Thanh Viêm ngay lập tức chạy ra ngoài, hắn hống một tiếng hóa thành một con chim ưng khổng lồ, toàn thân bốc ra ngọn lửa màu xanh da trời. Mấy người đều nhìn ra ngoài với ánh mắt cực kỳ kinh hoàng.
Trong ánh mắt họ tràn đầy kinh ngạc. Họ cũng không ngờ được một vị đấu
hoàng cường giả này lại là một con lục giai ma thú. Một người trong đám
đông hô lên: “Lục giai ma thú Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng…”
Tất cả đám người đều mở lớn con mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh da
trời đang bốc lên. Tiêu Sơn hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi,
nhanh!” Nói xong hắn trực tiếp phi thân lên thân thể của Thanh Viêm. Bàn chân trực tiếp đạp trên lưng của nó.
“Được!” Tiểu Y Tiên đáp lại một tiếng sau đó thân mình trực tiếp bắn
mạnh ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Tốc độ này so với cường giả đấu linh cũng không kém một chút nào cả. Đám người đều nhìn về phía cảnh này mà
kinh ngạc. Thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu trắng giống như tiên tử này
cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi. Nàng thực lực sao lại mạnh như vậy?
Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Nàng nhận thấy được rõ ràng
thực lực của Tiểu Y Tiên so với nàng cao hơn không biết bao nhiêu lần
nhưng tuổi Tiểu Y Tiên cũng chỉ tầm ngang tuổi nàng. Vẻ ngoài hình như
còn kém hơn nàng một chút. Điều này đã trực tiếp chấn động phá vỡ định
lực của Nạp Lan Yên Nhiên.
Nạp Lan Yên Nhiên quay sang Cát Diệp cùng Vân Phong tò mò hỏi: “Cát Diệp thúc, Vân Phong thúc, chúng ta làm gì bây giờ!?”
Hai người nhìn nhau cười khổ… Cát Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nói: “Việc này sức chúng ta không thể xen vào. Đây là cấp bậc cường giả đấu hoàng
giao chiến. Chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xem mà thôi!”
Ba người đều thở dài ra nhìn nhau. Từ trong mắt cả ba hiện lên một tia
ngưng trọng. Hai gã đấu hoàng cường giả đủ để gây chấn động Gia Mã đế
quốc. Nạp Lan Yên Nhiên rất tò mò về thanh niên kia. Thanh niên kia rõ
ràng làm cho nàng rất quen thuộc, Nạp Lan Yên Nhiên nhỏ giọng với Cát
Diệp hỏi: “Cát Diệp thúc, thúc có phát hiện hay không người thanh niên
có mái tóc bạch kim kia rất quen thuộc!?”
Trong con mắt Cát Diệp cũng mang theo vẻ ngạc nhiên, hắn lên tiếng hỏi:
“Yên Nhiên, ngươi cũng nhận ra rồi sao!? Yên Nhiên, ngươi không có nhầm
chứ!?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng chúm chím khe khẽ mím lại, chiếc
đầu xinh xắn nhẹ nhàng gật một cái. Nàng lên tiếng nói: “Hai năm không
gặp hắn thực sự thay đổi rất nhiều…”
Cát Diệp nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thay đổi thật nhiều a! Lần đó vì quá
giận dữ ta mới tiến lên đánh thương hắn. Hơn hai năm nay, thực lực hắn
không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy. Đến hiện giờ xem ra mọi sự cố
gắng của ta cũng phí công. Đúng là sóng sau đè sóng trước. Nếu như vậy
vì danh dự tông môn ta chỉ có thể ăn vào phệ…” Nói đến đây Cát Diệp chột dạ ngừng lại. Ngay sau đó nói tiếp: “Ài… hy vọng ta đủ thời gian bước
vào cường giả đấu vương… Chuyện này…”
Hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên hơi cau lại bởi vì Cát Diệp liên tục nói ngắt
quãng, thở dài rồi ấp úng. Nàng hình như nhìn ra được Cát Diệp vừa nói
đến từ ăn cái gì đó. Nạp Lan Yên Nhiên nghĩ đến hẳn Cát Diệp nói đến ăn
nhiều đan dược cũng không nghĩ đến Cát Diệp sẽ ăn thứ gì khác.
Hiển nhiên, Nạp Lan Yên Nhiên không nghĩ đến một điều thực ra Cát Diệp
muốn sử dụng một loại đan dược có tên là phệ sinh đan. Phệ Sinh Đan,
nhiều năm trước đây đã từng là một lọai kì đan đã chấn kinh tòan bộ đại
lục, hẳn là có thể tính là cấp bậc thất phẩm đỉnh phong, lọai đan dược
này, người sáng tạo cũng là một vị danh khí luyện dược đại sư, mà loại
đan dược này có chỗ đáng sợ, đó la có thể sản sinh đại lượng đấu vương
cường giả.
Có thể tưởng tượng, lúc người khác trải qua tu luyện gian nan, mới có
thể leo lên đến cấp bậc này, mà một quả đan dược có thể đền bù thời điểm đó, sẽ khiến người rơi vào cảnh không cam lòng, tuy nói loại lực lượng
tạm thời mượn mà đến, là dựa vào tiêu hao sinh mệnh mà có được, bất quá, muốn dựa vào tu luyện bình thường, có thể đạt được đấu vương giai biệt, người nào không phải tại phương diện tu luyện nổi tiếng? Mà loại thiên
phú này, há người nào cũng có được?
Bởi vậy, loại đan dược này vừa xuất hiện, đã khiến cho vô số người điên
cuồng, một ít nhất lưu thế lực trên đại lục, cũng mang tâm niệm tham lam thật lớn, dù sao là ai nếu chiếm được nó, như vậy có thể sản xuất đại
lượng đấu vương cường giả, ngẫm lại, nếu là một cái thế lực chính mình
có quân đội là ngàn vạn đấu vương, trên đời còn có ai có thể địch nổi?
Bất quá lọai điên cuồng này vẫn chưa duy trì liên tục bao lâu, đã từ từ
mai một xuống, bởi vì vị luyện dược sư sáng tạo ra Phệ Sinh Đan, ngay
trong một đêm, mang theo phương thuốc Phệ Sinh Đan, triệt để biến mất.
Tại hắn biến mất sau một đọan thời gian, vẫn như cũ có người không buông tha tiếp tục tìm kiếm chung quanh, có thể theo thời gian trôi qua, cái
tin tức gây chấn động đại lục cũng chậm rãi lắng xuống, mà vì vậy Phệ
Sinh Đan cũng từ từ tiêu thất trong dòng năm tháng, thậm chí với hiện
tại, rốt cuộc ngay cả rất nhiều luyện dược sư, đều đối với lọai đan dược này cảm thấy lạ lẫm, thậm chí ngay cả Cát Diệp cũng không biết. Lần đó
đan vương Cổ Hà tại một lần ra ngoài trong một động phủ lấy được hai
viên đan dược màu đỏ có tên phệ sinh đan cùng với một phương thuốc.
Phương thuốc này giúp người khác tăng nhanh tu vi đồng thời ít để lại di chứng mà cần nguyên liệu chính là tử linh tinh. Đây chính là nguyên
nhân vì sao Vân Vận ra ngoài tìm tử tinh dực sư vương.
Đối diện với đỗng hỗn độn trong đại sảnh, trong lòng mọi người không
khỏi dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng. Hôm nay qua đi, chứng kiến cuộc
chiến của hai gã đấu hoàng thần bí đặc biệt sự xuất hiện của thanh niên
thần bí kia, có lẽ sự kiện này sẽ nhanh chóng truyền khắp Gia Mã đế
quốc. Mà bọn họ là nhóm đầu tiên từng kiến thức chiến đấu của đấu hoàng
cường giả, mặc kệ điều gì sau này đều có thể hướng mọi người khoe
khoang.
Đang bay trong không trung vị cường giả đấu hoàng bắt đi Thanh Lân hơi
ngước đấu lại về phía sau cười lạnh nói: “Khách, khách, ma thú Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng lục giai cao cấp, không nghĩ tới tại Gia Mã đế quốc quả thật là ngọa hổ tàng long, bất quá ta đối với tiểu cô nương này rất có
hứng thú, cũng sẽ không tuỳ tiện buông tay.”
Đứng sừng sững trên lưng của chim ưng, đôi mắt Tiêu Sơn nhíu mày nhìn về phía trước. Người bắt đi Thanh Lân là một nữ nhân mặc y phục màu xanh.
Mặc dù gương mặt nàng đã được một tấm lụa xanh mỏng che lại nhưng dưới
tà áo xanh kia là một thân thể mềm mại, cũng khiến cho người tinh tường
có thể đoán được dung mạo của nàng, có lẽ không quá kém.
Lúc này, trong lòng thanh y nữ nhân thần bí, Thanh Lân đang hôn mê nhưng cánh tay nhỏ nhắn vẫn đang giẫy dụa. “Ha, ha… Tiểu nha đầu, yên tâm đi. Ta không nỡ làm tổn thương ngươi đâu.” Ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ
nhắn của Thanh Lân. Nữ nhân mặc y phục màu xanh nhu hoà cười, tay trái
nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Tiêu Sơn đứng trên lưng của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng nói: “Đem Thanh Lân trả lại, ta để cho ngươi rời đi!”
“Tiểu gia hoả này nguyên gọi là Thanh Lân sao? Ha ha. Cố gắng không
sai.” Thanh y nữ nhân cười nói, ngón tay cẩn thận đè lên mi mắt của
Thanh Lân, chăm chú nhìn đồng tử lờ mờ có ba cái tiểu hắc điểm. Lúc này
mới vừa lòng, gật gật đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên là Bích cà tam
hoa đồng. Xem ra Bạch Nha cảm ứng không sai lầm a.”
Thanh y nữ nhân vén nhẹ mi mắt của Thanh Lân khiến cho khoé miệng Tiêu
Sơn có chút run rẩy. Hiện tại hắn cũng đã hiểu, nguyên lai nữ nhân thần
bí này cũng là vì Thanh Lân có Bích xà tam hoa đồng mà đến.
Tiêu Sơn quát lạnh nói: “Trả lại Thanh Lân ta để ngươi rời đi. Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Thanh y nữ nhân cười lắc đầu: “Ha, ha. Tiểu cô nương này đối với ta cực
kỳ trọng yếu, giao cho các ngươi thì thật là không có khả năng.” Ánh mắt nàng khẽ liếc về phía sau nói: “Mặc dù ta không nhìn ra được thực lực
hai người các ngươi. Có lẽ các ngươi sử dụng bí pháp hay bí bảo gì đó
những thực lực cũng chỉ đạt đến cấp bậc đấu vương đi!”
Tiêu Sơn cười lạnh cực kỳ tự tin nói: “Vừa rồi ngươi tấn công suýt chút
nữa lấy mạng ta đi! Lần này đừng trách ta không khách khí. Thanh Viêm
cho nàng ta một chút giáp huấn!” Thanh Viêm kêu lên một tiếng cáo ngất.
Nó ngay lập tức há miệng phun ra mọt ngọn lửa màu xanh da trời. Ngọn lửa này lấy được tốc độ bắn thẳng về phía nữ nhân mặc y phục màu xanh.
Nữ nhân mặc y phục màu xanh kinh hãi, nàng ngay lập tức vỗ mạnh đôi cánh màu xanh do đấu khí ngưng tụ ở sau lưng mình bay cực nhanh sau đó lách
sang một bên tránh được. Nữ nhân mặc y phục màu xanh với vẻ mặt âm trầm
nói ra: “Nơi này là Gia Mã đế quốc ta không muốn cùng các ngươi tranh
đấu. Mặc dù ta muốn đánh chết các ngươi cũng không thể mà các ngươi muốn bắt lại ta cũng không thể nào.” Bất chợt từ trong người nàng một cỗ khí thế mạnh bạo, cường hãn hơn so với trước đây dũng độc ra ngoài, thân
thể nàng tăng nhanh tốc độ sau đó lạnh lùng nói: “Ha, ha. Cáo từ. Hai vị yên tâm đi, tiểu cô nương này ta không hề có ý định thương tổn nàng. Ta cũng không định dùng cái loại Di thực thuật kinh tởm của Mặc gia đâu.”
Đôi cánh đấu khí màu xanh biếc nhanh chóng đập mạnh hơn, sau đó hướng về phía trước bay vút đi.
Tiểu Y Tiên đứng đằng sau Tiêu Sơn nhỏ giọng hỏi: “Phu quân có cần hay
không? Nếu chàng thấy cần thiết thiếp sẽ triệu hồi ra Tiểu Long Nữ!”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cười khổ nói: “Ta sợ nếu như chúng ta
triệu hồi ra cường giả thì nàng ta sẽ chó cùng dứt dậu đến lúc đó rất
khó khống chế. Ta chậm rãi suy nghĩ một chút… Nàng bảo Tiểu Long Nữ cũng chuẩn bị sẵn sàng. Nếu có nguy hiểm lập tức triệu hồi nàng ra!”
Tiểu Y Tiên mím môi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thiếp biết!” Tuy nhiên trong con mắt nàng thoáng qua nét hơi buồn bã.
Thanh Viêm lạnh lùng cười nói: “Thật sự ngu ngốc khi quyết định so với
ta về tốc độ. Ngay cả con rắn thối so tốc độ với ta cũng kém nửa trù.
Muốn bỏ rơi ta thực sự là quá ấu trĩ…” Nói xong cả người Thanh Viêm bao
bọc trong một lớp đấu khí màu xanh, nó đập mạnh thân mình bay vút đi.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ vươn tay ra túm lấy tay giữ cho thân mình Tiểu Y
Tiên vững vàng.
Tiêu Sơn cười khổ nói: “Xem ra sau này luyện chế mấy loại pháp bảo phi
hành thì gia tăng lực như lực phong lôi hay không gian lực như thế sẽ
bay nhanh hơn nhiều…”
Trên bầu trời xanh thẳm, hai cổ khí thế bàng bạc bay vút qua. Cổ khí thế kinh khủng hạ xuống phía dưới trong Diêm thành khiến cho cả đám đông
oanh động. Đông đảo trên cấp bậc đấu sư đều có vẻ mặt ngốc trệ ngẩng
đầu. Nhìn trên bầu trời bóng người giống như sao băng bay vút mà qua,
bàn chân không tự chủ run lên. Hai cổ khí thế đấu hoàng người cường giả
tại trong đế quốc Gia Mã, có khả năng xuất hiện cực nhỏ. Nếu có từng
xuất hiện cũng rất ít, cơ bản rất ít người có đủ tư cách cảm thụ cổ khí
thế áp bách này. Ngay lập tức dưới áp bách của hai cổ khí thế, náo loạn
từ trong thành thị nhanh chóng lan tràn ra.
Ngoài rối loạn ra thì có càng nhiều hơn ánh mắt thất thần ra. Những
người này đều có thực lực không yếu, họ thất thần trong phút chốc sau đó ánh mắt họ trở nên cuồng nhiệt. Nhảy thẳng lên nóc nhà, cả đám hưng
phấn như uống xuân dược đạp chân trên mái nóc nhà sau đó điên cuồng đuổi theo hai cỗ khí thể mạnh mẽ kia.
Đối với loại người cấp bậc siêu cấp cường giả có rất nhiều người đều là
lòng mang kính sợ. Cường giả cấp cao chiến đấu đối với đấu sư và đại đấu sư cấp bậc này mà nói không thể nghi ngờ là đủ hấp dẫn lực.
Tại thành thị rộng lớn nọ, mấy trăm cái bóng đen đồng thời hiện lược. Cỗ thanh thế nọ ngược lại pha chút làm cho người ta sợ hãi cùng vẻ hùng
vĩ.
Thanh Viêm lần này cũng tụ tập loại năng lượng màu xanh da trời. Nó hóa
thành một đám mũi tên lửa. Hàng trăm ngàn mũi tên lửa bắn thẳng về phía
nữ nhân mặc y phục màu xanh. Nhìn số lượng mũi tên lửa khiến cho Tiêu
Sơn cảm giác cực kỳ hùng vĩ và tráng quan.
Tới tầng cường giả cấp bậc đấu hoàng, họ có thể dùng đấu khí trong cơ
thể mình liên lạc với năng lượng thiên địa từ đó sinh ra năng lượng cộng hưởng. Sau đó họ thao túng chúng tạo ra lực phá hoại kinh người. Cũng
bởi vì như thế mà đấu hoàng có lực phá hoại làm cho người ta sợ hãi mà
ca thán.
Đấu khí tu luyên giả. trước tiên chú trọng bản thể. Đợi đến khi thân thể cứng cáp đến mức độ cao nhất thì đấu khí trong cơ thể cùng trong thiên
địa đồng thuộc tính năng lượng sinh ra cộng hưởng. Cuối cùng họ đạt đến
mục tiêu thao khống năng lượng thể.
Tất cả đấu khí tu luyện giả đều hằng mơ ước đạt đến cảnh giới này. Cơ hồ không một ai không phải đối loại cảnh giới này ôm lấy kính sợ cùng thèm muốn. Ở trước cảnh giới này, một người tuy có thể kháng cự cả mười cả
trăm cho đến cả ngàn người nhưng cuối cùng cũng sẽ đạt đến sức cùng lực
kiệt. Chỉ có đạt tới cảnh giới thao túng thiên địa năng lượng có thể
địch vạn.
Nghe nói, thực lực đạt tới cấp bậc đấu tông, đấu thánh thì giở tay nhấc
chân trời nong đất nở, thiên địa biến sắc dường như cũng không phải chỉ
là hư cấu. Ý niệm cái loại cảnh giới này vừa ra thì trăm nghìn vạn quân
đều sẽ bị hóa thành tro bụi.
Đương nhiên, sự tình cũng không hoàn toàn tuyệt đối. Cũng có một số
cường giả buông tha cộng hưởng cùng năng lượng thiên địa. Bọn họ lựa
chọn không ngừng cường hóa bản thể thân thể. Sau khi đem thân thể tu
luyện tới cảnh giới chí cao, một quyền có thể đánh cho sụp đổ núi non,
không gian nát bấy. Lực phá hoại không so với cộng hưởng cùng năng lượng kém hơn. Ngoài ra tu luyện thể chất còn khiến thân thể mạnh mẽ so với
cộng hưởng cùng năng lượng có lợi thế hơn. Tuy nhiên cường hóa thân thể
so với trước gian nan hơn rất nhiều. Hơn nữa, cường hóa thân thể sẽ sinh ra loại đau nhức. Tâm trí không kiên định thật sự là khó có thể kiên
trì tiếp tục.
Khác với đấu khí tu luyện giả, Tiêu Sơn thuộc loại tu luyện đồng tu ba
loại thể, thần và khí. Thể ở đây là thể chất, thần tức chỉ linh hồn, khí ở đây là khí tồn dữ mà ở Tiêu Sơn là thiên hà nguyên lực. Nguyên nhân
ngay từ đầu hắn đã có thể cổng hưởng được năng lượng trong thiên địa lên cùng cấp thì Tiêu Sơn là vô đich. Chính vì vậy mà cấp bậc hắn sau khi
lên cấp so với đấu khí tu luyện giả khó khăn hơn nhiều. Tuy nhiên hắn
đạt được một thứ đó chính là dai sức, thân thể có phòng ngự biến thái,
tộc độ khôi phục là quái vật.
Tiểu Y Tiên tu luyện so với Tiêu Sơn cũng là đồng thời ba loại thể, thần và khí. Trong đó thần và khí đều mạnh bằng Tiêu Sơn tuy nhiên thể của
Tiểu Y Tiên có phần khác biệt. Thân thể nàng không giống như Tiêu Sơn có phòng ngự biến thái như vậy nhưng thân thể nàng lại có sức hồi phục
siêu cường so với Tiêu Sơn mạnh hơn một chút.
“Hừ!” nhìn đột nhiên xuất hiện một đám mũi tên lửa, nữ nhân mặc y phục
màu xanh thoáng có chút tức giận hừ nhẹ một tiếng. Hiển nhiên, hai người một ma thú ở phía sau gắt gao đuổi theo cũng làm cho nàng có chút không kiên nhẫn.
“Phá cho ta !”
Tay trái ôm thanh lân đang hôn mê, nữ nhân tay mặc y phục màu xanh phải
dũng mãnh hướng về trước mặt hung hăng đánh tới. Nhất thời, ánh sáng màu xanh biếc phô thiên cái địa, mãnh liệt từ phía chân trời quỷ dị hiện
lên. Khi mạn đằng xuất hiện thì chúng bắt đầu quấn lại với nhau. Gần
mười giây thời gian, vô số mạn đằng xanh biếc hợp lại với nhau tạo ra
một quả đấm màu xanh khổng lồ.
Cú đấm khổng lồ màu xanh được bao bọc trong lớp ánh sáng dũng mãnh đánh
về phía đám mũi tên lửa. Nó đem mũi tên lửa đánh tan tác biến thành các
tàn lửa bắn tung tóe. Lúc này trên bầu trời diễn ra giống như một trận
pháo hoa cực kỳ đẹp mắt.
Nhìn hàng vạn mũi tên bắn về phía nữ nhân mặc y phục màu xanh khiến cho
mọi người kinh hãi. Tất cả mọi người đều không biết vị nữ tử cường giả
đấu hoàng này sẽ làm gì. Họ cũng không thể ngờ nàng chỉ dùng một quyền
đem một đám mũi tên lửa đánh tan khiến cho cả đám người ở dưới đều cảm
nhận được lạnh lẽo trong lòng. Cú đấm vừa rồi sợ rằng có thể trực tiếp
một quyền đem cửa thành Diêm thành cấp phá!
Thanh Viêm hừ lạnh một tiếng sau đó nói: “Nếu như không phải trong tay ngươi cầm thiếu nữ kia. Ngươi nghĩ sẽ đỡ được hay sao?”
Tiêu Sơn lạnh lùng, hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chứa đầy tức giận
nhìn về phía nữ nhân mặc áo xanh nói: “Giao ra Thanh Lân, ta để ngươi
rời đi!”
“Không được! Vì tìm kiếm bích xà tam hoa đồng, ta chính là đã tìm kiếm
hơn mười năm. Hôm nay may mắn gặp được đừng nói các ngươi có một ma thú
cao cấp chính là thêm vài con, ta cũng tuyệt sẽ không bỏ qua.” Nữ nhân
mặc y phục màu xanh cười lắc đầu. Trong giọng nói không có nửa phần ngữ
khí có thể thương lượng.
Nữ nhân mặc y phục màu xanh cười nói: “Mặc dù ma thú lục giai cao cấp có thực lực mạnh hơn ta nhưng vướng mắc hai người các ngươi khó mà phát ra chân chính uy lực. Ta cũng không muốn đưa tới cường giả đế quốc Gia Mã. Bằng vào một con ma thú lục giai cũng không thể dây dưa được ta.”
Tiêu Sơn mím đôi môi nói: “Nếu như không phải ngươi trong tay cầm Thanh Lân ta dám chắc ngươi đã chết rất nhanh!”
“A, a, a… phải không?” Nữ nhân mặc y phục màu xanh mỉm cười nói. Sau đó
nàng lạnh lùng nói: “Ta cũng không muốn dây dưa với các vị xuống dưới!”
Nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu xanh lá cây lấy ra một cái giống hình
dáng chiếc còi bỏ vào trong miệng. Nhất thời, một âm thanh nhỏ có chút
sắc bé nmang theo một cỗ song âm kỳ lạ từ trên bầu trời khuếch tán ra
ngoài.
Tiêu Sơn nhíu mày lại: “Siêu âm sao?”
“Oanh....”
Tại tiếu âm truyền ra không lâu sau từ trong rừng rậm xa xôi đột nhiên
vang lên một trận thanh âm oanh minh. Đột nhiên một cự thú khổng lồ gần
mười trượng bay vọt lên bầu trời. Sau đó hình bóng khổng lồ quay về phía chân trời bên này bay tới, bao phủ mặt đất một mảng lớn.
Cự thú hình thể cực kỳ thon dài. Nhìn qua tựa hồ có chút cùng loại với
ma thú họ rắn. Tốc độ phi hành của ma thú này khiến cho người ta cảm
thấy rung động. Dĩ nhiên giống như thuấn di. Đột nhiên hiện ra đã tới
ngay nơi của nữ nhân mặc y phục màu xanh.
Tiêu Sơn phá lên cười nói: “Hahaha, là Bát Dực Hắc Xà Hoàng sao?”
Một con ma thú cỡ lớn hay nói đúng hơn là một con ma thú rắn có kích cỡ
khổng lồ. Toàn thân nó ngăm đen có một số hình thù sặc sỡ. Nhìn qua có
chút kỳ dị, thân thể cự xà còn có nhiều màu sắc. Dĩ nhiên còn có tám
cánh đen. Hơn nữa phía trên đỉnh đầu. Cũng sinh ra một cái sừng đen hình xoắn ốc. ẩn chứa tử mang. Tại trên sừng lóe ra. Hiển nhiên là ẩn chứa
kịch độc. Mơ hồ buộc vòng quanh một cái bộ dáng giống vương miện. Đồng
tử hình tam giác. Cũng đã không phải là dã thú rồi. Ngược lại thị giống
như nhân loại tràn ngập khôn khéo xảo trá.
Xa xa trên bầu trời, nữ nhân mặc y phục màu xanh cùng Bát dực hắc xà
hoàng khổng lồ từ từ tụ họp. Nhất thời. Hai cổ khí thế kinh khủng. bao
trùm bầu trời. Trên bầu trời các đám mây cũng là ở đây khắc bị vỡ thành
phấn.
Xa xa phía chân trời, bốn luống khí thế cấp bậc đấu hoàng, tràn ngập
trong không trung, không gian xung quanh, giống như tại thời khắc này,
thoáng có chút bắt đầu run rẩy, trên bầu trời xanh thẳm, tầng mây trắng
dầy rộng, bị khí thế bạo ngược xé rách mà dập nát.
Bên trong Diêm thành, tất cả mọi người tại đây dưới bốn cỗ khí thế mênh
mông cuồn cuộn đan quện vào nhau, có điểm không ngừng run rẩy, cỗ áp lực kinh khủng kia làm cho có người cảm giác giống như bị tảng đá ngàn cân
đè lên, hô hấp đều thoáng có chút bắt đầu nặng nề...
“Lục Man, ha ha, không nghĩ tới ngươi như thế nào mà bị đuổi tán loạn
đến tận nơi này, tin này mà truyền trở về, chỉ sợ sẽ cấp cho bọn họ một
trận cười no nê!” Tam giác đồng tử thật lớn nhìn chằm chằm vào Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Bất chợt con mắt hắn kinh hãi mở to: “Ma thú cao cấp
lục giai Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng!”
Thân thể huyền phù ở bên cạnh Hắc Xà Hoàng tám cánh, nghe được tiếng hắn cười nhạo, nữ nhân áo xanh không khỏi cả giận nói: “Thế nào biết sợ đi! Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng này tuyệt đối là một đối thủ khó chơi. Lần
này ngươi ở đây ngăn lại hắn cho ta, ta sẽ mang Bích Nhãn Tam Hoa Đồng
rời đi nơi này. Ngươi giúp ta tranh thủ thời gian…”
Hắc Xà Hoàng cực kỳ tức giận chửi đổng lên nói: “Lục Mạn ngươi có điên
hay không? Ngươi muốn ta đối với lục giai cao cấp Thanh Hỏa Kim Trảo Ma
Ưng. Nó trời sinh là khắc tinh của loài rắn, ngươi lại muốn ta đối phó
với nó!”
Lục Mạn tực giận nói: “Ta chỉ cần ngươi tranh thủ thời gian mà thôi! Ở
đây chỉ có nó là một cấp bậc lục giai còn hai người kia thực lực cực yếu ngươi có thể dùng điểm yếu này mà tập kích họ! Ta đâu yêu cầu ngươi
liều sống liều chết với chúng…”
Con ngươi Bát Dực Hắc Xà Hoàng liên tục giật giật, đưa ánh mắt liếc một
cái nữ tử trong lòng Lục Man, đó chính là Thanh Lân, thanh âm tựa như
sấm sét, có hơn vài phần ngưng trọng: “Thật là Bích Xà Tam Hoa Đồng?”
“Ừ, cảm nhận của ngươi không sai, đúng là như vậy!” Nhắc tới điểm này,
ánh mắt nữ nhân áo xanh gian tà đó tản ra ý mừng, gật gật đầu, cười nói.
Thanh Viêm vỗ mạnh đôi cánh, giọng nói có vài phần khinh bỉ, hắn lạnh
nhạt nói: “Thằng nhãi con Bát Dực Hắc Xà Hoàng, ngươi nhiều năm như vậy
rồi mà cũng không sửa đổi tính nết. Ngươi không nhớ năm đó bị lão tử
đánh cho khóc cha gọi mẽ hay sao? Kết quả lại đem đại ca ngươi cho gọi
ra. Nếu như năm xưa không có sự xuất hiện của đại ca ngươi chắc hẳn
ngươi cũng khó còn cái cánh nguyên vẹn nào trở về. Không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây!”
Bát Dực Hắc Xà Hoàng nghe vậy thì cực kỳ kinh hãi. Con mắt rắn mở lớn
nhìn chăm chú về phía Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Lục Mạn tò mò nhìn về
phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng ở bên cạnh hỏi: “Hai người các ngươi quen biết nhau!”
Bát Dực Hắc Xà Hoàng thở ra một hơi: “Năm đó ta chỉ ăn cắp một cây dược
thảo cao cấp trong khu vực của hắn mà hắn tìm tới tận nhà ta đòi đánh
đòi giết. May mắn là hai huynh đệ hợp lực đẩy lui hắn. So về tốc độ thì
ngay cả ta cũng không dám tự tin vượt qua hắn. Lần này thế nào hắn lại ở đây!” Trong giọng nói của Bát Dực Hắc Xà Hoàng chứa đầy phẫn hận, con
mắt rắn trở nên đỏ bừng nhìn về phía Thanh Viêm.
Nữ nhân áo xanh trầm giọng nói: “Ngươi có hay không tranh thủ được thời
gian. Nơi này đã làm ra động tĩnh lớn như vậy. Chỉ sợ người của Vân Lam
tông cùng Mã hoàng thất là lão yêu quái kia hẳn là đã phát hiện điều gì
rồi. Lại nói lại. Đợi cho bọn họ chạy tới. Vậy thật sự là phiền toái a.”
Bát Dực Hắc Xà Hoàng lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ có thể tranh thủ cho
ngươi được mười phút! Tốc độ Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng quá nhanh. Nếu
như ta không ngăn được hắn thì hắn rất nhanh sẽ đủ đuổi theo ngươi. Vốn
lần này là muốn tìm tới nữ vương Mỹ Đỗ Toa tỷ thí, ai ngờ lại gặp tên
tai tinh ở đây. Thật đúng là đen đủi. Sau trận đấu này ta nhất định phải đi tìm nàng mới được!”
“Bạch Nha. Đừng động dục. Ngươi chẳng lẽ quên lần trước ngươi bị nàng
đánh bộ dáng thành thê thảm đến mức nào sao?” Cặp mắt trắng dã kia của
nàng đảo qua có chút bất đắc dĩ nói.
“Hắc. Ta thích nàng chính là bởi vì điểm bạo lực này.” Bát Dực Hắc Xà
Hoàng cái đầu phe phẩy cười to nói: “Được rồi. Ngươi mang theo người này đi trước đi. Ta sẽ ngăn bọn họ lại, mười giờ sau gặp lại tại chỗ cũ.”
Nữ nhân mặc y phục màu xanh lên tiếng nói: “Cẩn thận một chút! Hắn so với ngươi mạnh không ít!”
Hắc Xà Hoàng đối với nữ nhân xiêm áo màu xanh vẫy cái đuôi, đắc ý cười
nói: “Cái này ngươi không cần lo! Bản hoàng vẫn tin tưởng mình bảo được
mạng của mình…”
Tiêu Sơn lắc nhẹ đầu nói: “Không nghĩ tới các ngươi lại muốn như vậy!
Xem ra, ta không lấy ra lá bài tẩy không được rồi!” Ánh mắt Tiêu Sơn
nhìn về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng cùng với nữ nhân mặc y phục màu xanh
lạnh lùng nói: “Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng
không? Rất thích quần công đúng không? Vậy ta cũng dùng quần công đối
với các ngươi?” Ánh mắt Tiêu Sơn quay sang nhìn Tiểu Y Tiên lớn tiếng
nói: “Tiên Nhi, thả ra hộ vệ của chúng ta đi!”
Hai người đồng thời phất tay. Lúc này đứng trên lưng chim ưng xuất hiện
ba người khác. Ba người này thở ra một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ so với
Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng không kém chút nào. Ba người này đột nhiên
xuất hiện làm cho nữ nhân Lục Mạn cùng với Bạch Nha trở nên kinh hãi. Cả ba người này họ nhìn không thấu thực lực chứng tỏ thực lực của họ tuyệt đối là trên mình. Lục Mạn thấy vậy vội vãng trong lúc người không chú ý bóp vỡ một cái ngọc giản.
Nam thanh niên mặc y phuc màu đen có mái tóc màu đen phiêu dật tuấn tú.
Một nam thanh niên khác mặc y phục màu vàng giống hệt một tên đại hán,
người có chút thô. Một nữ nhân mặc y phục màu xanh trông cực kỳ xinh đẹp so với thiếu nữ mặc y phục màu trắng còn xinh đẹp hơn vài phần. Nàng
chỉ thua ở khí chất thanh tú nhưng trên người nàng lại có khí thế băng
lãnh giống như nữ vương cao ngạo.
Ba người đối với Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Chủ nhân, chủ mẫu!”
Nhất thời Lục Mạn cùng với Bát Dực Hắc Xà Hoàng cực kỳ kinh hãi. Hai
người này rốt cục có thân phận gì mà lại có thể có mấy người cấp bậc đấu hoàng làm hộ vệ. Hai người kinh hãi nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy
sợ hãi. Lần này rất có thể họ đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
Hoàng Phi Hổ cười nói: “Chủ nhân, lần này ngươi định cho ta đánh với ai
a! Lão Hổ ta lâu không động thủ sớm đã ngứa ngáy chân tay rồi!” Tiếng
cười hắn cực kỳ sảng khoái, hắn liếc mắt nhìn về phía Bát Dực Hắc Xà
Hoàng cùng với nữ nhân mặc áo xanh nói: “Chậc, chậc… thực lực không tệ
a! Một con lục giai ma thú cùng với cường giả đấu… Di, thế nào con Bát
Dực Hắc Xà Hoàng này lại cho ta có cảm giác quen thuộc như vậy!?”
Thanh Viêm ở dưới chân lạnh lùng lên tiếng nói: “Nhiều năm như vậy rồi
ngươi quên cũng là phải. Hắn là biểu đệ của Bát Dực… à không Hắc Nha!”
Hoàng Phi Hổ nghe thấy thể khuôn mặt trở nên biến sắc nói: “Là hắn!” Ánh mắt quét qua Hắc Nha thì thấy hai con mắt Hắc Nha trở nên run rẩy. Hắn
nhìn về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Trong ánh mắt hắn chứa đầy tức giận
cùng với tinh thần phức tạp.
Hắc Nha nhìn chằm chằm Bát Dực Hắc Xà Hoàng lạnh lùng nói: “Thực sự là ngươi sao?”