Đôi mắt chớp chớp, khung cảnh mịt mờ xuất hiện dần dần
trở nên rõ ràng. Ở trên trần nhà được họa tiết những hoa văn đầy tinh
mỹ. Bàn tay đặt vào trán sau đó nhẹ nhàng vuốt ngược tóc mình lại, Tiêu
Sơn trực tiếp tỉnh dậy. Hắn quẫy nhẹ đuôi rắn màu đen của mình sau đó
chớp chớp đôi mắt nhìn về phía xung quanh. Hắn thầm nghĩ: “Xem ra kế
hoạch cũng tiến hành được một nửa rồi a!”
Tiêu Sơn thầm cười khổ trong lòng. Hắn đột nhiên mở ra đôi mắt của mình
nhìn xung quanh phát hiện được hiện giờ mình đang ở trong một cái giường khá là đẹp. Chiếc giường này khá mềm mại và êm. Bàn tay hắn đưa ra sờ
vào tấm đệm vỗ nhẹ, hắn cảm giác được một mùi hương nhẹ nhàng khá là
thơm. Ngoài ra còn có vài mùi hương thơm ngát trong không khí phiêu
đãng. Hắn nhận ra được trong đó ba loại mùi. Một là mùi hương quen thuộc trên người Nguyệt Mị, một mùi hương khác là của Hoa Xà Nhi còn một mùi
hương đối với hắn có kích thích cực mạnh nữ vương Mỹ Đỗ Toa.
Đầu hơi lắc nhẹ nhàng vài cái, hắn xuống giường bước ra bên ngoài. Một
cảnh quan tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt của hắn. Hắn không ngờ được rằng ở trong sa mạc lại có thể tồn tại một hồ hoa xen. Ở nới này được thiết
kế cực kỳ giống ngự uyển của mấy vua chúa thời xưa có cây hoa cỏ thơm
lại có cả một hồ nước hoa sen nữa.
Khóe miệng của Tiêu Sơn đột nhiên cong lên. Đột nhiên xuất hiện hai
người tiểu xà nữ khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, một người có đuôi
rắn màu xanh một người khác có đuôi rắn màu đen. Ai lấy đều có nét xinh
đẹp riêng toát lên vẻ thanh thuần đáng yêu. Khuôn mặt hai người thì ra
lại là một đôi tỷ muội song sinh nhưng cái đuôi lại khác nhau hoàn toàn. Hai người hướng về phía Tiêu Sơn hành lễ: “Đại nhân, ngài đã tỉnh!?”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Hai muội không cần phải như vậy!” Hắn đưa tay ra hướng về phía hai người muốn nâng hai người lên. Tiêu Sơn thân thiện
hỏi: “Có người sai hai người các ngươi đến đây hầu hạ ta hay sao?”
Vị thiếu nữ xinh đẹp có cái đuôi rắn màu đen mở miệng nói: “Đúng vậy đại nhân, ta cùng với Tiểu Song được nữ vương bệ hạ cử đến đây hầu hạ đại
nhân!”
Người thiếu nữ có chiếc đuôi rắn màu xanh tên là Tiểu Song đỏ mặt nhìn
về phía Tiêu Sơn nói: “Đại nhân để chúng ta giúp ngài rửa mặt và thay
quần áo!”
Nhìn về phía thiếu nữ có đuôi rắn màu đen, khi ánh mắt nhìn về phía
thiếu nữ này thì nàng dường như cũng nhận thấy được ánh mắt của Tiêu
Sơn. Khi hai người đối mặt với nhau thì thiếu nữ cảm giác được trái tim
mình đập liên hồi. Nàng quả thực chưa bao giờ gặp nam nhân tuấn lãng như vậy. Ngoài ra người trên người vị đại nhân này đối với nàng thực sự có
sức hút trí mạng. Nàng rất muốn cùng với vị nam tính xà nhân này ân ái
cho dù chỉ có một đêm đi nữa. Tiêu Sơn nghếch đầu tò mò nhìn về phía
nàng hỏi: “Vậy muội muội ngươi hẳn là Đại Song!?”
“A” Vị thiếu nữ xà nhân có đuôi rắn màu đen kia kinh ngạc hỏi: “Đại nhân sao ngài biết được tên của ta!?”
Tiêu Sơn nghe được lời này thì khoanh tay nhún nhún vai mỉm cười một
cách nhẹ nhàng. Sau đó hắn mở miệng nói: “Được rồi! Hai người các ngươi, ta không có thói quen được người khác phục vụ. Hai người các ngươi trở
về đi!”
Nghe thấy vậy hai nữ tính xà nhân hơi ngẩn người ra. Đột nhiên hai nàng
đồng thời cúi đầu xuống phía dưới. Tiêu Sơn nghe thấy tiếng sụt sùi. Đại Song đột nhiên hỏi: “Đại nhân, chúng ta có chỗ nào phục vụ ngài không
tốt xin ngài cứ trách phạt!”
“A” Tiêu Sơn cười khổ. Hắn không biết được đây là việc gì đang xảy ra.
Hắn hít một hơi sau đó khóe miệng cong lên nhìn về phía hai vị thiếu nữ
xà nhân (loli xà nhân) thì mở lời hỏi: “Khi nào thì ta nói với các ngươi rằng các ngươi phục vụ không tốt!?”
Thiếu nữ Tiểu Song mím mím môi sau đó tò mò hỏi: “Đại nhân, không phải ngài vừa đuổi chúng ta đi sao?”
“Hà…” Tiêu Sơn thở dài ra một hơi. Sau đó hắn cười khổ vừa khoanh tay
trước ngực vừa dùng ngón chỏ gõ gõ vào giữa trán của mình sau đó mới mở
miệng nói: “Từ trước đến nay ta đều tự mình làm mọi việc. Nếu như có một số người không quá quen mà thôi. Ngoài ra các ngươi biết có một số
luyện dược sư có tài liệu cùng với một số dược liệu không tốt cho người
khác đụng vào lắm.”
“A” Hai thiếu nữ ngạc nhiên kêu lên sau đó đồng thời quay mặt về phía nhau.
Tiêu Sơn mỉm cười thân thiện nói: “Nếu là ý kiến của nữ vương bệ hạ thì
nói với nàng ấy việc này ta ghi tạc trong lòng! Được rồi các ngươi quay
trở về nói với nữ vương bệ hạ như vậy cho ta!”
Hai thiếu nữ nhìn nhau một chút sau đó cúi đầu khom người hành lễ:
“Vâng!” Hai nàng trực tiếp xoay người rời đi. Tiêu Sơn nhìn thấy thế thì khóe miệng mỉm cười. Khi hai người đã đi xa thì thân mình của hắn bao
bọc trong một con thủy long. Toàn thân hắn được tắm rửa cực kỳ sạch sẽ.
Đột nhiên Tiêu Sơn khóe miệng cong lên. Đuôi rắn ngọ nguậy tiến về phía
hồ hoa sen. Lúc này hồ hoa sen đang nở ra phát ra mùi hương nhè nhẹ vô
cùng thư thái. Trong hồ hoa sen nở hồng một mảnh. Phía dưới làn nước
trong phản chiếu một màu xanh thăm thẳm của bầu trời. Khuôn mặt của Tiêu Sơn trực tiếp ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm. Hắn cảm
nhận được bầu trời thật rộng lớn so ra thì con người quả thật quá nhó
bẻ.
Hắn nhìn về phía một cái cây to lớn cực cao ở phía gần đó. Đằng sau lưng Tiêu Sơn xuất hiện một cái cánh chim cực kỳ lớn. Hai cánh vỗ động Tiêu
Sơn trực tiếp bay vút lên không trung. Thân mình hắn trực tiếp đạp ở
trên đỉnh ngọn cây.
Trong tay Tiêu Sơn lúc này xuất hiện một cái tiêu bằng ngọc trắng nõn.
Hắn nhắm mắt lại một chút hai tay rang rộng cảm nhận được cơn gió mát mẻ thôi qua toàn thân. Hắn cảm giác được cực kỳ thoải mái. Đôi mắt mở ra,
khóe miệng Tiêu Sơn nở một nụ cười.
Đôi môi đỏ xuất hiện một nụ cười, hắn xoay nhỏ chiếc tiêu bằng ngọc sau
đó đặt lên miệng của mình. Đôi mắt hắn nhắm nghiền lại cũng không để ý
đến tất cả những gì xung quanh. Mỗi buổi sáng thức giấc hắn đều muốn
hưởng thụ cái không khí này. Quả thực không có Nhã Phi và Tiểu Y Tiên
bên cạnh thì Tiêu Sơn mất đi thứ gì đó rất quang trọng nhưng hắn cũng
thu được một thứ khác.
Âm thanh êm ái, trầm bổng từ chiếc tiêu truyền ra ngoài. Mỗi khi làm như thế này thì Tiêu Sơn đều có cảm giác mình đang sống ở một đồn cỏ mênh
mông. Hắn không biết tại sao Thiên Không Chi Thành lạ cho hắn có cảm
giác như vậy. Có lẽ Thiên Không Chi Thành không gợi cho hắn hình ảnh một tòa thanh bay mà là hắn đang sống ở trên tòa thành bay này. Hắn nhìn
xuống phía dưới cảm giác được sự bao la của trời đất.
Hắn hoàn toàn đầu nhập vào bài tiêu truyền ra. Âm thanh của bài hát này
như mê như say truyền vài tai của tất cả người ở thần điện. Mọi người
đang trong khi làm việc cũng phải dừng lại nghe âm thanh này.
Âm thanh nhẹ nhàng mà êm ái truyền vào tai của tộc xà nhân khiến cho đám người cảm giác được yên bình. Tâm hồn giống như được thư gián, tất cả
mệt mỏi của cuộc sống khiến cho tâm hồn của họ mệt mỏi trong chốc lát
trở nên thanh thản, êm ả. Khi tiếng tiêu dừng lại thì đám người vẫn còn ở lại trong dư vị bài tiêu.
Tiêu Sơn mở ra đôi mắt, hắn thở ra một hơi sau đó hắn đem chiếc tiêu thu vào trong trữ vật không gian. Bất chợt đôi mắt hắn nhìn về phía trước.
Hắn nhìn về phía con ngươi màu tím cảm nhận được ở đó có một thứ mê
người hấp dẫn hắn. Thân hình xinh đẹp kia chẳng khác nào chính là độc
dược có hấp dẫn trí mang với hắn.
Ẩn sâu dưới lớp quần áo xinh đẹp, chiêc đuôi nhỏ khẽ động đậy đẩy thân
mình nàng lên trước. Bàn tay thon dài trắng nõn mềm mại vươn ra sờ vào
một bông hoa đồng thời cũng vuốt ve nhẹ nhàng cánh hoa. Nữ tính xà nhân
xinh đẹp mở miệng nói: “Âm thanh này thật sự hay làm cho người khác thư
thái. Bản vương cũng chưa từng nghe được thứ âm thanh hay như vậy. Thứ
này gọi là gì? Còn nữa ca khúc mà ngươi thổi lên nó có ý nghĩa gì?”
Thân mình Tiêu Sơn trực tiếp phiêu phù, hắn nhẹ nhảng rơi xuống đất. Đối với nữ vương Mỹ Đỗ Toa, hắn không ngờ nàng cũng còn có một mặt như thế. Hắn nhìn về phía chiếc tiêu trong tay nói: “Thứ này gọi là tiêu một
loại nhạc cụ. Còn ca khúc mà ta ca lên có tên là Thiên Không Chi Thành!”
Nghe được ca khúc có tên là Thiên Không Chi Thành, hai hàng lông mày
xinh đẹp trên lớp vải che mặt màu tím kia tò mò lên tiếng hỏi: “Thiên
Không Chi Thành, ca khúc này nghe thật dễ nghe! Thật sự có Thiên Không
Chi Thành sao?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu sau đó nói: “Không biết nữa!” Hắn ngừng lại một
chút sau đó mỉm cười nói: “Bây giờ không có nhưng sau này nhất định ta
sẽ tự mình xây dựng một Thiên Không Chi Thành. Đến lúc đó ta sẽ mang
theo nữ nhân mà ta yêu cùng với cô ấy đứng ở Thiên Không Chi Thành ngắm
nhìn xuống phía dưới. Ta cũng sẽ vì cô ấy mà ca lên bài ca Thiên Không
Chi Thành này!”
Khuôn mặt của nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại không tỏ ra buồn cũng chẳng tỏ ra
vui. Nàng không biết tại sao giống như trong lời nói của Tiêu Sơn hắn ám chỉ một người nào đó mà không phải nàng. Chính nàng nghĩ tới điều này
cũng cảm giác có chút khó chịu trong lòng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đáp lại
hắn: “Ngươi thực sự muốn xây dựng Thiên Không Chi Thành!?”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên hình nửa vầng trăng, hắn cười… Hắn thu liễm lại ý nghĩ nhớ về Tiểu Y Tiên cùng với Nhã Phi. Hắn nhìn về phía nữ
vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng trêu trọc nói: “Ân, sẽ có một ngày như thế. Ta
hy vọng người sẽ đứng trên Thiên Không Chi Thành chính là nàng a!” Trong giọng nói mang theo đầy vẻ khiêu khích.
Hai má nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi đỏ lên sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng ngoảnh mặt đi lạnh giọng nói: “Chờ đến lúc ngươi mạnh hơn bổn
vương đồng thời xây dựng được cái mà ngươi nói là Thiên Không Chi Thành
rồi hãy nói!”
Mỉm cười một cách nhẹ nhàng, ngón chỏ đưa lên sống mũi gãi gãi. Hắn nhìn chăm chú về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Xem ra nữ vương bệ hạ cũng không giống trong lời đồn lãnh khốc như vậy.
Nàng thực sự rất đáng yêu a.”
Nghe được lời nói mình rất đáng yêu thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa vừa giận vừa
xấu hổ. Nói thật từ trước đến giờ chưa có ai dám nói với mình những lời
này ngoài nam nhân trước mặt này ra. Thực lực nữ vương Mỹ Đỗ Toa hoàn
toàn áp đảo mọi người tại tộc xà nhân trong cùng lứa tuổi. Nếu như nam
nhân dám đến truy đuổi nàng mà có thực lực yếu hơn hắn chắc chắn sẽ chết rất khó coi. Tuy nhiên với nam nhân không nhìn rõ tu vi này lại làm cho nàng thúc thủ vô sách. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh đang muốn trở mặt thì Tiêu Sơn đã cắt ngang nàng.
Hắn nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa nghiêng đầu sau đó mỉm cười, vẻ mặt
mang theo sự tự tin hỏi: “Sau này chắc hẳn ta sẽ cư ngụ tại tộc xà nhân
trong một thời gian dài. Ta cũng tổng không thể lúc nào cũng gọi nàng là nữ vương Mỹ Đỗ Toa đi. Dù sao mỗi đời nữ vương Mỹ Đỗ Toa đều có tên như vậy, chẳng lẽ nàng không có tên riêng sao?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa muốn phản bác một hồi nhưng khi nhìn thấy nét tươi
cười xán lạn trên khuôn mặt hắn, không biết tại sao sự khó chịu trong
đôi mắt lặng lẽ giảm bớt một chút, lạnh lùng nói: “Mỹ Đỗ Toa nữ vương là tên của ta, cũng là thân phận của ta. Không cần thiết phải đổi tên cho
ta!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy sau đó lên tiếng nói: “Cái này không ổn a. Cái
này không hợp lý người nào cũng cần có một cái tên để thể hiện bản thân
mình. Nếu như vậy ta tìm cho nàng một cái tên đi. Nàng xinh đẹp giống
như đế nữ trên trời cao vậy!” Tiêu Sơn không biết ở cái đấu khí này có
cái gì là thần là tiên nên đành phải dùng cái từ này. Hắn tiếp tục nói:
“Cáo quý, xinh đẹp, thánh khiết mà lung linh. Vậy thì sau này ta gọi tên nàng là Lung Linh đi! Hẳn cái tên này rất hợp với nàng a.”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nghe được cái tên Lung Linh này quả thực có vài phần
hợp với nàng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa mặc dù thừa nhận trong lòng nhưng vẫn
hừ lạnh một tiếng nói: “Không cần thiết. Sau này tên của ta vẫn là nữ
vương Mỹ Đỗ Toa. Ta không cần ai đổi tên cho ta hết cả!”
Tiêu Sơn nghe thấy thế nhì nhún nhún vai lòng bàn tay của hai tay mở
rộng ngửa lên trời đặt ngang vai nói: “Cứ như thế đi. Sau này tên nàng
sẽ là Lung Linh!” Nghe được lời này thì Lung Linh không phải nói là nữ
vương Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh một tiếng.
Nàng liếc mắt nhìn về phía Tiêu Sơn một chút sau đó chẳng thèm chào hỏi
hắn một tiếng trực tiếp xoay người rời đi. Rõ ràng nàng biểu hiện ra cao ngạo chẳng thèm để ý đến hắn. Tuy nhiên Tiêu Sơn lại mỉm cười giống như người đắc thắng. Hắn đột nhiên lên tiếng nói: “Lung Linh. Nếu như nàng
thích bài hát Thiên Không Chi Thành vậy ta nguyện trở thành nhạc công
của nàng cả đời? Vĩnh viễn sẽ thổi lên bài ca này mỗi khi nàng muốn
nghe!...” Những lời nói tởm lợm đến cùng cực từ miệng của Tiêu Sơn phát
ra.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi dừng bước lại. Tiêu Sơn không ngại chọc giận
nàng. Hắn rất muốn biết phản ứng của nàng sẽ là gì. Khó chịu cũng tốt,
tức giận cũng tốt, phản cảm cũng tốt, vui vẻ cũng tốt… Dù thế nào đi nữa cũng sẽ tạo ấn tượng trong lòng nàng. Sau đó hắn sẽ khiến cho hình bóng của mình khắc sâu vào trong lòng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Đây chính là
phương pháp truy nữ đại pháp mà chính Tiêu Sơn nghĩ ra được. Hiện tại
đến bây giờ thì hắn chưa thấy được mình thất bại.
Tuy nhiên thân mình của nữ vương Mỹ Đỗ Toa chỉ thoáng dừng lại trong
chốc lát sau đó nàng tiếp tục lại rời khỏi nơi này. Khóe miệng Tiêu Sơn
hơi cong lên, hắn nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa đến cuối cùng nàng
khuất bóng. Đột nhiên trong tay hắn lại xuất hiện cây tiêu ngọc lúc
trước. Bàn tay cầm cay tiêu ngọc, hắn xoay nhẹ nó trong lòng bàn tay,
khóe miệng hắn cong lên tò mò nói: “Nữ nhân thật khó hiểu! Cái phản ứng
này là sao? Chấp nhận còn là không chấp nhận!?”
Cuối cùng Tiêu Sơn đưa ra quyết định: “Nữ nhân thật là loại động vật khó hiểu. Họ sớm nắng chiều mưa nói chúng là không thể dùng định lý vật lý
học mà xác định cảm xúc của họ được. Nam nhân thì còn có thể dùng định
lý vật học để đặt ra các phản ứng nhưng nữ nhân thì… Hài… đúng là không
biết thế nào mà tìm ra được suy nghĩ trong lòng họ a!”
Chiếc đuôi rắn màu tím xinh đẹp nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi ngự uyển.
Dưới chiếc vải che mỏng kia là khuôn tuyệt thế mỹ nữ khuynh thành khuynh quốc. Nàng hoàn toàn có thể cho nam nhân điền cuồng nhưng hung danh của nàng cũng hoàn toàn làm cho người nghe thấy cũng kinh hãi táng đảm. Vậy mà trong lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp ấy hơi hồng lên, khóe miệng
nàng không biết do cố ý hay là tự nhiên hơi cong lên một chút. Sau đó
nàng tiếp tục hướng về phía trước mà đi.
Ngón tay chỏ của Tiêu Sơn liên tục gõ gõ vào giữa trán của mình. Hắn
đang thử dụng cái định lý vật học cùng logic học dù sao kiếp trước của
hắn về khoản vật lý học, toán học, hóa học cực kỳ cao. Hắn đang thử lập
trình một cái bản gọi là định lý tâm lý nư nhân học. Đáng tiếc chuyên
ngành của hắn là vật lý học mà không phải tâm lý học nên dù hắn có suy
nghĩ biến đầu to như cái đấu hay suy nghĩ nát óc đi nữa thì hắn cũng
không biết cảm xúc của nữ nhân là gì. Cuối cùng hắn đưa ra kết luận cuối cùng nếu như suy nghĩ thêm chắc chắn hắn sẽ bị thần kinh. Tuy nhiên hắn xác định được một điều rằng nữ vương Mỹ Đỗ Toa hay Lung Linh thuộc về
thể loại Tsundere. Tuy nhiên hắn không rõ Lung Linh thuộc loại nào ba
loại trên. Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên nói: “Không phải Mayadere đấy
chứ? Làm sao có thể!?”
Tsundere: Họ là những nữ nhân bên ngoài rất mạnh mẽ, thậm chí có phần
bạo lực nhưng bên trong lại rất e thẹn , nhút nhát , yếu đuối. Tsundere
còn có thể chia làm ba nhánh nhỏ là: Classic Tsundere: bạo lực từ trong
ra ngoài. Các nữ nhân này có hai chế độ nhất định: tsun và dere, và một
khi đã chuyển chế độ rồi thì không có chuyện chuyển lại nữa(trừ lúc
ghen). Modern Tsundere: các nữ nhân dạng này thường thay đổi tính cách
cũng như tâm trạng nhanh chóng mặt. Có thể nàng vừa đỏ mặt e thẹn đó
nhưng chỉ vài giây sau, nhân vật chính có thể ăn nguyên ... một quyển từ điển (hay thứ gì đó ném được) vào mặt mà không được báo trước.
Mayadere: các nàng dạng này luôn tìm cách lấy mạng của nhân vật chính
cho đến khi... phải lòng với nam chính. Tóm lại là hàng nguy hiểm, đụng
vào là xem như được ăn cả, ngã... xuống mồ.
Bỏ qua việc nghiên cứu nữ vương Mỹ Đỗ Toa thuộc lớp nữ nhân vật nào,
Tiêu Sơn trực tiếp nghiên cứu mấy loại công pháp và đan dược. Hắn lúc
này ở trong phòng nhắm mắt lại.
Thần mình trực tiếp bước vào một mảnh đất màu xanh. Hắn phát hiện được
sáu cây Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đã hình thành một cái cây cực lớn. Chúng
đã ra hoa biến thành một bông sen lớn. Ở phía bên trong bông hoa sen màu xanh lá cây này một ngọn lửa màu xanh lam hình hoa sen bốc cháy rừng
rực tạo ra khí nóng bức tuy nhiên khi hắn đưa tay lên mới cảm nhận được. Hắn tổng cộng có tất cả sáu đóa hoa sen có chứa Thanh Liên Địa Tâm Hỏa
tương đương với sáu loại dị hỏa đồng thời đều là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Nếu như có bất cứ ai biết được hắn dễ dàng như vậy là có thể đạt được dị hỏa chắc chắn sẽ tức điên đầu lên mất. Tiêu Sơn khẽ liếc qua sáu loại
dị hỏa sau đó trầm ngâm nhắm mắt lại. Hắn tiến vào chiếc ngọc giản cũ cổ kính kia. Hắn muốn hướng về phía ngọc giản kia tìm mấy thứ cần thiết.
Luyện bảo thiên: “Kim tiên khôi lỗi yêu cầu vật phẩm gồm có đá lôi âm,
đá kim quang, đá huyết nguyên, đá hắc thiên thạch… Các loại đá có thể
thay thế gồm có đá vân âm thay thế được cho đá lôi âm kết hơn… Cách thức luyện chế…” Công pháp luyện chế được ghi cực kỳ rõ ràng trước mặt của
Tiêu Sơn. Ngoài ra hắn còn có thể cảm ngộ được giống như tự mình trực
tiếp luyện chế Kim tiên khôi lỗi trong ảo cảnh vậy.
Kim tiên khôi lỗi chính là luyện chế khôi lỗi cực kỳ cao. Nó có thể tự
tiến hóa nói đơn giản một chút nó dùng đã lôi âm làm chủ yếu hấp thu lôi điện tự tăng tiến phẩm chất ngưng tụ lôi châu làm nơi dự trữ năng lượng để công kích. Kim tiên khôi lỗi phần lớn sử dụng cho cận chiến nhưng
vẫn có thể sử dụng tấn công từ xa. Ngoài ra kim tiên khôi lỗi cao cấp
hoàn toàn có thể hoạt động giống như người. Nói trắng ra là các khớp lối của khôi lỗi chính là mềm dẻo như cơ bắp của người. Tiêu Sơn thở ra một hơi bởi vì tu chân nhiều thứ khó mà giải thích bằng khoa học được.
Hắn lẩm bẩm nói: “Làm thế nào để tạo ra một viên đan dược giúp một con rắn tiến hóa thành công đây!”
Đột nhiên chiếc ngọc giản lóe ra ánh sáng. Một loạt đống tin tức truyền
vào đầu của Tiêu Sơn. Hắn ngẩn người ra, có mấy loại đan dược làm cho
hắn cực kỳ kinh hãi: “Hóa Long Đan, Giao Long Đa, Phản Tổ Đan, Nguyên
Huyết Xà Đan…” Trong đó hắn mất một ngày mới có thể xem được mấy thứ
này. Cuối cùng hắn tìm đến một loại đan dược cực kỳ cao cấp. Nói đúng là cấp bậc không cao nhưng rất phù hợp với điều kiện hiện này.
“Hóa Long Đan thượng phẩm bảo đan (tương đương với lục phẩm đan dược)
nguyên liệu huyết hoặc cốt tủy của rồng, huyết liên tinh, hoàng hoa bạch thảo, thiên niên đằng, vô hồn hoa, mã đề bạch si… Tác dụng của đan sử
dụng huyết dịch của rồng tẩm bổ cho rắn. Nó kết hợp được với các loại
rắn muốn tiến hóa hướng chúng tới khả năng hóa rồng. Tinh huyế hoặc cốt
tủy từ rồng càng thuần chính thì khả năng hóa rồng càng cao. Phương pháp luyện chế…”
Tiêu Sơn sau khi xem mấy thứ này thì hắn mỉm cười gật đầu. Luyện đan
thiên ngay câu mở đầu đã nói với hắn: “Luyện chế đan dược không phải là
cứ dược liệu cao cấp sẽ luyện chế được đan dược cao cấp mà luyện đan sư
thật sự là phải dùng những dược liệu tầm thường nhất luyện chế ra những
đan dược cao cấp. Cấp bậc đan dược không nói được đan dược đó sẽ tốt hơn đan dược khác mà chỉ chứng tỏ rằng đan dược đó có dược lực cao hơn ôn
hòa có linh khí hơn mà thôi. Đan dược thích hợp nhất mới là đan dược tốt nhất. Cấp bậc khổng phản ánh được tất cả!”
Hít một hơi sau đó Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: “Lung Linh muốn chuẩn bị tiến
hóa cũng cần vài tháng. Trước đó mình lấy tín nhiệm của nàng đã. Giúp
nàng mạnh lên đối với việc bảo vệ tộc xà nhân sẽ tốt hơn như vậy công
pháp truyền ra sẽ an toàn hơn đến lúc đó cả nữ tính xà nhân sẽ trở thành nơi xây dựng hậu đại cho Tiêu gia. Như vậy chỉ cần vài chục năm thì
Tiêu gia ta sẽ trở nên cực mạnh đến khi đó xưng bá đại lục không được
cũng có một chỗ đặt chân tốt!”
Hắn lại nhớ đến một khu vực khá là đặc biệt đó chính là động thiên của
Hỏa Liên Yêu Thánh. Ở đó có xác một con rồng thực sự. Tiêu Sơn đã thử
quan sát nó thì thực sự nó thuộc về loài rồng bốn chân của đông phương
nói trắng ra thì Tiêu Sơn định dùng thân thể cốt cách của hắn luyện chế
ra cốt tủy dùng vào Hóa Long Đan.
Hắn lúc này ra khỏi khu vực màu xanh mình đang ở, khi hắn mở mắt ra thì
thấy được trời đã trở về buổi tối. Hắn cười khổ, thời gian trôi đi quả
thực quá nhanh. Mới như vậy đã qua một ngày. Hắn sờ sờ bụng của mình mặc dù không đói nhưng hắn vẫn có cảm giác thèm ăn. Dù sao đây cũng là thói quen của hắn rồi.
Việc luyện chế vũ khí tu chân, kim tiên khôi lỗi gì đó thì hắn quyết
định tạm thời gác lại. Hắn tính toán mấy ngày nay sẽ thử đi tìm hiểu tộc xà nhân một chút. Dù sao biết nhiều một chút không lỗi mặc dù tộc xà
nhân trên cả đấu khí đại lục cũng chỉ là một tộc nhỏ mà thôi. Tuy nhiên
hắn vẫn cần phải tìm hiểu hơn nữa xác nhận tỉ lệ tư chất tu chân trong
đám người tộc xà nhân này nữa chứ.
Hắn bước ra khỏi cửa phát hiện được trời đã tối, ánh trăng chiếu rọi
xuống phía mặt hồ làm cho khung cảnh trở nên lung linh huyền ảo.