Nghe được lời Tiêu Sơn nói ra miệng, nhất thời bốn người
Phất Lan Khắc, Áo Thác cùng với Lâm Phỉ và Tuyết Mị đều kinh ngạc hô
lên: “Cái gì!” Ánh mắt của họ tràn ngập kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn.
Bàn tay Tuyết Mị đang cầm một ly nước hoa quả cũng tuột tay rơi xuống
bàn lăn lông lốc. Chiếc ly rơi xuống phía dưới đất phát ra tiếng choang
đánh thức được mọi người.
Phất Lan Khắc cố gắng giữ lại bình tĩnh bản thân. Hắn hít một hơi khí
lạnh lấy lại tinh thần sau đó thở ra, ánh mắt tràn ngập tò mò, kinh ngạc và không hiểu tại sao nhìn về phía Tiêu Sơn. Đôi môi tái nhợt của hắn
mở ra: “Ngươi, ngươi… đang nói đùa phải không?”
“Ta không nói đùa!” Tiêu Sơn đưa tay ra phất phất. Hắn nhẹ nhàng mỉm
cười nhìn về phía bốn người. Hai vai nhún nhún, vẻ mặt tràn ngập tự tin
mở miệng đáp lại: “Hai vị đại sư chắc chưa biết hiện giờ số người đồng ý trở thành thuộc hạ của ta có đại sư Cổ Hà cùng với đại sư Pháp Mã chính là hội trưởng công hội luyện dược sư!”
“A” Mấy người đều ngạc nhiên kinh hô. Họ tuyệt đối không tin Pháp Mã
cùng với Cổ Hà lại đồng ý trở thành thuộc hạ của Tiêu Sơn. Pháp Mã là
ai? Pháp Mã chính là đường đường luyện dược sư lục phẩm của công hội
luyện dược sư. Vị trí cao cao tại thượng, không phải người bình thường
có thể làm gì được. Cổ Hà là ai? Người được xưng danh đan vương, cấp bậc luyện dược sư lục phẩm danh chấn một phương. Đứng sau hắn là con quái
vật Vân Lam tông. Mặc dù thanh niên trước mặt này có thực lực cùng với
thế lực không nhỏ nhưng muốn hai người đó thuần phục là một chuyện khó
tin.
Đôi môi ướt át đáng yêu của Tuyết Mị hơi run lên, nàng mở miệng đáp lại: “Làm sao có thể? Làm sao mà đan vương Cổ Hà và đại sư Pháp Mã trở thành thuộc hạ của ngươi được! Chuyện này làm sao có thể xảy ra được.”
Vẻ mặt của Áo Thác cũng tràn ngập không tin tưởng, Áo Thác lên tiếng
nói: “Mặc dù ta biết ngươi thực lực không yếu lại có thể lực không nhỏ
nhưng ngươi muốn đẻ cho hai người họ thuần phục trở thành thuộc hạ của
ngươi nói đến ta quả thật không tin! Ngươi khẳng định ngươi không có nói sai đấy chứ?” Ánh mắt Áo Thác nhìn về phía Tiêu Sơn tràn ngập nghi ngờ
và tò mò. Đồng thời ba người còn lại cũng chăm chú nhìn về phía hắn.
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn ngạo nghễ khoanh tay trước ngực của
mình. Đột nhiên trong vòng bàn tay của hắn có được hai tòa hoa sen. Cả
khu vực phát ra nóng rực. Ánh sáng lóe lên tràn ngập cả không gian này.
Ánh mắt của mấy người mở to. Phất Lan Khắc không nhịn được cả kinh hô
lên: “Dị hỏa!?”
Áo Thác đồng thời tiếp lời của Phất Lan Khắc: “Hơn nữa không chỉ là một đóa!”
Ngay sau đó ánh sáng tắt đi. Tiêu Sơn đã đem hai đóa dị hỏa thu lại. Ánh mắt hắn quan sát thấy được mấy cái mặt đều trơ hết cả ra. Thanh Viêm
ngồi bên cạnh bình tĩnh như không có việc gì. Tiêu Sơn thở dài một hơi
nói: “Không sai! Đích thật là dị hỏa. Chúng là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa
đứng hàng thứ mười bảy trong bảng dị hỏa.” Đôi mắt hắn nheo lại chăm chú quan sát biểu lộ nhìn về phía mọi người nói: “Ta không chỉ có dị hỏa,
lại có công pháp tu luyện linh hồn kèm theo công pháp tu luyện đấu khí
cao cấp nữa. Các ngươi nói xem điều này có hấp dẫn họ hay không. Ngoài
ra ta còn nắm trong tay rất nhiều phương thuốc luyện dược. Vậy họ còn
không đồng ý trở thành thuộc hạ của ta?”
Áo Thác và Phất Lan Khắc quay ra nhìn nhau. Bốn mắt đối nha, hiển nhiên
mấy thứ này đánh động luyện dược sư quá lớn. Bất cứ ai trong đó đều cực
kỳ kinh ngạc và sợ hãi nếu như họ lấy được một trong những thứ trong tay Tiêu Sơn. Phất Lan Khắc khe khẽ thở dài một hơi: “Những thứ này quả
thật hấp dẫn luyện dược sư quá lớn. Ngươi thực sự hoàn toàn có tư cách
đánh động họ!”
Khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Vậy ta rất muốn biết các vị có muốn hay không trở thành thuộc hạ
của ta!?”
Nãy giờ đang trong trạng thái im lặng thì Lâm Phỉ hỏi: “Ngươi chẳng lẽ
muốn bốn người chúng ta đều trở thành thuộc hạ của ngươi?”
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Hắn mỉm cười lên tiếng nói: “Hai vị
tiểu thư vốn băng tuyết xinh đẹp lại thông minh. Ta cũng không nói nhiều để gạt hai vị nữa. Hai vị trong đồng nữa chính là thiên tư tuyệt đỉnh
nhưng thiếu chính là hỗ trợ mà thôi! Nếu như các vị có công pháp tốt lại có thế lực tại bồi tuyệt đối sẽ không kém so với bất cứ thế lực nào
cả!”
Nghe được lời này thì Lâm Phỉ cảm giác được trong lòng vui vẻ. Nàng mở miệng nói: “Đây là đương nhiên!”
Bàn tay của Phất Lan Khắc đặt lên bàn, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Nếu như chúng ta trở thành thuộc hạ của ngươi sẽ đạt
được lợi ích gì? Đồng thời phải chịu điều chế ước gì!?”
“Thứ cho ta nói thẳng!” Đầu Tiêu Sơn nghiêng đi, hắn mở miệng nói: “Ta
có một bí thuật có thể trồng một đoạn ấn ký vào trong linh hồn của các
vị. Nếu như các vị làm ra việc phản bội ta tùy ý có thể làm cho các vị
sống không bằng chết. Ngoài ra nếu muốn ta có thể giết chết các vị.”
Lâm Phỉ nghe được lời này thì cực kỳ tức giận, nàng vươn tay đập bàn
phát ra một tiếng bốp khá lớn, nàng giận giữ quát lên nói: “Cái gì!”
Hai hàng lông mày như lá liễu của Tuyết Mị nhẹ nhàng nhíu lại, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Ngươi thật sự quá đáng. Nếu như vậy
chúng ta khác nào phạm nhân!”
Phất Lan Khắc quát lên: “Hai người im lặng cho ta!” Nhất thời hai thiếu
nữ ngoan ngoãn ngồi xuống. Tuy nhiên trên khuôn mặt của hai người vẫn
chứa đầy bất mãn và tức giận nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn. Phất Lan
Khắc lại quay ra nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Vậy lợi ích của chúng ta là gì?”
Hai vai Tiêu Sơn nhún nhún, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Một công pháp đấu khí cấp bậc thiên giai,
một bộ công pháp luyện hồn tăng lên linh hồn lực. Ngoài ra tùy theo mức
đóng góp sau này có thể nhận được dị hỏa, các phương thức luyện dược,
các loại đan dược tăng lên linh hồn... Không giới hạn hoạt động của
luyện dược sư. Chỉ có hạn định quy định luyện dược sư không thể đem công pháp truyền ra ngoài nếu không chết. Luyện dược sư không được tiết lộ
bất cứ thông tin về hồi nếu không chết. Trong trường hợp có lợi ích xung đột giữa hai vị luyện dược sư trong hội, hội sẽ không xen vào việc này… Nếu như có người khác tìm phiền toái các vị thì hội sẽ ra mặt bảo vệ.
Trong thời gian các vị trong hội chỉ cần hoàn thành hỗ trợ luyện đan mỗi khi ta cần là được…” Tiêu Sơn đem toàn bộ công việc của một vị luyện
dược sư khi tiến vào hội mà hắn lập ra cho mọi người.
Ngay sau khi nghe xong lời của Tiêu Sơn thì nhất thời mọi người rơi vào
trầm tư. Mấy người nhìn về phía nhau. Áo Thác ngay lập tức hỏi: “Nếu như chúng ta không gia nhập trở thành thuộc hạ của ngươi có phải hay không
ngươi sẽ giết chết chúng ta để bịt đầu mối!?”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn mỉm cười nói: “Không! Ta có một bí pháp giúp
xóa đi ký ức của ngày hôm nay. Các vị sẽ không nhờ được bất cứ những gì
của ngày hôm nay. Để đảm bảo an toàn cho chính ta nên các vị sẽ phải ở
lại đây trong một vài ngày mà thôi! Ngay sau khi đem ký ức trong đầu các vị tẩy đi ta sẽ đem các vị thả ra…”
Ánh mắt hắn quét về phía đám người Phất Lan Khắc thấy được đám người
đang rơi vào trầm tư. Khóe miệng Tiêu Sơn mỉm cười sau đó lên tiếng tiếp tục nói: “Mặc dù các vị cũng nên biết một điều có lẽ các vị sẽ trở
thành giống như chim lồng cá chậu nhưng mọi người nên biết trên đời này
không có bữa ăn không nào. Trở thành thuộc hạ của ta sẽ nhận được công
pháp thiên giai, công pháp tu luyện linh hồn có khi là cả dị hỏa, phương thuốc… Ngày sau có lẽ các vị sẽ trở thành luyện dược sư thất phẩm, bát
phẩm có khi là cửu phẩm. Mỗi người có lựa chọn riêng, ta tuyệt đối cũng
không trách các vị…”
Nhất thời Áo Thác và Phất Lan Khắc quay sang nhìn nhau khe khẽ thở dài
một hơi. Phất Lan Khắc mở miệng nói: “Chúng ta còn lựa chọn nào khác
sao?”
Hai tay Tiêu Sơn chắp lại hành lễ với hai người Áo Thác và Phất Lan Khắc nói: “Mọi người sẽ vì hành động này mà ngày sau có thể tự hào rồi!”
…
Trong một phòng khá là trang trọng và lịch sự của một nhà trọ tại thành
Hắc Nham, một thanh niên ngồi trên một căn phòng khá là sang trọng. Hắn
mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu xanh trước mặt nói: “Mặc
Ngân, ta cần bế quan đánh vào thực lực đại đấu sư? Nàng giúp ta cang gác đừng để ai làm phiền ta được không?”
Thiếu nữ mặc y phục màu xanh lam mỉm cười gật đầu nói: “Được! Phu quân,
ngươi cứ yên tâm tập trung tu luyện, ta chờ ngươi tiến vào đại đấu sư!”
Hiện giờ nàng tỏ ra vô cùng hiền thục và ngoan ngoãn. Nàng nhẹ nhàng
bước ra khỏi cửa đem cánh cửa khép lại.
Âm thanh khàn khàn từ chiếc nhân vang lên: “Tiểu Viêm tử, ngươi thật sự
hảo phúc khí a! Nàng so với tiểu nữ oa mà ngươi nhớ thương đang tại học
viện Già Nam cũng không kém chút nào!!!”
Đầu thanh niên kia lắc lăc, hắn cười khổ đáp lại: “Sư phụ, ta vốn không
có bất cứ cảm giác gì với nàng ta. Mặc dù nàng ta đối xử với ta rất tốt
nhưng người ta yêu là Huân Nhi không phải nàng ta. Sư phụ ngươi cũng
không cần để ý việc này a. Đối với nàng ta, ta chỉ có chút trách nhiệm
mà thôi!”
“Hài…” Dược Lão khe khẽ thở dài một hơi. Hắn lên tiếng nói: “Vậy tùy
ngươi, tuy nhiên ta hy vọng ngươi muốn làm một người có trách nhiệm có
tình có nghĩa. Vi sư hy vọng ngươi nếu như không yêu nàng ta chí ít cũng làm được cái gọi là trách nhiệm a!”
“Sự phu, ta đã biết!” Tiêu Viêm ngay lập tức mở miệng đáp lời. Ngay sau
đó Tiêu Viêm lại tiếp tục nói: “Sư phụ, ngươi còn không có nói cho ta về đại đấu sư!?”
Âm thanh khàn khàn đáp lại: “Khác với đấu sư thì đại đấu sư có thể triệu hồi ra đấu khí khôi giáp thay vị đấu khí sa y. Đấu khí khôi giáp so với đấu khí sa y cao cấp hơn nhiều. Muốn đột phá vào đại đấu sư thì cần hóa đấu khí dạng lỏng trở thành rắn đồng thời đả thông các kinh mạch…” Dược Lão đem toàn bộ những kiến thức đột phá đại đấu sư cho Tiêu Viêm. Sau
đó hắn cười nói: “Ngươi chỉ cần dùng một hạt sen là đủ rồi!”
Tiêu Viêm ngón tay khẻ động. một hạt sen bốc ra khí sắc màu xanh vờn
quanh thân tức thì xuất hiện ngay giữa hai ngón tay. Cúi đầu nhìn viên
hạt sen khiến cho mình nhận được tủi nhục mới có thể có. Hai hàm răng
Tiêu Viêm khẽ cắn lại ngay sau đó lên tiếng nói: “Lần này tuyệt đối
không thể thất bại a, bằng không không còn gì để nói.”
Khẽ lắc đầu. Tiêu Viêm thở mạnh ra một hơi. Đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
Hai tay cũng là kết xuất thành kết ấn tu luyện, thanh âm phập phồng
trong ngực cũng dần dần bình ổn.
Tiêu Viêm nhắm mắt không lâu thì không gian bình lặng chung quanh giống
như mặt hồ yên lặng bỗng nhiên bị tảng đá rơi xuống đánh vỡ. Từ lặng yên dao động lên nhiều luồng khí năng lượng mà mắt thường có thể thấy được
theo trong hư không thẩm thấu mà ra. Ở trên đầu Tiêu Viêm chung quanh
xoay một trận. Sau đó hóa thành hàng ngàn hàng vạn tia năng lượng con
nhắm vào Tiêu Viêm mạnh mẽ tiến tới. Theo từng nhịp Tiêu Viêm hô hấp
tiến vào trong cơ thể.
Đoàn năng lượng này sau khi bị âm dương hỏa thành lọc đều là dễ dàng bị
tâm thần Tiêu Viêm dựa theo công pháp lộ tuyến nắm trong tay vận chuyển
một vòng. Trong đó còn chút ít tạp chất năng lượng là hoàn toàn bị tinh
lọc. Sau cùng còn lại chỉ là một chút tinh thuần năng lượng mới được
nhập vào bên trong khí toàn.
Chậm rãi hấp thu năng lượng từ ngoại giới. Sau một lúc lâu mãi đến khi
hết thảy bình thường. Tiêu Viêm miệng hơi hé ra, ngón tay đột nhiên búng nhẹ, viên hạt sen đang được giữ ở trong hai ngón tay theo cổ xảo kình
bắn ra bay vào bên trong miệng.
Ở ngay viên hạt sen vừa vào trong miệng. Ở ngay lúc Tiêu Viêm còn chưa
kịp phản ứng đó là nhanh chóng hóa thành một cổ cường đại càng vô cùng
tinh thuần năng lượng. Giống như dòng chảy của con sông theo yết hầu,
một đường mãnh liệt ập xuống. Sau đó cuồng nộ rít gào tiến nhập vào bên
trong kinh mạch.
Ngay tức thì khi cổ năng lượng này tiến vào kinh mạch. Bàn tay Tiêu Viêm vẫn duy trì kết ấn tu luyện đột nhiên run lên. Hắn phát hiện được cỗ
năng lượng này cực kỳ mạnh mẽ giống như độ ấm có thể so với ngọn lửa
đang nóng cháy. Toàn thân trở nên nóng rực đỏ bừng bừng.
Trực tiếp là làm Tiêu Viêm trở tay không kịp, thiếu chút nữa làm cho
trạng thái tu luyện phải dừng lại. Bất quá cũng may hắn phản ứng rất
nhanh. Vội vàng ổn định lại tâm thần cắn răng chịu đựng cổ đau đớn quái
dị này. Hắn ngay lập tức vận chuyển âm dương hóa hóa thành âm hỏa đem
kinh mạch nhanh chóng làm lạnh. Một cảm giác mát mẻ lan tràn toàn thân
của hắn.
“Thật là mạnh mẽ. Không hổ là dược liệu cao cấp lại chữa năng lượng hỏa
thuộc tính kinh khủng như vậy?” Tiêu Viêm chặc lưỡi hít hà. Hắn có chút
ghen tị với Tiêu Sơn không hiểu tại sao Tiêu Sơn lại có thể dễ dàng khi
đạt được thứ này như vậy. Sau khi bình ổn tinh thần mình, Tiêu Viêm tâm
thần nhanh chóng chìm tiến vào trong cơ thể.Tâm niệm vừa động, bên trong khí toàn cỗ đấu khí mãnh liệt màu trong suốt kèm theo màu bạc và vàng
kim theo kinh mạch phóng mạnh ra. Cuối cùng tại một chỗ ở trong kinh
mạch cùng năng lượng màu xanh của hạt sen hung hăng va chạm lẫn nhau.
“Thình thịch.”
Trong cơ thể truyền ra kia âm thanh rất nhỏ trầm đục, yết hầu Tiêu Viêm
cùng lúc này cũng rên một tiếng. Trên mặt hiện lên một cỗ màu đỏ. Thủ ấn thay đổi, tinh thần bắt đầu mở đường cổ năng lượng màu xanh bị đấu khí
phóng đi theo công pháp lộ tuyến bắt đầu cấp tốc vận chuyển.
Bởi vì năng lượng màu xanh có tác dụng nhiệt cực mạnh trong khí Tiêu
Viêm lại dùng âm dương hỏa biến thành thuộc tính âm đi bảo vệ kinh mạch
của mình nên trong một lúc khó có thể cực kỳ hòa hợp dung hợp lại cùng
một chỗ. Hơn nữa còn thường thường phóng xuất ra lãnh nhiệt bất đồng độ
ấm cú lặp đi lặp lại. Bất quá làm hai cổ năng lượng ở dọc theo công pháp lộ tuyến vận chuyển được một lúc rồi lại là lại lần nữa hoàn mỹ dung
hợp thành một cỗ có được hai loại nhan sắc năng lượng. Theo dung hợp
năng lượng đột nhiên tăng vọt nhiều.
Thể tích bành trướng. Tiêu Viêm thậm chí đều có thể mơ hồ cảm thấy năng
lượng bên trong truyền tới tiếng gầm gừ hưng phấn. Nhưng mà còn chưa kịp có động tác gì trong kinh mạch đoàn năng lượng hai màu trong khoảnh
khắc giống như lưu tinh bay nhanh qua. Ở trong kinh mạch mạnh mẽ vận
chuyển đứng lên. Ngay tại lúc viêm kinh hãi đang chuẩn bị toàn lực khống chế, năng lượng màu xanh lại là đột nhiên run lên. Chỉ thấy vô số cỗ
năng lượng thật nhỏ từ trong đó phân hoá mà ra. Cuối cùng trong khi Tiêu Viêm kia đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú thì bốn phương tám
hướng dọc theo kinh mạch trong cơ thể mãnh liệt mà đi. Thậm chí, một ít
kinh mạch Tiêu Viêm trước kia chưa bao giờ tiếp xúc qua cũng là bị đạo
năng lượng này lung tung va chạm bất chấp mạnh mẽ tiến vào.
Trên trán chậm rãi nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh. Khóe miệng Tiêu Viêm
đột nhiên vừa giật. Khuôn mặt cũng biến đổi. Ngay lúc này tức thì vặn
vẹo lên, hơi lạnh từ trong hàm răng thấu đi ra.
Trong cơ thể. Vô số cỗ năng lượng lấy một loại thanh thế như chẻ tre dã
man vọt vào một ít kinh mạch nhỏ bé của Tiêu Viêm. Năng lượng như con
sông tại khúc quanh co gào thét cố vượt qua kinh mạch lúc này cấp tốc
khuếch trương. Một tia cực kỳ nhỏ vết rạn xuất hiện ở phía trên kinh
mạch. Trong các vết rạn xuất ra hàng loạt tia quang mang. Điềm báo đây
là kinh mạch chịu không được mãnh lực khuếch trương mà sắp nứt ra.
Vết rạn trong kinh mạch dần dần mở lớn là lúc theo ba màu năng lượng gào thét phóng qua, thật nhỏ năng lượng tại cái đuôi lại là một dải vô số
khí màu bạc. Sau đó hàn khí nhanh chóng bám vào phía trên kinh mạch sắp
bị công phá thẩm thấu vào bên trong. Mà theo khí lạnh thẩm thấu vết rạn
tự nhiên là bắt đầu dần chậm rãi thu nhỏ lại. Sau một lát vết rạn trên
kinh mạch hoàn toàn biến mất. Chỉ là kinh mạc thật nhỏ tại trước kia vốn chỉ có thể cho một chút năng lượng lưu thông qua đã hoàn toàn biến
dạng.
Nhìn thấy một màn này. Tâm thần Tiêu Viêm đang chìm đắm trong cơ thể.
Tuy rằng đau nhức đến mức làm Tiêu Viêm trước mắt cơ hồ tối đen. Nhưng
chứng kiến kinh mạch nhanh chóng dần thay đổi rộng lớn cứng cỏi lên thì
càng làm cho hắn hiểu được, kiên trì qua được sẽ đem lại thật lớn vô số
lợi ích. Chỉ cần kinh mạch một khi đả thông. Như vậy ngày sau hắn tốc độ điều khiển đấu khí không thể nghi ngờ sẽ tăng nhanh chóng. Mà ở trong
chiến đấu. Nếu như cánh tay có thể chỉ huy đấu khí tùy ý thì so với đối
phương sẽ chiếm rất lớn ưu thế.
Khi năng lượng phân hoá ra. Sau khi đem một kinh mạch đả thông lại tiếp
tục vọt tới trước. Chỉ nghe một đạo lại một đạo âm hưởng tiếng vang. Tại bên ngoài thân thể Tiêu Viêm, bên trong lỗ chân lông khoát nhiên phun
ra một cỗ vô cùng nhỏ hai màu năng lượng trụ.
Sau một đạo tiếng vang cuối cùng không lâu, thân thể Tiêu Viêm bỗng
nhiên liên tục run rẩy dần lên. Bên ngoài thân thể vô số cỗ hai màu năng lượng giống như suối bình thường phun ra. Này trong cơ thể cũng hung
hăng mạnh mẽ bừng lên. Trong lúc nhất thời làm cho Tiêu Viêm nhìn qua
giống như có vô số lỗ hổng.
Phún xuất mạnh mẽ vẻn vẹn liên tục chỉ vài giây thời gian sau đó là năng lượng sau khi biến mất. Này các lỗ phun ra thật nhỏ năng lượng lại là
chậm rãi thẩm thấu ra có chút máu tươi. Máu tươi tích tụ thấm xuống đem
Tiêu Viêm nửa thân thể đều làm ướt đi.
Lỗ chân lông chậm rãi bắt đầu dần hồi phục bình thường. Nhưng mà,Tiêu
Viêm lại là có thể cảm giác được rõ ràng mỗi khi hắn thay đổi thành tu
luyện kết ấn những lỗ chân lông bị đả thông cùng kinh mạch liền kết nối
lại, nhìn đó là giống như một loại ống thông gió. Lấy một loại mạnh hơn
không chỉ mười lần so với trước kia tốc độ điên cuồng hấp thu năng lượng từ bên ngoài.
Những kinh mạch li ti bên trong cơ thể dần dần đình chỉ đau nhức làm cho Tiêu Viêm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rốt cục có thể không hề phân
tâm. Đem tâm thần hoàn toàn chú ý đến cái kia một một cỗ hai màu năng
lượng lớn nhất vẫn còn theo công pháp lộ tuyến tiếp tục phóng chạy đi.
Tâm thần nhìn chăm chú vào này cổ hai màu năng lượng giống như không
biết mệt mỏi. Tiêu Viêm thoáng có chút đau đầu. Hắn không nghĩ tới năng
lượng hạt sen thế nhưng như vậy khổng lồ. Lúc trước chính là từ trong
chủ thể phân hoá ra một phần năng lượng, đem một ít thật nhỏ tiểu kinh
mạch trực tiếp đả thông liên tiếp cho tới tận lỗ chân lông ở làn da tại
mặt ngoài. Mà này bản thể. Trải qua nhiều lần công pháp tuần hoàn lại
vẫn như cũ vẻn vẹn chỉ bị luyện hóa chỉ có một chút ít. Dựa theo loại
này tốc độ. Muốn đem tất cả hoàn toàn luyện hóa. Thật sự cần tới khi nào đây?
“Ai” Nhẹ một hơi. Tiêu Viêm trong lòng thấp giọng âm thầm nói: “Chỉ có thể sử âm dương hoả thôi.”
Theo thanh âm của Tiêu Viêm quát lạnh một tiếng. Khí toàn của hắn bên
trong bắt đầu biến đổi. Nó hình thành một cái vòng xoáy mang theo hai
màu bạc và màu vàng kim. Chúng tụ lại thành hai khu vực khác nhau điên
cuồng xoáy tròn thật nhanh giống như một cái hình thái cực. Một ngọn lửa hai màu từ giữa phun ra, dưới sự khống chế của Tiêu Viêm nhắm vào cái
năng lượng màu xanh hung hăng đánh vào từ phía sau. Hai cái vừa chợt
tiếp xúc, năng màu xanh lượng trông như nồi nước đang sôi. Đột nhiên
mạnh mẽ dao động lên.