“Oh no no…em sẽ không đến đó, em vừa mới về nước thôi. Anh hai có thể xem như em chưa nói gì cũng được mà ” Tịnh Dương vội vã gỡ tay Khúc Thụy trên vai mình xuống mà từ chối
Khúc Thụy dời mắt của mình nhìn tiếp Diêu Hưng thì cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu quyết liệt, cả anh Phú và anh Trần cũng chỉ biết cười ngao ngán với cả hai chàng trai trẻ này. Vừa rồi còn hào hứng muốn được như Khúc Thụy vậy mà khi cho cơ hội thì lại quyết liệt từ chối, cũng là tuổi trẻ nông nỗi.
“Các anh đang nhắc đến tụi em phải không ?” một cô gái trong trang phục đua ngựa màu hồng phấn lên tiếng nói trước, đồng thời cũng nhanh chóng bước vào đứng bên cạnh Khúc Thụy để nhập hội
“Oh, 2 đứa đây rồi. Linh Hương , Linh Hoa lúc nảy Tịnh Dương nó vừa nhắc đến 2 em đấy” anh Trần không thôi buông tha cho Tịnh Dương
“ hì hì…” cả hai cô gái đều mỉm cười vui vẻ đến sáng lạng
Như bỗng nhớ ra điều gì Linh Hoa liền nắm lấy cánh tay của Khúc Thụy nũng nịu
“Anh Khúc Thụy, hôm nay tụi em cũng đến đây, anh dạy chúng em đua ngựa được không ?”
Khúc Thụy nhìn Linh Hoa mỉm cười, thuận tay xoa rối cái đầu được chải chuốt kĩ lưỡng của cô bé này cho nó tung lên, vì anh biết chỉ có cách này là nhanh nhất để Linh Hoa buông cánh tay anh ra mà dùng tay chỉnh đốn lại cái đầu rối xù của mình. Quả thật biện pháp này lúc nào cũng hiệu quả, Linh Hoa cuối cùng cũng buông Khúc Thụy mà tay trái phải vuốt tóc liên hồi. Lúc này anh mới chậm rãi mà lên tiếng
“Hôm nay hội của anh có cuộc đua rồi nên không thể dạy các em được….” Khúc Thụy chưa kịp trả lời dứt câu thì Linh Hương bên kia liền ôm chầm lấy Khúc Thụy mà giả đò trách móc, mặc kệ ánh mắt của tất cả những người xung quanh vẫn còn giật mình thay cho Khúc Thụy
“Lần nào cũng vậy hết ? Tụi em không biết đua ngựa cũng vì chờ anh dạy đấy” Linh Hương vẫn không buông Khúc Thụy.
Thấy chị mình thừa dịp ôm Khúc Thụy không buông khiến Linh Hoa bực bội mà ôm siết cánh tay mà kéo anh về phía mình. Giằng qua kéo lại cả hai đều không để ý đến khuôn mặt khó coi của Khúc Thụy đã xa sầm, mà chỉ biết ai sẽ kéo được Khúc Thụy nhiều hơn về phía mình.
Nhìn thấy “anh hai” đang bị hai cô con gái rượu nhà chủ tịch La đang giằng kéo Tịnh Dương có chút thương thương, nhưng vẫn là nuốt nụ cười mà không dám lên tiếng, những người còn lại thì mỗi người đều quay một hướng khác giả đò làm ngơ cố không bật cười, mà để mặc Khúc Thụy giải quyết vấn đề
Không biết bao nhiêu lần anh đã nói với hai cô gái này là cần phải giữ hình tượng tiểu thư khuê các một chút trước mặt người khác, nhất là các bạn của anh bởi vì kiểu gì anh cũng chỉ xem hai cô gái trẻ này là em gái. Nhưng bây giờ đến nỗi bị giằng kéo thế này thì đúng là anh chẳng muốn đứng lằng nhằng ở đây thêm một chút nào nữa. Nhìn sang Tịnh Dương và Diêu Hưng đang cố nén cười, khiến anh nảy ra suy nghĩ đưa hai cô nàng cho hai chàng trai này giải quyết. Anh bỗng nhếch môi lấy lại sự tôn nghiêm, hắng giọng, tay tách hai cô nàng ra khỏi người mình, lãnh đạm nói
“Hôm qua Tịnh Dương có bảo với anh rằng, cậu ấy có chuẩn bị quà về nước cho hai em. Nhưng vì không gặp được cả hai vì thế quà vẫn giữ không thể đưa được. Anh nghĩ bây giờ hai đứa qua đó lấy là phù hợp nhất” Khúc Thụy đẩy cả hai cô thiên kim về phía Tịnh Dương, rồi không để Tịnh Dương kịp phản bác Khúc Thụy nói tiếp “Hôm nay anh còn phải đua ngựa nên bây giờ anh cần phải đi chuẩn bị, vì thế mấy đứa cứ đứng nói chuyện đôi chút đi”
Nói xong anh cũng là nhanh chóng rời khỏi nơi đó mà đi vào trong chuẩn bị, để mặc hai cậu em nói chuyện với các cô con gái nhà chủ tịch Phương. Quả thật anh cũng chẳng còn đối sách nào tốt hơn vì chủ tịch La là một người thầy và cũng là một đối tác đáng tin của anh. Chủ tịch La lấy vợ khá trễ nên mãi sau mới có được hai cô thiên kim, vì thế nghiễm nhiên cả hai cô được cưng nựng như những công chúa nên cũng không thể trách tính cách hai cô này có chút tự tung tự tác. Vì nể mặt chủ tịch La nên anh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng mà từ chối, tốt nhất là tránh được lúc nào thì hay lúc đó
Quá bất ngờ, khi giờ đây hai bên Tịnh Dương là hai cô thiên kim đang nhìn anh bằng ánh mắt long lanh chờ đợi, khó nhọc nuốt khô Tịnh Dương miễn cưỡng nắm tay kéo Diêu Hưng ra phía trước, dùng câu nói gọn nhất có thể để bàn giao cả hai cho chuyên gia xử lý hậu trường Diêu Hưng
“Anh đã gởi quà ở chỗ Diêu Hưng, có thời gian hai em qua đó lấy nhé” Tịnh Dương nhanh nhẹn nhìn Diêu Hưng, sau đó cũng rút lui nhanh theo những người đi sau Khúc Thụy.
“Ơ..” Diêu Hưng chưa kịp rời khỏi liền bị cả hai cô thiên kim níu lại
“Anh Diêu Hưng, quà của tụi em đâu ?” cả hai đều đồng thanh nói