Mặc dù mang một tâm trạng chẳng mấy vui vẻ gì khi ra khỏi nhà Khúc Thụy, nhưng cảnh sắc xung quanh ngôi nhà lại khiến Như Kỳ trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Đó là một ngôi nhà mang kiểu kiến trúc của thời kì La Mã cổ với những cây trụ cao và những họa tiết chìm nổi, xung quanh còn có các công trình phụ như đài phun nước với hình một cô gái ngồi dịu dàng trong tư thế đang đổ nước vào hồ. Từ nhà chính ra đến cổng là một con đường dài với rất nhiều cây xanh được chăm tỉa cẩn thận thấp thoáng sau những bụi cây là những bức tượng điêu khắc mỹ nhân với mọi đáng đứng ngồi khác nhau. Nhìn tổng thể khiến người ta có cảm giác khắp căn nhà thấp thoáng đâu đâu cũng chỉ toàn nhìn thấy mỹ nhân đang e ấp đằng sau những bụi cây. Bất giác trong đầu Như Kỳ có một sự so sánh ngầm giữa cách bày trí ngôi nhà và tính cách của người đàn ông trong nhà, có lẽ chủ thế nào thì nhà như thế ấy. Cô thầm gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng tiến về phía cổng.
Ra khỏi ngôi nhà đã là một chặng đường khá xa, ấy vậy mà trước mắt cô bây giờ lại mở ra một con đường khác. Cô khẽ nhếch môi cười khổ, bởi vì cô đã biết mình đang ở đâu. Đây chính là một khu thiêng đường riêng biệt dành cho những nhà giàu có xây cất những tòa lâu đài của mình, mặc dù không ai quy định chỉ nhà giàu mới được mua đất cất nhà ở đây nhưng thử hỏi những nhà bình thường thì làm sao có thể mua nổi những mảnh đất cắt cổ ở đây huống chi nói đến việc cất nhà hay biệt thự. Điều quan trọng nữa là không thể đón được taxi ở một nơi mà nhà nhà đều có xe hơi riêng, chỉ những người như cô bây giờ mới là người cần phải cần tìm taxi.
Tháo đôi giày cao gần 1 tấc, cô bắt đầu thả bộ trên đôi chân trần, chỉ mong mau được trở về nhà thả mình lên chiếc giường mềm mại và ngủ suốt một ngày. Đó mới thực sự là thiên đường.
“Tin Tin…” tiếng còi xe bóp in ỏi phía sau khiến cô phải quay đầu nhìn lại.
Đó là chiếc i8 Spyder mui trần (tên đầy đủ là BMW i8 Spyder Concept), màu xám mang đậm phong cách thể thao. Một thanh niên rất trẻ trên dưới 23 tuổi mặc độc một chiếc áo sơ mi, hai cúc áo ngực được mở ra đầy phóng túng, ống tay được sắn lên cao khỏe khoắn. Còn khuôn mặt thì bị che quá nửa bởi cặp kính râm màu xanh dương, khiến cô cũng khó đoán dung mạo và biểu hiện trên khuôn mặt đó, tất cả chỉ là nụ cười tươi và chiếc răng khểnh rất duyên.
Nhìn thấy Như Kỳ đứng lại, chàng trai gỡ cặp mắt kính xuống để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú đến rạng ngời. Gác tay đang cầm kính lên trên cửa xe, nhìn cô vui vẻ hỏi
Như Kỳ cũng mỉm cười theo. Đâu phải lúc nào ra đường cũng gặp người gần gũi như thế, đơn cử như sáng sớm nay gặp phải một người đúng là ba chấm.…. xì….cô chẳng còn muốn nghĩ đến anh ta làm gì.
“Nhà cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô về ?” một lúc sau chàng trai nhìn sang Như Kỳ dò hỏi
“Không cần đâu, tôi sẽ bắt taxi về nhà”
“Vậy tại sao cô phải đi bộ như thế ?”
“Tôi có một vài chuyện ở đây”
“Cô có người quen ở đây à?”
“Không có”
Như Kỳ vẫn là chẳng muốn kể những chuyện trên trời rơi xuống như sáng nay, cô còn hận là không thể làm cho mình hoàn toàn quên mất cuộc đối thoại với Khúc Thụy giống như cô chẳng thể nhớ lại làm sao mà mình lại ở nhà anh ta. Mà sao chuyện gì cô cũng có thể lấy anh ta ra so sánh thế nhỉ, chắc có lẽ do tác hại của việc nhìn trai đẹp quá lâu đây mà. Thuốc còn có tác dụng phụ nữa mà huống chi.
“Có vẻ cô không thích trao đổi thông tin làm quen với tôi” chàng trai có chút không vừa lòng quay mặt nhìn thẳng về phía trước lái xe
Như Kỳ nhìn theo biểu hiện hờn giận trên khuôn mặt của chàng trai mà lại có chút hứng thú trong lòng. Cô đã gặp rất nhiều loại đàn ông, nhưng chàng trai trước mặt cô lại là người đơn giản đến đáng yêu. Sự đáng yêu đó có thể là do bản tính nhưng cũng có thể là do luyện tập. Nhưng hơn hết thảy cô thích sự đơn giản này. Bỗng nhiên thay đổi thái độ, cô nở nụ cười tươi trêu chọc
“Thế cậu muốn trao đổi thông tin gì với tôi”
“Số điện thoại của cô là số mấy?” mắt ánh chàng trai lên hiện niềm vui niềm nở hỏi