,
tác dụng của nó chính là làm cho tâm thần của người dùng trong một thời
gian ngắn trở nên tập trung và thanh tỉnh.
Bởi vì cô nàng yêu tinh này rõ ràng đang trêu trọc của hắn. Hiện giờ
thực lực của nàng là trúc cơ hậu kỳ sắp đánh vào hậu kỳ đỉnh phong, có
trời mới biết sau khi tấn thăng cấp tiếp theo uy lực câu hồn nhiếp phách nam nhân của nàng tăng lên đến mức nào. Chính vì lý do đó mà hắn muốn
luyện mấy viên đan dược này.
Tiêu Sơn sau khi trở về nhà hắn lại trải qua thời gian tu luyện. Thời
gian rảnh rỗi hắn xem lướt qua các công pháp của chiếc nhẫn kỳ lạ. Theo
như chiếc nhẫn có các bộ công pháp cùng với các loại chiến kỹ vô cùng
đặc biệt, luyện pháp bảo cũng có… Chiếc nhẫn chẳng khác nào là một tàng
thư viện có tất cả công pháp trên thiên địa cả.
“Di” đột nhiên Tiêu Sơn cảm giác có chút kỳ quái. Phía trước có một cây
thánh giá phát ra ánh sang. Tiêu Sơn ngay lập tức lấy ra chiếc thánh giá này. Một chiếc thánh giá khá cũ kỹ. Tiêu Sơn bắt đầu dùng tinh thần lực thăm dò vào chiếc thánh giá thì đột nhiên hắn hoàn toàn kinh ngạc bởi
vì trong chiếc nhẫn cũng có hàng trăm quyển sách.
Nhưng đó không phải là điều mà Tiêu Sơn cảm giác kinh ngạc bởi vì những
quyển sách này không ngờ là công pháp tu luyện đấu khí. Tiêu Sơn hoàn
toàn giật mình vì tin tức này. Hắn cứ nghĩ ở đây chỉ có những thứ như
công pháp tu chân các loại không ngờ cũng lại có các loại công pháp đấu
khí.
Tiêu Sơn cảm giác cả người run lên. Hắn lúc này cảm giác được mình đi
đến cái thế giới này đến tột cùng là vì sao? Đến cùng tại sao mình có
chiếc nhẫn này? Đến cũng lão nhân kia là ai? Còn chiếc thánh giá có hàng loạt bộ công pháp đấu khí. Hơn nữa chúng còn không ghi cấp bậc.
Các công pháp này phân biệt là bốn màu lục, ngân, hoàng cùng với màu
giống như kim cương. Đặc biệt có bảy bộ công pháp khác là màu khá cũ kỹ
chính Tiêu Sơn cũng không rõ cấp bậc của chúng. Chỉ biết bốn màu thì màu sắc giống như kim cương phát ra ánh sáng mạnh nhất.
Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu. Hắn tiếp tục bỏ chiếc thánh giá vào trong chữ vật sau đó xem tiếp nhiều thứ khác. Sau đó hắn tìm được hai bộ công pháp khá là đặc biệt tựa hồ chúng cũng giống như công pháp của Tiêu Sơn đang dùng yêu cầu cái giá là tự phế kinh mạch đan điền cùng tu vi tu
luyện lại từ đầu.
Đó là hai chiếc nhẫn một chiếc nhẫn màu xanh lá phát ra ngào ngạt sức
sống, một chiếc nhẫn khác màu đen phát ra ánh sáng như muốn hủy diệt mọi vật.
Thôn thiên phệ địa quyết công pháp nghịch thiên đứng hàng thứ nhất luyện thiên hóa địa cực kỳ nghịch thiên. Theo như công pháp có ghi chép thì
nó có những ưu thế như sau:
Ưu thế thứ nhất là, người Luyện công pháp này. sẽ có được thể chất có
thể so với yêu thú. nếu Luyện đến chỗ tinh túy, thậm chí có thể làm cho
người tu Luyện trở thành tồn tại pháp bảo hình người. Lúc này dưới cơ sở Thân thể biến thái, có thể ở trình độ nhất định ngăn chống đa số độc
được và mê hương, hết thảy độc vật từ bên ngoài rất khó xâm nhập thân
thể này. thậm chí tới một mức độ nào đó còn có thể miễn dịch với một vài pháp thuật bậc thấp.
Ưu thế thứ hai là tu luyện công pháp này xuất ra linh khí có chút quỷ
dị. thuộc tính không rõ ràng, lại có thể khắc chế hết thảy công pháp của thiên hạ!
Đại ưu thế thứ ba, tu Luyện công pháp này trước tiên có thể làm cho ở
trong cơ thể tu sĩ hình thành một loại ngọn lửa có màu đen có thể nói là nghịch thiên. Ngọn lửa này liên quan đến nguồn gốc của Biến Thái Công
Pháp, nghe nói có thể luyện hóa vạn vật thành hư không, hơn nữa còn có
thể giúp tu sĩ dễ đàng Luyện hóa pháp bảo hoặc linh khí cấp bậc cao hơn
chính mình.
Đại ưu thế thứ tư. theo tin tức trong tầng một cổ tháp, phương thức tu
Luyện công pháp này dường như khác biệt với công pháp thông thường,
không cần Kết Đan cùng ngưng kết Nguyên Anh. mà ở trong cơ thể hình
thành một cái tinh hạch thân bí. Sau đó tinh hạch sẽ nổ tung tạo ra một
hắc động có thể hấp phệ vạn vật.
Đại ưu thế thứ năm. người tu luyện công pháp này. chẳng những thân thể
cường hãn. hơn nữa thần thức còn vượt xa tu sĩ cùng cấp. thậm chí có thể giúp thần thức của người tu luyện công pháp này tăng lên một bậc!
Ưu thế thứ sáu công pháp không bao gồm tâm ma, không bao gồm bình cảnh chỉ cần có đầy đủ tài nguyên thì thực lực đại tiến.
Ứu thế thứ bảy tuổi thọ của tu sĩ tu luyện công pháp này dài gấp đôi so với tu sĩ khác.
Ứu thế thứ tám tu sĩ tu luyện công pháp này có thực lực vô địch cùng giai vượt cấp khiêu chiến.
…
Thánh y thiên thụ quyết công pháp nghịch thiên đứng hàng thứ hai lấy y
nhập đạo, dùng y đạo nhập thế tìm hiểu đại đạo, hết lòng cống hiến vì y
đạo. Vô địch cùng cấp vượt giai khiêu chiến, tuổi thọ gấp đôi so với tu
sĩ cùng cấp.
So sánh với công pháp thứ nhất thì độ biến thái cũng không kém là bao.
Duy công pháp này chỉ là bản thiếu, bản sau sẽ phải tự tìm hiểu ngộ đạo
đây là công pháp có ghi. Thứ hai công pháp vẫn bao gồm tâm ma vẫn bao
gồm bình cảnh. Nhưng chỗ nghịch thiên của nó chính là dùng y nhập đạo
chính xác là dùng chữa trị bệnh nhân tăng lên tu vi của bản thân. Còn
rất nhiều đặc tính khác…
Tiêu Sơn xem xong mấy thứ này thì hắn hoàn toàn cười không ra nước mắt.
Hắn không biết bộ thiên hà diễn sinh quyết của hắn so với hai bộ công
pháp này mạnh đến như thế nào nhưng bộ thiên hà diễn sinh quyết của hắn
cũng có đặc tính với hai công pháp kia chỉ là hai bộ công pháp trên quả
thực làm cho Tiêu Sơn lắc lắc đầu than thở.
Hắn thực sư có lòng tham đổi với việc tu luyện hai bộ kia nhưng sau đó
nhanh chóng phủ định ý định này. Hắn cảm giác được mình tu luyện thiên
hà diễn sinh quyết tuyệt đối không kém hai bộ công pháp kia. Hơn nữa
thiên hà diễn sinh quyết hắn cảm giác được chính là dành cho hắn. Sau
khi quyết định Tiêu Sơn cảm giác được tâm tình mình trở nên thỏa mãi
hơn.
“Oanh!” Một âm thanh trong đầu của Tiêu Sơn vang lên, hắn lúc này hoàn
toàn kinh ngạc. Viên hằng tinh (mặt trời) trong thiên hà của hắn lại to
hơn sáng hơn báo hiệu hắn đã tiến vào thái dương hậu kì. Tiêu Sơn huýt
dài một tiếng: “Hahahaha cuối cùng cũng tiến vào hậu kỳ rồi!?”
Tiêu Sơn cảm giác trong lòng nhẹ nhõm, hắn cảm giác tâm linh cực kỳ thư
thái. Hắn lắc lắc đầu vân vê đôi môi của mình nhìn ra ngoài khi trời
đang trở về tối. Lúc này ánh trăng đã lên làm cho Tiêu Sơn cảm giác được lòng mình thoáng đãng hơn nhiều. Hắn lại làm một động tác cực kỳ quen
thuộc, hắn đưa bàn tay năm ngón nhìn về phía ánh trăng sau đó mạnh mẽ
nắm chặt lòng bàn tay lại.