Như Kỳ vẫn giữ quan điểm của mình là không muốn vào bar Over, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào để chối từ không đi tiếp, nếu một mình cô xin về đúng là không ổn tí nào. Đang loay hoay chưa muốn bước chân vào thì tiếng chuông điện thoại réo rắt gọi, Như Kỳ ra hiệu cho mọi người vào trước rồi đi về phía khác nghe điện thoại
Đó là một dãy số lạ, cô có chút suy đoán nhưng vẫn bình tĩnh mà bắt máy
“Alo, ai đấy ?”
“….” đầu dây bên kia vẫn im lặng, chưa nghe thấy tiếng người đáp lại, nhưng những âm thanh hỗn tạp vẫn xen vào, có thể là tiếng nói phát ra từ tivi hoặc đài phát thanh gì đó, Như Kỳ suy đoán đôi chút
“Ai vậy ? Có nghe tôi nói không ?”
“…”vẫn chỉ là im lặng
1s….2s….3s…..mất kiên nhẫn, Như Kỳ nhanh chóng tắt máy. Cô nhìn lại số máy có chút suy nghĩ định bụng sẽ điện về nhà cho Nhất Long hỏi thăm tình hình thì tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. Vẫn là số máy đó điện cho cô, chậc lưỡi, cô tiếp tục bắt máy lần 2
“Alo, ai ở đầu dây bên đó thì lên tiếng đi. Nếu không tôi sẽ tắt máy đó” Như Kỳ nói dứt khoát mà chẳng biết có ai nghe hay không
“…” vẫn chưa có tín hiệu trả lời, cô nhìn màn hình lại lần nữa và quyết định sẽ không tiếp tục bắt máy nếu số này tiếp tục gọi đến nữa. Nhưng chưa kịp hủy cuộc gọi thì một tiếng nói cất lên khiến cô lại phải kiên nhẫn một lần nữa mà đưa lên tai nghe
“Ai vậy ?” cô lặp lại câu hỏi lần thứ ba
“Cô là Như Kỳ, số máy 0167.456.789” tiếng một người con trai đáp lại câu hỏi của Như Kỳ
“Anh là ai ?” Như Kỳ có chút nghi vấn
“Vậy cô là Như Kỳ rồi, không nhớ tôi sao ?” âm thanh vui vẻ từ phía đầu bên kia vang lên
Như Kỳ cố nhớ lại người nào đó tên Tịnh Dương, nhưng trong phút chốc cũng là không nhớ
“Cô quên tôi rồi sao, người đã cho cô đi nhờ ra đường chính đấy”
“À” cô gật đầu chấp nhận vì đã nhớ ra chàng trai trẻ cùng chiếc i8 Spyder, mà quên mất mình đang nói chuyện điện thoại nên đầu dây bên kia sẽ không thấy cô gật đầu
“Tôi đang đứng trước khu chung cư của cô. Cô không có ở nhà hay đã đi ngủ rồi ?” Tịnh Dương mỉm cười tà ý nhưng vẫn giữ giọng nói bình thản chờ đợi
“Tôi ở ngoài” Như Kỳ thật thà đáp
“Uhm. Mà sao cô không thắc mắc tại sao tôi biết nhà cô thế ?”