Màn đêm buông xuống đế đô của đế quốc Gia Mã. Dưới ánh
sáng rực rỡ của đèn hoa khiến cho cả đế đô trở nên sáng bừng. Nhìn từ
trên cao thì cả đế đô đế quốc giống như tràn ngập trong ánh sao khiến
cho người đỏ mắt.
Một thanh niên tóc bạch kim đứng trên lầu cao nhìn xuống phía dưới. Đôi
mắt của hắn quan sát đầy đủ tất cả khung cảnh người đi tấp nập. Đâu đó ở những góc tối của các căn nhà một đám người vô gia cư ở đây. Đôi mắt
hắn khẽ nhắm lại, hắn có chút cảm thán: “Quả thực thế giới này cùng với
kiếp trước không khác chút nào. Cường giả vi tôn, ngươi không có thực
lực thì đến thí cũng không bằng. Người không có thực lực đến đâu cũng bị bắt nạt quả thực là điều hiển nhiên.”
Đôi mắt thanh niên nhẹ nhàng chớp chớp, hắn cảm thán một hơi. Có lẽ hắn
có thể giúp những người này nhưng hắn có thể giúp tất cả bọn họ hay sao? Hắn biết mình chẳng thể giúp được tất cả những người như vậy. Ham muốn
của loài người chính là tội ác nhưng chính ham muốn đó đã đẩy thế giới
tiến bộ và phát triển hơn.
Trong lòng Tiêu Sơn Sơn cực kỳ củ kết nếu như hắn không tuấn tú, không
có tài năng không có mọi thứ thì liệu những người nữ nhân như Tiểu Y
Tiên, Nhã Phi cùng với Lung Linh có hay không ở bên hắn. Nếu như thời
gian trước mà hắn xuyên việt tới thế giới này mà không có chiếc nhẫn kia liệu hắn có thể trở thành cường giả hay sao? Câu trả lời có lẽ là
không. Nếu như hắn không xuyên việt liệu Tiêu Sơn trước đây sẽ có kết
quả như thế nào, có lẽ hắn sẽ chết trong tay Tiêu Uy cũng nên.
Bất chợt một âm thanh cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Sơn: “Phu quân, chàng đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?”
Tiêu Sơn giât mình tỉnh dậy từ cơn mê mang, ánh mắt nhìn về phía sau.
Một thiếu nữ quần áo thướt tha với y phục màu trắng thanh thuần xinh đẹp bước tới. Đôi chân thon dài cùng thân thể cực kỳ mê người của nàng tiến về phía Tiêu Sơn. Bàn tay Tiêu Sơn đưa ra chạm nhẹ vào má của thiếu nữ
nói: “Tiên Nhi!”
Ánh mắt Tiêu Sơn ngước nhìn về phía phương trời xa xăm thì khe khẽ thở dài ra một hơi: “Hài…”
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên hơi chớp vài cái, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Phu quân, ngươi có tâm sự hay sao?”
“Không có gì!” Đầu Tiêu Sơn hơi lắc nhè nhẹ, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói: “Ta chỉ cảm giác được thế sự này quả thực quá huyền diệu a. Nếu giả sử
ta không tới nơi này vậy thì Tiêu Sơn hiện nay thế nào? Liệu Tiêu Sơn có đến được với Tiểu Y Tiên hay không? Liệu hắn có đến được với Nhã Phi
hay không hay sống đau khổ bị người khác chén ép sau đó chết uất ức
trong tay người khác?”
Đầu Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng lắc lắc, đôi môi đỏ hồng mê người kia nhẹ
nhàng hé mở, nàng mở miệng đáp lại: “Sự đời vốn là như vậy! Phu quân nếu như không có chàng có lẽ thiếp đã trở thành một độc sư người người chán ghét, người người sợ hãi chứ không phải là một luyện dược sư và y sư
được người người kính trọng. Nhã Phi tỷ tỷ có lẽ sẽ phải lấy một người
vì hôn nhân chính trị…”
“Có lẽ nàng nói phải! Đời người chính là như vậy có người may mắn cũng
có người bất hạnh!” Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng sau đó gật đầu một cái.
Hắn nhân lúc không có ai lúc này nhẹ nhàng kéo Tiểu Y Tiên vào trong
lòng. Đôi môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng. Hắn cảm nhận được vị
mềm mại cùng mùi thơm thân thể của Tiểu Y Tiên phả vào mũi. Chiếc lưỡi
của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng đáp lại hắn. Hai bàn tay trắng nõn và mềm mại
của Tiểu Y Tiên vòng lên đem ôm lấy cổ của hắn.
Hắn nhiều lúc đã nghĩ nếu như không có hắn xuất hiện đến lúc đó thân
phận của Tiểu Y Tiên có lẽ là độc sư cũng có thể nàng sẽ bị tên Mục Lực
kia cưỡng gian sau đó bắt ép ở bên cạnh. Cứ nghĩ đến khiến cho Tiêu Sơn
cảm giác được mình may mắn. Hắn may mắn cuộc đời này xuất hiện nhiều
hạnh phúc khiến cho hắn vui vẻ.
Bàn tay Tiêu Sơn miết lên chiếc eo thon thả của Tiểu Y Tiên cảm nhận
được sự mềm mại từ vòng eo của nàng truyền tới làm cho lòng người mê
đắm. Trong phút chốc hai người tách ra, hai má Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng đỏ
lên. Tiêu Sơn hiện giờ cũng không có ý dâm với nàng mà là yêu thương bảo vệ. Bàn tay hắn vươn ra đem Tiểu Y Tiên ôm vào trong ngưc của mình.
Tiểu Y Tiên cảm giác được hôm nay trượng phu của nàng có vài phần kỳ lạ.
Bước chân vang lên, một thiếu phụ xinh đẹp và thành thục đang mặc mộ
thân váy dài màu đỏ. Bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng nâng cái bụng to tướng đang lên cầu thang. Thấy được đôi tình lữ đang yêu thương như vậy thì nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Phu quân, bữa tiệc cũng sắp bắt
đầu rồi! Vậy mà chàng cùng với Y Tiên muội muội còn có thời gian rảnh
rỗi nói chuyện yêu đường ở đây a!?”
Ngón chỏ của Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, hắn mỉm cười
nói: “Được rồi, chúng ta còn cần phải đi gặp mặt một số người a!” Bàn
tay hắn vươn ra kéo tay của Tiểu Y Tiên sau đó tiến tới bên cạnh thiếu
phụ nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. Ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương nhìn về phía cái bụng to tướng của nàng nói: “Cẩn thận một chút a! Ta đã nói rồi
nàng không cần phải mệt nhọc như vậy. Việc này để đám người hầu làm là
được rồi vậy mà cứ tranh việc vào người thật là…”
Đầu Nhã Phi lắc lắc nhẹ nhàng nói: “Phu quân, thiếp thực sự không chịu
được a! Thật sự là tẻ nhạt. Nếu như thiếp cứ ngồi không không làm gì như vậy mới thấy khó chịu!”
Bàn tay Tiêu Sơn sờ sờ lên chiếc bụng nhô cao của Nhã Phi, khuôn mặt của hắn tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc. Tiểu Y Tiên chu cái mỏ lên, bàn tay
sờ sờ vào bụng của mình. Ngày nào nàng cũng để cho Tiêu Sơn bắn vào
trong bụng của nàng nhiều như vậy mà vẫn không có bầu khiến cho nàng cực kỳ khó chịu. Cặp mông săn chắc mềm mại cảm giác bị người bóp một cái.
Ánh mắt Tiểu Y Tiên quay sang trừng về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn mỉm cười, ánh mắt tràn ngập đầy yêu thương nói: “Nếu như Tiên Nhi muốn có bầu tối nay ta phụng bồi nàng thế nào!” Ánh mắt hắn híp lại tràn đầy bỉ ổi.
Tiểu Y Tiên phụng phịu đối với Nhã Phi nói: “Nhã Phi tỷ tỷ, ngày nào
muội cũng để cho phu quân a… nhiều như vậy rồi mà không có kết quả đây.
Nhã Phi tỷ tỷ, muội phải làm sao đây?”
Nhã Phi mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Y Tiên muội không phải
muội còn có mấy tên tiểu tinh linh hay sao? Chúng không phải do máu của
muội cùng với phu quân tạo ra hay sao?”
“Không giống a!” Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu. Ánh mắt nhìn về phía cái bụng
to tướng của Nhã Phi lên tiếng nói: “Thật hâm mộ tỷ tỷ. Muội cũng muốn
biết cảm giác mang thai là như thế nào a!”
Miệng Tiêu Sơn mở ra phì cười một tiếng, hắn lắc lắc đầu mở miệng nói:
“Tiên Nhi, nàng quên tuổi thọ chúng ta căn bản là rất dài dòng đấy. Sau
này chúng ta tìm hiểu làm cách nào sinh bảo bảo thế nào?”
Tiểu Y Tiên bĩu môi khó chịu mở miệng nói: “Biết trước như vậy thiếp hoài bảo bảo sau đó tu luyện a!”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc. Hắn nhớ lúc trước Tiểu Y Tiên sau khi trở thành y
sư và luyện dược sư không phải mừng như bắt được vàng hay sao? Hiện giờ
nàng lại không muốn tu luyện lại cứ muốn hoài bảo bảo. Hắn khe khẽ thở
dài một hơi thầm nghĩ: “Nữ nhân quả là động vật khó hiểu nhất trên đời
này!”
Hắn dắt tay của Tiểu Y Tiên và Nhã Phi tiến vào trong đại điện khá lớn.
Bởi vì đại trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn chính là thân phận cao quý
nhất của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ so với gia chủ của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ hiện
nay còn lớn hơn nhiều. Hiện giờ quyền nắm giữ gia tộc vẫn thuộc về đại
trưởng lão. Lão già này tại hiện giờ đang trao quyền dần dần cho tộc
trưởng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.
Cả căn phòng được thắp sang bởi những chiếc đèn đươc chế tạo bởi các
loại đá phát sáng khiến cho cả căn phòng trở nên rực rỡ. Nó còn sặc sỡ
hơn so với mấy bộ phim của điện ảnh phương Tây. Mỗi lần bước vào khiến
cho mọi người lóa cả mắt.
Tiểu Long Nữ mặc một thân quần áo màu tím, mái tóc của nàng dài thướt
tha ẩn hiện qua bổ quần áo màu xanh lam bóng bẩy. Nàng mặc một thân quần áo thướt tha giống như kiểu váy xẻ tà khiến cho đôi chân trắng nõn như
ẩn như hiện trong không khí. Nam nhân ở đây đều lòi cả mặt nhìn về phía
Tiểu Long Nữ. Tuy nhiên dù sao nàng vẫn là ma thú nên mỹ quan vẫn chưa
có đổi. Nàng vẫn thích một nam nhân có vảy, mặt mũi giống cá sấu, có râu và giác v.v… Đây chính là thẩm mỹ quan của nàng.
Thanh Viêm mặc một thân quần áo tuyệt đẹp của bộ dạ hội sang trọng màu
xanh lam cùng với Hắc Nha thì mặc một thân quần áo màu vàng. Hiếm khi
hai tên này thay đổi sở thích. Hoàng Phi Hổ thì vẫn mặc một thân quần áo màu vàng kim. Hoàng Tử Yên thì mặc một thân quần áo màu tím dài thướt
tha giống như Tiểu Long Nữ chỉ khác màu mà thôi.
Tuy nhiên làm cho mọi người chú ý nhất chính là Hoàng Phi Hổ. Hoàng Phi
Hổ có sức ăn cực kỳ kinh người. Đám nam nhân ở đây đều nhìn về phía hắn
thì tặc lưỡi lắc đầu. Tuy nhiên các cường giả ở đây thì đều cực kỳ cung
kính với hắn.
Ngày hôm nay thì Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn mặc một thân quần áo hoa phục cực
kỳ sang trọng. Trên mặt của lão già trong lúc này đều xuất hiện một nụ
cười hết sức thỏa mãn. Hắn liên tục chào hỏi đám khách mới đến này.
Một thiếu phụ mặc quần áo màu xanh lam có hoa văn khá là độc đáo. Mỗi
tay của nàng đang bế một tiểu hài tử. Một thiếu nữ khác mặc một thân y
phục màu xanh lá cũng cực kỳ sang trọng đang bế một tiểu hài tử khác.
Hai người đối với ba tiểu hài tử này thì cực kỳ yêu thích không rời tay. Tuy nhiên điểm làm cho họ quái dị là những tiểu hài tử này nhìn thấy
thức ăn ở trên bàn lại không có chút nào yêu thích. Dường như những thức ăn này đối với ba tiểu hài tử không có chút sức hút nào.
Khi thấy được ba người tiến tới thì đám người trong lúc này mới ngẩn ra. Tất cả họ nhìn về phía ba người tiến tới. Hiển nhiên ba người này chính là Tiêu Sơn, Nhã Phi và Tiểu Y Tiên. Ánh mắt của hắn tùy tiện đảo qua
đám người không ngờ lần này cũng có khá nhiều luyện dược sư tới nơi này.
Tiêu Sơn mỉm cười đối với đám người cực kỳ khách khí nói: “Chào các vị a! Thật thất lễ khi mà ta đến muộn như vậy!”
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn lắc lắc đầu mỉm cười đáp lại: “Không có sao! Bữa
tiệc mới vừa bắt đầu mà thôi! Hiền điệt tới đây lão phu giới thiệu cho
ngươi vài người!”
Tiêu Sơn thở dài trong lòng. Hắn chán ngán nhất chính là mấy loại này.
Mấy kiểu xã giao này quả thực khiến cho hắn thầm nhủ chán ghét. Lần này
không ngờ có được mấy tên trưởng lão của Vân Lam tông tới nơi này. Mễ
Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười hướng về phía một nam nhân trung tuổi anh tuấn
đồng thời khí thế bất phàm đưa tay ra giới thiếu: “Vị này chính là Mộc
Thần, tộc trưởng của Mộc gia!”
Hai tay Tiêu Sơn chắp lại cười nói: “Ra mắt Mộc tộc trưởng!”
Tiểu Y Tiên và Nhã Phi cũng đồng thời hành lễ nói: “Mộc tộc trưởng!”
“Tốt a!” Mộc Thần mỉm cười gật đầu. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mu
bàn tay kia, Mộc Thần hơi lắc đầu, chậm rãi nói: “Không nghĩ đến Tiêu
Sơn tiểu huynh đệ lại nhỏ tuổi như vậy mà thực lực bất phàm. Hạnh ngộ
hạnh ngộ… Nghe danh cũng không bằng gặp mặt!”
“Hahaha…” Tiêu Sơn chắp tay cười nói: “Mộc tộc trưởng khách khí rồi.
Người mới là nhân kiệt khiến cho ta đáng ngưỡng mộ. Hiện giờ thực lực
của tộc trưởng đã đạt đến đấu vương tam tinh rồi! Ngài tùy thời có thể
bước vào tứ tinh a. Tuổi của tộc trưởng cũng không quá lớn đã bước lên
cảnh giới này mới khiến cho người người ngưỡng mộ!”
Mộc Thân nghe được lời nói này của Tiêu Sơn thì cực kỳ kinh hãi. Hắn
không ngờ được một điều rằng Tiêu Sơn lại nhận ra được tu vi của hắn.
Nói như vậy thì tu vi của Tiêu Sơn không thấp so với hắn hay sao? Mộc
Thần hít một hơi khí lạnh trong lòng sau đó mở miệng nói: “Lần trước
khuyển tử đã có vài phần đắc tội tiểu huynh đệ. Ta ở đây hướng tiểu
huynh đệ bồi tội!”
“Hahaha…” Tiêu Sơn cười một cách hào sảng. Hắn mỉm cười nhìn về phía Mộc Thần nói: “Mộc tộc trưởng quá cả nghĩ rồi! Ta với Mộc Chiến huynh chỉ
là giao lưu bình thường. Tính cách của Mộc Chiến huynh rất thẳng thắn
rất hào sảng. Tính cách này ta cũng rất yêu thích. Người ta có câu không đánh thì không quen mặt mà!”
Một đám lão già mà một trong số đó Tiêu Sơn cực kỳ quen thuộc không ngờ
là Cát Diệp của Vân Lam tông tiến tới. Một người trong số đó lên tiếng
nói: “Tiểu huynh đệ tốt a!?”
Tiêu Sơn làm lễ chắp tay. Không ngờ lúc này Nạp Lan Yên Nhiên lại mặc
một thân quần áo màu hồng bó sát người khiến cho vóc người càng trở nên
xinh đẹp. Nàng mỉm cười nói: “Tiêu Sơn!”
Tiêu Sơn mỉm cười hướng về phía Nạp Lan Yên Nhiên cười nói: “Tiểu thư
Nạp Lan Yên Nhiên, Nạp Lan Túc tộc trưởng và Nạp Lan Kiệt lão gia tử
tốt!” Mấy người Nhã Phi cùng với Tiểu Y Tiên cũng hành lễ.
Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười một cách bình thản nói: “Đây là đại trưởng
lão của Vân Lam tông, Vân Lăng. Đây là nhị trưởng lão của Vân Lam tông…” Không ngờ Nạp Lan Yên Nhiên lại giới thiệu một số người đối với Tiêu
Sơn.
Hai người Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Túc nhìn về phía nhau sau đó cười khổ
lắc lắc đầu. Cả hai người đều thầm nghĩ: “Nữ bất trung lưu a!”
Giới thiệu với nhau khiến cho Tiêu Sơn choáng váng lắc đầu. Một số người còn liên tục làm quen với nhau. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười khổ một tiếng
bởi vì Tiêu Sơn không ngờ trở thành điểm chú ý của mọi người. Theo lý
thì hắn mới chính là điểm chú ý của bữa tiệc ngày hôm nay nhưng… “Hài”.
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười khổ một tiếng. Dù sao thế này cũng tốt! Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn ngày một lớn mạnh cũng là một việc tốt!
Ngay sau đó tiếng hô vang lên khiến cho Tiêu Sơn giật mình: “Tiêu gia
tộc trưởng Tiêu Chiến tới!” Đồng thời cũng có thêm tiếng hô: “Khách nhân Vân Lam tông, tông chủ Vân Vận và đại sư Cổ Hà tới!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn nhíu mày lại. Lần này không nghĩ tới
Tiêu Chiến cùng với hai người kia đồng thời tới. Vân Vận mặc một thân
quần áo màu xanh da trời cùng với máu trắng kết hợp, đầu đội mũ phượng.
Nàng vốn cực kỳ xinh đẹp hiện giờ trông cực kỳ diễm lệ. Đồng hành cùng
với nàng không ngờ là Cổ Hà. Cổ Hà mặc một thân quần áo sang trọng. Mặc
dù không tuấn lãng như Tiêu Sơn nhưng vẻ thành thục của Cổ Hà khiến cho
nữ nhân điên cuồng nhiều hơn nhiều so với Tiêu Sơn.
Mọi người cũng đều tiến tới chào hỏi và hành lễ. Tiêu Sơn mỉm cười lên
tiếng hỏi: “Tới rồi sao!?” Hắn cũng không có để ý đến Cổ Hà. Hiển nhiên
Cổ Hà có chút không vui nhưng cũng không có nói gì.
“Ừm!” Vân Vận nhẹ nhàng đáp lại một câu,
Đầu Tiêu Sơn ngước về phía sau nhìn thấy được Tiêu Chiên tiến tới thì mỉm cười nói: “Tiêu Chiến thúc thúc!”
“A, a, a…” Tiêu Chiến lần này mặc một thân quần áo cực kỳ sang trọng.
Ngay cả râu cũng cạo, hắn ăn mặc chỉnh trang cực kỳ kỹ càng. Tiêu Chiến
nhìn về phía Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn mở miệng nói: “Đại trưởng lão và các vị hảo!”
Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn mỉm cười đưa tay nói: “Tiêu Chiến huynh, thật sự là
khách quý a! Mời Tiêu Chiến huynh trở vào dự bữa tiệc nhỏ của lão phu!”
“Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn huynh khách khí rồi!” Tiêu Chiên mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó mở miệng nói: “Tiêu Sơn,
ngươi không ngờ cũng có mặt ở đây a!”
“Vâng!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Hắn mỉm cười đối với Tiêu Chiến sau
đó cùng với Tiêu Chiến tiến vào bên trong. Không thể không nói tất cả
mọi người đều chào hỏi nhau khiến cho Tiêu Sơn váng hết cả đầu.
Tiêu Sơn hướng về phía Tiểu Y Tiên cười nói: “Tiêu Chiến thúc thúc, đây
là ái thê của điệt nhi!” Hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi,
nàng mau ra mắt Tiêu Chiến thúc thúc!”
Tiểu Y Tiên cúi đầu hành lễ nói: “Tiểu Y Tiên ra mắt Tiêu Chiến thúc thúc!”
Tiêu Chiển mỉm cười tuy nhiên trong lòng âm thầm than thở: “Tiểu quỷ
này, hắn ở đâu kiếm được nhiều lão bà xinh đẹp như vậy? Chẳng bù cho tên tiểu quỷ kia một chụt nào cả!” Âm thầm lắc đầu. Tiêu Chiến mỉm cười
nói: “Tiêu Sơn, ta vốn nhận hắn là nghĩa phụ. Chất nữ ngươi không ngại
gọi một tiếng nghĩa phụ a!”
Tiểu Y Tiên thấy vậy cũng không có chút nào chần chờ, nàng mỉm cười nói: “Nghĩa phụ tốt!”
“Hahaha…” Tiêu Chiến phá lên cười. Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai
cái hộp nói: “Được rồi! Đây là quà mà nghĩa phụ cho các ngươi!” Tiêu
Chiến đem cả hai vật này đưa cho Tiểu Y Tiên và Nhã Phi. Hai người đối
với hắn cảm ơn.
Bữa tiệc bắt đầu diễn ra nhưng bởi vì thân phận đặc thù của Tiêu Sơn
khiến cho một đám người đến kính chúc hắn. Rồi thì kính chúc hắn sẽ sinh nhi tử thật tốt, rất nhiều người vây sung quanh hắn khiến cho hắn ứng
phó không nổi. Hắn khe khẽ thở dài một hơi. Trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ phải trốn hay sao?”
Nạp Lan Túc đang ở một bên cùng với Nạp Lan Yên Nhiên. Hắn khe khẽ thở
dài một hơi: “Thế nào mà Tiêu gia cùng với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ lại có
phúc như vậy nhỉ? Không những có được một nữ tế tốt lại có được một nàng dâu là luyện dược sư. Ài, ài…”
Nạp Lan Yên Nhiên bĩu môi khinh thường nhìn về phía Nạp Lan Túc lên
tiếng nói: “Phụ thân, ngài lần kêu ca đây là lần thứ hai mươi tư rồi!”
“A” Nạp Lan Túc nghe thấy vậy lẩm bẩm nói: “Vậy sao!?” Hắn lại tiếp tục
thở dài một hơi: “Cái tên Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn kia thật là giảo hoạt
không ngờ sớm như vậy dùng mỹ nhân kế a! Cái bụng to tướng kia cũng sắp
sinh ra rồi. Người này tư chất bất phàm như vậy nếu như tiểu hài tử hắn
cũng như vậy thì thật là?”
Nạp Lan Yên Nhiên thấy được ánh mắt của Nạp Lan Túc nhìn về phía mình
thì nhíu mày lên tiếng hỏi: “Phụ thân! Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Nạp Lan Túc lại tiếp tục thở dài một hơi nói: “Nếu như ngươi không có đi từ hôn Tiêu gia hiện giờ biết đâu…”
“Hừ…” Nạp Lan Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt của nàng trừng về
phía Nạp Lan Túc lạnh giọng quát tháo nói: “Con đã nói với người rồi
đừng có nhắc lại việc này! Việc này con tuyệt đối không sai! Tiêu Viêm
vốn là một phế vật tại sao con lại phải gả cho hắn. Nếu như có phải gả
cũng phải gả cho một người như Tiêu Sơn.”
“Hà…” Nạp Lan Túc cười khổ. Nạp Lan Túc rõ ràng một điều rằng chính vì
điều này mà Tiêu Sơn ghét Nạp Lan Yên Nhiên. Lý do mà Tiêu Sơn tiếp nhận Nhã Phi và Tiểu Y Tiên hiển nhiên hai người này chính là đưa than sưởi
ấm trong ngày tuyết rơi. Nạp Lan Yên Nhiên muốn lựa chọn người có thực
lực mạnh mẽ lại xinh đẹp để xứng với nàng nhưng đâu biết được rằng điều
này càng đẩy xa nàng ra với Tiêu Sơn hơn.
Nạp Lan Kiệt đang đối thoại với Tiêu Chiến. Nạp Lan Kiệt cười khách khí
mở miệng nói: “Tiêu Chiến hiền điệt nhớ năm đó lão phu cùng với phụ thân ngươi đối thoại a. Ngươi lúc đó cũng chỉ bé từng này hiện giờ ngươi đã
cũng đã nhiều tuổi như vậy. Ài, thời gian đúng là không chờ người mà!”
Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại: “Nạp Lan Kiệt lão gia tử, chúng ta đều là người đã già!”
“Phải, phải… hiện giờ thế giới này chính là thuộc về lớp trẻ!” Nạp Lan
Kiêt mở miệng nói. Bàn tay của hắn vuốt vuốt chòm râu của mình sau đó
tiếp tục nói: “Yên Nhiên chính là tuổi trẻ khí thịnh. Hy vọng Tiêu Chiến hiền điệt đừng trách tiểu nha đầu này. Lão phu ở đây thay mắt nó bồi
tội với hiền điệt!”
Khuôn mặt Tiêu Chiến xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Hắn cũng không nghĩ đến
được rằng Nạp Lan Kiệt lại hạ mình như thế. Hắn ngay lập tức đỡ lấy tay
của lão già Nạp Lan Kiệt. Tiêu Chiến khe khẽ thở dài một hơi nói: “Nạp
Lan Kiệt lão gia tử, chuyện này cũng không thể trách được tiểu thư Nạp
Lan Yên Nhiên. Tiêu Viêm chính là bị mắc chứng bệnh quái dị khiến cho tu vi nhanh chóng giảm xuống trở về đấu khí ba đoạn. Hiện giờ hắn mặc dù
đã thoát khỏi điều này nhưng ai biết sau này có bị hay không? Nếu đặt
vào vị trí của tiểu thư Nạp Lan Yên Nhiên ta cũng hiểu được phần nào!”
“A, a, a…” Lão già Nạp Lan Kiệt mỉm cười nói: “Dù sao sai vẫn là của
tiểu nha đầu kia. Hôm nay để lão phu gọi nó đến bồi tội với ngươi thế
nào?”
Ở một bên khác, Tiêu Sơn nâng lên chén nước có màu đỏ trong suốt. Hắn
nhẹ nhàng lắc lắc quay đầu về phía Vân Vận hỏi nhỏ: “Thế nào? Chuyến đi
này nàng có thu hoạch được gì hay không?”
Ánh mắt của Cổ Hà ở bên cạnh nhìn thấy được Tiêu Sơn và Vân Vận thân cận như vậy thì thở dài chán nản. Liễu Linh ở bên cạnh Cổ Hà thì nhíu mày
lại. Mặc dù Tiêu Sơn không có đi tranh dành Nạp Lan Yên Nhiên với hắn
nhưng thân là đệ tử của Cổ Hà khiến cho Liễu Linh cũng có vài phần không vui.
Nếu so sánh Tiêu Sơn và Cổ Hà thì Tiêu Sơn có lẽ hơn Cổ Hà quá nhiều
nhưng xét về mặt nữ tính thì đáng gửi gắm hơn cả chính là Cổ Hà. Nếu như nói nơi nào đáng để cho nữ nhân gửi gắm vào thì có lẽ Tiêu Sơn xách dép cho Cổ Hà cũng không xứng ấy chứ! Sự thật thì là như thế nhưng đời lại
khắc hắn. Rõ ràng nam nhân tốt vô cùng nhưng nữ nhân lại không yêu thích hắn lại đi yêu thích kẻ xấu. Nữ nhân đúng là sinh vât quái dị nhất trên thế giới này.
Vân Vận nhìn về phía hắn sau đó thở dài một hơi nói: “Lần này chúng ta
đi cũng thu được một vài manh mối. Chúng ta nhặt được một tấm vảy tại
nơi ở của dị hỏa. Mà tấm vảy này sau khi chúng ta xác nhận thì nó thuộc
về nữ vương Mỹ Đỗ Toa!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn tò mò hỏi: “Đại sư Cổ Hà, hắn muốn
đánh chủ ý đến dị hỏa trong tay của nữ vương Mỹ Đỗ Toa sao? Không biết
chừng nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã luyện hóa nó rồi cũng nên!”
Đầu Vân Vận nhẹ nhàng lắc lắc, nàng mỉm cười nói: “Không thể nào, huyết
mạch trời sinh của xà nhân vốn là âm hàn. Nàng không thể nào luyện hóa
nó được!”
Hai vai Tiêu Sơn nhẹ nhàng nhún nhún, hắn mỉm cười nói: “Cũng không hẳn! Nàng chưa nghe nói rằng ở bộ lạc xà nhân có một luyện dược sư mới trở
lại chỗ họ hay sao? Nếu như hắn luyện hóa dị hỏa thì sao đây?”
Nghe thấy vậy thì Vân Vận giật mình kinh ngạc sau đó mở miệng nói: “Ngươi cũng nghe nói đến tin này?”
Tiêu Sơn mỉm cười noi: “Nàng quên rằng đứng sau lưng của ta là gia tộc nào hay sao?”
“A” Vân Vận nghe thấy thế thì kinh hãi hô nhỏ. Sau đó nàng gật đầu nói: “Như vậy chúng ta đành phải tìm tại chỗ khác vậy?”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn nhỏ giọng nói: “Nếu như Cổ Hà hắn muốn có được dị hỏa thì hy vọng hết buổi tiệc ngày hôm nay hắn đi gặp ta một chuyến!”
“A” Vân Vận lại một lần nữa kinh ngạc. Nàng tò mò hỏi: “ngươi có tin tức của dị hỏa?”
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Ai biết?”
“ngươi…” Nghe được lời này của Tiêu Sơn thì Vân Vận có chút tức giận bởi vì Tiêu Sơn đừa bỡn nàng. Nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Có quỷ mới tin
ngươi!”