Tiêu Sơn ngước nhìn về phía trước thì thấy một thiếu nữ mặc một y phục
màu trắng, ở trên eo nàng thắt một cái lơ màu lam nhạt. Gió thổi nhè nhẹ làm tà áo của thiếu nữ bay nhè nhẹ trong gió. Khung cảnh hết sức động
lòng người. Dưới gió nhẹ, ánh chiều ta chiếu lên khuôn mặt của Tiêu Sơn. Hắn thở nhè nhẹ, chậm dãi bước về phía thiếu nữ, khuôn mặt của hắn lúc
này biểu hiện ra hơi có chút khó chịu, hắn tiến lại gần thiếu nữ hỏi:
"Tuyết Nhi muội đến đây là để tìm ta sao!?"
Thiếu nữ lúc này ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng lúc này giống như
người thất thần, nghe thấy lời nói của Tiêu Sơn thì nàng theo bản năng
gật đầu một cái sau đó lại lắc lắc đầu. Tiêu Sơn khe khẽ thở dài, hắn
khoanh tay nhìn về phía thiếu nữ: "Vậy không có việc gì khác ta cũng trở về đây!?"
Nhìn bóng dáng của Tiêu Sơn xoay bước định rời đi, thiếu nữ giật mình,
nàng với tay lại gọi: "Tiêu Sơn ca ca!" thiếu niên quay đầu lại, trong
mắt của hắn tỏ rõ sự nghi hoặc, thiếu nữ ấp a ấp úng, nàng hơi cúi đầu
suy nghĩ.
Tiêu Sơn nhìn bộ dạng của thiếu nữ lúc này, thiếu nữ cúi đầu xuống,
miệng liên tục lẩm bẩm, hai tay đan lại dưới váy áo, nàng liên tục vân
vê góc áo của mình. Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Ha, Cụ thể là có việc gì!?"
Thiếu nữ từ từ ngước đầu lên, nàng hơi hơi cắn đôi môi đỏ mòng của mình, nàng nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn sau đó mở miệng nói: "Ta, ta... ta
chỉ muốn mời cơm huynh vào tối nay để... để cạm tạ huynh đã tặng ta đan
dược. Chỉ có như vậy mà thôi!"
"Hử" Tiêu Sơn hơi ngẩn người, miệng hắn hơi khoanh tay, sau đó hắn phất
tay nói: "Không cần đâu!" Hắn xoay người nhanh chóng rời đi.
Thiếu nữ lúc này khuôn mặt đỏ bừng, hai hàm răng cắn lại hơi phát ra âm
thanh ken két. Nàng đột nhiên quát lớn làm cho Tiêu Sơn phải dừng bước:
"Chẳng lẽ đi với Tiêu Mị làm huynh vui vẻ như vậy sao? Huynh không biết
con người của cô ta sao? Trước đây cô ta liên tục bám theo Tiêu Viêm
biểu ca giờ cô ta lại đeo bám lấy huynh không phải đều là mục đích sao?
Muội cảnh bảo cho huynh biết cẩn thận đừng để cô ta lừa! Cô ta chỉ
là..."
Tiêu Sơn khuôn mặt trở lên giận dữ, miệng hắn hơi kéo lên nói: "Đủ rồi!" Hắn nhìn về phía Tiêu Tuyết Nhi, hắn không hiểu nữ nhân này ngu ngốc
hay có vấn đề về đầu óc nữa. Ngay tại đại trạch của người ta mở miệng
mắng người. Tiêu Sơn ngón tay chỏ chỉ thẳng về phía thiếu nữ nói: "Vậy
nói với tôi vị hôn thê hụt của tôi ơi, vậy cô lần này tiếp cận ta làm gì đây!?" hắn bước vài bước, đầu nhìn chăm chú về phía thiếu nữ sau đó
tiếp tục lên tiếng với giọng chất vấn: "Ha, để tôi đoán xem nào phụ mẫu
của cô sau khi cô sử dụng xong loại đan dược ấy thì chắc hẳn họ để cô
đến tìm ta moi một chút thông tin a! Cái này không phải sao!?"
Nghe được những lời này bạch y thiếu chết đứng tại chỗ. Nàng không dám
đối diện với khuôn mặt chất vấn của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng phất
tay, khuôn mặt hắn ngước lên trời: "Đều là lợi dụng vậy cô có gì để nói
người ta. Năm xưa cô từ hôn với ta chẳng qua cùng vì ta là một phế vật
thôi sao. Hiện giờ ta có chút đổi thay, phụ mẫu của cô lại sai cô tiếp
cận ta. Thật là thú vị. Hiện giờ nữ nhi của họ không khỏi mặt dày lên mà trất vấn người khác!"
Thiếu nữ giật mình: "Ta". Nàng ngước nhìn lúc này xung quanh đã một đám
người đều đứng đó vây xem chỉ chỏ này nọ. Thiếu nữ khuôn mặt đỏ lên, hai hàng nước mắt của nàng chảy ra vì tủi nhục có lẽ vì xấu hổ. Nàng xoay
người lại, một tay cầm váy áo nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Nàng dùng
bàn tay che lên mắt nước mắt lã trã rơi vào cánh tay làm cho hắn ướt
sũng. Tiêu Sơn ngước nhìn về phía thiếu nữ hắn hơi thở nhẹ. Hắn ngước
nhìn về phía mấy người không biết từ lúc nào Tiêu Mị cùng với Tiêu Huân
Nhi tại chỗ đó.
Tiêu Sơn mỉm cười nhún nhún vai, đầu hắn hơi nghếch lên: "Xin lỗi đã để
mọi người thấy cảnh xấu mặt rồi!" Hắn xoay người định rời đi.
Đột nhiên hai thiếu nữ Tiêu Mị và Tiêu Huân Nhi lên tiếng gọi: "Tiêu Sơn ca ca (biểu ca)!". Hai thiếu nữ gọi xong đột nhiên xoay đầu nhin nhau.
Đôi mắt hai thiếu nữ nhìn nhau như không chớp mắt, trong con mắt của hai người đều mang theo vẻ nghi ngờ, lạ lùng...
Tiêu Sơn đột nhiên nghe thấy tiếng gọi hắn hơi dừng lại sau đó thở ra
một hơi: "Ha...". Ngay sau đó hắn lại dảo bước về phía đại viên của gia
đình mình. Hai thiếu nữ lúc này thấy hắn rời đi cũng không có ý tứ ngăn
lại. Hai nàng chỉ nhìn hắn một lúc. Tiêu Huân Nhi khe khẽ thở dài xoay
đầu lại. Tiêu Mị chăm chú nhìn về phía cảnh mà hắn đi cho đến khi khuất
bóng sau đó nàng mới xoay đầu trở về nhà.
Tiêu Sơn bước về phía khu đại trạch của hắn. Hắn không biết mình lúc nào đã trở về khu vực gia viên nhà mình. Hắn chỉ cảm giác được tâm trạng
hiện nay quả thật có chút khó chịu giống như có một tảng đá đè nặng
trong tim. Tình cảm quả thực là một thứ khi đeo lên muốn bỏ xuống quả
thực vô cùng khó khăn. Hắn lắc lắc đầu, hắn nhìn về phía trước thấy một
con thỏ trắng và một con hổ lớn đang chơi đùa với nhau. Tiêu Sơn thầm
nghĩ: "Đây là chuyện gì vậy hả trời!" Hắn lắc lắc đầu tiến về phía con
hổ lớn, Tiêu Sơn nở ra một nụ cười tà ác, nhân lúc con mèo dơi không làm chuẩn bị hắn sút một cú rất mạnh vào đít của con vật.
Con vật bắn ra phía xa, nó vô cùng giận dữ phát ra một tiếng: "Ngao
ô..." nó nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn nhưng Tiêu Sơn chẳng thèm để ý
đến nó nhanh chóng bước vào căn phòng của mình đóng lại cửa. Con thỏ
trắng nhìn về phía Tiêu Sơn, bốn chân nó co rụt lại, người nó hơi run
lên. Nó có vẻ rất sợ Tiêu Sơn. Còn mèo dơi lúc này phải gọi là con hổ
dơi mới đúng, nó tiến về phía con thổ dùng chiếc cái lưỡi đỏ lòm của nó
liếm liếm lên an ủi nó.
Tiêu Sơn khe khẽ ngồi trong phòng thở dài, hắn có cảm tình quả thực
không tốt. Hắn quyết định luyện đan để ổn định lại tâm tình lúc này. Đan dược mà hắn muốn luyện là Tẩy tủy đan dược. Tiêu Sơn không suy nghĩ
nhiều bắt đầu nhập định cố gắng quên đi chuyện ngày hôm nay bắt đầu tiến hành luyện đan. Với số lượng còn lại hắn đủ luyện ba bốn lượt nữa. Tiêu Sơn nhìn chiếc dược đỉnh màu đen trước mặt, nó nằm gọn trên mảnh đất
xanh ngắt, Tiêu Sơn tiến tới mấy chỗ cây dược liệu hắn bắt đầu hái lấy
vài cây. Ngòi khoanh chân trước dược đỉnh, hai tay đánh ra pháp quyết,
một ngọn lửa hoàng sắc trong lò bắt đầu bốc ra, hắn ném đống dược liệu
vào trong lò bắt đầu tiến hành luyện đan dược.
"Oanh"
Tiêu Sơn nhìn về chiếc lò đang bốc lên khói đen hắn chửi lớn: "Damn you, thất bại sao!?". Hắn khe khẽ thở dài bắt đầu dọn dẹp đống bụi tro đan
dược ấy. Hắn đột nhiên nhớ đền gì đó sau đó bước về phía mảnh đất đen
thì cười lớn: "Hahaha, không ngờ tro của dược liệu lại có thể kích thích dược liệu sinh trưởng!" Hắn nhớ rõ mình khi đổ tro đan dược tại một số
vị trí ngay sau đó vài ngày đã xuất hiện một cây dược liệu trên đó. Hắn
cũng không ngờ trong không gian thần bí này dược liệu có thể tự phát
triển đặc biệt những nơi có chứa bã của đan dược khi Tiêu Sơn đem chúng
đổ lên thì lại càng phát triển đây là ý gì a? Hắn mừng rỡ mỉm cười nói:
"Vậy từ nay chăm chỉ luyện dược một chút, hơn nữa trong này tu luyện tốc độ cũng nhanh vô cùng lượng nghĩ nhất tiện mà thôi!"
Tiêu Sơn lại tiếp tục hái lấy mấy cây dược liệu tiếp tục cho việc luyện
đan dược. Có vẻ như lần này, hắn có tâm trạng khá hơn vừa nãy thế nên
Tiêu Sơn cũng không có thất bại quá nhiều lần. May mắn tại lần thứ ba
hắn thành công luyện chế hai viên Tẩy tủy đan thành công. Quả thực mà
nói cái này đúng là quá lừa bố mày đi. Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn lúc này bước ra ngoài mới nhớ đến một điều hiện giờ đã đến bữa tổi hiển nhiên
mẫu thân của hắn đang chờ hắn.
Tiêu Sơn bước ra ngoài cửa, hắn ngước nhìn một cái. Thấy Tiêu Sơn bước
ra, con thỏ trắng hai chân hơi thu lại với nhau nhẹ nhàng lùi lại. Con
hổ dơi nhanh chóng chắn trước người của nó. Tiêu Sơn bất đắc dĩ lắc lắc
đầu, hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra mấy bình ngọc tung một đám đan dược về phía hai con vật. Tiêu Sơn giảo bước về phía căn phòng của mẫu
thân hăn.
"Mẫu thân!" Tiêu Sơn bước vào phía bên trong lúc này thị nữ cùng với mẫu thân của hắn đã chờ sẵn ở đó.
Thiếu phụ nở một nụ cười hòa ái: "Được rồi, Sơn Nhi trở lại rồi a! Vào
đây ngồi đi..." Tiêu Sơn mở miệng cười, nụ cười hắn trở nên vô cùng ấm
áp thân thiết. Chí ít ở nơi này hắn vẫn còn lại một người thân, hắn
không hề cô đơn. Hắn từ giờ hắn là Tiêu Sơn cũng được, Trần Nam cũng
được, dù thế nào đi nữa hắn ở thế giới này vẫn còn một người vì hắn mà
chờ cơm.
Tiêu Sơn gật đầu: "Vâng, mẫu thân!" Hắn bước về phía bàn ăn bắt đầu ngồi xuống.
...
Thời gian trong tháng mùa xuân Tiêu gia đều tiến hành lễ thành nhân một
lần. Từ mười sáu tuổi trở xuống đều có thể tham gia. Tiêu gia có quy
định từ mười sáu tuổi trở nên sau lễ thành nhân mà không đạt được bảy
đoạn đấu khí thì sẽ bị phân vào trong gia tộc làm các công việc trong
gia tộc. Mỗi năm đều có số lượng vài trăm người điều nay chứng tỏ Tiêu
gia không hề nhỏ chút nào. Ở đấu khí đại lục này đều lớn vô cùng, theo
trí nhớ của Tiêu Sơn thì Gia Mã đế quốc to bằng cả một lục địa tại địa
cầu. Mà ở đấu khí đại lục lại có vô cùng nhiều các quốc gia điều này
chứng tỏ đấu khí đại lục phải to như thế nào cơ chứ chính Tiêu Sơn cũng
không rõ. Nghe nói nhưng nước xa xôi phải dùng một loại không gian trùng động để đi đến nếu không một đấu hoàng phi hành liên tục phải mất vài
chục năm mới đến được nơi cần đến.
Tiêu Sơn nhớ đến những thứ này hít một hơi. Trên quảng trường lúc này
tập trung hàng trăm thanh thiếu nữ. Mấy người nhìn thấy Tiêu Sơn và Tiêu Mị đi cùng với nhau thì bắt đầu xì xào bàn tán, hắn biết chuyện này sẽ
xảy ra nhưng hắn không để ý lắm. Hắn quay ra ngước nhìn về phía Tiêu Mị
thấy Tiêu Mị nở ra một nụ cười vô cùng thỏa mãn. Tiêu Sơn gãi gãi mũi
lên tiếng hỏi: "Mị Nhi xem ra hôm nay muội rất vui vẻ thì phải a"
Thiếu nữ hôm nay mặc một bộ bạch y kết hợp với cái nơ và thắt lưng màu
hồng nhạt, dưới ánh nắng chiếu vào, nàng lúc này vô cùng đáng yêu. Tiêu
Mị mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Hì, hì, tất nhiên muội vui vẻ
rồi!?"
Tiêu Sơn nhếch miệng, hắn rơi vào trâm từ hắn lên tiếng nói: "Chà, chà
có việc gì mà Mị Nhi lại vui vẻ thế nhỉ!? Để ta đoán xem nào!"
Tiêu Mị nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Nếu Tiêu Sơn ca
ca nếu như đoán đúng muội sẽ..." Nói đến đây hai má của Tiêu Mị hơi hồng hồng.
Tiêu Sơn nhếch miệng, ngón tay hắn hắn gõ gõ lên đôi môi của mình, hắn
nhìn về phía Tiêu Mị hỏi: "Không phải phần thưởng là một nụ hôn ngọt
ngào đấy chứ hả!?"
Tiêu Mị nghe những lời này thì tức giận, hai má nàng đỏ bừng, vết đỏ
bừng như ứ huyết vậy, nó kéo dài đến tận mang tai. Ánh mắt của thiếu nữ
nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Sắc lang!" Nàng nhìn về phía bốn phía thấy
mọi người nhìn qua đây đặc biệt là Tiêu Tuyết Nhi lúc này đi với Tiêu
An, Tiêu Mị hừ lạnh một tiếng. Lúc này nàng quan sát bốn phía cố ý sát
lại, dùng cánh tay của Tiêu Sơn ôm chặt lấy.
Lý Sơn giật mình trong lòng thầm nghĩ: "Cái quái gì thế này!?". Bị cặp
chanh leo đè ép nên cánh tay Tiêu Sơn cảm giác được mình có chút nóng
lên. Hắn hơi quay đầu đi, ngón tay chỏ gãi gãi mũi. Ánh mắt mấy thanh
thiếu niên nhìn về phía Tiêu Sơn như muốn giết người vậy. Nếu như ánh
mắt có thể giết người hắn không biết bị giết bao nhiêu lần rồi. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng kêu gào: "Đây rõ ràng là cô bé này muốn thị uy với
mọi người mà ta lại phải làm lá chắn đây mà! Ài..."
Hắn ngước nhìn về phía trước thì thấy mẫu thân hắn lần này không ngờ lại được một ghế trong đám hàng ngũ những bậc tiền bối trong Tiêu gia. Tiêu Sơn lẩm bẩm trong lòng, có lẽ hắn biết Tiêu Chiến cùng với những bậc
cao cấp hàng ngũ của Tiêu gia chắc chắn đã ngửi được ít mùi từ phía hắn. Hơn nữa hắn biết sớm muộn chuyện này cũng khó dấu. Cũng tốt có một sư
phụ thần bí đứng sau lưng thì mọi việc trở nên dễ dải quyết hơn nhiều.
Tiêu Chiên lúc này đứng lên bắt đầu tiến hành đại điển diễn văn một lần
lịch sử của Tiêu gia một cách vắn tắt cùng với những nghi thức thành
nhân.
Sau khi kết thúc, ở giữa đài cao có một tấm bia khá lớn màu đen. Thứ này gọi là ma thạch bia dùng để chắc nghiệm cấp bậc của đấu khí. Cấp bậc mà Tiêu gia mua bất quá cũng chỉ là hàng sơ cấp cũng không gọi là cao cấp. Cấp bậc của nó chẳng qua chỉ đạt đến đại đấu sư đỉnh phong mà thôi. Nếu như đạt đến cấp độ cao hơn như người có đấu khí cấp bậc đấu linh đánh
vào nó rất có thể nó sẽ bị hỏng. Một trung niên nhân, người này Tiêu Sơn khá là quen thuộc hắn là người chuyên giữ vai trò chắc nghiệm đấu khí
trong gia tộc. Trung niên nhân cầm tay một cuộn giấy khá là to và dài,
hắn lần lượt đọc tên của mọi người.
"Tiêu Bá" trung niên giọng cao cất lên đọc lên tên thiếu niên.
Một thiếu niên mặc áo bào màu đen từ từ bước lên đài, tay hắn đặt lên tấm thạch bia. Khi đi lên hắn hơi run run.
Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, thiếu
niên mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, hắn xoay
người rời đi khe khẽ thở dài. Trung niên nhân lúc này đọc to mấy chữ
lên: "Tiêu Bá, đấu lực, sáu đoạn! Cấp bậc: trung cấp".
Một thiếu niên trong nhóm tụ tập nói: "Ài đáng tiếc chỉ cần đạt đến bảy
đoạn đấu khí như vậy chẳng phải hắn có thể đạt được hỗ trợ của gia tộc
sao?"
Một thiếu niên khác gật đầu nói: "Hắn năm nay đã mười sáu tuổi rồi. Thật đáng tiếc chỉ thiếu chút nữa. Ta năm nay cũng mười sáu tuổi a, đấu khí
chỉ có năm đoạn!" Thiếu niên chán lản lắc đầu. Lần này hắn biết sớm muộn gì mình cũng phải bị phân ra khỏi gia tộc. Hắn tư chất rất kém nhưng
muốn thay đổi sự việc quả thật là vô cùng khó khăn. Thiên phú kém dù hắn đã rất cố gắng nhưng đổi lại mọi thứ vẫn là con số không tròn trĩnh.
Hắn cũng giống như Tiêu Sơn vậy. Nhiều người nhìn thiếu niên Tiêu Bá từ
trên đài xuống mà thở dài tiếc hận, có người lại vủi vẻ trong lòng, có
người vui vẻ còn hiện ra mặt.
Tiêu Sơn khoanh tay không để ý đến những thứ này. Trung niên nhân lần lượt gọi tên của mọi người lên.
"Tiêu Thanh"
"Tiêu Nữ"
...
Trung niên nhân lúc này đột nhiên hô lên: "Tiêu Mị".
Thiếu nữ nghe những lời này thì xoay đầu về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Sơn ca ca đừng có ngạc nhiên đấy nhé!" Tiêu Sơn nhún nhún vai hắn chỉ mỉm cười một tiếng. Thiếu nữ giống như con bướm trắng nho nhỏ lăng
không nhảy lên đài. Nàng nhẹ nhàng bước về phía tấm bia, bàn tay nhanh
chóng đặt lên tấm bia. Trên đó một màn ánh sáng sáng lên. Tiêu Hàn lúc
này ngồi sau đại trạch chỉ hơi mỉm cười nhẹ nhàng uống trà. Bất quá tam
trưởng lão mặc hắc bào nhân thì lại không có một chút nào bình tĩnh chút nào.
Trung niên nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma
thạch, hắn kinh nghi hô lên: "Tiêu Mị, đấu lực, bảy đoạn. Cấp bậc: cao
cấp!"
Tam trưởng lão há hốc miệng: "Cái gì cơ! Mị Nhi đạt đến bảy đoạn đấu khí không phải lúc trước nó chỉ có..." lão nhân nhìn về phía trưởng hài tử
của mình phía sau thấy hắn nhàn nhã uống trà. Tam trưởng lão nhìn thấy
thế hận nghiến răng không vả cho hắn một phát. Tam trưởng lão lên tiếng
hỏi: "Tiêu Hàn từ bao giờ mà Mị Nhi lên cấp người không nói với ta một
tiếng!"
Trung niên nhân nhàn nhã uống trà, hắn nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn,
chép chép miệng. Nhìn bộ mặt của trung niên nhân quả thực mấy người ở
đây muốn vả cho hắn rụng hết cả răng xuống. Trung niên nhân từ từ vuốt
râu nói: "hahaha, chẳng qua là ngày hôm qua Mị Nhi đột phá, luyện, luyện a, không cẩn thận thì đột phá!"
Mấy lão nhân nhìn về phía trung niên nhân trong lòng khinh bỉ: "Ngươi
nói vậy ai tin! Luyện, luyện a lại đột phá!" Mấy người bộ mặt biểu hiện
ngờ vực nhìn về phía trung niên nhân. Trung niên nhân liên tục ho khan.
Đại trưởng lão cùng với nhị trưởng lão lúc này hồ hởi về phía tam trưởng lão nói: "Chúc mừng, chúc mừng tam trưởng lão Mị Nhi tuổi còn nhỏ như
vậy mà đã bảy đoản đấu khí ngày sau tiền đồ bất khả hạn lượng a!"
Tam trưởng lão mặc áo bào đen, hắn giống như tiên phong đạo cốt, ra tay
phất phất thể hiện sự cao thâm của mình. Tam trưởng lão nói: "Không có
gì! Không có gì! Các vị quá khen hàng ngày ta chăm chỉ đốc thúc Mị Nhi.
Hơn nữa Mị Nhi trời sinh tính chăm chỉ, nó lại chính là do tay ta dạy dỗ thế nên đợt này tỏa sáng quang mang trong đợt lễ thành nhân lần này để
cho mọi người trê cười rồi!" tam trưởng lão liên tục khách khí sau đó
cười nói: "A, a, a, Mị Nhi vẫn còn phải cố gắng nhiều!" Trong con mắt
của hắn lóe lên tinh quang, bộ mặt rõ ràng thể hiện ra sự vui vẻ vô
cùng.
Trung niên nhân Tiêu Hàn cũng nở ra nụ cười. Ngày hôm trước Tiêu Mị sau
khi dùng thuốc thì bị đi ngoài liên tục, cả cơ thể tiết ra tạp chất vô
cùng nhiều. Tiêu Hàn cứ tưởng nữ nhi của mình xảy ra chuyện gì ai ngờ là thoát thai hoàn cốt. Nếu như ngày hôm qua Tiêu Hàn không ổn định lại
khí thế của Tiêu Mị nhất định nàng có thể đột phá đến bát đoạn đấu khí.
Một ngày mà nhảy hai đoạn đấu khí quả thực là không tốt chút nào. Tiêu
Hàn suy nghĩ được mất thế nên mới ổn định đấu khí của Tiêu Mị tại đoạn
thứ bảy.
Trung niên nhân Tiêu Uy lúc này nhìn về phía đại ca của mình thì hừ lạnh một tiếng. Mặc dù là huynh đệ bất quá trong tộc tranh dành là không
tránh khỏi. Tiêu Chiến khe khẽ thở dài: "Mười bốn tuổi đấu khí bảy đoạn
quả thực thiên phú không tệ... chỉ đáng tiếc Viêm Nhi!"
Trung niên nhân Tiêu Hàn lên tiếng nói: "Tiêu Chiên đại ca huynh quá lo
lắng rồi việc này chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân không sớm có một ngày
Tiêu Viêm chắc chắn sẽ khôi phục danh thiên tài như xưa!"
Trung niên nhân đang ngồi ở giữa trên đài cao nhìn xuống gật đầu nói: "Cảm ơn Tiêu Hàn đệ đệ đã an ủi!"
Thiếu nữ nhảy vụt xuống, nàng tiến về phía Tiêu Sơn mỉm cười. Nàng mở
miệng nói: "Tiêu Sơn ca ca thấy thế nào!? Mị Nhi không làm Tiêu Sơn cảm
thấy kinh ngạc sao!?"
Tiêu Sơn gãi gãi mũi: "Ân, rất kinh ngạc!"
Tiêu Mị hừ lạnh căm tức nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Giả dạng cũng chả
giống gì cả!" Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai cười trừ. Hắn quả thực
không thể hiểu nổi nữ nhân nữa. Cái này cũng quá làm nản lòng người đi,
hắn biết Tiêu Mị sau khi ăn xong Tẩy tủy đan sẽ tăng mạnh tu vi nhưng
không phải đến phải mừng rỡ như vậy a. Nhưng hắn đâu có hiểu nổi đan
dược của hắn nghịch thiên đến mức nào, giải phóng năng lượng ứ đọng, tắm cốt tẩy tủy, kích phát tiềm năng. Loại đan dược này vốn trên đấu khí
đại lục đã vô cùng chân quý và hy hữu không ngờ hắn lại lấy ra một lúc
bao nhiêu viên như vậy. Quả thực làm người so với làm người tức chết
người khác mà, đúng là người người mỗi người có số phận khác nhau. Nếu
như Tiêu Sơn không có chiếc nhẫn thì hắn lúc này là phế vật không hề sai chút nào.