Nhìn về phía tay vẫn còn nắm tay Như Kỳ khiến anh có thể cảm nhận được thay đổi đó của Như Kỳ. Anh nắm chặt tay Như Kỳ hơn rồi kéo cô sát về phía mình, anh không muốn cô lên tiếng, mọi chuyện hãy cứ để anh giải quyết
“Tôi thì không nghĩ Đường Ngôn là bạn trai của Như Kỳ” Khúc Thụy nhếch môi đáp trả Khánh Hà, im lặng một lúc anh liền quay sang Như Kỳ dịu dàng hỏi
“Em đi ăn tối với Đường Ngôn ở đây sao không bảo anh, nếu biết trước em cũng đến đây thì anh đã chở em đến rồi. Lần sau nhớ nói, anh sẽ đi với em, tránh để người khách hiểu lầm”
Như Kỳ im lặng nhìn anh, Đường Ngôn mở to mắt không hiểu, còn Khánh Hà thì chỉ phát ra đúng một từ
“Anh…” nhưng lại lắp bắp như muốn nói thêm, nhưng vẫn không thể nói thành câu, sau đó còn bị Khúc Thụy chặn lại nói chen vào, mặc dù ánh mắt vẫn không nhìn vào Khánh Hà
Quay người bước đi, Khúc Thụy cũng nhanh chóng mà ôm Như Kỳ rời khỏi nhà hàng. Đi được một đoạn, khi chắc rằng không ai đi theo tọc mạnh thì anh cũng buông Như Kỳ ra bởi anh không muốn lợi dụng cái chức danh bạn trai Như Kỳ để khiến cô nàng này chịu thiệt thòi thêm nữa. Bàn tay anh vẫn còn mang hơi ấm của Như Kỳ, chẳng nghĩ nhiều anh nắm lại đút vào túi quần rồi nhàn nhã mà thả bộ về xe, có vẻ đêm nay không khí dễ chịu hơn mọi ngày thì phải.
Nhìn thấy Khúc Thụy đi phía trước mà Như Kỳ chỉ biết lẽo đẽo theo sau, bởi cô còn bận suy nghĩ xem lúc nảy ở nhà hàng mình đã làm những gì, tại sao cô lại dùng cách đó để nói chuyện với anh. Cô không tìm được lý do nào giải thích cho những hành động và lời nói của mình, chẳng lẽ tất cả chỉ vì muốn trả đũa vợ Khúc Thụy, cô quả là thực không hiểu mà
Cô cứ miên man suy nghĩ lung tung cho đến khi đâm sầm vào lưng Khúc Thụy thì cô mới sực tỉnh nhận ra vấn đề. Đừng nói ở nhà hàng mà ngay cả bây giờ cô chẳng biết tại sao mình đi theo anh ta đến nỗi phải đâm bổ vào người anh ta như thế này
“Cô muốn theo tôi về nhà luôn sao?” Khúc Thụy quay lại nhìn Như Kỳ chờ đợi
Cô có chút hơi bối rối, cô còn không biết mình đang đi đâu nữa mà, nhưng dù sao thì cũng vì sỉ diện, nên cô lại mỉm cười vui vẻ nói
“Không cho tình nhân về nhà cũng không sao. Tôi không trách anh đâu, chỉ tới ngã rẽ kia là tôi sẽ bắt taxi đi về nhà tôi rồi ” cô chỉ muốn trêu chọc Khúc Thụy một chút để thay đổi không khí sượng sạo này. Nhưng sau này cô rút ra một kết luận xương máu là ai chọc cũng được trừ tên người sắt này
“Cô có vẻ thích làm tình nhân của tôi nhỉ?” Khúc Thụy vẫn là hai tay để trong túi quần mà cười cợt nói
“Tôi không thích làm tình nhân, tôi thích làm phu nhân hơn” Như Kỳ vẫn là đùa bợt đến khi người khác nóng giận mới hả dạ.
Vừa nghe Như Kỳ châm biếm khiêu khích thì Khúc Thụy cũng đứng lại không bước đi nữa mà quay lại dùng đôi mắt đẹp mê mẫn của mình mà nhìn cô thâm ý. Anh bước đến Như Kỳ mỗi lúc một gần, gần đến mức mặt cách mặt chỉ một gang tay. Còn Như Kỳ thì vẫn cương quyết với suy nghĩ của mình mà kiên định đứng không có ý lùi thêm bất cứ bước nào
“Cô nói xem tình nhân và phu nhân khác nhau chỗ nào ?” Khúc Thụy bắt đầu treo lên khóe môi nửa nụ cười khiêu khích lại
“…” cô im lặng, vẫn là mắt đọ mắt. “Muốn xem mắt ai to hả ? - Xin lỗi mắt anh không to bằng mắt tôi đâu” Như Kỳ có chút suy nghĩ trong đầu
“Không biết sao ? Hay để tôi nói cho cô biết” Khúc Thụy tiến lại mỗi lúc một gần đến nỗi cô nghe cả tiếng thở từ phía đối diện, nghe cả tim mình oán trách sao mà không chạy đi bão tới rồi đó.
Khúc Thụy dùng hai bàn tay thon dài của mình vuốt má của Như Kỳ, rồi giữ lại nơi xương quai hàm. Nhanh như cắt Khúc Thụy dùng hết sức nam nhi của mình mà dùng đầu đập vào đầu Như Kỳ.
Mất phương hướng, mất cảm giác, Như Kỳ có cảm tưởng vì cái dập đầu của anh ta đã làm văng não của cô đi đâu mất, khiến cô chỉ có thể đứng ngây ngốc, mắt tròn xoe, còn miệng thì mở to không có thể nói bất kì câu nào cho đến khi anh ta đã đi vào chiếc xe của mình mà khuất dạng. Lúc này cô mới tỉnh lại dùng tay kiểm tra đầu xem có phải não đã văng đi thật không mà chỉ đứng ngây ngốc để anh ta gây án đánh người rồi thong thả bỏ đi như thế, sau đó chỉ là trong lòng gào thét đúng 6 từ “Khúc Thụy, anh lại đánh tôi”
Nếu ai đó hỏi cô lúc này cần gì ? thì cô không cần nghĩ cũng biết mình cần vô bệnh viện. Và quả thật tối đó cô phải vào viện để kiểm cái đầu nhỏ xinh và ra về với một miếng dán trên đầu. Ức chế thật đấy, lần nào cũng là cô sứt đầu mẻ trán, còn anh ta thì biến đi mất dạng. Ai hay truyền tụng câu nói “Quân tử động khẩu không động thủ” thì xin rút lại dùm, cô vẫn là tin vào câu nói “Cái gì cũng có ngoại lệ”
Riêng Khúc Thụy đã bỏ vào xe riêng mà miệng vẫn mỉm cười thích thú vì khuôn mặt ngây ngốc vừa rồi của Như Kỳ. Bị dập đầu đau đến thế chắc cô nàng sẽ sớm giác ngộ chân lý: muốn trêu chọc ai đó thì cũng nên nhìn xem người đó là ai. Xem như hôm nay anh rất thành công mà chỉnh đốn được Như Kỳ, dường như đêm nay không khí rất tốt để thong thả về nhà thì phải. Anh vẫn là cười trong vô thức