Mấy thiếu nữ ngay lập tức quỳ xuống khóc nức nở cầu xin.
Trong ánh mắt của Mạc Thiên Hành có chút co giật. Biểu hiện này chỉ
thoáng quá một chút mà thôi, nó không có biểu hiện lâu trong mắt Mạc
Thiên Hành. Ngay sau đó Mạc Thiên Hành trở lại vốn đạo mạo của thường
ngày.
Thật ra thì Mạc Thiên Hành cũng không nghĩ đến sự việc lần này lại
nghiêm trọng như vậy. Nói đúng hơn là việc trở nên vô cùng xấu. Từ trước đến nay dù cho sự việc học viên tại học viện Già Nam bị vực Hắc Giác
chén ép, tiêu diệt thế nào đi nữa thì mấy vị thủ hộ giả của học viện Già Nam cũng không ra mặt. Lần này số lượng mặc dù có chút lớn nhưng cũng
chưa đáng để hai vị thủ hộ giả của học viện Già Nam ra mặt. Tuy nhiên sự thật thì ngược lại so với ý nghĩ của Mạc Thiên Hành, họ không ngờ lại
xuất quan trực tiếp ngắm về phía Ma Viêm cốc. Mạc Thiên hành thấy rõ
chuyến đi lần này của họ với mục đích chính là diệt Ma Viêm cốc.
Theo tính toán của Mạc Thiên Hành thì cùng lắm cũng chỉ có đại trưởng
lão Tô Thiên của nội viện học viện Già Nam ra mặt mà thôi. Mà thực lực
của Tô Thiên cũng chỉ đạt đến đấu tông tam tinh. Đến lúc đó Mạc Thiên
Hành sẽ đôi co với lão già này đôi ba câu. Sau đó hai bên đều thối lui,
Mạc Thiên Hành sẽ đem người trả lại cho Ma Viêm cốc. Nếu như vụ việc
giết hại, bắt cóc rồi gian dâm học viên nữ của học viện Già Nam bị Tô
Thiên hỏi đến thì Mạc Thiên Hành sẽ đổ tội hết cho người của Ma Viêm
cốc. Ngoài ra Mạc Thiên Hành có thể lấy cớ do việc mình mới tiếp quản Ma Viêm cốc chưa được lâu nên bộ hạ chưa quản hết được. Chính vì vậy mới
có vụ gian dâm học viên nữ của Ma Viêm cốc. Sau đó Mạc Thiên Hành chỉ
cần đưa ra một chút bồi thường cho những người này là được.
Hiển nhiên đây là những suy tính của Mạc Thiên Hành. Hắn đã tính toán
chu toàn hết rồi nhưng không ngờ kế sách của hắn hoàn toàn rơi vào
khoảng không. Toàn bộ suy tính của hắn không có đất dụng võ chút nào.
Không những thế hắn còn đưa cả Hắc Hoàng tông vào tình thế nguy hiểm.
Bây giờ chỉ có thể trông vào thế lực bên trên cùng với đám người học
viện Già Nam xử lý như thế nào mà thôi.
Có câu người tính không bằng trời tính. Điều này cũng không thể trách
hắn được. Chỉ trách hắn một phút hồ đồ mà không suy nghĩ cẩn thận, hắn
đã khiến cho mọi việc rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù Mạc
Thiên Hành đã già nhưng cây côn thịt của hắn vẫn mạnh mẽ chán. Hắn nhìn
thấy một đám nữ sinh xinh tươi mơn mởm hơn nữa còn là hàng trinh nữ. Hắn tất nhiên cũng nổi máu dê muốn phá trinh đám nữ nhân này rồi.
Một người nam nhân nào mà chả thích quan hệ với nữ nhân còn trinh. Đó
không phải là bệnh hoạn mà là tâm lý nghĩ rằng thân thể nữ nhân còn
trinh chính là một thân thể sạch sẽ, chưa có nam nhân nào động vào.
Không có nam nhân nào hy vọng tiến hành ân ái với một nữ nhân bẩn thỉu
cả. Mặc dù trong chính khi đó hắn đã lên giường với không biết bao nhiêu nữ nhân. Tất nhiên Mạc Thiên Hành có chút tinh trùng nên não, hắn không nhịn được muốn xả hơi một phen.
Mạc Thiên Hành biết được mình cũng chính là một trong những người tham
gia trò chơi gian dâm học viên nữ của học viện Già Nam với cái thú chơi
bệnh hoạn phá trinh các học viên nữ. Tuy vậy Mạc Thiên Hành cũng biết
được khả năng sống sót của hắn cũng khá cao. Nguyên nhân bởi vì hắn là
một đấu tông. Mạc Thiên Hành đang chuẩn bị xem diễn biến việc này như
thế nào!
Hai lão già mặc áo xám nhăn mày lại. Lão già Tô Thiên nhìn về phía đám
người thiếu nữ đang quỳ ở phía dưới. Một số người còn có trên người tràn ngập những vết thâm tím. Rõ ràng những vết thương này chính là do ân ái với cái thể loại biến thái mà ra. Một số trên mặt họ còn in những dấu
tay đỏ ửng. Tô Thiên nhắn mày lại lên tiếng hỏi: “Việc này là chuyện
gì?” Ánh mắt tràn ngập sắc bén nhìn về phía đám người Hắc Hoàng Tông.
Bàn tay Mạc Thiên Hành nắm lại, hắn ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ… Tô lão bằng hữu, việc này cũng một phần lỗi do Hắc Hoàng tông chúng ta. Một số thiếu nữ ở đây trúng độc thủ của một số người trong Ma Viêm cốc. Ngoài
ra đến khi Hắc Hoàng tông chúng ta tiếp thu Ma Viêm cốc. Nguyên do sự vụ bề bộn mà không quản lý được các đệ tử trong cốc khiến các thiếu nữ này bị trúng độc thủ”
“Lão phu cũng cảm giác vô cùng hối tiếc cho chuyện này. Những thiếu nữ
này mặc dù không phải do chúng ta có gây ra nhưng cũng gián tiếp do
chúng ta gây ra. Nếu như chúng ta có thể sớm một chút thu phục Ma Viêm
cốc đồng thời quản lý tốt hơn đệ tử trong cốc thì các học viên nữ của
học viện Già Nam đã không gặp phải độc thủ!”
Nói đến đây Mạc Thiên Hành liên tục thở dài ra một hơi đáng tiếc nói:
“Lão phu cũng lấy làm tiếc vì việc này. Chính vì vậy lão phu nguyện đưa
ra một số đan dược, công pháp, bí tịch vì những thiếu nữ này mà làm ra
bồi thường!”
Thấy được lời nói của Mạc Thiên Hành thì mấy thiếu nữ bị cướp đi trinh
tiết hừ lạnh nhìn về phía hắn. Họ không nghĩ đến trên đời này lại có một người mặt dày như thế. Nữ nhân ở thế giới này cực kỳ coi trọng trinh
tiết không giống như nữ nhân ở trên địa cầu thời hiện đại. Nữ nhân địa
cầu thời hiện đại thì coi cái màng trinh chỉ là một cái màng mỏng có thể phá vỡ bất cứ khí nào. Ngoài ra nếu như họ thích thì họ có thể đem cái
màng mỏng vá bất cứ khi nào họ muốn. Tại đại lục đấu khí này sẽ không có điều như vậy.
“Cái gì?” Không ngờ thiếu nữ mặc y phục màu trắng trong lúc này lại kinh hô lên một tiếng. Hắn không nghĩ đến được rằng đám người Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông lại làm những việc này. Mặc dù nàng biết đại lục đấu khí này thì cường giả vi tôn việc hãm hiếp, hiếp dâm là chuyện xảy ra rất
bình thường. Tuy nhiên trong trường hợp này nàng không thể không tức
giận. Ánh mắt thiếu nữ mặc y phục màu trắng nhìn về phía đám người Hắc
Hoàng tông nói: “Các ngươi cưỡng bức bọn họ?” Lời nói này giống như nàng đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đám người Hắc
Hoàng tông ở đây.
Đám người Hắc Hoàng tông nhìn về phía nhau, trong lòng của họ đều phát
lạnh. Họ bị thiếu nữ mặc y phục màu trắng này đã trồng cấm chế vào đầu.
Chỉ cần một ý nghĩ của nàng thì ngay lập tức cấm chế sẽ phát động khiến
cho linh hồn của họ bị phá hủy. Khi mà họ bị thiếu nữ này trồng cấm chế
vào trong người thì họ cảm nhận thấy chỉ cần thiếu nữ này có một ý nghĩ
là ngay lập tức cướp đoạt đi sinh mạng của họ một cách dễ dàng.
“Khụ, khụ…” Lão già Mạc Thiên Hành nắm tay lại, đỏ mặt ho khan sau đó
đặt trước miệng, đôi mắt hơi chớp nhẹ nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục
màu trắng mà nói: “Ngài Dược Tiên, đây chẳng qua chỉ là một việc hiểu
lầm mà thôi!”
Thiếu nữ mặc y phuc màu tím có mái tóc đen và thân hình bốc lửa mân mê
đôi môi chăm chú nhìn về phía đám người Hắc Hoàng tông. Dù thế nào đi
nữa thì đám người Hắc Hoàng tông này có một số lượng cường giả lớn. Nàng cũng biết việc cưỡng bức hiếp dâm xảy ra trên đại lục đấu khí này là
một chuyện hết sức bình thường. Bởi vì nơi này chính là cường giả vi
tôn. Nàng cũng biết được có rất nhiều tộc nhân của nàng cũng rơi vào
cảnh này. Một người đứng đầu như nàng không thể nào nào cũng chăm chăm
vào mấy việc như thế này.
Ở đây chỉ có thiếu nữ có mái tóc màu vàng với thân hình dã tính bốc lửa
là không hiểu chuyện gì. Mặt của nàng có chút ngơ ngác. Dù sao thì nàng
cũng là một ma thú hóa hình. Việc nàng quan hệ làm tình với giống đực mà nói hết sức bình thường. Trong thế giới ma thú thì con đực có sức mạnh
thì có thể có nhiều con cái. Nếu như giao phối để sinh sản hậu đại thì
nàng sẽ chằng có cái định nghĩa về việc cái quý giá nhất của nữ nhân ở
đây. Đơn giản bởi vì nàng là ma thú mà không phải là người.
Thân hình một thiếu nữ run run lên, hai hàm răng của nàng khẽ cắn một
cái. Bộ mặt của nàng tràn đầy oán hận nhìn về phía Mạc Thiên Hành. Nữ
nhân này đúng là có vài phần tư sắc, Thân hình nồi lõm khá là bốc lửa.
Nàng không ngờ lại dám mở miệng lớn, ngón tay chỉ thẳng về phía Mạc
Thiên Hành nói: “Xin các vị trưởng lão học viện Già Nam vì chúng ta làm
chủ. Những người tham chuyện này không chỉ có Ma Viêm cốc mà còn có
người Hắc Hoàng tông. Ngay cả chính tông chủ Hắc Hoàng tông cũng tham
gia việc này!”
Đôi mắt Mạc Thiên Hành nhăn lại, hắn nhìn về phía thiếu nữ kia. Thiếu nữ có vài phần tư sắc kia không phải là người mà hắn gian dâm cưỡng hiếp
hay sao? Khóe miệng Mạc Thiên Hành trở nên co quắp. Khóe miệng của hắn
liên tục giật giật. Ở trong mắt Mạc Thiên Hành lóe lên một tia sát khí.
Tuy nhiên lão cũng rất nhanh khôi phục bình thường. Lão biết việc này
cũng khó tránh khỏi tuy nhiên mấy nữ nhân này đúng là phiền phức.
Thực sự thì Mạc Thiên Hành muốn giữ lại vài nữ nhân hưởng dụng nhưng
không ngờ lần này thì những nữ nhân này chính là thứ đã bán đứng hắn.
Trong lòng Mạc Thiên Hành thầm nghĩ: “Biết vây giết luôn đi cho xong!
Như vậy đỡ gặp phải rắc rối. Hừ…”
Đôi mắt Bách Liệt và Thiên Mộc nhăn lại, trong ánh mắt họ lóe ra một tia sáng tràn ngập sát khí và khó chịu. Họ nhìn về phía đám người thiếu nữ
mặc y phuc màu tím và đám người Hắc Hoàng tông nói: “Chúng ta hy vọng
mọi người ở đây cho học viện Già Nam chúng ta một câu trả lời thích
đáng!”
Trong lúc không khí trở nên vô cùng căng thẳng thì thiếu nữ măc y phục
máu tím vô cùng bốc lửa lên tiếng nói: “Các vị trưởng lảo của học viện
Già Nam, ta thấy việc này thì Hắc Hoàng tông cũng không phải chủ định
làm. Dù bây giờ các vị có giết chết những người này thì cũng không thay
đổi được việc gì. Nếu như vậy thì ta hy vọng chúng ta sẽ làm ra bồi
thường với học viện Già Nam, các vị thấy như thế nào?”
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ mặc y phục màu trắng nhăn lại, nàng tò mò
nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu tím mà bốc lửa kia. Khi mà thiếu nữ mặc y phục màu tím nói như vậy thì trong lòng của nàng tràn ngập tức
giận. Nàng lên tiếng nói: “Làm sao có thể như vậy được?”
Khuôn mặt Tô Thiên đã trở nên xám xịt. Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy làm
sao có thể như vậy được?” Bàn tay già nua của Tô Thiên phất nhẹ, ống tà
áo của lão tung bay. Bàn tay của lão lại chỉ về phía đám người học viên
của học viện Giả Nam mà nói: “Các ngươi định bồi thường như thế nào đây? Với những học viên học viện Già Nam bị các ngươi giết hại, các ngươi
định như thế nào bồi thường? Còn những học viên nữ bị trúng độc thủ của
các ngươi, các ngươi bồi thường như thế nào đây?” Khuôn mặt Tô Thiên đã
tràn ngập đỏ bừng vì tức giận, lão phất tay một cái sau đó hừ lạnh.
Hàng lông mày thiếu nữ Lung Linh hơi nhăn lại, đôi mắt của nàng chớp nhẹ nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu trắng Dược Tiên. Trong lòng nàng
thầm mắng: “Ngu ngốc!”. Tuy nhiên bộ mặt của nàng trở nên rất bình thản. Nàng lên tiếng nói: “Các vị trưởng lão ở đây, ta muốn nói vài lời. Các
học viên học viện Già Nam vốn đã ra ngoài lịch lãm cần phải chuẩn bị
trước tinh thần bị người bắt giữ, bị người giết chết hoặc nhiều việc
khác xảy ra…”
Nàng đang mở lời thì bị lão già Tô Thiên phất tay, lão có chút khó chịu
trong lòng. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Dù có thể lực nào sau lưng các
ngươi, hôm nay lão phu cũng quyết không để yên!” Lão đánh ngắt quãng lời của thiếu nữ Lung Linh: “Hừ, vậy theo ý của tiểu thư Lung Linh là
chuyện này thì chúng ta nên bỏ qua!?”
Khóe miệng thiếu nữ Lung Linh hơi nhếch lên, nàng mỉm cười nhìn về phía
mấy người học viện Già Nam nói: “Thứ cho ta nói vài câu! Ta đã nghĩ ra
được một phương án giải quyết vẹn toàn với đôi bê hy vọng các vị nghe ta nói một chút!?” Ánh mắt nàng quét qua đám người đại trưởng lão học viện Già Nam, nhất thời mấy lão già im lặng. Thiếu nữ Lung Linh tiếp tục
nói: “Ở đây chúng ta vừa có đủ bốn người gồm ta, tiểu thư Dược Tiên,
tiểu thư Tử Nữ cùng với Hàn lão. Các vị sẽ tùy tiện trọn bốn người ra
tiến hành tỷ thí cặp đôi với nhau. Trong thi đấu không được phép sử dụng các loại đan dược hỗ trợ tăng lên tu vi tạm thời. Chiến đấu đến điểm
ngưng thì dừng. Nếu như bên ta có số lượng trận thắng nhiều hơn các vị
vậy thì mời các vị mang người trở về học viện Già Nam. Nếu như các vị
thắng nhiều hơn thì chúng ta tùy theo các vị xử lý thế nào?”
Mấy lão già nhìn về phía nhau, hai lão già Thiên Mộc và Bách Liệt cùng
trao đổi ánh mắt sau đó gật đầu nói. Bàn tay Thiên Mộc đưa ra, lão tò mò hỏi thiếu nữ Lung Linh kia: “Nếu như cả hai bên có số trận thắng và
trận hòa bằng nhau thì sao?”
Đầu Lung Linh nhẹ nhàng gật xuống, nàng mỉm cười nói: “Nếu như hai bên
hòa nhau vậy thì cả hai bên lùi một bước. Các vị chấp nhận bồi thường
của Hắc Hoàng tông dành cho các vị. Các vị thấy thế nào. Tất nhiên bồi
thường phải ở hai bên chấp nhận được!”
Hai lão già Thiên Mộc và Bách Liệt đồng thời nhìn về phía nhau sau đó
cùng gật đầu nói: “Được, chúng ta đồng ý! Nếu như chúng ta thắng hy vọng các vị có thể để đám người Hắc Hoàng tông cho chúng ta, nếu các vị
thắng thì chúng ta sẽ không nói một lời rời đi nơi này!”
Khóe miệng Lung Linh hơi nhếch lên, nàng cười nói: “Để cho trận đấu công bằng thì hai trận đầu, các vị cử ra một người, sau đó chúng ta cử ra
một người đối ứng. Trận sau thì chúng ta cử ra một người, các vị lại cử
ra một người đối ứng. Như vậy thì trận đấu sẽ trở nên công bằng. Các vị
thấy thế nào?”
Mấy lão già Thiên Mộc và Bách Liệt nhìn về phía nhau. Mấy lão có chút cảm giác kỳ quái. Tuy nhiên cũng gật đầu nói: “Được!.”
Trong lòng Lung Linh thở phào nhẹ nhõm một cái. Nàng không ngờ đã thành
công khi đàm phán lần này. Ngón tay của nàng chỉ về phía xa nói: “Ở đây
không thích hợp giao chiến. Các vị, chúng ta hãy đi tìm một nơi khác!”
“Được!” Mấy lão già gật đầu một cái.
Đôi mắt thiếu nữ Lung Linh liếc về phía thiếu nữ tên Dược Tiên hơi chớp
mắt một cái. Dược Tiên nhăn mày lại. Tuy nhiên Lung Linh vận tốc độ tăng lên đầu. Nàng xoay người phóng về phía hướng Đông Bắc với tốc độ cực kỳ nhanh. Đôi mắt xinh đẹp của Dược Tiên hơi chớp nhẹ sau đó mỉm cười một
cái.
Đám người trưởng lão học viện Già Nam cũng trực tiếp phóng về phía đám
người Ma Viêm cốc. Ngay sau đó mẫy lão già cũng trực tiếp vọt về phía
xa. Hiển nhiên đám người này lấy Lung Linh làm mục tiêu mà nhanh chóng
đuổi theo.
Họ cứ bay, bay được một đoạn khá xa. Mấy lão già cũng nhăn mặt lại. Lão
già Tô Thiên tò mò lên tiếng hỏi: “Tiểu thư Lung Linh hình như các vị
còn bỏ quên một người?”
Đầu Lung Linh lắc lắc nhẹ, nàng khẽ mỉm cười nói: “Không, ta nghĩ tiểu thư Dược Tiên sợ là sớm đã vượt qua chúng ta rồi!!”
“Hả!” Nghe được lời này thì đám người kinh ngạc hô lên một tiếng. Mấy
lão già nhìn về phía nhau co quắp miệng lại. Họ không nghĩ tới được thực sự là như vậy. Trong lòng đám người ở đây đều sóng nổi cuồn cuộn
Mấy người bay vút đi thì ngay lập tức thấy ở đằng xa thì một thiếu nữ
mặc y phục màu trắng đã đợi sẵn ở đó. Mấy con mắt của mấy lão già mở lớn nhìn về phía nhau. Bởi vì họ đã thấy được một thiếu nữ mặc y phục nhàn
nhã ngồi ở phía dưới. Nhất thời mấy lão già mở lớn con mắt. Khóe miệng
của mấy lão già này thì hơi co quắp lại.
Trong lòng Tô Thiên liên tục dậy sóng, họ không nghĩ đến được thiếu nữ
này lại đi trước họ một bước. Chẳng lẽ thiếu nữ này chính là một cường
giả đấu tông hay sao. Khóe miệng của mấy người nhất thời trở nên co quắp lại. Trong lòng thầm nghĩ thực lực của hai bên cũng ngang bằng nhau.
Nếu là như vậy thì phải chăng đám người mới này đã nắm chắc phần thắng.
Đám người nhất thời lơ lửng trong không trung, thiếu nữ mặc y phục máu
trắng cũng nhẹ nhàng phiêu hốt mà bay lên không trung. Nàng mỉm cười
nhìn về phía mấy lão già kia. Nhất thời mấy lão già kia cực kỳ cung kính nhìn về phía nàng.
Bàn tay Lung Linh uyển chuyển đưa ra sau đó nói: “Mời các vị đưa ra
người sẽ khiêu chiến trước!” Trong lòng Lung Linh tràn ngập sóng động.
Hiển nhiên bên nàng thì thiếu nữ Dược Tiên có thực lực không đến đấu
hoàng, Hàn lão có thực lực đấu hoàng thất tinh đỉnh, Tử Nữ thì có thực
lực đấu tông nhất tinh mà nàng có thực lực đấu tông ngũ tinh. Bên Bách
Liệt và Thiên Mộc có thực lực là đấu tông thất tinh, Tô Thiên có thực
lực đấu tông tam tinh và vài lão già khác đều là đấu hoàng đỉnh phong có nửa chân bước vào cường giả đấu tông.
Mấy lão già xúm vào với nhau sau đó họp lại. Hiển nhiên đám người này
còn quyết định ai xuất đầu, đầu tiên đây. Trong lòng mấy lão già này thì tràn ngập củ kết, họ không biết lựa chọn như thế nào cho phải.
Ngay sau đó lão già mặc áo bào xám Bách Liệt ngay lập tức chắp tay nói:
“Trận đấu này để lão phu lên đầu!” Nói xong thì lão già tung mình bay
thẳng về phía trước. Hắn bay được một đoạn khá xa sau đó hướng về phía
đám người Lung Linh gật đầu.
Lung Linh thấy vậy chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Nếu là như vậy! Vậy thì
trận này sẽ do…” Nàng liếc mắt về phía đám người bên mình. Khóe miệng
hơi cong lên. Trong con ngươi của nàng lóe ra một tia tinh quang.