Ngẫm nghĩ lại Tiêu Sơn bỏ qua ý định này. Hắn quyết định vài ngày nữa
mới đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, hắn cần làm một vài trang bị. Tiêu
Sơn lại mặc một bộ y phục hắc bào nhân trở lại Đặc Thước Nhĩ phòng đấu
giá. Ngồi trong phòng phẩm trà, một căn phòng khá là trang nhã. Phòng
này không phải là phòng tiếp khách của Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá mà là phòng riêng của Nhã Phi. Một căn phòng theo kiểu cổ điển người Trung
Quốc cổ đại.
Trên tường đều treo mấy bức tranh kiểu hoa cúc, trên bàn đặt một bình
hoa khá là thơm ngát. Hơn nữa trong phòng ngủ lại có một chiếc giường
bốc ra hương thơm ngào ngạt. Trên chiếc giường có một màn che màu hồng
nhạt có những hoa văn họa tiết vô cùng diêm dúa. Cả phòng bốc ra mùi
hương hoa thơm ngát. Tiêu Sơn ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn không có ai hắn
tiến vào chiếc giường. Hắn cũng không biết làm như thế nào sau đó sờ sờ
vào chiếc chăn và gối rồi đưa tay lên mũi hít hà vào hơi. Từng đợt u
hương truyền vào mũi của hắn làm cho hắn thỏa mãn.
"Thật là thơm!" Hắn không biết được rằng có một nữ tử đã đứng ngoài cửa đang nhìn trộm vào bên trong.
Thiếu nữ mở miệng cười một cách thỏa mãn giống như Tiêu Sơn là một dạng
đồ chơi của nàng vậy. Trong thâm tâm nàng không nghĩ đến tiểu sư phụ trẻ tuổi này lại dám làm càn như vậy. May mắn là ngày hôm qua nàng luyện
thành công một môn công pháp là ẩn thuân thuật. Người tu luyện thiên mị
công pháp giỏi về ẩn nấp, thân pháp, tránh né... dùng lời nói cũng như
tâm cảnh tiến đánh vào tâm ma tu luyện giả. Tuy vậy những người tu luyện công pháp này sức tấn công vô cùng yếu đều tính là cùng cấp thì đều
thua bất kỳ những tu chân giả nào khác về sức tấn công. Đáng tiếc sức
tấn công của mị thuật không phải trên phương diện vật lý hay pháp thuật
mà trên phương diện tâm cảnh. Mị thuật đánh trực tiếp vào là linh hồn,
những người nào định lực không tốt còn có thể bị tâm ma trực tiếp cắn
nuốt mà điên cuồng rơi vào mộng cảnh.
Tiêu Sơn cũng không biết được mình lúc này đang bị theo dõi. Thiếu nữ
lúc này lúp tại một chỗ hứng thú mà quan sát lấy hắn. Đột nhiên sắc mặt
nàng đỏ bừng, nàng cắn răng nhìn vật trong tay của thiếu niên. Một ***
lựa dài có hình hoa văn chằng chịt màu hồng, hơn nữa còn có rèm tua rua, có hình dạng khá là kỳ lạ giống như một cái khố của thời cổ đại nhưng
có chút hoa lệ hơn nhiều. Thiếu niên cầm trong tay vật này, hắn đang
trong hình dạng một lão nhân thì đưa nó lên mũi hít hà một hơi cảm giác
vô cùng sướng khoái.
Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: "Chết tiệt sao mình từ khi nào trở thành biến thái thế này!?"
Thiếu nữ ở ngoài vừa giận vừa xấu hổ, trong lòng thầm mắng: "Ngươi chính xác là biến thái!" Nàng không nhịn được nữa bắt đầu đẩy cửa tiến vào.
Tiêu Sơn giật mình một cái, hắn quay mặt lại thì thấy một thiếu nữ mặc
một bộ hoa váy màu đỏ rực rỡ bó sát người. Cả người nàng tỏa ra khí chất mị ma vô cùng hấp dẫn đàn ông. Tiêu Sơn theo bản năng giấu cái dải lụa
hồng sau lưng mình. Hắn đột nhiên linh cơ khẽ động sau đó đưa chiếc khố
vào trong trữ vật không gian. Tiêu Sơn lúc này thở phào một cái. Hắn
khoanh tay sau lưng tiếp tục giả giọng tiên phong đạo cốt nói: "Khụ,
khụ... Nhã Phi ngươi đã đến!?"
Nhã Phi trong lòng có chút tức giận: "Xú tiểu tử biến thái còn ra vẻ
tiên phong đạo cốt!" Bất quá nàng không có ý vạch trần hắn, nàng chỉ mỉm cười hành lễ nói: "A, a, a... Không biết lần này sư phụ tìm đến đồ nhi
sớm như vậy là có việc gì!?"
Tiêu Sơn liên tục ho khan vài tiếng. Hắn gật đầu mỉm cười nói: "Vi sư
hôm nay đến đây là có chuyện muốn bàn bạc với ngươi..." Hắn đưa tay về
phía ghế lên tiếng nói: "Ngươi ngồi đi!"
Nhã Phi tiến đến về phía chiếc bàn. Tiêu Sơn cũng bắt đầu tiến về chiếc
bàn gỗ. Hai người lúc này ngồi xuống. Làn này Nhã Phi muốn mời hắn đến
nơi ở của riêng mình hiển nhiên là muốn trêu trọc hắn một phen ai ngờ
hắn lại dám có hành động biến thái như vậy. Loại này thuộc dạng có sắc
tâm nhưng không có sắc đảm, Nhã Phi hiển nhiên có chút tức giận rồi. Nhã Phi bề ngoài lộ ra mỉm cười, nàng nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc tích, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng chuyển động bắt đầu rót nước vào những chiếc
chén. Khi nàng cúi người xuống hiện ra một rãnh vú sâu hoắm trắng nõn,
Tiêu Sơn không nhịn được nhìn nhiều một chút.
Tiêu Sơn ho khan lên tiếng nói: "Nhã Phi ngươi cố gắng tận lực thu liễm khí tức cốt mị của ngươi một chút!"
Nhã Phi mỉm cười nhưng vẫn vứt một cái mị nhãn về phía Tiêu Sơn. Trong
lòng nàng thầm nói: "Mao đầu tiểu tử còn chưa dứt sữa, lão nương còn
không tin không trị được ngươi, hừ!". Nàng gật đầu cười nói: "Hì, hì...
Nhã Phi cẩn tuân lời sư phụ!"
Tiêu Sơn nhìn hình dáng tươi cười của Nhã Phi, dù hắn có cố gắng làm thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi một số việc. Hắn lúc này hơi
ngoay đầu đi chỗ khác khuôn mặt đỏ lên hồng hào. Nhã Phi mỉm cười dị
thường ngọt ngào. Nàng nghĩ đến khuôn mặt của lão nhân mà thay bằng
khuôn mặt trẻ tuổi kia chắc chắn sẽ vô cùng thú vị. Tiêu Sơn hiển nhiên
không biết rằng hắn đang chơi trò mèo vợn chuột với Nhã Phi mà không
biết ai là mèo ai là chuột nữa.
Từ trong trữ vật giới chỉ của Tiêu Sơn, hắn lấy ra một tập giấy. Tập
giấy này chính là hắn vẽ phác thảo một số thứ mà hắn muốn tiến hành kinh doanh. Những thứ này chắc chắn sẽ kiếm vào tiền lời không nhỏ. Tất
nhiên Tiêu Sơn có thể dựa vào việc bán đan dược để có thể kiếm tiền
nhưng tiền của hắn càn xa xa không phải loại luyện đan dược có thể thay
thế được. Hắn cần thế lực cũng như đan dược có thể tăng lên tu vi lớn,
không phải cho hắn mà là cho Tiêu gia. Hắn muốn hình thành một tiêu gia
lớn mạnh nhưng là trong tối. Nếu hành động ở ngoài tối sẽ không thể tiến hành được vì rất dễ gây ra người chú mục.
Nhìn mấy loại hình vẽ hình tam giác có dây, hình tam giác có lưới, một
bộ gọng kiếng lớn bẳng vài lụa... tuy hình vẽ có chút xấu xí nhưng mà
Nhã Phi vẫn theo ghi chép vắn tắt bên trong biết đó là cái gì. Nhã Phi
mặt đỏ như trái gấc, nàng lên tiếng nói: "Sư phụ, cái này... lão nhân
gia... người..."
Tiêu Sơn nghe thấy mấy lời này hiển nhiên biết nàng muốn nói gì, Tiêu
Sơn mới bắt đầu lên tiếng, hắn ho khan vài lần: "Khụ, khụ... Nhã Phi
ngươi đừng hiểu nhầm. Cái này là bản đề cương tiến hành kinh doanh của
ta. Thế nên ngươi hãy xem kỹ một chút..."
Bản ghi chép của Tiêu Sơn có chút xấu xí vì hắn không có chút tài hoa
nào. Đề mục hắn cho ra vô cùng nhiều. Một số đề mục giới thiệu thứ nhất
đó là hai loại mà nhắc đến quả thật có chút xấu hổ là đồ lót của nữ
giới. Tiêu Sơn phát hiện cái thế giới này trong việc trang phục thì khá
là kỳ lạ họ chỉ dùng mấy loại yếm và khố thay thế cho việc quần áo lót.
Mặc dù những thứ này như vậy cũng khó lòng mà làm cho nữ giới thỏa mái.
Mặc dù nữ tử ở thế giới này hầu như địa vị cực kém nhưng thử nghĩ xem
lại có cường giả nào lại không có đến một hay hai người tình nhân. Tiêu
Sơn hiển nhiên đánh vào chủ ý này.
Tiêu Sơn cũng không biết nói gì nữa, đây chỉ là đề mục đầu tiên của Tiêu Sơn mà thôi. Hắn mấy ngày trước đã định đề án này sau khi xong cho Nhã
Phi xem. Tất nhiên khi Nhã Phi trở thành đệ tử của hắn, hắn mới đưa ra ý tưởng này. Loại áo ngực và quần lót cũng viết rất rõ ràng chia loại cao cấp và hạ đẳng. Ngoài ra ở đó còn một cách phối chế đó là một dịch dược thơm mát vô cùng. Nó sẽ được dụng trên y phục quần áo của nữ nhân. Mùi
hương bền lâu và vô cùng khó phai. Hắn từ trong không gian giới chỉ lấy
ra hai cái đồ lót của nữ nhân.
Cầm trong tay đồ lót quả thực đưa ra trước mặt Nhã Phi hắn có chút xấu
hổ, mấy thứ này là hắn đã dựa vào vóc dáng của Nhã Phi trước đây mà hắn
một lần xem qua làm ra. Hiển nhiên mấy thứ này hắn làm quả thực có chút
bổ công a. Một bộ quần áo lót làm bằng lụa thượng hàng, màu đỏ bóng bẩy. Tất nhiên Tiêu Sơn cũng muốn làm cho mẫu thân hắn một bộ y phục nhưng
suy nghĩ lại hắn biết nói với mẫu thân hắn thế nào đây. Tiêu Sơn lên
tiếng nói: "Thực ra bộ đồ này là mặc ở bên trong mà không phải bên ngoài lên không có ảnh hưởng gì!?" Hắn nhìn về phía Nhã Phi lên tiếng ho khan nói: "Cái này là ta định lượng theo thân thể ngươi làm. A..." Tiêu Sơn
nhìn về phía Nhã Phi thấy khuôn mặt Nhã Phi đỏ bừng ai nhợt: "A, ta chỉ
muốn ngươi mặc nó đánh giá thoáng một chút...Ta... ta đi ra ngoài ngươi
thử xem!"
Nói xong Tiêu Sơn đặt ở đó cũng bước ra khỏi cửa, hắn nhẹ nhàng đóng
cảnh cửa lại. Nhã Phi ngơ ngác nhìn hắn rời đi, nàng cắn cắn môi đây là
hắn muốn thế nào đây? Hắn muốn hí lộng, trêu đùa mình chăng. Nhã Phi cầm lấy hai món đồ này trong đầu suy nghĩ vẩn vơ. Nàng thở dài một tiếng
nói: "Ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi!". Nhã Phi bắt đầu đứng ra phía cửa
khóa cửa lại, nàng lẩm bẩm nói: "Liệu hắn có nhìn trộm mình thay đồ
không!?" Trong tâm Nhã Phi có chút sợ nếu như hắn dám nhìn lén nàng thay đồ vậy nàng phải làm sao nhưng nếu như hắn không nhìn nén... Nhã Phi
lắc lắc đầu quả thực nàng lại hi vọng hắn nhìn trộm nàng thay quần áo.
Cái cảm xúc này quả thực quỷ dị vô cùng.
Nhã Phi từ từ trút bỏ y phục, một thân thể trắng nõn, lõa lồ hiện ra,
từng đường cong mê người đủ để cho nam nhân nào nhìn thấy cũng phải chảy nước miếng. Nhã Phi nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của mình. Mấy ngày nay
nàng tu luyện nhưng thấy rõ khả năng của mình, cơ thể của Nhã Phi biến
đổi bao nhiêu nàng biết rõ, thân thể không phải già đi mà là trẻ hóa,
nhưng lại trẻ hóa theo một cách kỳ lạ. Da dẻ nàng trắng nõn giống như
hài tử vậy vừa trắng lại vừa hồng, hơn nữa da lại căng tròn và mịn màng. Chính Nhã Phi khi sờ lên da thịt của mình cũng phải động tâm. Mấy người nữ hầu đều muốn hỏi Nhã Phi cách đề làm đẹp nhưng chính nàng muốn trả
lời họ sao đây.
Nhã Phi lúc này xoay đầu về phía cánh cửa, nàng mỉm cười hơi cúi đầu hai má hây hây hồng. Nhã Phi hoàn toàn lúc này lõa thể, nếu như Tiêu Sơn
nhìn thấy chắc hẳn hắn khó lòng mà chịu được sẽ tiến hành bababa mà biến nàng thành nữ nhân của mình. Bất quá đó là vấn đề thích và ham muốn
chiếm đoạt để hắn dần dần quên đi người kia có lẽ cần chút thời gian.
Nhã Phi nhẹ nhàng cầm lên chiếc quần lót. Chiếc quần lót này hình tam
giác hiển nhiên nàng cũng biết cách sử dụng. Với kết cấu đơn giản như
vậy mà nàng không biết sử dụng mới là lạ.
Mặc một than y phục màu đỏ bóng bảy với một chiếc áo ngực ôm sát lấy bộ
ngực phong mãn của Nhã Phi cùng với chiếc quần lót nhẹ nhàng ôm lấy tiểu huyệt thần bí của nàng. Nhã Phi lúc này so với không mặc quần áo còn có sức hút lớn hơn. Nam nhân mà nhìn thấy hiển nhiên muốn thứ nhất làm là
giật mấy đồ lót này của nàng ra xem phía trong nó là thứ gì. Nhã Phi hai tay ôm lấy bộ ngực, liên tục lắc lư thân thể sau đó mỉm cười: "Ân, thật là thoải mái!" trong lòng nàng lại có chút ngọt ngạo: "hắn vì ta mới
làm mấy thứ đồ này sao!? Ân, ta hẳn là người đầu tiên mặc món đồ này
đi!"
Nàng liên tục một tay cầm gương, cả thân hình di chuyển đảo qua đảo lại
trước chiếc gương sau đó ngắm nhìn thỏa mãn. Nhã Phi lúc này mặc một bộ y phục lại. Thông qua chiếc áo lót làm cho cả bộ y phục nàng mặc vào vô
cùng thoải mái hơn nữa bộ ngực của nàng được nâng cao lên quả thực chính là làm cho nam nhân điên cuồng mà. Nhã Phi mỉm cười nói: "Hì, hì... xem ra biến thái sư phụ cũng có chút tầm mắt a!"
Nhã Phi lúc này nhẹ nhàng bước đến sau đó nhanh chóng ra phía cửa mở ra
cánh cửa lại tiếp tục gọi Tiêu Sơn vào bên trong. Tiêu Sơn nhìn về phía
Nhã Phi hơi ngẩn người, Nhã Phi mỉm cười một cách thỏa mãn. Nàng thầm
suy nghĩ trong lòng có nên lột mặt nạ của Tiêu Sơn để bắt hắn về hình
dạng thật hay không. Nhưng suy nghĩ thế nào Nhã Phi lại quyết định bỏ ra chủ ý này. Nàng liếm liếm môi, trò chơi mèo đuổi chuột như vậy mới thú
vị.
Tiêu Sơn nhìn thấy Nhã Phi, hắn ho khan vài tiếng: "Nhã Phi chúng thế nào!"
Nhã Phi gật đầu nói: "Ân rất thoải mái! Món đồ này rất tốt sư phụ!"
Tiêu Sơn gãi gãi mũi nói: "Vậy được rồi chúng ta vào bên trong tiếp tục nói chuyện!"
Hai người lúc này lại tiếp tục ngồi vào bàn. Mặt hành của Tiêu Sơn hướng đến thứ nhất là đồ lót cho phụ nữ. Hiển nhiên cái này cũng không có
bình thường mà là một loại kèm theo phụ trợ dược dịch thơm được tẩm lên
đồ lót có tác dụng tạo ra hương thơm, tránh mùi mồ hôi, dùng thoáng khí. Vấn đề thứ hai mà Tiêu Sơn muốn bán đó là giày cao gót của nữ rới ngoài ra còn bán cả mấy loại tấm lót thơm giống như loại dược dịch tẩm vào đồ lọt vậy. Tuy vậy dược dịch của đồ lót khác với dược dịch của tấm lót
chân. Tấm lót chân này có tác dụng tạo hương xua đuổi mùi hôi, thoát khí ngoài ra có tác dụng lưu thống khí huyết làm giảm đau nhức khi di
chuyển dài lâu. Những thứ dược dịch này không cần luyện dược sư chỉ cần
nghiền nàt dược vật cấp thấp sau đó trộn đều...
Loại thứ ba là quán cơm lấy việc trộn lỗn dược liệu theo tỉ lệ thích hợp vào thức ăn có tác dụng trợ giúp người tu luyện hiển nhiên là mấy loại
tác dụng vô cùng yếu mà thôi nhưng nếu như ăn lâu dài cũng có chút tác
dụng. Cái này hiển nhiên cũng là cần câu cơm. tất nhiên người không có
thế lực hợp tác vô cùng khó.
Loại thứ tư mà tiêu Sơn có chút vô lại nghĩ đến đó là lầu xanh. Mặc dù
loại kinh doanh này quả thực có chút không đứng đắn. Nhưng Tiêu Sơn nghĩ đến thứ này là nói đến vấn đề công pháp song tu. Hắn nếu đưa ra một bộ
công pháp song tu thứ phẩm không biết tình trạng sẽ ra sao. Bất quá tại
đây Tiêu Sơn gặp một vấn đề nho nhỏ đó là song tu công pháp liệu có bị
xung đột với đấu khí đại lục không. Tất nhiên Tiêu Sơn lần này có lẽ
phải đi kiểm tra mới tốt. Thử nghĩa xem một nơi lầu xanh mà các dung
binh đến nơi đây phát tiết không ngờ lại tăng lên tu vi, hỏi thử xem
không ai là không muốn. Tất nhiên phải nói bí mật sẽ phải tuyệt đối giữ
kín. Nhưng cái vấn đề này Tiêu Sơn vẫn chưa có nói cho Nhã Phi... Hắn sợ nàng sẽ nổi xung, tự nhiên có một sư phụ biến thái khi vừa đưa ra hai
thứ đồ lót này lại thêm cái lầu xanh thì nàng nghĩ sao đây? Có trời mới
biết được.
Nhã Phi sau khi xem xong báo cáo cùng với phân tích thì mỉm cười nói:
"Hì, hì... không ngờ giờ đồ nhi mới biết lão nhân gia người ngoài tài
buôn bán ra còn có thiên phú trong việc kinh doanh..."
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nhưng ta có vấn đề khá là khó khắn: "Việc kinh
doanh này thứ nhất sẽ không do ta đứng ra. Có lẽ nên là ngươi đứng ra
thì tốt hơn!"
Nhã Phi gật đầu nói: "Xác thực mấy đồ này thì nữ tử đứng ra bán sẽ tốt
hơn nhiều. Nhã Phi không ngờ sư phụ người cũng biết điểm này!"
Tiêu Sơn mặt đỏ lên sau đó ho khán nói: "Khái khái... tất nhiên rồi!"
Hắn nhìn về phía Nhã Phi nghi hoặc lên tiếng nói: "Nhưng ta vẫn có vấn
đề liên quan tới bản quyền, người biết đấy!?"
Nhã Phi nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng khẽ lảm bẩm nói: "bản quyền!?"
Tiêu Sơn gật đầu nhìn về phía Nhã Phi nói: "Không sai là vấn đề bản
quyền. Nếu những thứ này của chúng ta bán ra nhanh chóng có thể phổ
biến, hàng bán ra ngày một nhiều sẽ có thương nhân bắt đầu tiến hành làm nhái. Ngươi chắc phải hiều điều này..." Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi,
Nhã Phi gật đầu xác nhận: "Thế nên ta nghĩ đến một số vấn đề như sau.
Trong khi may những thứ đồ này thì chúng ta sẽ may thêm vào đó một vài
ký hiệu giống như năm sản xuất cũng như tên của cửa hàng thứ nhất vừa
tránh làm giả thứ hai vừa đảm bảo được bản quyền!"
Nhã Phi cười nói: "Hì, hì... không ngờ sư phụ lão nhân gia đến điều này cũng nghĩ tới!"
Tiêu Sơn lại gật đầu tiếp tục nói: "Nhưng việc chúng ta làm ăn chắc chắn sẽ cần có một chỗ dựa vô cùng lớn. Thế nên lần này ta muốn hợp tác làm
ăn với Đặc Thước Nhĩ gia tộc, toàn bộ quá trình làm ăn cũng như tiêu
thụ... vi sư sẽ toàn bộ giao cho ngươi!"
Nhã Phi gật đầu cười hì hì hành lễ với Tiêu Sơn nói: "Đa tạ sư phụ!"
Tiêu Sơn lắc lắc đầu tiếp tục nói: "Vấn đề này chưa cần gấp. Thứ nhất
ngươi cũng hiểu lần này ta muốn tiến tới là gặp ngươi cũng như việc cần
gặp cấp cao hơn của Đặc Thước Nhĩ gia tộc, ngươi phải biết đi!?"
Nhã Phi lên tiếng nói: "Nếu cấn thiết Nhã Phi sẽ thông báo với những người cao tầng của Đặc Thước Nhi gia tộc!"
"Ân" Tiêu Sơn gật đầu, sau đó hắn tiếp tục câu chuyện của mình nói: "Tất nhiên ta lần này muốn làm một việc khác ngoài trừ việc hợp tác với Đặc
Thước Nhi gia tộc là liên kết với hoàng thất Gia Mã đế quốc!"
Nhã Phi nghe thấy những điều này có cảm giác khó hiểu trong lòng nhưng
ngay sau đó Tiêu Sơn lại nói tiếp: "Dù lỗ dù lại chúng ta sẽ tặng không
chó Giã Mà hoàng thất một thành tỉ lệ lợi nhuận!"
Nghe những lời này thực sư Nhã Phi đều vô cùng đau đầu, tại sao Tiêu Sơn lại muốn tặng không cho Gia Mã hoàng thất một thành tiền lời đây. Theo
như buôn bán này thì tiền lời sẽ không ít đi. Nhã Phi quả thực không
hiểu được. Suy nghĩ trong chốc lát Nhã Phi há hốc miệng nói: "Lão sư
người muốn!"
Tiêu Sơn gật đầu nói: "Không sai! Là chính sách độc quyền. Chúng ta tặng không họ một thành lợi nhuận nhưng chúng ta chỉ yêu cầu họ độc quyền
trong lĩnh vựa này tại Gia Mã đế quốc. Ngươi thử nghĩ xem chúng ta có
thể độc quyền trong lĩnh vực này không có ai dám làm hàng nhái. Nếu như
có người làm hàng nhái tất nhiên chúng ta có thể tiến hành dùng thế lực
danh chính ngôn thuận mà đi càn quét họ!"
Nghe những thứ này Nhã Phi có chút kinh ngạc, nàng hút hơi lại. Nếu như
nam nhân này đứng trước mặt nàng là một lão nhân thì nàng không kinh
ngạc gì nhưng người này lại là một tiểu hài tử so với nàng còn trẻ tuổi
hơn. Xét về cả tài lực, dung mạo hơn nữa với tính cách cùng như tình cảm Nhã Phi thầm nói trong lòng nhất định phải nắm bắt nam nhân, nhất định
nàng không để hắn vọt vào tay của người khác. Hiển nhiên đây là suy nghĩ trong lòng Nhã Phi, Tiêu Sơn không có biết.
Tiêu Sơn rơi vào trầm ngâm sau đó lên tiếng nói: "Nhưng vấn đề liên quan tới phương thuốc chế biến ta vẫn hơi thấy lo lo". Hắn cùi đầu rơi xuống trầm tư.
Nhã Phi lúc này cười cười nhìn về phía Tiêu Sơn, Đây là lúc Nhã Phi lấy
ra tác dụng của mình. Nhã Phi nói: "Việc này thì sư phụ ngài đừng lo,
Nhã Phi có một chủ ý..." Theo như Nhã Phi chủ ý đưa ra thì việc này chỉ
cần tìm mấy thiếu nữ lô lệ giỏi tay nghề một chút như vậy có thể giải
quyết vấn đề này. Vấn đề dược liệu mua vào cũng tiến hành bảo mật. Hơn
nữa chỉ cần cho mấy nữ nhân dạy bảo này tốt một chút cùng với việc uống
vào đan dược kéo dài sinh mệnh nếu như người nào tiết lộ đan phương
thuộc vậy như song. Khâu chế biến nhanh chóng chia làm nhiều giai đoạn
tại nhiều phân khu như vậy khó mà lộ ra bí mật.
Tiêu Sơn kinh hãi, hắn há hốc miệng nhìn về Nhã Phi. Tiêu Sơn nhanh
chóng bắt lấy tay của Nhã Phi mà hò hét: "Hahaha, Nhã Phi nhà ta quả là
thiên tài!"
Nghe được từ Nhã Phi nhà ta cùng với việc hắn lôi kéo tay của mình, Nhã
Phi khuôn mặt đỏ ửng như ứ huyết, nàng lên tiếng nói: "Sư phụ..."
"Nga" Tiêu Sơn giật mình, hắn nhìn về phía tay của mình. Sau đó hắn từ
từ rút tay lại, trước khi rút không khỏi hơi nhẹ vân vê tay của Nhã Phi
một chút, quả thực không lỡ rời xa. Tiêu Sơn đứng đó, hái má ửng đỏ
giống hệt đứa bé xấu hổ vì có lỗi, hắn lại tiếp tục giả vờ tiên phong
đạo cốt: "Khụ, khụ, xin lỗi đồ nhi chẳng qua vi sư vui mừng quá mà thất
lễ..."
Trong lòng Nhã Phi tâm tình có chút vui sướng: "Không sao, một tiểu nam
hài giống như ngươi ta vui vẻ còn không kịp. Lớn nhanh một chút đi, lão
nương chờ ngươi đến lúc đó...". Nhã Phi thầm nói trong lòng, nhưng nàng
lúc này với Tiêu Sơn chỉ mỉm cười: "Sư phụ người đừng để tâm..."
Tiêu Sơn hơi đỏ mặt nhìn về phía Nhã Phi. Hắn gật đầu nói: "Đúng rồi tên Liễu Tịch dạo này thế nào! Ngươi đưa ta đi gặp hắn một lần!"
Nhã Phi gật đầu hành lễ: "Vâng!"
Nàng nhanh chóng kéo Tiêu Sơn về phía sau một khu biệt viện khá là vắng
vẻ. Tiêu Sơn bước vào trong thì thấy Liễu Tịch đang thỏa mãn ôm một hầu
gái ở trong lòng. Thấy Tiêu Sơn cùng với Nhã Phi bước đến theo sau mấy
đại hán thì hắn giật mình: "Ách, chủ... chủ nhân!"
Tiêu Sơn nhếch miệng nhìn về phía Liễu Tịch: "Xem ra mấy ngày nay ngươi trôi qua khoái hoạt quá nhỉ!"
Liễu Tịc đầu đầy mồ hôi, hắn nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Ách, cài này không phải..."
Tiêu Sơn lhos chịu hừ lạnh nói: "cái này ta không thu phế vật, ngươi
hiểu!" Tiêu Sơn nhìn về phía Liễu Tịch, Liễu Tịch liên tục gật đầu. Tiêu Sơn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một viên đan dược ném cho Liễu
Tịch nói: "Uống đi!"
"Cái này!" Liễu Tịch cầm trong tay viên huyết đan, hơn nữa viên đan dược lại giống như trái tim có mạch máu liên tục đập vậy. Điều này làm cho
hắn có chút kinh hoàng.
Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, hắn chỉ về phía viên đan dược nói: "Yên tâm
không phải là thuốc độc gì cả! Uống nó ngươi sẽ tiến vào nhị cấp luyện
dược sư!"
Con mắt của Liễu Tịch nghe thấy thế trợn tròn lên, hắn không tin vào
viên đan dược này có thể làm cho hắn tấn cấp nhị phẩm luyện dược sư.
Liễu Tịch bàn tay run lên nói: "Là thật!?"
Tiêu Sơn khoanh tay xoay người đi nói: "Ta không cần lừa ngươi!" Liễu
Tịch lúc này không còn nghi ngờ gì nhanh chóng bỏ viên đan dược vào
miệng. Tiêu Sơn cùng với Nhã Phi bước ra ngoài, Tiêu Sơn phất tay về
phía đám đại hán. Mấy người này đều có tu vi đại đấu sư, Tiêu Sơn nói:
"Nhớ giữ chặt hắn đừng để cho hắn cắn lượi tự tử hay làm điều gì điên
cuồng!"
Mấy đại hạn cúi đầu: "Vâng thưa đại nhân!" Bốn năm đại hán bước vào phía bên trong.
"Aaaa..." Liễu Tịch rú lên một tiếng vô cùng đau đớn. Ngay sau đó hắn bị một chiếc rẻ nhét vào mồm. Mấy đại đấu sư mỗi người túm lấy một tay một chân của Liễu Tịch. Liễu Tịch giống như một nữ hài tử bị bốn, năm đại
hãn chuẩn bị cưỡng bức vậy liên tục giãy dụa chống cự. Miệng thì liên
tục phát ra âm thanh ư, ư, ư... Tiêu Sơn lắc đầu cùng với Nhã Phi đi ra
ngoài.
Hắn xoay người về phía Nhã Phi nói: "Mấy ngày nữa ngươi tu luyện củng cố cảnh giới một chút vi sư sẽ lại đây dạy ngươi luyện dược. Ngoài ra
ngươi cũng có thể chỉ giáo Cốc Ni đại sư trong việc luyện dược. Ngươi
biết bản thư tịch của ta ghi chép so với bản ở đấu khí đại lúc này về
các loại dược liệu có chút khác biệt ngươi qua chỗ Cốc Ni học tập lại
được chứ!?"
Nhã Phi cúi đầu hành lễ: "Vâng! Đồ nhi biết!"
Tiêu Sơn xoay người đi: "Vậy được rồi không còn gì nữa ta cũng nên đi!
Ngươi nhớ sớm liên lạc với mấy người trên cao tầng của gia tộc đi!"
Nhã Phi tiếp tục gật đâu: "Nhã Phi hiểu!"
Tiêu Sơn phất tay nói: "Được rồi cũng là lúc ta nên đi!"
"Ngạch" Nhã Phi lên tiếng nói: "Sư phụ chẳng lẽ người lúc nào cũng đi như vậy sao!?"
Tiêu Sơn nhíu mày nhìn về phía Nhã Phi hỏi: "Có chuyện gì sao!?"
"Không!" Nhã Phi lắc lắc đầu tiếp tục nói: "Chỉ là ta muốn giữ lại ngài
nhân gia dùng bữa..." Nhã Phi hơi thở nhè nhẹ ra tiếp tục nói: "Chỉ là
Nhã Phi không có phúc phần này rồi!" Khuôn mặt nàng biểu hiện ra lúc này là một oán phụ làm mấy người nam nhân ở đó không khỏi tâm rung động
cùng với thương tiếc. Hiên nhiên Tiêu Sơn cũng có chút đau lòng.
Tiêu Sơn phất tay nói: "Không được làm trò nữa! Chúng ta còn gặp lại!" Hắn giống như con mèo ba chân bốn cẳng vọt lẹ.
Nhã Phi vân vê nụ cười thỏa mãn, nàng mỉm cười trong lòng hiển nhiên đắc ý. Vừa rồi nàng thi triển ra mị thuật đồng thời nàng vừa rồi len lén
nhin xuống khố quần của Tiêu Sơn thấy rõ ràng có vật nổi lên. Thế nên
nàng biết hắn động tình với mình. Tiểu hài tử a, xem ngươi làm thế nào
thoát khỏi tay của lão nương đây. Nàng liếm liễm môi thỏa mãn. Nàng quay mặt lại thì thấy mấy nam nhân si ngốc nhìn nàng, Nhã Phi phất tay áo
cau mày lên tiếng nói: "Tất cả đi làm việc đi!"