Hai hàng lông mày của Bạch Thanh Ngọc cau lại. Đôi chân bước xuống giường, hắn hướng thẳng về phía cánh
cửa mở ra. Đằng sau cánh cửa không ngờ lại xuất hiện hai thanh niên. Một thanh niên có một chút tuấn tú, hắn mặc thân quần áo màu đen. Toàn thân tỏa ra vài phần khí phách nhưng khuôn mặt có chút âm trầm. Trong tay
của hắn cầm một thanh trường thương màu bạc. Thanh trường thương này
hình như được làm bằng tinh cương hơn nữa khá bắt mắt.
Một thanh niên khác mặc áo lam, mái tóc rẽ xuống tùy ý, vẻ mặt lười
nhác, thân hình cao ngất, bộ dáng tuy rằng không quá đẹp trai nhưng lại
có thể làm cho lòng người sinh ra cảm giác thỏa mái, khuôn mặt thân
thiện thiện với với mọi người.
Đằng sau hai thanh niên này là một đám thanh niên thiếu nữ khác. Bạch
Thanh Ngọc vểnh lỗ tai lên. Hắn loáng thoáng nghe được âm thanh xì xào
của đám người này. Trong đó một thanh niên ở trong đám bạn lên tiếng
nói: “Hai người này không phải là Tiết Băng ban Huyền giai cùng với Lục
Mục ban luyện dược hay sao? Tại sao hai người này lại đến tìm Bạch Thanh Ngọc!?”
Một người khác đáp, khóe miệng của hắn nhếch lên khinh bỉ nói: “Hừ,
ngươi chẳng lẽ không biết gì hay sao!?” Thanh niên kia lắc đầu biểu thị
không hiểu, thanh niên vừa nói mới lên tiếng: “Cái tên Bạch Thanh Ngọc
này thanh danh quá thịnh hơn nữa ở trong học viện các nữ sinh đều yêu
thích hắn. Tiết Băng vài ngày trước ở bên ngoài lịch lãm trở về hiển
nhiên nghe được tin này muốn tìm đến Bạch Thanh Ngọc gây khó dễ. Còn về
Lục Mục…”
“Ngươi chẳng lẽ không biết từ trước đến nay Lục Mục đều yêu thích Tiêu
Ngọc. Không biết sau khi trở về Tiêu gia, Tiêu Ngọc nàng có biến chuyển
gì mà ngày một trở nên xinh đẹp. Hiện giờ nàng so với Hổ Gia, Huân Nhi
cùng mấy mỹ nữ đứng hàng trong học viện đều không kém chút nào. Vừa rồi, ta loáng thoáng nghe được thông tin hình như Bạch Thanh Ngọc có qua cát gì với Tiêu Ngọc nên Lục Mục mới tìm đến gây khó dễ…”
Một thiếu nữ nghe thấy vậy trợn tròn to mắt lên tiếng hỏi: “Thật sự là có chuyện này hay sao!?”
Thanh niên kia bĩu môi khinh thường nhìn về phía thiếu nữ nói: “Chuyện
này còn giả được sao? Có người tận mắt nhìn thấy hai người liếc mắt đưa
tình trong khu nhà cũ. Nghe nói Tiêu Ngọc nàng ta còn nhận được một món
đồ đính ước là một thanh kiếm rất đẹp nữa. Các ngươi không tin có thể đi hỏi nàng!?”
Mấy thiếu nữ xúm xít lại với nhau. Có người hô lên: “Không được! Không
thể được! Bạch Thanh Ngọc học đệ là thần tượng của chúng ta. Chúng ta
tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cướp đệ ấy đi.“ Dừng nói lại một chút,
bất ngờ một thiếu nữ hét lên: “Bạch Thanh Ngọc học đệ là của chúng ta!”
“Đúng vậy là của chúng ta!”
“Bạch Thanh Ngọc (học đệ) huynh, chuyện này có thật không vậy!?”
Tiếng la hét của các thiếu nữ làm cho Bạch Thanh Ngọc không biết nói gì
nữa. Nếu như hắn không có tuấn tú mà chỉ có thực lực mà thôi thì không
đến nỗi này ai ngờ hắn lựa chọn khuôn mặt siêu cấp đẹp trai tạo người
nhân tạo cơ chứ. Thật sự không hiểu nữ nhân, đẹp trai có thể ăn hay sao
mà họ cứ bu lấy hắn như ruồi bu c*t thế nhỉ!?
Bạch Thanh Ngọc bỏ qua những lời ồn ào của các thiếu nữ trong học viện.
Nhìn thấy hai người này, khuôn mặt của Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một nụ
cười thân thiện. Bạch Thanh Ngọc bình thản nói: “Hai vị học trưởng,
không biết hai vị tìm ta có việc gì!?”
Thanh niên có vẻ mặt vài phần âm trầm cầm trong tay cây thương màu bac.
Hắn nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc hỏi: “Ngươi là Bạch Thanh Ngọc!?” Thanh niên nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, trong phút chốc hắn cũng thoáng kinh ngạc. Tên thanh niên này quả thực đẹp trai, đẹp trai đến đáng sợ khiến
cho nam nhân cũng phải cảm giác được hắn đẹp trai. Thảo nào nữ nhân
trong học viện có nhiều người yêu thích như vậy. Đến chính hắn có chút
ghen ghét bởi vẻ đẹp trai của Bạch Thanh Ngọc.
Bạch Thanh Ngọc đang muốn lên tiếng đáp lại thì ngay lập tức thanh niên
có vài phần tuấn tú kia đã mở miệng: “Tiết Băng huynh, ngươi không cần
hỏi? Vị học đệ này chính là Bạch Thanh Ngọc. Người nổi tiếng trong học
viện chúng ta…”
Nghe được mấy lời này, Bạch Thanh Ngọc cưởi khổ. Đúng là heo sợ mập,
người sợ nổi tiếng mà. Khi nổi tiếng đúng là sẽ có phiền phức tìm đến
cửa. Hắn hướng về phía hai người thanh niên, giọng nói có vài phần cung
kính và khiêm tốn: “Hai vị học trưởng, không biết ta có thể giúp hai vị
việc gì!?”
Âm thanh của Tiết Băng trở nên âm hàn hỏi: “Tốt lắm nếu như ngươi là
Bạch Thanh Ngọc vậy Tiết Băng ta muốn khiếu chiến với ngươi!?”
“Ách” Bạch Thanh Ngọc hơi ngẩn người ra. Hắn thực sự không hiểu được
chuyện gì xảy ra. Không ngờ tự nhiên có người đến tận cửa khiêu chiến
thế này.
“Khụ, khụ…” Âm thanh vang lên cắt ngang không khí của hai người Bạch
Thanh Ngọc và Tiết Băng. Hai người quay lại thì thấy được thanh niên mặc áo lam lười nhác kia lên tiếng nói: “Tiết Băng, ngươi cũng nên biết
trước sau a… Ta đến so với ngươi trước ngươi muốn quyết đấu thì cũng
phải có trước có sau…”
Nhìn thanh niên lười nhác này, Tiêt Băng có chút khó chịu nói: “Lục Mục
ngươi có rắm thì mau thả nhanh đi! Ta ghét nhất ngươi cái dạng này. Nếu
như ngươi còn cứ bộ dạng này ta không khách khí với ngươi.”
Lục Mục hừ nhẹ không để lời nói của thanh niên Tiết Băng vào trong mắt.
Hắn có chút khinh bỉ cái thái độ khi nói truyện của Tiết Băng. Lục Mục
nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc mỉm cười lên tiếng hỏi: “A, a, a… Bạch
Thanh Ngọc học đệ, vi huynh có câu không nên hỏi không biết có thể hay
không!?”
Con mắt đen nhánh của Bạch Thanh Ngọc hơi giương lên, hắn tò mò về hai
người thanh niên này. Cuối cùng thì hai người này muốn gì. Bất quá hiện
giờ hắn vẫn chỉ có mỉm cười thân thiện với hai người nói: “Học trưởng cứ nói thẳng, Bạch Thanh Ngọc biết sẽ không dấu diếm!?”
Đối với câu nói của Bạch Thanh Ngọc, miệng của Lục Mục khẽ mỉm cười một
nụ cười thỏa mãn. Hắn bấy giờ mới mở miệng hỏi: “Vi huynh có chút tò mò
mà thôi!? Nếu như học đệ không muốn có thể không trả lời!” Hàng lông mày của Bạch Thanh Ngọc khẽ cau lại nhưng Lục Mục vẫn tiếp tục hỏi tiếp:
“Không biết có phải Bạch Thanh Ngọc học đệ tặng cho Tiêu Ngọc nàng một
thanh kiếm, có phải hay không!?”
Rõ ràng hai người này không có hảo ý chút nào. Một người đến đã đòi
khiêu chiến, người khác đến đã hỏi những thứ đời tư như thế này. Thật ra thì thời điểm mấy tháng trở lại đây, Tiêu Ngọc bởi vì tu luyện công
pháp tu chân thế nên nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn. Làn da
trắng hồng hào hơn, mông trở nên trắng tròn săn chắc hơn, vòng eo trở
nên thon thả hơn, đôi môi đỏ mọng mềm mại hơn, hai hàng nhũ phong trở
nên săn chắc đón gió chúng giường như muốn bỏ qua cái định luật vạn vật
hấp dẫn... Mặc dù khuôn mặt của nàng so ra vẫn kém Tiêu Huân Nhi nhưng
xét về tiền vốn làn da, thân thể… đặc biệt là khí chất của nàng trở nên
biến đổi có chút lạnh như băng giống như nữ vương cao ngạo. Không ít nam nhân bắt đầu đối với nàng có tâm tư.
Không biết có phải vì vậy không mà hai người này trở lại đây tìm Bạch
Thanh Ngọc gây phiền toái. Bạch Thanh Ngọc hít một hơi lạnh sau đó lên
tiếng nói: “Học trưởng, ngươi hỏi câu này hình như đã hơi xậm phạm đời
riêng tư của người khác thì phải!?”
“A, a…” Lục Mục cười lạnh. Hắn dường như đã lấy được câu trả lời. Hắn
chỉ bình thản nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Bạch Thanh Ngọc thứ lỗi cho vi huynh thất lễ! Chẳng qua vi huynh có chút tò mò mà thôi!”
Nhìn hai người quân tử đạo mạo giống như nhau làm cho Tiết Băng có chút
khó chịu. Hắn tức giận nói: “Các ngươi có rắm thì mau thả đi!” Sao đó
ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn sang Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiểu tử,
ngươi có dám hay không tiếp nhận thách đấu của ta!? Nếu như ngươi là nam nhân hãy nhận lấy thách đấu của ta!”
Hít một hơi thật sâu, Bạch Thanh Ngọc thở ra. Hắn thực sự không hiểu,
hai người này tại sao lại muốn đến hắn tìm phiền toái. Mặc dù hắn rất
bình đạm và khiêm tốn nhưng tại sao mọi việc lại trở nên như vậy cơ chứ? Hắn nhìn về phía hai người không uy kỵ một chút nào, hắn lên tiếng nói: “Hai vị học trưởng! Như vậy cứ nói thẳng ra đi. Hai vị hẳn là muốn
khiêu chiến ta đi…”
Tiết Băng lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi không có ngốc! Chính là ý này. Ngươi tiếp nhận còn là không tiếp nhận!?”
Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía Tiết Băng. Hắn thấy được Tiết Băng bất quá
chỉ là ngũ tinh đại đấu sư nhưng tuổi so với Bạch Sơn có cao hơn nhiều.
Rõ ràng thiên phú của người này không quá tốt. Bạch Thanh Ngọc gật đầu
nói: “Nếu như hai vị học trưởng muốn chỉ giáo ta, ta không ngại hướng
vai vị học trưởng lãnh giáo vài chiêu!?”
Lục Mục nghe được những lời này thì nhất thời cười hắc hắc nói: “Hắc
hắc, học đệ ngươi rất khí phách, vi huynh có vài phần bội phục! Ngươi
yên tâm đi, Bạch Thanh Ngọc huynh đệ, đợi lát nữa tiến hành tỷ thí, ta
sẽ nương tay, tuyệt đối sẽ không làm ngươi có chút thương tổn nào. Chỉ
là…” hắn hơi ngừng lại một chút sau nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói:
“Hy vọng sau này Bạch Thanh Ngọc huynh đệ không bám lấy Ngọc Nhi nữa!”
Trong giọng nói của Lục Mục mang vài phần âm lãnh.
Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía hai người này phát hiện được cả hai người
một người là ngũ tinh đấu sư, một người là lục tinh đấu sư. Hắn thực sự
còn không úy kỵ đến hai người này. Hắn vẫn có thể vượt cấp khiêu chiến.
Bạch Thanh Ngọc cúi đầu hành lễ với hai người nói: “Vậy nhờ hai vị học trưởng chỉ giáo!”
Tiết Băng cười lạnh nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: ”Vậy được ngươi
đến võ trường đi. Ta chờ ngươi ở đó!” Nói xong Tiết Băng chân đạp mạnh
xuống dưới đất. Ở phía trước cửa của Bạch Thanh Ngọc phát ra một tiếng
rậm. Phía dưới mặt đất bị hắn mạnh mẽ đạp nứt. Trên mặt đất bị rạn nứt
ra giống như mạng nhện. Thân hình của Tiết Băng tăng tốc nhanh đi về
phía trước.
Lục Mục vẫn cười thân thiện nhìn về Bạch Thanh Ngọc nói: “Tên tiểu tử
này tính khí vẫn như vậy. Đi, Bạch Thanh Ngọc huynh đệ, chúng ta cùng
tới khiêu chiến tràng đi!”
Bạch Thanh Ngọc đưa tay ra mỉm cười nhìn về phía Lục Muc nói: “Vậy mời
học trưởng!” Lục Mục cười hắc hắc đi lên phía trước. Bạch Thanh Ngọc
trực tiếp theo ở phía sau hắn. Cả hai bình thản đi tới khiêu chiến
trạng. Theo sau họ là cả một đám người của học viện, nam có nữ có. Một
đoàn rồng rắn bước theo.
Một thanh niên rú lên: “Lục Mục học trưởng, Tiết Băng học trưởng mau dạy cho Bạch Thanh Ngọc một học viện. Cho hắn biết được học viện này không
chỉ có một mình hắn là thiên tài. Cho hắn biết núi cao còn núi cao hơn…”
Các thiếu nữ cũng trợ uy hò hét cho Bạch Thanh Ngọc: “Bạch Thanh Ngọc
(học trưởng) học đệ, chúng ta yêu ngươi! Ngươi nhất định phải đánh thắng cây thương gỗ và cái bình thuốc di động ấy đi nhé. Ngươi mãi mãi là
người mà chúng ta yêu nhất. Chúng ta yêu ngươi…”
Một thiếu nữ gào lên: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, ta yêu ngươi, ta yêu
ngươi chết đi! Ngươi nhất định phải đánh thắng hai người đó đây nhé!”
Bạch Thanh Ngọc cùng với Lục Mục bước về phía đầu trường. Hiện tại, Tiết Băng đã đứng ở trên đài. Lục Mục lười nhác mỉm cười nhìn về phía Tiết
Băng, đầu của hắn lắc lắc. Dường như có vẻ trận đấu này hắn chỉ có thể
nhường cho Tiết Băng đầu mà thôi. Nếu như Tiết Băng thua, hắn có thể
tiến lên cũng không ngại.
Tiết Băng chỉ thẳng ngón tay chỏ về phía Bạch Thanh Ngọc, ngón tay ngoắc ngoắc lại: “Ngươi lên đi!”
Bạch Thanh Ngọc bình thản bước lên đài, hắn không có bất cứ hoa mỹ gì
chỉ giống như người bình thường bước lên đài mà thôi. Hai tay của hắn
chắp lại hướng về phía Tiết Băng lên tiếng tiếng một cách kính trọng:
“Tiết Băng học trưởng, nhờ chỉ giáo!”
Lục Mục mỉm cười nhìn về phía Tiết Băng nói: “Tiết Băng, học đệ đã có
lòng như vậy ngươi nên tận tình chỉ bảo học đệ như vậy mới là một việc
học trưởng nên làm!”
Tiết Băng khinh bỉ nhìn về Lục Mục nói: “Lục Mục ngươi nói thật nhiều!”
Hắn quay về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Học đệ tiết chiêu!” Toàn thân của lục mục bao phủ bởi một lớp đấu khí khôi giáp mau hồng xinh đẹp. Thân
hình của hắn lao về phía Bạch Thanh Ngọc. Cây thương mạnh mẽ đâm về phía Bạch Thanh Ngọc. Toàn thân của Bạch Thanh Ngọc bao phủ trong một lớp
kim quang màu vàng, hắn mỉm cười nhìn về phía Tiết Băng đang lao về phía mình.
Không ngờ ở phía xa có một đám thiếu nữ cũng đang tiến về phía này quan
sát trận đấu. Cầm đầu là một thiếu nữ mặc áo đỏ, theo sau đó là một
thiếu nữ mặc áo tím. thiếu nữ mặc áo trắng… Các nàng đều xinh đẹp như
hoa. Mỗi người một vẻ đẹp khác nhau.
Thiếu nữ mặc áo đỏ chỉ về phía trên đài cười khẩy với thiếu nữ mặc áo
xanh nhạt nói: “Ngọc Nhi, ngươi thấy chưa!? Ta đã nói rồi mà! Sách,
sách… Đại mỹ nữ Ngọc Nhi nhà ta không ngờ đúng là hồng nhan họa thủy
nha. Lần này không ngờ lại khiến cho học viện dẫn phát đại chiến tranh
cũng nên!”
“Hừ” Thiếu nữ mặc áo xanh hừ lạnh. Chiếc chân thon dài của nàng di
chuyển một cách uyển chuyển. Nàng đạm mạc nhìn lên đài nói: “Hai tên đó
muốn khiêu chiến nhau thì mặc kệ họ đi. Có gì hay ho mà xem!?”
Thiếu nữ mặc áo đó thấy vậy khóe miệng giật giật, nàng tò mò nhìn về
phía Tiêu Ngọc nói: “Ngọc Nhi! Ngươi không thể nói như vậy a! Họ nhưng
vì ngươi mới dẫn phát trận quyết đấu này a!?”
Ngay sau đó là một đám thiếu nữ tiến về phía đám người Tiêu Ngọc. Một
người thiếu nữ đứng ra: “Hắc, hắc… Ngọc Nhi a! Ngươi mỹ nữ danh tiếng
nhưng không nhỏ đâu nha!? Nhìn xem có mấy nam nhân vì ngươi mà đứng ra
khiêu chiến Bạch Thanh Ngọc học đệ kia kìa! Mau, mau nói cho chúng ta
chuyện của hai người các ngươi từ khi nào!?” Một người thiếu nữ bắt đầu
thọc lét Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc bĩu môi khinh thường nói: “Biến đi mấy dâm nữ! Ta không có rảnh mà làm những việc vô ích ấy!”
Một thiếu nữ thấy vậy bĩu môi nhìn về phía Tiêu Ngọc một cách khinh
thường: “Đến vật đính ước cũng trao cho nhau rồi! Vậy mà nói không có gì với nhau a!? Thiết, ai tin tưởng!?” Nói xong nàng nhìn về phía thanh
kiếm đang đeo dưới hông của Tiêu Ngọc. Mọi người nhìn về phía dưới hông
của Tiêu Ngọc thấy được một thanh kiếm màu xanh khá là xinh đẹp.
Một thiếu nữ cười hì hì chỉ về phía Tiêu Ngọc hỏi: “Nè, nè… Ngọc Nhi đây là vật gì a!? Xem ra khá là tốt đó nha! Bạch Thanh Ngọc học đệ không
ngờ có con mắt thẩm mỹ thật tốt a!”
Tiêu Ngọc lên tiếng phản bác: “Hừ, ai bảo thứ này là của Bạch Thanh Ngọc tăng ta! Nếu như hắn tặng ta, ta còn không thèm nhận đấy!”
“Nga” Thiếu nữ kinh ngạc mở miệng lớn trợn mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc
hỏi: “Không phải là Bạch Thanh Ngọc hoc đệ tặng sao? Vậy là ai!?”
“Không thèm nói với các ngươi!” Tiêu Ngọc cầm trong tay thanh bảo kiếm
vuôt ve yêu thương không dứt. Trong mắt của nàng tràn đây yêu thương.
Mọi người rối rít lên tiếng hỏi: “Của ai? Của ai a!?”
Thấy đám người tiến về phía trước, Lục Mục tiến về phía đám người Tiêu Ngọc mỉm cười một cách thân thiên: “Ngọc Nhi!”
Ánh mắt Tiêu Ngọc lạnh như băng nhìn về phía Lục Mục nói: “Lục Mục, ta
đã nói rồi! Ngươi đừng gọi ta là Ngọc Nhi. Chúng ta còn chưa thân quen
đến mức ngươi gọi ta như vậy. Nếu như ngươi còn gọi ta là Ngọc Nhi, ta
không khách khí đâu!?”
“A, ta biết là ai tặng thanh kiếm này cho Ngọc Nhi rồi!?” Một thiếu nữ áo đỏ trong nhóm lên tiếng nói.
Thấy vậy các thiếu nữ trong nhóm rối rít hướng về phía thiếu nữ áo đỏ
hỏi: “Tuyết Ny, người tằng thanh kiếm cho Ngọc Nhi là ai a!? Là ai vậy?
Còn không mau nói cho chúng ta biết!?”
Nghe được mấy lời này thì khuôn mặt của Tiêu Ngọc thay đổi, nàng cảnh
báo nhìn về phía Tuyết Ny nói: “Tuyết Ny nếu như ngươi dám nói ra tên
hắn. Ta sẽ không khách khí với ngươi chút nào!? Ngươi sau này đừng đến
tìm ta nữa!”
“Ách” Khóe miệng của Tuyết Ny trở lên giật giật.
Bất chợt từ trong tay áo của Lục Mục lấy ra một bình ngọc, hắn mỉm cười
nhìn về phía Tuyết Ny. Hai tay của hắn cung kính đưa về phía Tuyết Ny
nói: “Tuyết Ny học muội, đây coi như là món quá nhỏ của ta. Trong nay có hai mươi viên hồi khí tan hẳn sẽ giúp ích cho học muội trong lúc tu
luyện một chút!”
“Nga” Con mắt của Tuyết Ny trở lên sáng lên. Bàn tay của nàng nhanh như
chớp túm lấy thứ này thu vào tay áo. Nàng mỉm cười nhìn về phía Lục Mục. Tiêu Ngọc âm trầm nhìn về phía hai người, hai người làm như không thấy. Tuyết Ny chỉ mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc nói: “Ta đã nhận hối lộ
của người ta rồi! Ta cũng không nên không tiết lộ chút nào a!?”
Hai hàm răng của Tiêu Ngọc cắn lại nhìn về phía Tuyết Ny nói: “Tuyết Ny ngươi!”
Hai mắt của Tuyết Ny híp lại nhìn về phía Lục Mục nói: “Ngươi muốn biết
ai là người tặng thanh kiếm này cho Ngọc Nhi cũng được nhưng mà ta không thể tiết lộ tên của hắn…” Tuyết Ny cười hì hì nói tiếp: “Nhưng… mà ta
có thể tiết lộ cho ngươi. Hắn là người đồng tộc với Ngọc Nhi. Hắn hiển
nhiên đã ra ngoài lịch lãm rồi a. Ta chỉ có thể nói với ngươi những thứ
này mà thôi. Hẳn là Lục Mục học trưởng có thể dễ dàng tìm được người như lời ta nói…”
Một thiếu nữ thấy vậy cười ranh mãnh nói: “Nga, vậy là ta biết là ai rồi nha! Hắn thế nào có thể tặng Ngọc Nhi a. Tại sao lại phải thông qua
Bạch Thanh Ngọc học đệ!? Hai người có quan hệ thế nào vậy Ngọc Nhi? Mau
khai cho chúng ta biết, nếu như ngươi không khai ra đừng trách chúng ta
không khách khí!”
Một thiếu nữ hô lên cắt ngang đám người Tiêu Ngọc nói chuyện: “Bạch
Thanh Ngọc học đệ mau đánh bại cây thương cùn kia đi! Cho hắn biết thế
nào là cường giả chân chính!”
Tiêu Ngọc nhíu mày nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiết Băng là ngũ
tinh đấu sư, Bạch Thanh Ngọc hiện giờ là nhị tinh đấu sư hiển nhiên hắn
có thể dễ dàng thắng. Lúc trước hắn là đấu sư có thể khiêu chiến đấu sư
hiện giờ hắn vào đấu sư nhị tinh hiển nhiên có thể chiến thắng đấu sư
ngũ tinh!”
Lục Mục cười hắc hắc lười nhác nói: “Cái này chưa chắc đi! Tiết Băng kia có thực lực ngũ tinh đấu sư hơn nữa công pháp mà hắn tu luyện, chính là huyền giai cấp thấp công pháp a. Thương pháp của hắn đồng dạng sớm
luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, hắn đã sử dụng bộ huyền giai trung cấp ”Điệp Lãng” thương pháp đánh bại không ít đối thủ a. Ta nếu như muốn
đánh bại hắn cũng vô cùng khó khăn”
Mũi thương phát ra màu hồng đang đâm thẳng về hướng cổ của Bạch Thanh
Ngọc. Chân đạp mạnh lách sang một bên, bàn tay của Bạch Thanh Ngọc bốc
ra một ngọn lửa màu vàng kim. Bàn tay túm chặt lấy cán thương. Bàn tay
kéo mạnh cán thương về phía sau đồng thời thân mình bay nhanh về phía
trước, bàn tay tung ra một chưởng đánh về phía Tiết Băng.
Tiết Băng cười lạnh, từ bàn tay của hắn hình thành một quyền, trên nắm
đấm phát ra hình ảnh hư ảo của một cái đầu sư tử. Đòn nay hung hăng đánh mạnh lên bàn tay của Bạch Thanh Ngọc.
Phanh!
Chưởng và quyền va chạm vô cùng mạnh phát ra âm thanh khá lớn. Bạch
Thanh Ngọc hung hăng bị đẩy lùi sáu bước trong khi Tiết Băng chỉ bị đẩy
lùi có ba bước. Chênh lệch hai người khá rõ. Tiết Băng cười lạnh nói:
“Học đệ, mặc dù so sánh công pháp của ngươi có vẻ cao hơn ta khá nhiều
nhưng ta vẫn phải nói một câu chênh lệch thực lực khó mà dùng công pháp
để bù đắp được…”
Lục Mục có chút kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Bạch Thanh Ngọc làm thế nào mà hắn cũng có thể triệu hồi ra ngọn lửa được. Đây không phải chỉ có luyện dược sư hoặc là cường giả đã ngoài cấp bậc đấu vương mới có thể làm
được sao? Chẳng lẽ người nầy cũng là một gã Luyện dược sư phải không ?”
Một thiếu nữ mỉm cười nói: “Ngay trong ngày đầu tiên nhập học Bạch Thanh Ngọc đã có thể điều khiển ngọn lửa phát ra bên ngoài rồi. Chẳng lẽ Lục
Mục học trưởng không biết hay sao? Chúng ta đều cho rằng Lục Mục học đệ
là một luyện dược sư nhưng chỉ là chưa từng bao giờ nhìn thấy hắn luyện
dược mà thôi!” Mấy thiếu nữ nhìn về phía Lục Mục tò mò giống như người
từ nơi khác đến không hiểu phong thổ gì cả vậy. Thấy vậy Lục Mục cười
gãi gãi đầu.
Chân của Tiết Băng đạp mạnh, hắn đưa thương quét mạnh về phía Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc nhảy lùi lại, không ngờ từ trên mũi thương của
Tiết Băng bắn ra một đoàn khí màu hồng hình bán nguyệt cắt về phía bụng
của Bạch Thanh Ngọc.
Rắc!
Vết cắt hình bán nguyệt đánh tan phòng hộ của Bạch Thanh Ngọc khiến cho
trên bụng của hắn xuất hiện một vết thương. Tiết Băng lại phi thân về
phía Bạch Thanh Ngọc, hắn cười lạnh lên tiếng nói: “Bạch Thanh Ngọc học
đệ, ngươi chạy thật nhanh a. Bất quá ngươi phải cẩn thận!”
Đột nhiên mũi thương của Tiết Băng trở nên nhanh như giõ, từ mũi thương
của hắn xuất hiện một lớp đấu khí màu hồng. Hắn liên tục đâm ra một loạt thương tàn ảnh nhanh như gió đánh về phía Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh
Ngọc có phần chật vật vừa chạy vừa trốn. Tiết Băng thấy vậy cười lạnh
đuổi theo liên tục.
Một thiếu nữ hô lên nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ thế nào còn chưa có đánh trả a!?”
Một thanh niên thấy vậy cười lạnh lên tiếng nói: “Ta xem hắn sợ đến mức không ra đòn được rồi ấy chứ!?”
Đột nhiên Tiết Băng hét lên một tiếng: “Độc long toản!” Mũi thương xoáy
nhanh rít gào đâm về phía bả vai của Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc
tránh né không kịp bị mũi thương đâm xuyên qua bả vai tạo ra một lỗ máu
vô cùng dữ tợn. Hắn nhanh chóng nhảy lùi lại.
Mọi người kinh hãi nhìn về phía cảnh này thấy được bả vai của Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một lỗ máu dữ tợn, máu từ đó ồ ạt chảy ra ngoài. Tiết
Băng cười lạnh nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Học đệ, ngươi thua
rồi! Ngươi nên rời đài đi thi hơn!”
Bạch Thanh Ngọc âm trầm nói: “Cái này chưa chắc a!” Đột nhiên con mắt
của Tiết Băng trở nên giật mình kinh hãi. Bàn tay của Bạch Thanh Ngọc
lúc này đột nhiên bốc ra một ngọn lửa dữ tợn, ngọn lửa lúc này bay cao
mấy trượng sau đó ngưng tự lại thành một cái đuôi khá dài giống như cánh chim. Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nhìn về phía Tiết Băng nói: “Tiết Băng
huynh, chiêu thức này vốn là ta tự sáng tạo! Ta cũng không biết nó nên
đặt tên là gì. Huynh hãy cẩn thận!”
Nói xong Bạch Thanh Ngọc lao thẳng về phía Tiết Băng. Tiết Băng kinh hãi hét lên một tiếng: “Điệp lãng thức!” Tốc độ biến thành nhanh chóng. Một đám tàn ảnh xuất hiện trước mặt của Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc
dồn hết năng lượng bàn tay hất mạnh, năm ngón xòe thắng chỉ về phía Tiết Băng.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Từ bàn tay của Bạch Thanh Ngọc một ngọn lửa
lấy uy thế mạnh mẽ càn quét bắn về phía Tiết Băng. Chính Bạch Thanh Ngọc cũng bị chiêu này đẩy lùi mạnh đến mức toàn thân hắn bắn ra khỏi lôi
đài. Ngọn lửa khiến cho nền đất mà nó đi qua bị nung lên nứt vỡ đỏ bừng.
Oanh!
Thân thể của Tiết Băng bị đánh bay, người theo một đường cong tuyệt đẹp
rơi ầm xuống phía dưới đất. Toàn thân cháy đen không rõ sống chết. Bạch
Thanh Ngọc bị đẩy xuống dưới lôi đày nhưng Tiết Băng cũng bị đánh bay
xuống lôi đài nhưng Bạch Thanh Ngọc rơi xuống trước nên tính toàn trận
đấu này hắn đã thua.
Bạch Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu khom người hành lễ: “Ta đã thua!”
Đám thanh niên thì nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc thì thầm mắng trong
lòng: “ngươi thua, thua cái rắm a! Đánh cho người ta như thế này mà còn
nói là thua a!”
Một người y sử ở đó vội vàng chạy đến hốt hoảng xem xét thấy được Tiết
Băng đem thủy đấu khí nhanh chóng đưa vào trong cơ thể của hắn. Toàn
thân của Tiết Băng giống như vừa trong hỏa lò ra đen nhem nhuốc lại
trông giống như tên ăn mày. Y sư nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc lên tiếng
nói: “Là đồng học, ngươi tại sao còn ra tay nặng như vậy a! Suýt chút
nữa đã đánh chết hắn rồi!”
Bạch Thanh Ngọc bất đắc dĩ lên tiếng nói: “Thực xin lỗi giáo vụ, ta thực sự không biết. Chiêu thức này ta vừa mới nghĩ ra chỉ muốn thoáng kiểm
tra một phát xem. Ta nghĩ Tiết Băng học trưởng hơn ta tam tinh hẳn sẽ
không có vấn đề ai ngờ. Cái này thực sự là ta thất trách, xin giáo vụ
hãy trách phạt!” Bạch Thanh Ngọc quỳ xuống dưới đất, hành lễ chấp nhận
chịu phạt
“Thôi, thôi! Trong thi đấu khó tránh khỏi bị thương. Lần sau ngươi nên
chú ý khí sử dụng mấy chiêu như vậy một chút” Vị y sư kia phất phất tay
hướng về phía Bạch Thanh Ngọc.
Bạch Thanh Ngọc với vẻ mặt ủ rủ lên tiếng nói: “Giáo vụ, việc này đều do Bạch Thanh Ngọc gây ra. Ta xin chịu toàn bộ chi phí thuốc men dành cho
Tiết huynh.” Sau đó từ trong trữ vật giới chỉ hắn lấy ra mấy bình ngọc
nói: “Mấy bình này là nhị phẩm đan dược tam hoa đan, nhị phẩm đan dược
bổ huyết thanh huyền đan… Ta lấy thứ này ra chỉ hy vọng có thể bù đắp
cho Tiết Băng huynh một chút…”
Y sư giáo vụ nheo mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc hỏi: “Ngươi là một luyện dược sư!?”
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười, hắn lên tiếng nói: “Miễn cưỡng có thể coi là một luyện dược sư đi!”
Y sư giáo vụ sau khi chữa thương cho Tiết Băng xong thì phất phất tay để cho mấy người cáng hắn đi. Y sư giáo vụ cầm lấy mấy bình đỏ ra một viên đan dược sau đó con mắt kinh ngạc nhìn về phía mấy viên đan dược nói:
“Nhị cấp đan dươc thượng phẩm, ngươi là một nhị phẩm luyện dược sư!?”
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười gật đầu nói: “Có thể miễn cưỡng coi là như thế!”
“Oanh” Thông tin này toàn bộ bùng nổ trong đầu các học viên. Tất cả đều
nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, ghen ghét có, hâm mộ có, yêu thích cũng
có…
Một thanh niên ở trong đó bất chi bất giác lỡ lời nói to: “C.mẹ nó, ông
trời đúng là không có mắt mà! Hắn đã đẹp trai như vậy rồi. Tốc độ tu
luyện đúng là quái vật còn là một luyện dược sư, cái này có để cho người khác sống không đây!”
Một thiếu nữ với ánh mắt chứa đầy sao nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói:
“A, a, a… Không ngờ Bạch Thanh Ngọc học đệ (học trưởng) lại là một luyện dược sư a! Không ngờ hắn lại dấu diếm chúng ta lâu đến như vậy…” Con
mắt của họ đầy sao nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc.
Tiêu Mị lúc này bĩu môi khinh thường nên tiếng nói: “Có gì to tát chứ.
Tiêu Sơn ca ca không phải bằng tuổi hắn đã là ngũ phẩm luyện dược sư rồi hay sao!?”
Tiêu Ngọc giật mình quay về phía Tiêu Mị cảnh báo: “Mị Nhị” Tiêu Mị thấy thế biết mình nỡ mồm vội vàng đem tay bịt miệng mình lại. Đầu của nàng
vẫn cúi sâu xuống.
Tuyết Ny nghe thấy vậy giật mình quay về phía Tiêu Ngọc hỏi: “Tiêu Sơn!
Có phải tên hay trêu trọc ngươi không Ngọc Nhi? Hắn cũng là người tặng
cho ngươi thanh kiếm này!? Hắn là ngũ phẩm luyện dược sư? Làm sao có
thể!?”
Nghe được mấy lời này thì tất cả đều quay đầu về phía đám người Tiêu
Ngọc. Tuyết Ny biết mình nỡ mồm cũng vội bịt mồm lại. Cả đám trợn tròn
mắt nhìn về phía đám người Tiêu Ngọc dường như muốn trứng thực lời đồn
này.
Đầu của Bạch Thanh Ngọc to như cái đầu thầm mắng trong lòng: “Phụ nữ là nơi chuyên gây ra tai họa không đáng có!?”