Về tới nhà là đã gần 5h30, nhưng Trường Phi lại nói rằng 6h sẽ đón đến bữa tiệc vì thế để nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho Nhất Long thì Như Kỳ chỉ có thể ghé qua cửa hàng thức ăn dưới khu chung cư mua một ít thức ăn nhanh cho cậu nhóc. Như Kỳ mua một phần mì pasta sốt hải sản và một ít sữa nóng, Nhất Long không thích bánh kẹo ngọt nên cô cũng chẳng mua thêm thức ăn vặt gì để ở nhà, chỉ là khuya về cô sẽ mua thêm một ít gà tiềm cho nhóc con nhà cô. Túi lớn túi nhỏ, Như Kỳ nhấn thang máy tầng 10, bước vào trong thang máy thì đã có 2 người đàn bà khác đang đứng nói chuyện. Như Kỳ cúi đầu chào lấy lệ những người hàng xóm cùng sống trong khu chung cư với mình, dù ít khi nói chuyện giao tiếp nhưng dù sao cũng biết mặt thì chào hỏi theo phép lịch sự thông thường cũng là điều dễ hiểu. Cả hai cũng thân thiện mà mỉm cười chào lại Như Kỳ rồi lại nhanh chóng tiếp tục bàn bạc chủ đề còn dang dở của mình.
“Chúng ta nên yêu cầu khu chung cư tăng cường thêm an ninh chị ạ. Dạo này khu chung cư mình an ninh không được tốt. Sáng nay tầng 4 lại có nhà bị trộm đột nhập vào” người đàn bà cao gầy nhàn nhạt nhìn người bên cạnh
“Trường Phi ! em không thấy Nhất Long” Như Kỳ lo lắng nhìn Trường Phi
Trường Phi đứng hình nhìn sang Như Kỳ chưa đầy 1s liền quay mặt đi về phía phòng ăn vừa nhìn ngó xung quanh như thể đang tìm một món đồ nào đó chứ không phải một người
“Mất tích rồi hả ? Thì đúng rồi ở đâu từ trên trời rơi xuống làm con của nữ, giờ thì phải về trời thôi. Tốt nhất là nên đi từ sớm, không thì thiên hạ sẽ nhìn nữ nói rằng không chồng mà có con”
“Trường Phi, nói linh tinh gì thế ?” Như Kỳ bực bội mà gắt lên
Trường Phi cầm một cốc nước rảo bước ra khỏi phòng ăn đứng trước mặt Như Kỳ sau đó nói một hơi không ngưng nghỉ
“Về tới nhà là xớn xa xớn xác, sao không mở to mắt ra mà nhìn tờ giấy Duck baby để lại trên bàn ăn này. Nữ không thấy mình làm mẹ rất là vô tác dụng sao ? ngay cả con mình đi đâu cũng không biết, tốt nhất là mau trả nó thì hơn” nói xong Trường Phi đập tờ giấy ghi chú của Nhất Long vào người Như Kỳ rồi đi về phía gương vuốt vuốt lại mái tóc của mình
Nhất Long bảo rằng đã điện cho cô rất nhiều lần để xin phép đi đến tu viện cùng sơ Maria nghiên cứu, nhưng máy cô toàn bận, vì thế chỉ đành để lại tờ giấy ghi chú. Nhìn tờ giấy chi chú mà cô chỉ biết mỉm cười tự giễu mình quá suy tưởng, con trai cô đâu phải không biết tự chăm sóc mình.
“Giờ còn đứng cười ngốc ở đấy làm gì, đi thay đồ mau lên, nếu không để con bé Mi Mi nó đến trước rồi thì tổng biên tập mới sẽ gặp nguy hiểm” Trường Phi quay mặt lại nhìn vào Như Kỳ nói như ra lệnh, đồng thời thể hiện sự lo lắng cho tổng biên tập biết đâu bị Mi Mi vồ vã mà chạy mất ra khỏi tòa soạn
Như Kỳ khẽ trề môi, “biết đâu người chúng ta cần đề phòng phải là tổng biên tập thì đúng hơn” Như Kỳ thầm nghĩ, nhưng cũng nhanh chóng đi vào phòng thay đồ. Vì Trường Phi cứ hối thúc liên tục sợ đến trễ nên Như Kỳ cũng chẳng có thể trang điểm gì nhiều chỉ thuận tay lấy chiếc váy liền thân rồi buộc gọn mái tóc nối gót theo Trường Phi. Mặc dù đơn giản nhưng với làn da trắng của Như Kỳ dưới đường may cắt khéo càng khiến cho cô nhẹ nhàng thanh toát chứ không vụng về cẩu thả