Đám ngươi Tiêu Sơn trực tiếp bay lên không trung, họ
hướng về phía đỉnh núi bay lên. Cả tòa nhà được bao phủ trong sương mù
chỉ loáng thoáng thấy được hình dáng. Đỉnh núi là vị trí cao nhất tại
thế giới này. Đám người khi đi lên đỉnh núi thì thấy được một tòa nhà
khổng lồ. Tòa nhà này so với một tòa cao ốc của thế giới hiện đại cũng
không kém chút nào. Tiểu Y Tiên ngơ ngác kinh hãi nhìn về phía tòa nhà
này.
Một tỏa nhà khổng lồ thiết kế theo kiểu trung cổ. Nó được đặt ở giữa khu vực trung tâm. Bao quanh nó là những đám mây mờ đục. Đám người Tiêu Sơn dường như có thể đưa tay ra túm lấy các đám mây. Mùi không khí thơm
ngát của hoa cỏ tràn ngập khắp nơi.
Toàn bộ vùng núi chính là hoa cỏ thơm ngát. Hơn nữa chúng đều là những
loại dược liệu vô cùng quý hiếm và cao cấp. Nhiều loại dược liệu khiến
cho đám người Tiêu Sơn đều phải đỏ mắt. Tiểu Y Tiên vốn là một y sư đồng thời là một luyện dược sư. Nàng đối với những loại dược liệu này có sức chống cự vô cùng thấp. Tiểu Y Tiên vội vàng đem đám hoa thảo dược liệu
này toàn bộ thu vào trong không gian màu xanh của Thánh Y Thần Thu.
Dường như nàng muốn thu toạn bộ đám dược liệt này vào vậy.
Mây mù bị một cơn gió thổi tản đi. Một đã xương trắng khổng lồ hiện ra.
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi. Ở đó có bộ xương của một con
quái vật vật khổng lồ. Thân mình của nó nắm quấn trung quanh tòa nhà. Cả bộ xương phát tán ra hung uy ngập trời. Đám người cảm giác có vài phần
kính sợ. Đặc biệt là Tiểu Long Nữ trong lúc này lại run lên bần bật nhìn về phía đống xương kia. Hắc Nha cũng có vài phần kinh hãi.
Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía Tiểu Long Nữ hỏi: “Tiểu Long Nữ, cô làm sao vậy!?”
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía đám xương cốt phát ra tinh quang oánh lượn
như ngọc này thì cực kỳ giật mình. Đó là một cái đầu, thân mình của nó
dài mấy trăm trượng. Trên bộ xương đầu có hai cặp sừng lớn, thân mình
giống như loài rắn. Ở phía xa có bốn chân, mỗi cái chân có bốn chiếc
móng. Tiêu Sơn cảm giác được bộ xương này rất giống bộ xương của một con rồng.
Hắc Nhã đột nhiên mở miệng: “Từ bộ xương này, ta cảm nhận được uy hiếp
từ nó. Một loại huyết mạch áp chế rất mạnh mẽ. Đây hẳn là bộ xương của
một vị tiền bối nào đó. Nếu như hắn còn sống thì ngay cả việc đối mặt
với hắn ta cũng không giám!”
Nghe được lời này thì Hoàng Tử Yên Đứng ở bên cạnh với vẻ mặt giễu cợt,
nụ cười lạnh từ đôi môi đỏ hồng của nàng phát ra: “Răn hôi, ngươi không
có nói quá đi đấy chứ!? Ta xem đây chẳng qua chỉ là một bộ xương mà thôi dù trước đây có là một người rất manh đi nữa thì bây giờ cũng chỉ là
một bộ xương, không phải sao!?”
Tiểu Long Nữ để ánh mắt liếc qua Hoàng Tử Yên, giọng nói của nàng mang
theo kiêu ngạo, lạnh lùng và vài phần coi thường: “Hoàng Tử Yên, ngươi
vốn không biết gì! Mặc dù huyết mạch của ta không thuần chính, chẳng qua là một con giao long mà thôi. Bất quá huyết mạch của vị tiền bôi ở đây
cao hơn ta không biết bao nhiêu lần. Nếu như vị tiền bối này còn sống
thì hắn chỉ cần dựa vào huyết mạch uy hiếp ta thôi cũng khiến cho ta
không phát huy được nửa phần thực lực”
Thấy được hai con ma thú hóa hình muốn cãi nhau, Tiêu Sơn phất tay, hắn
gắt lời: “Đủ rồi! Chúng ta mau vào xem đi!” Hắn nắm lấy bàn tay trắng
ngọc ngà của Tiểu Y Tiên kéo theo nàng bước vào cửa lớn. Dùng lực lượng
của mình đẩy cánh cửa ra ai dè lực lượng của hắn chưa cần vận dụng, chỉ
cần đẩy nhẹ đã khiến cho cánh cửa tự động mở ra. Tiêu Sơn cười khổ nắm
tay Tiểu Y Tiên bước vào, theo sau là đám ma thú hóa hình.
Một đại điện vô cùng rộng lớn, ở bên trong được thiết kế vô cùng hoàng
tráng vào bễ nghễ. Thiết kế ở đây hoàn toàn làm cho mọi người kinh ngạc. Trên trường trạm trổ những hoa văn tinh tế. Chúng còn được khảm nạm
những viên ngọc vô cùng trân quý, toàn là những món đồ xa xỉ. Mặc dù
những thứ này cho mọi người thoáng kinh ngạc nhưng có một thứ còn làm
cho mọi người kinh ngạc hơn.
Ở phía trước ngồi một cái vương tọa khá lớn. Một bộ xương toàn thân oánh ánh như ngọc ngồi ở trên đó. Bộ xương bằng ngọc này không ngờ lại oánh
ánh so với bộ xương khổng lồ ngoài kia rất nhiều. Hơn nữa từ bộ xương
này phát ra một khí thế bất phàm. Bất quá điều làm cho mọi người chú ý
đó chính là ở trên phía vương tòa có thiết kế một cái bia màu vàng rực
rỡ, nó phát ra kim quang lập lòe. Trên đó toàn chữ là chữ, đám chữ này
là chữ của đấu khí đại lục đối với đám người ở đây cũng không có lạ lẫm
gì.
“Năm sáu tuổi mới thành công mở ra một đoạn đấu khí. Đến năm hai mươi
tuổi mới có thể tu thành đấu khí toàn bước vào đấu giả. Cả đời cố gắng
nhưng bởi vì thiên phú quá kém mà không có cách nào bước lên con đường
của cường giả. Cữ nghĩ cả đời này chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt ai
ngờ…”
“Năm hai mươi ba tuổi lạc vào một động phủ nhận được truyền thừa thực lực đại tăng…”
“Năm hai mươi năm tuổi…”
“Năm ba mươi tuổi…”
Hai mắt của Tiêu Sơn nheo lại đọc toàn bộ cuộc đời của người này. Tiêu
Sơn nhớ được trên thế giới có câu thiên tài có 99% là cố gắng và 1% đó
là bẩm sinh nhưng hắn hiểu 1% này nhiều khi so với 99% còn cao hơn. Bởi
vì không có thiên phú thì dù cho cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể
bù đắp nổi. Nếu như không có thiên phú chỉ dựa vào cố gắng mà trở thành
cường giả đó là chuyện không thể, nó còn phụ thuộc vào kỳ ngộ và cơ
duyện.
Nguyên nhân bởi vì thiên phú quá kém mà người lưu trữ thứ này mặc dù cố
gắng rất nhiều nhưng mãi đến tận hai mươi tuổi mới bước vào đấu giả. Khi Tiêu Sơn đọc đến mấy dòng chữ sau thì hắn sửng sốt bởi vì thứ thay đổi
người này tại hai mươi ba tuổi bước vào động phù. Sau đó là những chuyển chiết liên tục xảy ra. Mặc dù ghi chép không rõ ràng nhưng cứ mỗi đoạn
sẽ có một kỳ ngộ từ đó thực lực của người này tăng một khoảng lớn.
“Tại hai trăm năm tuổi bước lên cửu tinh đấu thánh đỉnh phong. Đáng tiếc a, đáng tiếc… Một đời không thể đột phá đấu thánh bước lên đấu đế. Đạt
đến cảnh giới này đánh khắp thế gian vô địch thủ đáng tiếc lại chỉ có
thể gò bó tại nơi này. Cả đời không có cách nào bước vào đấu đế quả thực là tiếc nuối lớn nhất của đời ta.”
Ở dưới có một dòng chữ ghi nho nhỏ: “Hỏa Liên Yêu Thánh!”
Đám ma thú hóa hình và Tiểu Y Tiên đều đọc mấy dòng văn tự này không ngờ khiến đám người Tiểu Y Tiên đều giật mình kinh hãi. Thế giới này không
ngờ là một vị cửu tinh đấu thánh đỉnh phong tạo ra. Điều này thực sự làm cho đám người Tiêu Sơn hoàn toàn giật mình kinh hãi.
Tiểu Y Tiên có vài phần đồng cảm với những chiến tích mà vị Hỏa Liên Yêu Thánh này đã trải qua. Nàng cảm giác được khi đối mặt với bộ xương này
rõ ràng ngọn lửa màu xanh lá cây trong đan điền của nàng trở nên rục
rịch. Tiểu Y Tiên dường như cảm nhận được nó đối với vị Hỏa Liên Yêu
Thanh này mang theo vài phần kính trọng. Nó dường như muốn truyền lời
đối với Tiểu Y Tiên để cho Tiểu Y Tiên làm ra hành động thành kính đối
với Hỏa Liên Yêu Thánh.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên ngước nhìn về phía bộ xương sau đó nàng bước về phía bên cạnh Tiêu Sơn. Tiểu Y Tiên nhìn hắn đạm mạc nói: “Phu quân, vị tiền bối Hỏa Liên Yêu Thánh này thực sự là một người đáng kính
trọng. Ta thấy chúng ta lên hành lễ cung kính đối với vị Hỏa Liên Yêu
Thánh này!”
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên, trong con mắt của hắn
mang theo yêu thương và sự đồng tình. Tiêu Sơn gật đầu nói: “Được, đối
với sự tích của vị tiền bối này quả thực đáng kính trọng!” Hắn nhìn về
phía đám ma thú, đám ma thú đều gật đầu lại. Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y
Tiên bước song song tiến gần đến phía dưới vị đấu thánh này. Hai tay của hắn chắp vào nhau vái ba vái. Đám ma thú cùng với Tiểu Y Tiên cũng làm y như vậy.
Bất chợt từ bộ xương phun ra một luồng khí màu trắng nhàn nhạt. Tiêu Sơn giật mình hô lên: “Cẩn thận!” Thân mình của hắn đứng chắn trước người
Tiểu Y Tiên. Cả đám đồng thời lùi lại cảnh giác nhìn về phía bộ xương
màu bạch ngọc kia.
Một nụ cười vô cùng nhẹ nhàng từ phía bộ xương phát ra: “Hahaha… các
người không cần sợ hãi. Ta đối với các ngươi không có ý xấu!?”
Tiêu Sơn tò mò nhìn về phía đám khói trắng. Đám khói trắng nhanh chóng
tụ tập thành thân hình một lão già có mái tóc bạc phơ. Khuôn mặt mang
theo vài phần anh khí. Từ trong mắt của lão già ánh lên nét kiêu ngạo và bất khuất. Tiêu Sơn đột nhiên mở miệng: “Tiền bối… là Hỏa Liên Yêu
Thánh!?”
Lão già kia không có phản đối mà nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đúng là Hỏa Liên Yêu Thánh. Bất quá, hiện giờ ta chẳng qua cũng chỉ là một tàn hồn còn
sót lại mà thôi. Các ngươi đã vượt qua mọi thứ tới nơi này coi như cũng
vượt qua kiểm tra của ta. Nếu như vậy ta sẽ để cho các ngươi nhận được
truyền thừa của ta!”
Tiêu Sơn nhíu hai hàng lông mày của hắn lại. Hắn nhìn về phía lão nhân
trong suốt đang lơ lửng trước bộ xương kia hỏi: “Tiền bối muốn đem
truyền thừa cho chúng ta sao!?”
Lão già kia bình đạm nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử, trong lúc lão
phu nói chuyện ngươi không nên xen vào. Thời gian của lão phu không còn
nhiều. Lão phu biết đại hạn của mình sắp đến nên đã tự phong ấn tàn hồn
của mình vào thân thể tìm được người có cơ duyện.
“Lão phu không biết thân thể của ngươi có phải hỏa thuộc tính để có thể
nhận được truyền thừa của lão phu hay không nhưng ngươi đã đạt được điều kiện mà lão phu đã đề ra thế nên lão phu muốn truyền lại toàn bộ những
thứ mà lão phu có cho ngươi…”
“Dù ngươi không có cách nào tu luyện công pháp của lão phu, lão phu cũng không có trách cứ. Sau này hy vọng ngươi có thể đem công pháp của lão
phu dành cho người hữu duyên.”
Tiêu Sơn tương đối hiểu một chút, mấy thứ mà hắn đã trải qua chính là
những thứ mà vị tiền bối này nói cái gì mà cơ duyên và kiểm tra gì đó.
Bất chợt một ngón tay của lão nhân chỉ ra, một vệt sáng bắn ra rơi vào
một vị trí trên vách tường. Vách tường ở đó mở ra, nó là một đường ngầm
thông xuống phía dưới đất.
Khi cánh cửa mở ra thì thấy được linh hồn của lão già trở nên mờ ảo hơn. Lão khe khẽ thở dài một tiếng sau đó thân hình trở nên mờ dần, mờ dần
rồi biến mất. Mọi người hoàn toàn kinh ngạc bởi những việc đang xảy ra
trước mặt này. Ngọn lửa màu xanh trong người Tiểu Y Tiên không ngờ phát
ra vài phần thương cảm.
Tiêu Sơn quay về phía đám người Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Mọi người đi vào xem sao!?” Đám người đi về phía đường ngầm. Đường ngầm được tạo ra
bởi các bậc thang đá. Trên bức tường được tạo ra bởi đầy đủ các loại đá
phát sáng. Mùi khí ở dưới này lại không mang theo ẩm ướt hay mùi lạ gì
đó. Không khí lại trở nên rất bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Khi họ tiến xuống phía dưới thì thấy được mấy cái thông đạo nữa đồng
thời xuất hiện. Trên mấy thông đạo này có một dòng chữ: “Phòng truyền
tống, Phòng binh khí và áo giáp, Phòng Luyện đan, Phòng công pháp và đấu kỹ, Phòng nghiên cứu trận pháp…” Bất quá mấy phòng này cũng rất bình
thường nhưng có một phóng làm cho Tiêu Sơn kinh hãi đó chính là có một
phòng với cái tên: “Phòng thiên địa linh vật”.
Nhìn thấy được phòng truyền tống thì Tiểu Y Tiên kinh ngạc nói: “Phu
quân, phòng truyền tống này hẳn có cách cho chúng ta rời đi nơi này!?”
Tiêu Sơn cũng gật đầu đồng ý, hắn bình thản nói: “Đúng vậy! Phòng truyền tống hắn có cách cho chúng ta đi ra ngoài!” Hắn quét mắt nhìn về phía
đám người ma thú hóa hình nói: “Được rồi chúng ta cứ đến phòng truyền
tống trước!”
Đám người tiến vào con đường dẫn đến phòng truyền tống. Rất nhanh mọi
người tiến đến một khu vực khá rộng. Ở phía dưới đất có một trận pháp
khá giống với trận pháp ở trong Mê Huyễn U Lâm. Chỉ là trận pháp ở đây
hình như chi tiết và phức tạp hơn. Tiêu Sơn thấy được ở một số kệ đã còn đặt vài cuốn sách. Những cuốn sách này được tạo ra bởi những vật liễu
vô cùng bền, toàn là vật liệu tốt đáng tiếc vẫn có một số bị thời gian
ăn mòn.
Đám người Tiểu Y Tiên ngước nhìn về phía xung quanh, họ có chút tò mò
nhìn về phía mấy thứ này. Tiêu Sơn đi về phía kệ đá đem mấy cuốn sách
nâng lên. Hắn tò mò đọc mấy cuốn sách này. Hắn thấy được rới thiệu một
cách giản lược về cách làm thế nào để truyền tống rời đi nơi này. Một số giới thiệu cơ bản về các loại trận pháp. Tiêu Sơn xem mấy thứ này phát
hiện được mấy loại truyền tống trận pháp có phần hao hao giống với trận
pháp của tu chân giả.
Hoàng Tử Yên không nhịn được, đôi môi anh đào mở ra, giọng nói giống như chuồng bạc kêu lên: “Chủ nhân, người đã tìm ra cách rời đi nơi này!?”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng gấp cuốn sách này, hắn bình tĩnh nhìn mọi người nói:
“Tương đối! Có lẽ chúng ta có thể rời đi nơi này! Bất quá chúng ta đi
xem một vài nơi đi đã…”
Mọi người xem mấy nơi khác nhau giống như phòng binh khí và áo giáp. Ở
trong đó chất đống một lượng vũ khí vô cùng lớn. Hơn nữa chúng được các
vòng sáng bảo vệ. Những vòng sáng này là những loại kết giới khác nhau
yêu cầu thực lực khác nhau cần phải phá vỡ chúng. Đây là một nơi so với
phòng truyền tống rộng hơn không biết bao nhiêu lần. Mỗi loại áo giáp và vũ khí đều phân cấp bậc, hơn nữa lực đủ mạnh mới có thể phá vỡ nhưng
Tiêu Sơn là ai? Hắn có thiên hà nguyên lực thì mấy bảo giáp này còn làm
khó hắn được sao?
Mọi người qua phòng đan dược thấy được khá nhiều thứ ngay cả hóa hình
đan cũng có bất quá phòng này đều có cảnh bảo. Giống như phòng đan dược
có cảnh báo mấy loại đan dược cao cấp có khả năng hóa hình đều có thực
lực rất mạnh khiến cho đám người Tiêu Sơn cũng không có dám sờ mó gì.
Phòng công pháp thì một lượng lớn công pháp được ghi chép. Đám người ma
thú hóa hình đối với công pháp không có hứng thú bất quá đối với đấu kỹ
lại có hứng thú cực lớn. Tiêu Sơn trực tiếp bỏ qua mấy phòng này. Hắn
kéo tay Tiểu Y Tiên tới một cái thông đạo khác. Thông đạo này chính là
phòng thiên địa linh vật.
Họ đi khá sâu xuống phía dưới. Bất quá khi họ đi xuống phía dưới đi hết
nửa canh giờ mới đến nơi này. Nơi này so với tòa đại điện không kém bao
nhiêu. Ở đây có hàng trăm cái cột khác nhau. Hơn nữa ở phía trước lại
đặt một quyển công pháp màu đỏ. Mà điều làm cho Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên và đám ma thú kinh ngạc là ở các cột không ngờ lại phong ấn các
loại thiên địa linh vật trong đó có dị hỏa. Trên cột chống bằng đá vẽ
chằng chịt các loại ký hiệu.
Tiêu Sơn tiến về phía trước thì thấy được quyển sách màu đỏ này không
biết được làm bằng chất liệu gì mà được giữ hoàn hảo. Hai mắt của Tiêu
Sơn nheo lại, miệng của hắn lẩm bẩm: “Công pháp hoàng giai sơ cấp: Phần
quyết quyết…” Bất quá điều làm cho Tiêu Sơn có chút kinh ngạc đó chính
là công pháp này có thể cắn nuốt các loại lửa để tự tiến hóa. Theo như
công pháp này ghi chú thì dựa vào lý thuyết mà nói công pháp có thể tăng cấp vô hạn.
Thấy được ánh mắt của đám ma thú tò mò nhìn về phía cuốn công pháp thì
Tiêu Sơn hỏi: “Thế nào Hoàng Tử Yên và Thanh Viêm, các ngươi muốn tu
luyện loại công pháp này!”
Hai người nhìn nhau lắc lắc đầu. Công pháp mà đám người này tu luyện so
với thiên giai công pháp mà họ so sánh trong phòng công pháp và bí tịch
kia cao hơn không biết bao nhiêu lần. Công pháp này cắn nuốt dị hỏa muốn lên cấp nhưng muốn lên cấp công pháp như của họ không biết tốn gấp bao
nhiêu lần. Tiêu Sơn trực tiếp lắc đầu đem công pháp này thu vào không
gian giới chỉ. Bởi vì hắn cảm giác công pháp này có vài phần quái dị.
Bất quá đi về phía mấy cái cột thì đám người Tiêu Sơn đều trợn tròn mắt
bởi vì những thứ này đều là thiên địa linh vật khiến cho mọi người đỏ
mắt. Ở trên cây cột khắc họa những trận pháp đồng thời ghi chép tư liệu
về mấy loại lửa này. Mấy chữ viết này rõ ràng do Hỏa Liên Yêu Thánh viết ra. Bởi vì mấy cây cột này phong ấn không phải loại khác mà là gốm các
loại dị năng lượng trong thiên địa bao gồm: dị hỏa, dị thổ, dị kim, dị
thủy, dị mộc, dị phong, dị lôi. Tất cả gồm bẩy loại năng lượng bị phong
ấn.
Tiêu Sơn rõ ràng cảm nhận được các cột năng lượng chỉ hấp thụ năng lượng trong không khí. Trong đó toàn bộ gần mười thành năng lượng cung cấp
vào phong ấn duy chỉ có một thành là cung cấp cho dị năng lượng thể mà
thôi.
Mấy ma thú hóa hình không nhịn được kinh hô lên tiếng nói: “Chủ nhân, mấy thứ này cũng quá… đi!”
Hoàng Tử Yên chép miệng nhìn về phía một cây cột nói: “nếu như luyện hóa một loại dị hỏa ta nhất định sẽ đột phá đấu tông!”
Cả khu vực bao gồm mấy trăn cây cột khiến cho đám người hoàn toàn kinh
hãi. Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi đầu. Hắn cũng không ngờ được vị
tiền bối này lại có xu hướng thích thu thập thiên địa dị vật trong thiên hạ đến như vậy. Hắn tùy ý đảo qua đều sẽ có ghi chép một loại thiên
địa linh vật. Ví như hắn liếc qua bên trái khoảng mấy cây cột nhìn thấy
đến dòng chữ: “Vân Vũ Chi Phong đứng hàng thứ năm trong bảng dị phong.
Hình dạng một đoàn gió có màu xanh da trời nhạt. Nó nằm ở trên chín tầng mây thường hay ẩn núp trong các đám mây. Mỗi nơi nó đi qua đều mang
theo mây mưa…”
“Hắc Ám Cương Phong đứng hàng thứ mười trong bảng dị phong. Hình dàng là một cơn lốc tròn có màu đen mang theo khí chất hắc ám. Nó hình thành
nơi âm u hắc ám, bốn bề có gió liên tục thổi ra….”
Tiêu Sơn nhìn về phía đám ma thú hóa hình thấy được đám ma thú này đều
hiển thị ra vẻ mặt thèm thuồng đối với các loại linh dị ở nơi này. Hắn
bất chợt lên tiếng nói: “Các ngươi không cần phải như vậy! Muốn mấy dị
hỏa hay dị kim, dị phong, dị lôi gì đó để sau này tính. Bây giờ không có đan dược hỗ trợ, các ngươi muốn chết hay sao mà định thu phục nó. Hơn
nữa chúng nằm ở nơi này cũng không có chạy. Nếu chúng ta thả chúng ra,
chúng đem nơi này phá hủy thả ra đám dị năng lương này hẳn các ngươi cảm tưởng sẽ có hậu quả gì!?”
Nghe được lời nói của Tiêu Sơn thì tất cả đám người đều trở nên ủ rũ.
Tiểu Y Tiên hấp hãy đôi mắt, công pháp của nàng tu luyện đối với mấy thứ này thì có hấp dẫn tương đối nhỏ. Nàng cũng không quá quan tâm, Tiểu Y
Tiên quay sang Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, chúng ta làm gì tiếp theo!?”
Tiêu Sơn nhún nhún vài, hắn thở dài nhìn về phía mọi người nói: “Trước đó rời đi nơi này sau đó hãy tính tiếp!”