Sau khi trở lại Tiêu gia, Tiêu Sơn lại vẫn thói quen cũ ngồi trong phòng của mình bắt đầu nhàm chán tu luyện. Hắn lấy ra một bình đan dược cùng
với múc một chậu nước một lần nữa ngồi vào trong tu luyện. Con cự miêu
khi thấy Tiêu Sơn về nó làm một bộ dạng giả vờ ngoan hiền liên tục dúi
dúi đầu vào người của hắn. Nó dùng cái đầu nhỏ nhắn cúi đầu liên tục cọ
vào chân và tay của hắn giống như một đứa trẻ ngoan đòi quà khi người
lớn trở về vậy. Tiêu Sơn bất đắc dĩ ném cho nó một bình đan dược. Nói về đan dược giờ hắn cũng không có thiếu, hắn không ngờ được mảnh thần bí
không gian này với mấy loại thực vật dược liệu bậc thấp lại có thể cho
sống cùng với phát triển trong đó làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
Nhẹ nhàng cởi bỏ y phục ra, Tiêu Sơn trong mộ bộ dạng trần truồng. Da
hắn trắng nõn giống như nữ tử vậy nhưng điều kỳ lạ là nó lại mang theo
sự rắn chắc giống của nam tử. Bề ngoài là một thư sinh nhưng bên trong
lại là một người có thân hình rắn chắc. Có làn da của nữ nhân có cơ bắp
của một hán tử, đúng là hình dáng của hắn có chút kỳ quặc nói đúng hơn
là quái đản...
Lần này là lần thứ một trăm lẻ sáu hắn bước vào bồn tắm sử dụng tẩy kinh phạt tủy linh dịch để bồi dưỡng cơ thể. Cơ thể của hắn mỗi ngày đều
tiết ra những tạp chất đen hôi thối nhưng càng ngày chúng tiết ra càng
ít. Đến bây giờ hắn gần như không tiết ra chút nào nhưng Tiêu Sơn vẫn
duy trì hàng ngày. Hắn chìm vào trong không gian xanh kỳ lạ kia bắt đầu
hấp thu thiên địa nguyên khí chuyển hóa chúng thành thiên hà nguyên lực
bổ sung vào thái dương hệ trong cơ thể của Tiêu Sơn...
Một âm thanh đánh thức hắn thoát khỏi trạng thái tu luyện. Tiêu Sơn cảm
giác chẳng lẽ mình nghe nhầm nhưng lúc này con mèo dơi đã nhổm dậy. Nó
giống như nghe ngóng được gì đó sau đó ngao ô lên vài tiếng. Tiêu Sơn
cũng nhíu mày, hắn nhanh chóng mở cửa bước ra phía ngoài cửa. Dưới ánh
trăng sáng ngời Tiêu Sơn cảm giác có gì đó không đúng. Hắn ngửi thấy
trong không khí một mùi hương lạ. Mèo dơi nghếch cái mũi của mình lên
sau đó nó hít hít rồi ô ô lên mấy tiếng hướng đầu về phía một gian
phòng.
Tiêu Sơn cảm giác có gì đó không đúng hắn ngay lập tức vọt vào phòng của mẫu thân của. Lúc này cánh cửa đã bị chốt cứng từ bên trong. Tiêu Sơn
hét lớn: "Mẫu thân..." nhưng không có người đáp lời. Hắn cảm giác được
có chuyện gì đó không ổn. Hắn mạnh mẽ công kích về phía cánh cửa. Phanh
một tiếng vang lên. Tiêu Sơn xông thẳng vào phía bên trong,
Tiêu Sơn giật mình bởi cảnh xuất hiện trước mặt của hắn. Một trung niên
nhân đang cầm trong tay y phục mẫu thân của hắn, mẫu thân của hắn lõa
thể hiện ra một bộ ngực cao vút. Tiêu Sơn ngước nhìn về phía dưới đất
thì thấy một thiễu nữ đang nằm hôn mê dưới đất. Trong phòng vẫn còn cảm
nhận được hương thơm nhè nhẹ của thuốc mê. Tiêu Sơn cắn chặt hai hàm
răng lại hét lên: "Tiêu Uy! Tên khốn kiếp!"
Trung niên nhân nhìn thấy sự xuất hiện của Tiêu Sơn, hắn có chút giật
mình. Hắn từ lâu đã thèm khát sắc đẹp của mẫu thân Tiêu Sơn. Mặc dù đã
gần bốn mươi tuổi nhưng mẫu thân của hắn vẫn bảo tồn được dung nhan như
xưa. Hơn nữa hắn cũng phải công nhận mẫu thân của hắn là một đại mỹ nhân phát ra vẻ thành thục. Tiêu Sơn cũng hiểu mẫu thân của hắn đã sống cô
đơn nhiều nằm rồi nếu là hắn hắn không ngại khuyến khích mẫu thân tái
giá. Nhưng nếu như có bất cứ tên nào có ý định với xấu xa với mẫu thân
của hắn thì đừng trách hắn âm ngoan thủ nạt...
Trung niên nhìn về phía Tiêu Sơn, miệng hắn hơi giật giật ngay sau đó
hắn mở miệng nói: "Hừ, lão tử để ý đến mẫu thân của ngươi là tổ tiên
ngươi tích phúc ba đời mới có. Tiểu tử nếu như ngươi không biết tốt xấu
thì đừng trách lão tử hôm nay phế đi người..."
Tiêu Sơn hai hàm răng nghiến vào nhau, hắn nhếch miệng cười nói: "Ha,
vậy sao!?" Tiêu Sơn cả chân và tay bốc ra một ngọn lửa. Hắn nhanh chóng
lao về phía trung niên nhân tung ra một quyền thẳng vào người của hắn.
Trung niên thấy vậy lách người lé tránh sau đó tung một quyền về phía Tiêu Sơn nói: "Không biết sống chết!"
Tiêu Sơn ngay lập tức lấy quyền trực tiếp đấu quyền. Trung niên nhân
cười lạnh trong lòng rõ ràng là không biết sống chết. Hắn mừng rỡ tiếp
tục tăng đấu khi cho quyền của mình. Hai quyền va chạm vào nhau phát ra
tiếng phanh rất lớn. Trung niên nhân lùi lại kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn mở to tròn con mắt nói: "Làm sao có thể... chẳng, chẳng lẽ
ngươi đã đạt đến đấu sư cảnh giới... không thể nào đâu!?" Rõ ràng vừa
rồi hai người va chạm quyền kình với nhau, thực lực của hắn thua kém so
với Tiêu Sơn nhiều. Đến cánh tay của hắn vẫn còn run lên... Trong lòng
hắn thầm nghĩ mình đã đạt đến thất tinh đấu sư chẳng lẽ tên này so với
mình còn cường hơn, chuyện này không thể nào, hắn bao nhiêu tuổi a. Hơn
nữa luyện thể thuật cũng không thể nào bá đạo như vậy!
Chuyện này xem ra có cổ quái... Trung niên nhân ngay lập tức xoay người
rời đi. Hắn phóng ra ngoài cửa. Tiêu Sơn gầm lên nói: "Tiêu Uy ngươi
muốn chạy ư? Không có chuyện đó đâu!?"
Từ bàn tay hắn bắn ra ngọn lửa phóng thẳng vào sau lưng của trung niên
nhân. Trung niên nhân cắn chặt hàm răng phóng người về phía trước. Bất
chợt xuất hiện trước mặt hắn là một con mèo có cái cánh dơi to bằng con
chó. Nó há miệng bắn ra một quả cầu mang theo phong lốc nồng đầm sắc bén giống như dao vậy. Quả cầu bay ra có tiếng rít giống như gió cắt vậy
bắn thẳng về phía trung niên nhân.
Phanh!
Quả cầu bắn thẳng về phía trung niên nhân phát ra tiếng trầm thấp. Cú va đập khá mạnh làm đấu khí khôi giáp trên người trung niên nhân trở nên
mờ nhạt. Tiêu Sơn lớn tiếng nói: "Giỏi lắm xú bà nương!" Trung niên nhân chưa kíp hồi thần Tiêu Sơn đã tiếp cận đằng sau tung ra một cú đấm toàn lực lên cơ thể của hắn. Bàn tay của thiếu niên bốc ra ngọn lửa hừng hực oanh mạnh lên cơ thể của trung niên nhân.
Rắc rắc!
Những tiếng xương vỡ vang lên. Trung niên nhân phụt ra một ngụm máu
tươi. Hắn lê dài trên đất tạo thành một cái rãnh nhỏ. Cảm giác thống khổ từ trên vài do bị đột bởi hỏa thiêu cùng với từng cơn đau do xương bị
đánh gãy làm cho hắn vô cùng đau đớn. Hắn cố gắng vận đấu khí xua tan
ngọn lửa lên. Trung niên nhân thở ra hồng hộc. Xuất hiện trước mắt hắn
là một thiếu niên mỉm cười, trong nụ cười mang đầy sự tà ác đứng phía
trước mặt hắn mà không phải đằng sau...
Thiếu niên đưa tay giơ lên, trong tay hắn xuất hiện một ngọn lửa bốc ra
ngùn ngụt. Trung niên run rẩy ngước nhìn về phía thiếu niên trước mặt
của mình, hắn nhanh chóng mở miệng nói: "Tiêu Sơn... ngươi không thể
giết ta. Ta là con trai của Tam trưởng lão. Nếu để tam trưởng lão biết
ta giết ngươi thì tam trưởng lão sẽ không tha cho ngươi đâu. Hơn nữa
ngay cả mẫu thân của ngươi cũng bị liên lạc..."
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía trung niên nhân nói: "Vậy xem ra ta không nên giết ngươi!?"
Trung niên nhân nghe thấy những lời này thì trong thâm tâm có chút mừng
rỡ hắn gật đầu nói: "Đúng vậy ngươi không nên giết ta... nếu như ta chết thì ngươi chắc chắn sẽ bị truy cứu hơn nữa... nếu như ngươi tha cho ta
ngày hôm nay nhất định ta thề ta sẽ quên đi chuyện trước kia của chúng
ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên mẫu thân của ngươi nữa..
ngươi thấy thế nào!? Ngươi tha cho ta được chứ!?"
Thiếu niên nhếch miệng cười nhìn về phía trung niên nhân nói: "Ta thắc
mắc tại sao ồn ào vậy mà mấy hộ viện của Tiêu gia tại sao lại không xuất hiện a..." hắn đưa ngón tay chỏ và ngón tay cái đưa lên cằm của mình
ngước nhìn về phía không trung nói: "Ta thắc mắc không biết ta giết
ngươi xong sau đó hủy thi diệt tích liệu có ai nghi đến một người là một phế vật như ta là hung phạm trong việc giết một thất tinh đấu sư không
đây!?"
Nghe những lời nói này cả người trung niên nhân run lên bần bật, sống
lưng hắn lạnh toát. Hắn hiện giờ đang trong tình trạng bị thương nặng
muốn tránh thoát cũng là vô cùng khó khắn. Hắn muốn một cuộc là đánh
liệu có khi là thoát chết. Bất quá Tiêu Sơn ngay sau đó lại lên tiếng
nói: "Tha chết cho ngươi cũng có thể được bất quá..." hắn nhìn về phía
Trung niên nhân cười nói: "buông tha chống cự ta sẽ trên cơ thể ngươi
thi triển một loại thuật pháp nếu như ngươi lựa chọn loại thuật pháp này có nghĩa là ngươi phải làm nô tài cho ta, tính mạng của ngươi sẽ nằm
trong tay ta..."
Nghe thấy thế trung niên nhân giật mình nói: "Cái gì... Tiêu... Sơn...
ngươi đừng quá đáng!" Chính hắn đã dặn dọ hộ vệ của Tiêu gia dù bên này
có âm thanh gì cũng không được qua... Chính hắn chẳng khác nào rơi vào
tình trạng mua dây buộc mình.
Tiêu Sơn khoanh hai tay vào nhau nhìn về phía trung niên nhân: "Ngươi có thể lựa chọn cách thứ hai tìm cách trốn thoát!" Tiêu Sơn mỉm cười nói:
"Nhưng chắc chắn ta sẽ không để cho chuyện đó xảy ra... linh hồn ta rất
mạnh nếu có người đến ta có thể nhận ra ngay thế nên đừng có ý đồ gì
khác vì ta sẽ đảm bảo ngươi sẽ mất mạng trước khi có cứu viện tiến
tới..." (tất nhiên không bao gồm lúc tu luyện).
Trung niên nhân cắn hai hàm răng lại với nhau, bàn tay nắm chặt, hắn lẩm bẩm: "Được... được chỉ cần ngươi tha mạng cho ta chuyện gì ta cũng có
thể đáp ứng với ngươi..."
Tiêu Sơn gật đầu nói: "Tốt nhất ngươi không nên phản kháng..." Tiêu Sơn
đứng ở trước mặt hắn, hắn cắn nhẹ lên tay làm một giọ máu chảy ra ngoài. Hắn búng ngón tay làm giọt máu bắn lên trán của trung niên nhân. Trung
niên nhân nhìn về phía thiếu niên thì thấy hắn trong miệng đọc lầm nhầm
những tiếng kỳ lạ cùng với hai tay kết ấn kỳ quặc sau đó đôi mắt của hắn bắn ra một tia tinh quang xuyên thẳng qua mi tâm của trung niên nhân
tiến vào trong não của trung niên nhân. Trung niên nhân lúc này cảm giác được có sự liên hệ đặc biết giữa hắn và người thiếu niên này. Chỉ cần
người thiếu niên này có một ý niệm sẽ đem ý thức của hắn mạt sát.
Tiêu Sơn phất tay một cái: "Cút..." Trung niên nhân cắn hai hàm răng,
hắn lóp ngóp bò dậy. Cố lê lết cái bả vai trung niên nhân nhanh chóng
rời đi! Hắn không có dám ở lâu, đối mặt với thiếu niên này làm cho hắn
có cảm giác vô cùng đáng sợ. Lần này Tiêu Sơn không giết tên khốn này
bởi vì hắn thứ nhất không muốn làm to chuyện. Thứ hai hắn cũng là người
của Tiêu gia lần này hắn muốn giúp đỡ Tiêu gia một chút nhưng không rảnh ra mặt chính vì thế mà Tiêu Sơn cần sự giúp đỡ của một ai đó có địa vị
không thấp tại Tiêu gia có lẽ chính vì thế hắn mới tha chết cho người
này...
Tiêu Sơn nhìn về phía cửa phòng đi đến. Giờ này không biết mẫu thân của
hắn tỉnh chưa nữa. Quả thực mà nói tình trạng này không biết làm thế nào nữa đây!? Hắn nhẹ nhàng đắp lên người thiếu phụ một chiếc chăn sau đó
hắn mang theo thị nữ về phòng. Có lẽ có chuyện gì sáng mai bàn tốt rồi!?
Thiếu phụ ngồi ở bàn trà lên tiếng nói: "Ngày hôm qua những gì con nói là thật!?"
Tiêu Sơn gật đậu hướng về phía thiếu phụ lên tiếng nói: "Mẫu thân con
nói hoàn toàn là sự thật! nhưng mẫu thân yên tâm tên hái hoa tặc đó đã
bị con và nó đuổi đi rồi..." hắn chỉ vào con mèo dơi đang nằm dưới sàn.
Sau khi thờ dài một tiếng hắn lên tiếng nói: "Lần sau mẫu thân cẩn thận
một chút!" Tiêu Sơn gãi gãi mũi nói: "nếu như cần thiết con sẽ nói
chuyện này với Tiêu Chiến thúc thúc..."
Thiếu phụ nhìn về phía thiếu niên sau đó, nàng cắn cắn môi mở miệng nói: "Con có nhìn thấy hình dáng của hắn không!?"
Tiêu Sơn nghe thấy thế thì lắc lắc đầu nói: "Đêm quá tối hài nhi không
thấy được bộ mặt của hắn. Chỉ là sau khi con cùng với nó chạy vào xem
mẫu thân thì hắn nghe được tiếng động thì vọt chạy ra ngoài chỉ là con
còn không có đuổi kịp..." hắn nhìn về phía thiếu phụ hỏi: "Vậy có cần
báo chuyện này với Tiêu Chiến thúc thúc không!?"
Thiếu phụ nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn, nàng thở dài rồi phất tay nói: "Được rồi, chuyện này cũng thôi đi dù sao chuyện cũng đã xảy ra lần sau chúng ta cẩn trọng hơn là được...". Thiếu phụ cắn cắn răng, nàng nghi
ngờ một người. Nhưng mà nàng quả thực dù có làm to cũng chưa chắc đã tìm ra người kia. Hơn nữa nàng cũng không có bị người chạm qua. Thiếu phụ
hiện giờ có lẽ nàng muốn cam chịu, Tiêu Sơn là tất cả với nàng. Nàng chỉ hi vọng hai mẫu tử nàng trải qua một cuộc sống an nhàn mà thôi...
Tiêu Sơn nhìn cảnh này hắn cũng có chút đau lòng. Hắn muốn nói rõ việc
hôm qua nhưng hắn sẽ giải thích thế nào việc mình đánh bại Tiêu Uy đây?
Tiêu Sơn nắm chặt tay thầm nói: "Thực lực, ta muốn thực lưc..."
Thời gian nhanh chóng chôi qua, ngày hôm nay đã đến ngày đấu giá của Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, Tiêu Sơn ngồi tại một vị trí khá rộng cùng với đại sư Cốc Ni. Một thị nữ dâng trà đưa cho Tiêu Sơn, hắn cầm lấy chén
trà liên tục gạt đi lá trà trên miệng chén. Nhẹ nhàng húp lấy một hơi,
Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: "Cái này không tệ a!" hắn nhíu mày nhìn
vào trong sân đấu giá lên tiếng nói: "So sánh thì hôm nay có vẻ khá là
náo nhiệt thì phải!?"
Cốc Ni vuốt vuốt bộ râu của mình mỉm cười nói: "A, a, a... nghe nói Tiêu tộc trưởng và hai vị trưởng lão sau khi sử dụng tẩy kinh phạt tủy đan
sau một thời gian lâu không gặp chỉ trong vòng bốn tháng họ đã đột phá
thêm một cảnh giới..."
Tiêu Sơn gõ gõ chán lẩm bẩm: "Thì ra là vậy thảo nào hôm nay lại đông như vậy!?"
Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày hỏa bạo nhất trong nửa năm, tiếng ồn ào trong đại sảnh, làm cho Tiêu Sơn nghe
đến ù cả tai, giống như có một đám ruồi đang bay xung quanh, làm cho
người khác tâm phiền ý loạn.
Tiêu Sơn xoay người thì thấy mộ trung niên nhân dẫn theo một đoàn người
tiến vào. Trung niên nhân này mặc một bộ y phục đan xen hai màu hắc
bạch, theo sau là một đoàn hộ vệ. Theo sau trung niên nhân là ba lão
nhân cùng với một thiếu niên và một thiếu nữ. Họ từ thông đạo tiến vào
khu vực dành cho khách quý.
Trong phòng đấu giá, mặc dù nhân số cũng không ít, nhưng lại yên tĩnh
hơn rất nhiều, ánh mắt Tiêu Chiến quét quanh phòng đấu giá, sau đó dẫn
đám người đến một vị trí phía trước của đấu giá đài, ngồi xuống.
Thiếu nữ ngồi sát bên cạnh thiếu niên, nàng mở miệng nói: "Tiêu Viêm ca
ca đừng quá lo lắng, ta tin nhất định sẽ có ngày Tiêu Viêm ca ca sẽ khôi phục được thiên phú như xưa!"
Thiên niên thấy vậy mỉm cười. Hắn quay ra kéo lấy tay thiếu nữ vỗ vỗ
nói: "Cảm ơn muội, Huân Nhi!" bị thiếu niên cầm lấy lòng ban tay thiếu
nữ khuôn mặt trở lên đỏ bừng. Nàng ngước nhìn về phía Tiêu Viêm sau đó
lại cúi đầu thấp xuống ép lên bộ ngực mới nhú của nàng. Thiếu nữ nhanh
rụt tay lại, hai má đỏ như ứ huyết. Thiếu niên mỉm cười thỏa mãn.
Rất nhanh sau đó là Gia Liệt gia tộc cùng với Áo Ba gia tộc theo khu
hành lang khách quý tiến vào. Người này Tiêu Sơn nhận ra được, một thanh niên theo sau Gia Liệt Tất, nhi tử của hắn Gia Liệt Áo. Gia Liệt Áo sau khi thấy thiếu nữ thì con mắt trở lên thay đổi, thèm thuồng đảo mắt qua thân hình lả lướt của Huân Nhi, nhưng khi thấy thiếu niên thì miệng của hắn hơi giật giật.
Thản nhiên nhìn miệng Gia Liệt Áo khẽ đóng mở, Tiêu Viêm miễn cưỡng có
thể đoán được ý tứ của hắn: “Tiểu phế vật của Tiêu gia, hôm nay ngươi
cũng có nhã hướng tới phòng đấu giá sao!"
Hơi híp mắt nhìn Gia Liệt áo đắc ý cười, Tiêu Viêm mỉm cười, trong con ngươi, hung quang thoáng hiện.
“Tiêu Viêm ca ca, tên kia tựa hồ so với trước kia cường hơn không ít
a...”Bên cạnh, Huân Nhi liếc mắt nhìn đoàn người Gia Liệt Ao cách đó
không xa cười nói.
Tiêu Viêm có chút khẽ gật đầu thản nhiên nói : "Nghe nói gần đây hắn
chính thức thành công ngưng tụ đấu khí toàn tiến vào đấu giả!?" nói đến
đây thiếu niên hơi lắc đầu thở dài nói: "Không biết đến bao giờ ta mới
có thể một lần nữa tiến vào đấu giả nữa!" Thiếu nữ đang định nói gì đó
thì thiếu niên hướng về trên đài nói: “Đấu giá hội bắt đầu...”
Nhìn thiếu niên ra vẻ nói, thiếu nữ chỉ đành bất đắc gĩ lắc đầu, ánh mắt hướng đến ngọn đăng hỏa trên đài Tiêu Sơn gãi gãi mũi hắn hiện giờ là
tập trung toàn bộ trên đài...
Dưới sư chăm chú của vô số đạo ánh mắt, mặc một bộ sườn xám hồng sắc Nhã Phi khẽ bước lên trên đài đấu giá, bộ hồng sắc sườn sám bao lấy dáng
người đầy đặn khiến cho không ít ánh mắt hiện lên vẻ nóng cháy
Khuôn mặt mang theo một nụ cười quyến rũ, Nhã Phi che miệng hướng đến
mọi người cười nói mấy câu, cơ hồ khiến cho người ta bốc lên một ngọn tà hỏa, dễ dàng làm trong không khí trong trường đấu giá nóng lên
Tiêu Sơn khoanh tay lại nói: "Chỉ sử dụng vài bình tẩy kinh phạt tủy
linh dịch đã như vậy rồi không biết sau này thế nào nữa!" không hổ danh
là Thước Đặc Nhĩ đích thủ tịch đấu giá sư, a a chỉ bằng mấy câu nói mà
khiến cho nam nhân không có lực khống chế mạnh đầu có chút nóng lên, Nhã Phi chỉ cần tùy tiện giới thiệu nhất kiện đồ vật nào đó.
Đại sư Cốc Ni cười nói: "Tất cả là do đại nhân ban cho..."
Nhìn tràng nội nóng lên, Nhã Phi trong lòng thoáng có chút đắc ý, mấy
năm lịch lãm, làm cho nàng hiểu rõ mỹ mạo của mình đối với nam nhân đến
tột cùng có bao nhiêu lực hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng nhấc lên nhàn nhạt ý
cười, nàng thi thoảng ngước mắt nhìn về phía chỗ Tiêu Sơn đang ngồi.
Tiêu Sơn chỉ gãi gãi mũi ngạo nghễ nhìn về phía đài đấu giá.
Nhã Phi đôi môi đỏ mọng hé mở, cười khẽ một tiếng vỗ vỗ ngọc thủ, cười
nói : “Các vị Nhã Phi cũng biết mục đích của mọi người lần này, cho nên, lần đấu giá này một chút khởi đầu sẽ bị lược bỏ đi, trực tiếp đi vào
chính đề" Nói xong, Nhã Phi ngọc thủ khẽ vung lên, ngọn đèn hỏa đăng
nhất thời ảm đạm đi rất nhiều, khẽ cử động thân mình, ngọc thủ xuất ra
một cái ngọc bàn trên ngọc bàn đặt một bình bạc ngọc nho nhỏ.
Nhìn thấy bình bạch ngọc này, ánh mắt mọi người lập tức nóng cháy lên, khẽ ma sát bàn tay, chuẩn bị sẵn sàng đấu giá
“Tẩy kinh phạt tủy linh dịch lần này so với tẩy kinh phạt linh dịch lần
trước đều giống nhau, phẩm giai còn cao hơn lúc trước, hơn nữa phòng đấu giá đã mời Cốc Ny đại sư tự mình xem xét, cho nên các vị đại khái yên
tâm ”
Nhã Phi khẽ cười nhẹ, ánh mắt đột nhiên hướng tới Tiêu Chiến, mang theo
một nụ cười quyến rũ động lòng người : "Lần trước bốn bình tẩy kinh phạt tủy linh dịch được Tiêu tộc trưởng mua, mà sau khi Tiêu Tộc Trưởng mua
được, mà sau ba tháng thì Tiêu Chiến tộc trưởng và hai vị trưởng lão sau nhiều năm dừng lại tại một cảnh giới đã thành công thăng một cấp bậc
nguyên nhân trong đó có phải hay không là do tẩy kinh phạt tủy linh
dịch...A a, Nhã Phi cũng được.Nói xong, mỹ mâu Nhã Phi hiện lên nét giảo hoạt.
Nghe Nhã Phi thuyết, trong phòng nhất thời mọi ánh mắt đều dời khỏi đài
đấu giá, còn có chút ngạc nhiên hướng về phía Tiêu Chiến. Mặc dù hiệu
quả họ đã thấy được tại dưới đấu giả nhưng không ngờ một nhị phẩm đan
dược với một đại đấu sư cũng có tác dụng. Nghe nói đan dược này có tác
dụng với mọi cấp bậc hơn nữa không lo tác dụng phụ gì có hại, loại tác
dụng gây đau đớn với một tu luyện giả chẳng có gì đáng nói.
Tiêu Chiến than thở lẩm bẩm rất nhỏ: “Ai, nữ nhân này...không làm thương nhân chính là thật lãng phí nha ”
Cảm thán một tiếng, tuy trong lòng bị ánh mắt của mọi người chung quanh
làm cho có chút phiền lòng, bất quá nghĩ lại vật đang đấu giá chính là
của mình, cũng chỉ bất đắc gĩ lắc đầu, hung hăng liếc mắt nhìn Nhã Phi
đang cười ở.
Thiếu nữ nghe thấy vậy quay sang bên cạnh thiếu niên lên tiếng hỏi:
"Tiêu Viêm ca ca thực sự loại thuốc này có hiệu quả như vậy !?"
Thiếu niên nghe thấy thế gật đầu nói: "Ài, ta đã dùng thứ thuộc ấy..."
Tiêu Viêm cảm thán nói: "Mặc dù nó không giúp ta có lại thiên phú nhưng
nó thực sự là một thứ tốt vô cùng...". Nghe thấy mấy lời này thiếu nữ
đều hơi thất thần, trong con mắt có chút kinh ngạc. Nàng nhanh chóng
nhìn về phía đài của mình...
"Đệ nhất bình tẩy kinh phạt tủy linh dịch, giá khởi điểm, năm vạn kim tê !" Nhã Phi cười cười trên đài trực tiếp khai khẩu đem giá khởi điểm tẩy kinh phạt tủy linh dịch tăng lên năm vạn kim tê.