Điều Hạnh Phúc Cho Em
Chuyện tình của Băng và Thiên cứ thế êm đềm trôi qua đã được
gần một năm. Tình yêu của hai người tựa như một bức tranh muôn
màu muôn vẻ tràn ngập yêu thương và niềm vui. Từ khi yêu Thiê
băng đã hòa đồng hơn vui vẻ hơn và đúng với cái tuổi 15 tinh
nghịch dễ thương. Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng theo ý
muốn của con người đâu.
Còn một ngày nữa thì đến sinh nhật của Thiên, cả đêm Băng
sốt xắng làm bánh kem cho Thiên nãi tới 1h sáng mói xong. Sau
khi làm xong Băng mới lên giường đi ngủ chờ ngày mai tới sẽ
chúc mừng sinh nhật Thiên.
Sáng hôm sau băng đến nhà Thiên thật sớm đợi Thiên về sinh
nhật nhưng chờ mãi đến trưa mà chưa thấy Thiên về nhà cố chờ
nên đã ngủ quên. Đến 4h chiều thiên rốt cuộc cũng đã về nhà
nghe thấy tiếng mở cửa Băng nhanh chóng tìm chỗ chốn, đi vào
phòng ngủ Băng nhanh chóng chốn vào tủ quần áo im lặng ngồi
trong đó. Đén khi Thien bước vào thì bên cạh còn có một người
phụ nữ khác đang ôm trầm lấy nhau. Họ đi từ từ tới giường rồi cả hai ngã xuống giường quấn quýt ôm hôn lấy nhau. Băng ngồi
trong tủ đã nhìn thấy hết những việc bên ngoài. Nước mắt của
cô từng giọt từng giọt lăn dài trên má cô lấy tay bịt miệng
lại để cho tiếng khóc không bị phát ra tiếng lặng lẽ ngồi
trong đó. Đang lúc cao trào thì cô gái kia lại có điện thoai
gọi tới. Cô gái kia dừng lại rồi nghe máy sau đó khẽ cười với thiên rồi bảo: “ anh em phải đi rồi để khi khác.” Băng ngồi bên
trong nghe như hóa đá trong câu nói của cô gái đó. Sau đó cô gái đi cả phòng rời vào im lặng Thiên thì nằm trên giường suy nghĩ gì đó rồi ngủ thiết đi. Đợi khi Thiên ngủ say Băng mới bước ra khỏi cánh tủ đôi mát như vô hồn chạy thật nhanh đến bàn để
chiếc bánh sinh nhật lên bàn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô
chạy như đang chạy chốn vật gì đó khủng khiếp đang đuổi theo
đôi mắt vô hồn đi ra ngoài đường.
Lúc này ngoài đường sấm chớp ùm ùm chớp lóe đánh sáng hẳn một vùng trời. Cây cối thì không ngừng gào rít khung cảnh
thật làm cho gười ta sợ hãi. Mưa bắt đầu rơi từng giọt từng
giọt rơi xuống nặng chĩu như lòng của Băng lúc này. Đôi chân cứ không ngừng bước đi không biết là sẽ đi đến nơi nào chân nặng
như đeo đá mắt thì không thể nào mở được ra để nhìn rõ đường
cuối cùng Băng cũng gục ngã để cho những hạt mưa xối xả chút
xuống. Mưa nặng hạt càng làm cho con người ta cảm thấy não
lòng. Băng cứ nằm đó đến mãi sáng hôm sau mới có người phát
hiện rồi đưa Băng vào viện.
Còn Thiên thì sau khi ngủ dạy thấy chiếc bánh sinh nhật thì
lại đi tìm hình bóng quen thuộc hình Bóng của băng nhưng không
thấy đâu cả. Đúng lúc có điện thoại của Nhiên gọi đến:
- Thiên, băng có ở chỗ em không ?
- Không anh à.
- Quái con bé hôm qua đến nhà em từ sớm mà nó còn thức đêm làm bánh sinh nhật cho em nữa mà.
Nghe đến đây thì Thiên không nghe lọt câu nào của Nhiên nói
nữa. Hôm qua nhiên có chuyện buồn nên đã uống rất nhiều rượu
nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Chạy ra đến bàn thì thấy
một chiếc bánh sinh nhật đang để ở trên đó. Nghĩ tới Băng đến
nhà và thấy cảnh hôm qua chắc sẽ không thể nào chịu nổi nhanh
chóng chạy đi tìm Băng.
Tìm suốt một tiếng đồng hò mà Thiên không tìm thấy Băng đâu
lòng thầm nguện cho Băng không xảy ra chuyện gì. Điện thoại
bỗng rung Thiên nhanh chóng bắt máy không xem ai là ngừi gọi đến luôn:
- Alo!!
- Thiên tìm thấy Băng rồi Băng đang ở trong viện.
Sau khi cúp máy xong Thiên nhan chóng đi tới bệnh viện. Vừa đến
nơi đã đi tìm phòng của băng thì thấy ba người ông Thương, Hạo
và Nhiên đag đứng trước của phòng bệnh với vẻ mặt lo lắng hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ cháu tôi sao rồi?? Ông Thương lên tiếng hỏi.
- cháu đã hạ sốt rồi gia đình làm gì mà để cháu gái rầm
mưa hôn 4 tiếng đồng hồ vậy?? Thật là muộn tý nữa thì… Bắc
sĩ nói xong thì lại thở dài.
- Vậy khi nào thì cháu tôi tỉnh lại?
- Một lát nữa thôi.
- Vâng cám ơn bác sĩ.
Nó xong bác sĩ bước đi để lại mọi người đang thở phào nhẹ
nhõm còn riêng thiên nghe xong thì hóa đã đứng chôn chân ở đó
khong cử động. Đến khi Nhiên gọi thì Thiên mới bình tĩnh chở
lại.