Tên ra phá đám ư. Vương Thiên Di, cô cũng đào hoa gớm nhỉ. Rồi cô sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
Bảo Nam được đưa lên xe cứu thương thì đã lâm vào hôn mê sâu. Anh mất máu khá nhiều. Tới bệnh viện thì tính mạng của anh đã như ngàn cân treo sợi tóc. Các cô y tá trong viện đều thấy buồn cho anh, một người đẹp trai như vậy mà...
_Mau mau truyền máu, nhóm máu AB_ tiếng thúc giục của bác sĩ vang lên. Ba mẹ anh nghe tin vội vàng từ bên Mỹ trở về. Mặc kệ mọi người ngoài kia nhốn nháo, lo lắng ra sao, người con trai trên giường bệnh kia vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm ngiền, khuôn mặt bình thản đến lạ thường. Anh như chìm trong giấc ngủ bình yên. Chỉ có chiếc áo sơmi trắng đẫm máu cho biết việc anh bị thương nặng có thể nguy hiểm tới tính mạng. Anh đã cứu được người con gái mà anh yêu, mà anh làm đau khổ. Người con gái mà anh yêu hơn cả tính mạng của mình đã bình yên, vậy là đủ. Liệu anh có thể sống tiếp hay cuộc sống của anh sẽ dừng lại ở đây. Khi cánh cửa kia mở ra chúng ta sẽ biết. Thời gian cứ nặng nề trôi, từng giây, từng giây. Ba mẹ của anh đã tới nơi. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã có tuổi theo thời gian. Bà gần như ngất đi khi nhận được tin. Gia Huy cũng tới nhưng không có nó. Hắn không nói cho nó biết, nếu nó biết chắc nó không chịu nổi. Dù cả hai đã chia tay nhưng hắn biết nó vẫn còn yêu Bảo Nam rất nhiều. Tất nhiên chuyện này được giữ kín hoàn toàn không một chút lọt ra ngoài. Hắn ích kỷ, đúng vậy hắn ích kỷ hắn không hiểu nổi mình nhưng hắn không thể để nó trở về bên Bảo Nam được. Hắn sẽ không để điều đó sảy ra.
Tích tắc, tích tắc thời gian trôi qua từng giây một, tất cả đều hướng về phía căn phòng kia. Nơi người con trai, người bạn của họ đang ở đó.