*Em cho ai đó chút ít hơi ấm từ bàn tay em được ko? …….
Bởi tay em nhỏ bé không đủ để sưởi ấm trái tim anh.
*Cho em rẽ sang con đường nhỏ bé khác nhé anh? ……
Vì đường anh tuy rộng nhưng đã không còn chỗ cho em nữa rồi!!
Trên tầng thượng, một người con trai đang đứng ở nơi đó, ánh mắt anh trầm
ngâm nhìn về phía xa xa. Đó không ai khác chính là Bảo Khánh, anh đã
biết chuyện nó và GH đến với nhau, anh đã có thể yên lòng. Chỉ cần người con gái mà anh yêu được vui vậy thôi, anh hi vọng rằng từ giờ nó sẽ
không phải rơi một giọt nước mắt nào nữa, nó sẽ không buồn nữa. Nhật Hạ
từ phía sau anh đi tới, từ khi trở về, cô đã nhận ra sự khác lạ ở anh,
với con mắt nhạy bén, tinh tế của cô, nhìn vào anh thì dường như cô đã
hiểu ra tất cả. Lầ trở về này, cô đã đánh mất anh. Cô biết ánh mắt anh
vẫn đang nhìn về người con gái nào đó, có lẽ là cô gái mà cô đã tình cờ
gặp khi ở cùng anh. Nhìn ánh mắt anh khi anh nhìn cô gái đó, ánh mắt
tràn đầy yêu thương, có cả sự chua xót, sự luyến tiếc bao phủ ánh mắt
anh. Anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt đó cả. cô không trách anh,
làm sao có thể trách anh được khi cô đã bỏ anh ngần nấy trời gian mà ra
đi. Cô đã nghĩ mình là duy nhất trong tim anh nhưng giờ đây hình bóng cô trong lòng anh đã bị người con gái đó thay thế mất rồi. Cô có thể
trách được ai, bây giờ chính cô phải tự tìm lại người con trai ấy, chính cô phải mang anh trở về bên cạnh cô thôi, cô tin tình yêu của cô sẽ
mang anh trở về.
Nhật Hạ ôm Bảo Khánh từ phía sau, nhẹ nhàng nói:
_Anh đang nghĩ gì thế?
BK quay lại nhìn NH mỉm cười dịu dàng
_Anh chỉ đang hóng gió thôi mà
_Em biết, trong lòng anh bây giờ rất buồn, phải không? Anh không cần nói gì cả, em hiểu hết mà. Em nghĩ rằng khi em trở về anh vẫn nơi đây chờ em
nhưng em đã quên, con người ai cũng có tình cảm riêng của mình, lâu như
vậy rồi, chờ đợi em là điều không thể anh có thể yêu người con gái khác
em không trách anh cũng chẳng có quyền gì để trách anh cả. Nhưng anh đã
lựa chọn em có nghĩa là anh vẫn còn tình cảm với em, em tin rồi thời
gian trôi qua, anh sẽ lại quay trở về bên em, hoàn toàn thuộc về em. Cho tới lúc đó anh không được thay đổi đâu nhé.
_Không đâu, anh sẽ không thay đổi quyết định đâu, người anh lựa chọn cuối cùng vẫn chỉ là em.
Tất cả đều vui vẻ với hạnh phúc mới của mình. Sau khi gặp GH nói chuyện, KV đã quat lại bar, cậu uống rất nhiều rượu, cậu uống để quen đi nó, từ
ngày mai cậu sẽ quay trở về là cậu Khôi Vĩ với tư cách là bạn thân của
nó. Cậu sẽ chôn chặt mỉnh tình cảm này vào tim, nhưng chỉ cần tên kia
làm cho người cậu yêu phải đau khổ, phải khóc cậu sẽ không để cho hắn
được yên đâu, cậu sẽ cướp nó trở về bằng mọi giá.
Sóng gió đâu đã lặng yên, vẫn còn bảo thử thách đang chờ nó đối mặt khi một âm mưu đen
tối bắt đầu hình thành trong đầu nhỏ Quỳnh Chi. Nhỏ đâu thể để yên cho
nó hạnh phúc như vậy được khi mà nhỏ luôn nghĩ hạnh phúc đó là của nhỏ,
chính nó đã cướp đi hạnh phúc của nhỏ kia chứ.
Ngày đặc biệt mà
nó trông đợi từ rất lâu cuois cùng cũng đã tới, hôm nay là sinh nhật của nó, sáng sớm bố mẹ nó đã gọi điện lên chúc con gái sinh nhật vui vẻ.
Mấy tháng học xa nhà, ông bà thật sự nhớ đứa con gái bé bỏng của mình.
Hắn tổ chức cho nó một buổi sinh nhật hoàn tráng tại vườn nhà hắn. Khu
vườn được trang hoàng lộng lẫy, bạn bè của nó tới rất đông, mà thật ra
có phải bạn nó đâu, họ tới vì tò mò về nơi ở của cool boy. Cả Khôi Vĩ và Bảo Khánh đều tới, BK dẫn theo cả NH vì lời hứa sẽ giới thiệu cô với
nó.
Buổi tối hôm nay nó thật xinh, với chiếc vấy trắng tới đầu
gối, tóc xõa ngang vai, nó chẳng khác gì một nàng công chúa, hắn trông
như một bạch mã hoàng tử với bộ vet màu trắng. Gia Huy và Khôi Vĩ lại
chọn cho mình vẻ lịch lãm sang trọng với bộ vet đen. Nhật Hạ thì cũng
không kém phần sang trọng quý phái khi chọn cho mình một chiếc đầm màu
xanh nước biển, chiếc đầm giúp tôn lên màu da trắng của NH. Anh đưa cô
tới chỗ nó đang đứng, anh mỉm cười nhìn nó:
_Như đã hứa với nhóc
anh dẫn chị NH tới đây gặp nhóc nhé_Quay lại phía NH_ đây là Thiên Di
bạn gái của GH, hai người làm quen đi nhé_ rồi anh bỏ đi đâu mất.
_Chào em, chị là bạn từ nhỏ của Gia Huy và Bảo , hiện bậy giờ chị là người yêu của Bảo .
Nó mỉm cười nhìn NH
_Chào chị em là Thiên Di hôm nay em rất vui vì chị tới dự sinh nhật của em
_Em quen Gia Huy lâu chưa?
_Dạ cũng mấy tháng thôi ạ
_Có thể chiếm trọn trái tim của GH, em thật là đặc biệt_NH xuýt xoa
_Không có đâu chị ơi, e có đặc biệt gì đâu_ nó mỉm cười
_GH là mơ ước của không biết bao cô gái, cậu ấy đã chọn em có nghĩa là cậu
ấy yêu em, chị tin vào lựa chọn của cậu ấy_NH mỉm cười, cô thấy người
con gái này thật sự hồn nhiên, trong sáng, tuy cô chưa tiếp xúc nhiều
nhưng cô đã có thiện cảm với cô bé này rồi.
Nó thíh nhất là phần
bóc quà, những món quà từ to đùng tới nhỏ nhỏ xinh xinh được nó khám
phá. Buổi tiệc kết thúc thì đã khuya, nó trở về phòng với khuôn mặt tươi rói.. Sau khi từ phòng tắm đi ra, nó thấy một chiếc hộp bé bé xinh xinh ở trên bàn, nhanh chóng mở chiếc hộp ra, nó thấy mội sợi dây chuyền
bằng bạc có chữ ANGEL xinh xắn.
_Oa đẹp thật!!!_ nó cảm thán, nhanh chóng đeo sợi dây vào cổ, có lẽ đây là một món quá bí mật mà ai đó đã dành cho nó.
Sáng sớm hôm sau, nó thức dậy, nhanh chóng xuống nhà ăn sáng, vừa nhìn thấy hắn nó đã nhanh nhảu
_Cảm ơn anh nhé! Nó nghĩ hắn là người tặng cho nó sợi dây chuyền này
_Không có gì, em là bạn gái anh sao lại cảm ơn kiểu khách sáo như thế!
_Em cảm ơn anh vì sợi dây chuyền, nó thật đẹp _nó mỉm cười
_Dây chuyền nào?_Hắn chẳng hiểu nó nói gì
_Dây chuyền trong phòng em, em nghĩ anh đã mua nó
_Không không phải anh
_Vậy là ai nhỉ?
_Chắc ai đó muốn tạo bất ngờ cho em đấy
_Chắc vậy rồi_ nó nghĩ thế rồi nhanh chóng vào bàn ăn sáng chuẩn bị đi học
Sợi dây chuyền từ đâu mà có, bí mật ở sợi dây là gì, chương tiếp theo sẽ lý giải nhé mọi người