_ Tôi nghĩ em là một học sinh ngoan nhưng em lại làm tôi hoàn toàn thất vọng. Em nghĩ lớp học này là cái gì hả, là cái chợ sao, sao em có thể tự do trong lớp như vậy chứ. Trở về vị trí của em ngay.
_Em xin lỗi cô_Nó đành lí nhí sau đó thu dọn đồ đạc quay về bên ngồi bên cạnh hắn. Một cặp mắt tóe lửa liếc qua hắn. Hắn thì vẩn dửng dưng khoe ra cái bộ mặt vô tội nhìn nó. Cái bản mặt của hắn bây giờ nó chỉ muốn cho ăn đập. Cả lớp trở về bình thường, có ba người không được bình thường cho lắm. Cát Tường luôn hướng đôi mắt về phía nó cùng với sự căm ghét vô hạn.
_Này đồ đâu heo, cô sao thế, có gì nói đi chứ im lặng hoài vậy.
Nó bắt đầu cáu:
_Anh không thể im miệng đi được hả. Cái miệng anh rất đẹp nhưng nó đẹp nhất là khi anh im miệng đó._nó lại trở về với công việc tự kỉ của mình. Giờ đây nó chỉ mong thời gian hãy trôi qua thật nhanh, hãy xóa nhòa tất cả nhưng vết thương trong tim của nó. Hắn chở nó về, trời bắt đầu mưa, nhưng hạt mưa nặng nề rơi. Không khí trong xe trở nên thật ngột ngạt. Hắn đưa tay mở radio. Một tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, mở đầu bài hát cũng chính là tiếng mưa:
bi ga o nun na ren
na rul cha ja wa
Ba mul se wog
we ro pi da
Bi ga gu cho ga myon
no do da ra so
So so i jo gum shik
gu chog ha get ji
chwi het na bwa gu man ma
sho ya dwil got ga te
bi ga do lo ji ni ka
na do do lo jil got ga te mwo
ni ga bo go ship da go na
gu ron gon a ni
Da man u ri
ga ka jin shi ga ni
jom nal ka ro ul bun
Ni ga cham jo a he
sot don i ron na ri myon
A jik no mu seng seng
han gi o gul ko ne no go
Chu ok i ran do che il bu lo
ba rul du ryo nwa
Bo so na ryo go
bal bo dung jo cha chi ji a na.
Nước mắt nó nhẹ rơi, tiếng mưa hay tiếng lòng đây. Nó vẫn còn yêu anh, nó biết nhưng nó cũng hiểu rằng điều đó là không thể, đã không thể quay trở về như ngày xưa nữa rồi.