Ba người cùng ba ma thú bước vào trong Mê Huyễn U Lâm. Tiêu Sơn trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tiểu Y
Tiên kéo đi. Bởi vì Mê Huyễn U Lâm chẳng khác nào rừng rậm nhiệt đới thế nên Mê Huyễn U Lâm quả thực làm cho người ta phát rét. Ở trong đây chỉ
có côn trùng có thể sống sót mà thôi. Tiêu Sơn nắm tay Tiểu Y Tiên, Tiểu Y Tiên lại nắm tay Hoàng Tử Yên tiến vào bên trong.
Ở trong khu rừng sương mù mờ mịt đến mức chỉ có thể nhìn khoảng cách
trong vòng ba, bốn trượng. Nếu như ngoài khu vưc này thì chỉ là một màu
trắng xóa. Đám sương khói ở đây có vẻ như dù mặt trời lên cao cũng không xua tan đi chúng.
Trong đám sương mù này phát tán ra một mùi vị kỳ dị nó khiến cho thính
giác, vị giác, thị giác… Mọi giác quan của con người đều bị ảnh hưởng.
Tiêu Sơn dùng linh hồn lực quét xem khu vực xung quanh thì hắn kinh ngạc phát hiện ra tinh thần lực của mình cũng bị ảnh hưởng nặng nề, khoảng
cách bị giảm đi mười lần.
Tiêu Sơn hít một hơi khí lạnh vào trong bụng sau đó nhổ ra, hắn quay về
phía Tiểu Y Tiên mở miệng nói: “Tiên Nhi cẩn thận một chút, nơi này thực sự thần bí hơn nhiều so với chúng ta nghĩ! Đề phòng một chút vẫn là hơn cả!” Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu. Bàn tay của nàng nắm chặt vào tay
của hắn.
Trên đường đi, mấy người đều ngưng trọng quan sát khắp mọi nơi nhưng vẫn không thể phát hiện được bất cứ dấu vết gì để lại. Sương mù hoàn toàn
làm cho ba người cùng mấy con ma thú trở nên mệt mỏi. Một cánh rừng rậm
mà bao phủ trung quanh toàn bộ là sương mù. Tất cả đều chìm vào man
sương, đám sương mù giống như một con quái vật nuốt chọn mọi vật mà
không để lại dấu vết gì.
Sau hơn một ngày tìm kiếm mọi người đều cảm giác có chút mệt mỏi vì tinh thần lúc nào cũng phải căng ra. Tiêu Sơn quyết định nghỉ lại nơi này.
Hắn dựng lên một cái lều trại sau đó sai mấy con ma thú ra canh trừng
khu vực. Hắn cũng đã chuẩn bi khá nhiều thân thể của ma thu trong trữ
vật giới chỉ, ở khu vực này sương mù khá nhiều thế nên tạo ra nước cũng
không có quá khó khăn. Nếu có khó khăn thì vấn đề dùng lửa nấu có chút
khó khăn bởi vì lửa ở đây muốn đốt lên rất khó.
Tiêu Sơn phải làm khá lâu, đặc biệt với sự giúp đỡ của Tiểu Y Tiên mới
xong được bữa ăn dành cho tất cả mọi người ở đây. Tiêu Sơn phát hiện ra
được ngọn lửa bạch sâm của Tiểu Y Tiên đối với luyện đan tăng tỉ lệ
thành đan cực cao hơn nữa đối với dược thiện đều có tác dụng cực lớn.
Thịt cùng với dược liệu sau khi được ngọn lửa bạch sâm nấu đều trở nên
thơm ngon hơn, dược hiệu trở nên ôn hòa hơn, khả năng hấp thu đều cao
hơn. Nếu cứ như vậy chẳng mấy chốc Tiểu Y Tiên sẽ vượt qua Tiêu Sơn. Nếu như trong cùng cảnh giới linh hồn thì Tiểu Y Tiên thừa mức thắng hắn.
Hiện giờ Tiêu Sơn càng nhìn mình càng cảm giác có chút mất mặt. Hắn cân
nhắc mình có phải hay không lên sớm tăng thực lực một chút. Sau khi đoàn người đều ăn xong hết tất cả đều nhắm mắt lại tiến hành tu luyện tiêu
hóa dược lực sau bữa ăn. Tiêu Sơn ngồi bên cạnh Tiểu Y Tiên bắt đầu nhắm mắt lại tiến hành tu luyện.
Hai tiểu tinh linh cũng được mang ra cho ăn. Thổ tinh linh có vẻ cần ăn
uống trong khi mộc tinh linh ở trong khu vực màu xanh hoàn toàn không
cần ăn uống. Thổ tinh linh ăn uống cũng khá ít. Đặc biệt nó đối với Mộc
tinh linh có vài phần kiêng kỵ. Mặc dù hai đứa nó đều là tinh linh do
Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn tạo ra.
Tu luyện của hắn thì bất cứ thời gian nào cũng diễn ra. Hắn không cần tự tu luyện thì thân thể cũng hấp thụ thiên địa nguyên khí rồi. Loại này
chẳng khác nào là bản năng của hắn. Hắn muốn lên cấp đó chính là cần ngộ đạo. Tiêu Sơn nhắm mắt lại bắt đầu cảm ngộ đối với thiên nhiên. Hắn
đang nghe tiếng côn trung di chuyển, nghe tiếng gió, tiếng cành cây lắc
lư…
Mấy ngày nay mọi người cũng bắt đầu tìm kiếm. Qua bốn năm ngày họ đều
không thu hoạch được bất cứ hiệu quả gì làm cho Tiêu Sơn có chút khó
chịu. Nếu như một tuần nữa không đạt được thu hoạch gì có lẽ Tiêu Sơn sẽ cùng với Tiểu Y Tiên rời đi. Dù sao có bốn con ma thú cũng coi như là
đủ. Hắn muốn đánh chủ ý vào Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nhưng có vẻ như
hai người không có duyên với nhau.
Đến ngày thứ sáu, thức ăn của mọi người mang theo đã hết. Tiêu Sơn quyết định dùng côn trùng thay thế cho bữa ăn. Hiển nhiên hắn dấu diếm Tiểu Y Tiên rồi, hắn cũng tự cho mình ăn trước xem thế nào. Theo dược thiện có ghi lại thì một số côn trùng mang độc có thể tạo ra món ăn vô cùng thơm ngon bổ dưỡng nhưng cần phải xác định độc tố của nó. Sau khi làm xong
có vẻ như mùi vị so với thịt thú còn ngon hơn nhiều. Tiêu Sơn phải chế
biến để cho mọi người không nhìn rõ được món ăn là côn trùng nếu không
Tiểu Y Tiên sẽ...
Một đám thịt viên dài khá là kỳ lạ được nấu ăn trông bắt mắt và vô cùng
ngon được đặt lên bàn. Chuyến đi này của mọi người giống đi dã ngoại hơn là đi tìm Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên, Hoàng Tử Yên và mấy con ma thú. Hắn một mình đi ra ngoài tìm được đống
thức ăn này hiển nhiên là làm cho mọi người kinh ngạc.
Mỗi lần nghỉ chân, Tiêu Sơn sẽ cài đặt vị trí truyền tống trận nên địa
điểm này. Khi hắn cần trở về thì hắn trực tiếp tiến hành truyền tống là
được rồi. Mặc dù truyền tống tiêu hao kha khá thiên hà nguyên lực nhưng
nghỉ ngơi một chút là ổn.
Trên chiếc bàn tinh xảo một đĩa đồ ăn thơm ngào ngạt bốc ra, Tiểu Y Tiê
hít hít cái mũi sau đó lên tiếng nói: “Phu quân, thật sự thơm a!” Hoàng
Tử Yên hiện tại đá há miệng, miệng của nàng chảy đầy nước miếng.
Tiêu Sơn đem đám thức ăn cho đám ma thú. Mấy con ma thú trực tiếp há
miêng ăn mấy thứ này. Cảm giác mềm, ròn, xốp lại dai. Cái cảm giác vô
cùng thơm ngon tràn vào miệng của chúng làm cho chúng có cảm giác khó
tả. Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ vừa ăn vừa nói: “Chủ nhân, thực sự rất
ngon!”
Hai nữ nhân cũng trực tiếp dùng đũa gắp món ăn vào bát. Tiêu Sơn thở
phào một hơi, hắn không nghĩ đến họ thực sự thích mấy món này. Tiểu Y
Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, mấy thứ này làm bằng gì vậy?
Ăn thật sự ngon…”
Tiêu Sơn thở ra, hắn mỉm cười nói: “Chỉ bằng mấy loại thực vật mà thôi!
Cũng không có gì đặc biệt!” Hắn sau đó lảng tránh vấn đề sang hướng khác nói: “Chúng ta sẽ tìm kiếm trong vòng ban gày nữa. Sau ba ngày nếu như
không có tìm được thứ gì chúng ta sẽ rời đi đến sa mạc Tháp Qua Nhĩ…”
Mọi người đều gật đầu.
Mọi người khắp nơi đều tím kiếm nhưng đến ngày thứ mười, Tiêu Sơn cũng
không tìm ra manh mối nào của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Họ đi loanh
ngoanh ở Mê Huyễn U Lâm trong vài ngày qua hiện giờ cũng đã mệt mỏi.
Trời bắt đầu tối, toàn bộ mọi người dừng chân lại nghỉ ngơi.
Hiện tại Tiểu Y Tiên từ trong không gian màu xanh của Thánh Y Thần Thụ
mang ra hai tiểu tinh linh. Đối với hai tiểu tinh linh này, Tiểu Y Tiên
cực kỳ ưa thích. Có thời gian rảnh rỗi, Tiểu Y Tiên phần lớn đều dùng nó để vui chơi với mấy tiểu hài tử. Nàng coi chúng chẳng khác gì hài tử
ruột thịt của mình, dù sao đi nữa chúng cũng một phần máu thịt của nàng
tạo nên.
Tiểu Y Tiên đùa nghịch trong tay mấy cây thảo dược và mấy viên ma tinh
đưa cho Thổ Tinh Linh cùng với Mộc Tinh Linh. Hai tiểu hài tử dùng tay
vồ vồ lấy mấy thứ này, Tiểu Y Tiên cực kỳ yêu thích chúng. Hai mắt của
nàng cười híp lại dùng mấy thứ này dụ dỗ nói: “Mẫu thân, mẫu thân…” Có
vẻ như nàng đang muốn dạy chúng nói.
Theo như Tiêu Sơn nói thì Mộc Tinh Linh và Thổ Tinh Linh không giống
tiểu hài tử bình thường, trí tuệ chúng phát triển theo cấp bậc. Hiển
nhiên Tiểu Y Tiên có thể bắt đầu dạy chúng biết nói được rồi. Hai tiểu
hài tử quơ quơ tay hướng về phía đó nói: “Y nha, Y nha…”
Tiểu Y Tiên cười híp mắt thích thú: “Hì, hì…” Nàng dùng tay quơ quơ mấy món đồ trước mặt mấy tiểu hài tử này.
Mộc Tinh Linh đang quơ quơ đôi tay về món đồ trong tay Tiểu Y Tiên thì
bất chợt nó ngừng lại. Nó quay đầu về hướng rừng cây, hai bàn tay của
hắn xòe ra, sau đó nó xoay người bó về hướng rừng rậm. Thấy được Mộc
Tinh Linh đang muốn bò ra ngoài Tiểu Y Tiên quơ quơ một viên ma tinh hệ
mộc hướng về phía Mộc Tinh Linh nói: “Tiểu Mộc Tử, nè, đến đây với mẫu
thân, ở đây cơ mà, ở đây cơ mà…”
Mộc Tinh Linh cảm giác được có thứ gì đó hấp dẫn đối với nó ở đằng
trước. Tiểu Y Tiên thấy nó vẫn bò về phía trước thì Tiểu Y Tiên vội vàng chạy đến ôm lấy tiểu hài tử này. Nhất thời mình bị ôm lấy, Mộc Tinh
Linh vươn tay ra hướng về phía trong rừng rậm kêu lên: “Y nha, y nha…”
Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về hướng đó, sau đó nàng lên tiếng hỏi: “Có thứ
gì đó ở hướng đó hấp dẫn Tiểu Mộc sao!?” Tiểu Y Tiên nhìn chăm chú về
phía đó, hai hàng lông mày của nàng cau lại. Tiểu Y Tiên nhìn về phía
tiểu hài từ trong bàn tay mình đang dãy dụa thì lên tiếng nói: “Để phu
quân trở lại, ta cùng với hắn cũng đến đó xem sao!?”
Tiểu Y Tiên ôm tiểu hài tử trở lại sau đó nàng vỗ về nó an ủi. Đáng tiếc Mộc Tinh Linh một mực hướng về phía đó, bởi vì không được như ý mà nó
bắt đầu òa lên khóc. Tiểu Y Tiên dỗ mãi không được. Mấy con ma thú nhìn
về phía Mộc Tinh Linh trợn tròn mắt. Tiểu Y Tiên dùng đủ mọi cách để dỗ
dành chúng, không ngờ dù cho dỗ kiểu dì nó cũng không im nặng bắt đầu
khóc to hơn. Tiểu Y Tiên cười khổ lên tiếng nói: “Được rồi, Bát Dực Hắc
Xà Hoàng, Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ, hai ngươi cùng với ta đi ra ngoài một chuyến. Ta đoán ở đó có thứ gì đó hấp dẫn Tiểu Mộc!”
Nghe thấy thế mấy co ma thú giật mình. Hoàng Tử Yên hốt hoảng lo lắng
lên tiếng nói: “Chủ mẫu không thể! Ở trong Mê Huyễn U Lâm một khi đi
lạc, chúng ta rất có thể sẽ khó tìm được nhau. Chủ nhân rất sớm sẽ trở
lại. Chúng ta cứ chờ ở đây một lát!”
Oa, oa, oa… Mộc Tinh Linh dãy dụa ngày một kịch liệt. Hơn nữa nó còn
khóc rống lên. Thổ tinh linh thì mở to mắt nhìn về phía Tiêu Mộc.
Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu nói: “Không có chuyện gì! Ta và ngươi đã ký kết
khế ước, trong pham vị nhất định ta có thể cảm nhận được ngươi. Chúng ta quay lại hẳn không có vấn đề gì. Ngươi chỉ cần canh trừng ở đây là
được!” Nói đến đây nàng tiện tay đem Thổ Tinh Linh thu vào trong không
gian thần bí.
Bất Dực Hắc Xà Hoàng chủ động quấn lên tay của Tiểu Y Tiên. Bị cái thứ
trơn tuột này quấn lên tay làm cho nàng có chút ghê rợn. Con meo có cánh nho nhỏ màu vàng thì trực tiếp bay lên, nó lằm trên vai của Tiểu Y
Tiên. Tiểu Y Tiên theo cánh tay của Mộc Tinh Linh chỉ trực tiếp bay về
hướng đó. Mộc Tinh Linh được Tiểu Y Tiên bồng bay về hướng mà nó chỉ đi
vào sâu trong rừng.
Càng đi vào sâu, khu vực rừng rậm càng trở nên âm u. Mặc dù có thần thực quét xem nhưng Tiểu Y Tiên cũng không khỏi rùng mình, nói đến cùng nàng cũng là nữ nhi. Khi đi lại gần không những Mộc Tinh Linh bị hấp dấn hơn nữa chính nàng đối với thứ ở đó cũng có cảm giác bị hấp dẫn.
Màn sương về đêm ngày một dày hơn. Cuối cùng đi được mấy chục dặm đường, đám người Tiểu Y Tiên đến được một vách núi cao chót vót. Tiểu Y Tiên
có chút tò mò nói: “Đến đây, ta cảm giác được thứ đó ngày càng gần.
Không biết nó là thứ gì nhỉ!” Nàng cảm giác có chút tò mò, Mộc Tinh Linh trực tiếp đưa tay ra với với về phía trước.
Tiểu Y Tiên nhíu mày phát hiện được phía trước đó chính là in dấu của
một đám cỏ nát bét. Tiểu Y Tiên có chút tò mò, nàng cùng với mấy con ma
thú tiến vào vị trí đám cỏ dại nát bét ở đó tiến vào một vách đá lớn.
Tiểu Y Tiên đưa tay ra sờ lên vách đá thì trực tiếp bàn tay đi xuyên qua vách đá ở đó.
Tiểu Y Tiên thử đưa tay ra quơ quơ một lần, vách đá này rõ nàng là không tồn tại nhưng tại sao lại có thể tồn tại chân thật như vậy. Sau đó nàng không nhịn được tò mò mà trực tiếp đi xuyên qua vách đá. Khi nàng bước
vào phía bên trong thì đó là một cái động khổng lồ. Khổng lồ đến nỗi
thân hình của Bát Dực Hắc Xà Hoàng biến thành khổng lồ cũng dễ dàng chui vào. Cả hang động độ rộng gấp chục lần so với thân thể của Bát Dực Hắc
Xà Hoàng.
Trong con mắt của hai con ma thú lóe lên sự kinh ngạc. Bát Dực Hắc Xà
Hoàng thè chiếc lưỡi của mình ra, nó liên tục liếm liếm miệng sau đó
nói: “Chủ mẫu, thật không ngờ ở trong Mê Huyễn U Lâm lại có một cái hang động lớn như thế này. Hơn nữa cực kỳ bí mật muốn tìm ra quả thực là
khó… Hơn nữa chỗ này không ngờ lại là con người tạo ra”
Khi mà Tiểu Y Tiên bước vào trong động phát hiện được mấy bậc thềm được
tạo ở đây mặc dù nó khá trơn trượt. Hai hàng lông mày của nàng nhíu lại. Bất chợt Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ lên tiếng nói: “Chủ mẫu, ở đây còn lưu giữ lại mùi của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long!”
Bát Dực Hắc Xà Hoàng quấn trên cánh tay của Tiểu Y Tiên liên tục gật
đầu, hắn nói: “Trong không khí, ta cũng cảm nhận được mùi của Tam Trảo
Tử Sắc Giao Long!” Cái lưỡi của nó lè ra trong không khí, nó cảm nhận
những phần tử mà Tam Trảo Tử Sắc Giao Long còn đang lưu lại trong không
khí. Mặc dù khá là mờ nhạt hiển nhiên nó cũng đã từng qua đây.
Mọi người bắt đầu đi vòng vèo, trong hang động này có mấy nơi đều có sự
hiện hữu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đã đi qua. Hiển nhiên họ chỉ chọn con đường có vị của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long lưu lại mà thôi. Tiểu Y
Tiên chú ý được một điều khi ở khu vực này thi thoảng sẽ khắc một vài
trận pháp kỳ lạ.
Họ đi loằng ngoàng với nhau sau đó cuối cùng họ đi đến một khu vực rộng
khổng lồ. Khu vực này rộng đến nỗi thân mình của Bát Dực Hắc Xà Hoàng
tại khu vực này chẳng khác gì một con giun so với một con voi cả. Mộc
Tinh Linh vội vàng kêu lên: “Y nha, y nha…” Nó thò tay về phía trước
hướng quơ quơ đi.
Tiểu Y Tiên nhìn về phía trước thì hốt hoảng bịt miệng của Mộc Tinh Linh lại. Nàng vội vàng đem tiểu hài tử thu vào trong không gian của nàng.
Nàng nhìn khung cảnh xung quanh thì giật mình.
Không biết nói khung cảnh chung quanh thế nào. Một khu vực khổng lồ, họ
đứng ở trên một cái cầu đá nối liền về phía một mảnh đất rộng lớn. Khu
vực xung quanh bao trùm toàn bộ là nước. Tiếng nước va đập vào đá phát
ra âm thanh ầm ầm vô cùng lớn: “Ầm, ầm…”
Ở phía dưới là một mảnh màu đen, rõ ràng là vực sâu không đáy. Cũng
không biết được đám nước này sẽ chảy đi đâu. Phía trên bầu trời là nước
đổ ầm ầm xuống, Tiểu Y Tiên loáng thoáng có thể thấy được ở phía trên là bầu trời đầy sương khói. So với cả khu vực rộng lớn này quả thực Bát
Dực Hắc Xà Hoàng chẳng khác gì con giun so với con voi khổng lồ cả. Ở
phía trên đài xa xa, một con vật giống như loài rắn đang cuộn tròn.
Con vật này có đầu giống như rắn, toàn thân bao phủ lớp vảy màu tím, nó
có bốn chân, mỗi chân có ba móng, chân của nó có móng vuốt giống như
loài bò sát, phía trên mọc lên một cái giác nhọn. Nó đang cuộn tròn lại, bay lơ lửng xung quanh con ma thú này là một ngọn lửa.
Ngọn lửa màu xanh lá cây đậm đặc, hơn nữa từ trong ngọn lửa này tràn
ngập hơi thở sinh mạng. Phía trên đài cao không ngờ xuất hiện một đám
dược liệu đang nảy nở ở đó, quả thực là việc kỳ lạ vô cùng. Bởi vì trong loại điều kiện này rất khó hình thành nên mấy loại thảo dược nhưng rõ
ràng chúng lại mọc rất tươi tốt. Ngọn lửa không ngờ không đối với đám
thảo dược này đốt cháy mà giống như tiếp thêm sinh mạng hơi thở vậy. Mỗi lần ngọn lửa quét qua một cây dược liệu thì cây dược liệu đó bằng mắt
thường nhanh chóng trưởng thành lên. Đám người Tiểu Y Tiên nhìn về phía
trước cực kỳ kinh ngạc vì loại biến hóa này.
Đây rất có khả năng là một loại dị hỏa nào đó mới có tình trạng giống
như có linh trí vậy. Mà dị hỏa từ trước đến nay vô cùng cuồng bạo nhưng
ngọn lửa kia lại không hề đốt cháy đám dược liệu hay con Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, quả thực là chuyện kỳ là. Ngoài ra muốn trở thành chủ nhân
của chúng thì thực lực chính là một chuyện mà cơ duyên lại chiếm quá năm thành.
Phía dưới chân của con ma thú có nhiều các loại như ma tinh, dược thảo… Những loài này đều mang theo hỏa thuộc tính nồng đâm.
Bát Dực Hắc Xà Hoàng kinh ngạc nói: “Là Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Không sai, là nó… Không ngờ nó lại ở đây!?”
Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ: “Không ngờ nó lại ở đây a! Vậy ngọn lửa kia là cái gì a!?”
Đối với ngọn lửa kỳ lạ đó Tiểu Y Tiên cảm giác được mình bị hấp dẫn bởi
nó. Nó làm cho Tiểu Y Tiên có cảm giác vô cùng quen thuộc. Đối với nó,
Tiểu Y Tiên có một cái cảm giác không nói rõ được. Cái ngọn lửa này rốt
cuộc là gì đây. Có vẻ như nghịch ngợm chán ngay lập tức nó hóa thành một cây dược liệu trực tiếp ghim ở dưới vị trí sát gần miệng của Tam Trảo
Tử Sắc Giao Long.