Khung cảnh bệnh viện được bao trùm lên một không khí buồn tẻ đến đáng
sợ. Ở trước cửa phòng bệnh 537 toát lên vẻ lo lắng đau thương của một
chàng thanh niên tuyệt mỹ.
Bịch /// Bịch /// Bịch ///
Tiếng bước chân chạy gấp rút ngày càng tới gần hơn. Ánh mắt một người
con gái luôn luôn dõi nhìn xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó. Toàn thân
cô gái toát ra một cỗ khí hoảng loạn sợ hãi. Cô chạy nhanh về phía một
chàng trai tuyệt mỹ đang ôm đầu ngồi ghế ở trước cửa phòng phía kia.
-Gia Phong, Thiên My thế nào rồi?
Kim Châu lo lắng, tâm trí hoảng loạn vô cùng. Tay không ngừng lắc mạnh
bã vai của Gia Phong. Cô mới không xuất hiện một ngày tại sao nó lại ở
bệnh viện chứ? Đã xảy ra chuyện gì mà cô không hề được biết đến?
-Cô ấy ...
Cạch /// Gia Phong đang lo lắng muốn nói cho Kim Châu nghe, tâm trí hắn cũng đang hoảng loạn, "sợ hãi" không kém. Nhưng đột nhiên cánh cửa lại
mở ra làm gián đoạn câu nói. Bước ra từ trong căn phòng là một vị bác sĩ già, khuôn mặt hiền từ phúc hậu vô cùng.
Gia Phong bật người
dậy chạy lại chỗ bác sĩ, đáy mắt mong chờ lo sợ vô cùng. Mà bên vị bác
sĩ chỉ mỉm cười, đôi môi khô khan khẽ nói.
-Cô gái ấy chỉ bị
nhiễm trùng ở vết thương phía ngoài thôi nhưng vấn đề là vẫn còn lâm vào hôn mê, tôi chưa xác định được thời gian cô ấy sẽ tỉnh, người nhà nhớ
chăm sóc cho tốt vào.
Ông bác sĩ cười hiền rồi bước đi. Kim
Châu nghe thấy thế vui mừng đến rơi nước mắt nhưng nhớ lại câu nói
"không xác định thời gian tỉnh lại" của ông ấy thì trong lòng lại lo
lắng trầm xuống, muốn nhanh chóng chạy vọt vào ngay thăm nó. Nhưng cánh
tay cô đã bị một người con trai phía sau giữ lại.
Kim Châu bất
ngờ quay người lại thì bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén của Phan Huy. Anh
hất mặt mình về phía cửa phòng bệnh để ra dấu cho cô. Theo như anh, cô
đảo tia nhìn của mình về phía cánh cửa thì thấy Gia Phong đang bước vào. Kim Châu khẽ cười, con bạn thân của cô đã có một người con trai yêu
thương như vậy thì cô cũng bớt lo lắng đi. Nhưng còn cô...
Kéo... kéo...
Dù có kéo thế nào thì bàn tay cô vẫn nằm trong bàn tay to lớn của ai
kia. Kim Châu đỏ mặt, nơi đây đông người như vậy, cô cũng không muốn thể hiện tình cảm ở một nơi có "nhà xác" như thế này đâu.
-Buông ra.
Kim Châu nhăn mặt khẽ rích lên.
-Đi theo anh.
Phan Huy cười tươi rói kéo tay Kim Châu chạy đi về hướng lên sân
thượng. Trong lòng anh háo hức lạ thường, vì cái gì thì... cũng chỉ anh
biết... Cô cũng đỏ bừng mặt chỉ biết ngoan ngoãn chạy theo.
*******************
-CÁI GÌ???
Tử Huy hét lên trong điện thoại, chuyện này là sao. Sao Thiên My lại
đang hôn mê trong bệnh viện, lòng cậu nóng như lửa đốt, không ngừng lo
lắng. Cậu vừa mới trở về Pari để lo việc của chi nhánh thôi mà, chỉ có
điều là hầu như chưa ai biết ngoài Tử Nam.
Bên phía bên kia Tử Nam dựa vào cửa phòng của Thiên My im lặng không nói gì để xem phản ứng của cậu em trai mình.
Môi Tử Nam cong lên khẽ cười nhạt, lại một người "trúng sét" của nó đây mà. Chỉ có điều anh không ngờ lại là Tử Huy. Miệng anh nhàn nhạt phun
ra một cái tên.
-Elis.
-Đáng chết, TÔI ĐÃ NÓI ANH ĐỪNG TIN CÔ TA MÀ... cô ta chỉ muốn nhắm vào chị ấy thôi.
Âm thanh Tử Huy hét qua điện thoại vô cùng phẫn nộ nhưng câu phía sau
đột nhiên giọng cậu nhỏ dần lại. Cậu biết, chỉ vì Tử Nam tin lời Elis
nên mới để cô ta hại Thiên My mà không nói gì. Thật ngu ngốc mà.
Tút... tút... tiếng cúp máy dài não nề vang lên.
Tử Nam cất điện thoại vào túi, môi nhếch lên cười điên dại, là do anh
tin lời Elis à? Cũng đúng thôi, những lời Elis nói đều hoàn toàn đúng,
anh không tin tất cả chỉ là trùng hợp.
********o~O~o********
Cạch ///
Gia Phong nhẹ nhàng đặt chân bước vào căn phòng số 537, là phòng bệnh
của nó. Đưa mắt nhìn xung quanh, tầm nhìn của hắn chỉ chú ý đến một cô
gái xinh đẹp như thiên thần nhưng dường như đã gầy gò xanh xao hơn hẳn
nằm trên một chiếc giường trắng toát.
Hơi thở cô gái đều đều
đôi lúc yếu ớt làm hắn nhìn mà cảm thấy xót xa vô cùng. Người con gái
hắn yêu vừa mới hôm nào còn đang cười nói vui vẻ với Kim Châu bỏ mặc hắn thì hôm nay lại phải hôn mê nằm trong cái nơi chết chóc này.
-Thiên My, em nhanh tỉnh lại đi.
Hắn cúi xuống hôn lên trán nó một cái nhẹ. Hắn thề nếu hắn biết được ai làm nó ra nông nổi như thế này thì đừng hòng nở một nụ cười mỗi ngày.
Hắn ngồi xuống ghế ngay bên cạnh giường bệnh, giang tay ôm lấy thân thể
nhỏ nhắn phía trên của nó sát lại phía mình. Miệng khẽ cười, chỉ những
lúc nó như thế này thì hắn mới được gần gũi nó thôi. Vùi đầu mình xuống, hắn tận hưởng từng cái ấm áp mà cơ thể nó truyền qua. Hắn không muốn
nói nhiều, đơn giản... chỉ vì hắn không muốn làm phiền nó... ngay cả lúc nó bị hôn mê.
Mê man chìm vào những suy nghĩ, trong lòng hắn
hiện giờ đã không còn những lo lắng nữa. Vì hắn biết, hắn tin, nó nhất
định, nhất định sẽ tỉnh lại.
"Em nhanh chóng tỉnh lại nhé, để còn ghét bỏ anh nữa, Thiên My".
Hôn lên đôi môi đỏ hồng bao giờ đã trắng bệch kia, hắn nhắm mắt lại, tay vẫn ôm chặt lấy nó mà chìm vào giấc ngủ sâu.
(Còn tiếp)
- Au: Chap sau sẽ kịch tính hơn, chap này hơi trầm. Không hay thì cũng đừng ném đá nha..