Chủ tịch tập đoàn
Đặng thị, Đặng Thanh Bình bị bắn chết, cả gia tộc họ Đặng như rắn mất
đầu loạn xị cả lên, hai người em của Đặng Thanh Bình là Đặng Thanh Long
và Đặng Thanh Xuyên đấu đá nhau để giành tài sản nhà họ Đặng, gặp phải
hai con cáo già này nên Đặng Tiếu Tiếu thừa kế phần tài sản ít ỏi và bị
tống ra khỏi nhà họ Đặng. Đặng Tiếu Tiếu vì chuyện của gia tộc muốn sứt
đầu mẻ trán nên cô ta không đi tìm Vân Lăng nữa.
Bọn Vân Du nghe vậy thì cười lạnh, đó chỉ mới là bắt đầu mà thôi, những ngày tháng sau
này của cô ta còn thê thảm hơn bây giờ rất nhiều. Dương Hàn bày trận Đại Hung, trận đó phải làm cho người bị ám trận sống một cuộc đời thê thảm, không chết không ngừng, bọn họ biết cô ta sẽ sống không được bao lâu
nữa nên bọn họ sẽ không ra tay xử cô ta, bọn họ sẽ để cô ta nếm trải cơn ác mộng sắp tới trong đời cô ta.
Công ty Phong Vân đã ổn định
trở lại, còn có xu hướng phát triển hơn so với trước kia, được vậy là
nhờ Dương Hàn, cậu ta bày trận giúp gia đình Vân Ca, hai người bọn Vân
Ca không biết mục đích cậu ta tiếp cận bọn họ là gì, nhưng bọn họ cũng
không để trong lòng vấn đề đó lâu vì bây giờ bọn họ không có gì cho cậu
ta cả, cứ để mặc đi, hai người không quan tâm không có nghĩa là người
khác cũng không quan tâm.
TaTa và LaLa suốt ngày thấp thỏm không yên, bọn họ sợ chủ nhân lại yêu tên Dương Hàn đó, khó khăn lắm chủ nhân mới quên được cậu ta, nay cậu ta lại xuất hiện lần nữa, nếu cậu ta còn
muốn làm tổn thương chủ nhân bọn nó thì dù có liều mạng bọn nó cũng sẽ
làm cho cậu ta chết rất khó coi.
Trong thời gian này Vân Lăng
suốt ngày năn nỉ bày đủ mọi trò để Phạm Tú Quyên tha thứ cho mình, nhưng có lẽ không được khả thi cho lắm, Phạm Tú Quyên kiên quyết không tha
thứ cho Vân Lăng, hai người Vân Ca cũng khuyên ngăn nhiều lần còn giả bộ đáng thương, tuy cũng làm Phạm Tú Quyên mủi lòng chút ít nhưng đối mặt
với Vân Lăng mặt cứ lạnh như tiền. Bọn Vân Du nghĩ thời gian rồi cũng sẽ làm Phạm Tú Quyên tha thứ cho Vân Lặng thôi.
Thời gian như cát
chảy, mới đó mà đã đến ngày tới học viện, hai người Vân Du tạm biệt Vân
Lăng và Phạm Tú Quyên lên tàu bay, gặp được Trần Thiện Mỹ, cô nàng cứ
líu ra líu ríu trách cứ bọn Vân Du, bọn họ cũng gặp lại Trần Khánh Duy,
cả hai lịch sự chào hỏi.
Đến học viện Ventura là tám ngày sau,
không khí ở học viện vẫn như trước lúc nghỉ đông, vẫn ồn ào náo nhiệt
như cũ, nhưng có một điểm khác lạ là ai cũng nôn nóng chờ mong để xem
kết quả kỳ thi vừa rồi.
Về đến phòng ký túc xá cả ba người Vân
Du, Vân Ca và Trần Thiện Mỹ mở cửa vào thì một luồng khí lạnh thấu xương táp vào mặt hai người Vân Ca, cả hai nhìn nhau đều thấy nét kinh hoàng
trong mắt đối phương, đi vào phòng thấy Lâm Linh Hi ngồi đọc sách trên
bàn nhưng có một điểm khác lạ thì bên cạnh cô bé giờ phút này có thêm
một cô bé mặc đầm trắng dơ cực kỳ đứng bên cạnh.
Nghe tiếng động cả hai quay đầu, thấy bọn Vân Ca thì Lâm Linh Hi cười tươi, còn đứa bé
mặc đầm trắng nhìn ba người bọn họ vô cùng hờ hững, hai người Vân Ca mồ
hôi lạnh đầy đầu, bọn họ cố làm ra vẻ tự nhiên, Trần Thiện Mỹ thì không
biết gì cả bay lại ôm Lâm Hinh Hi.
Hai người Vân Ca cười gượng
chào Lâm Linh Hi rồi đi thẳng về giường mình, trong đầu hai người cấp
tốc suy nghĩ cách đối phó, cả hai không dám ngước mắt nhìn qua bên phía
Lâm Linh Hi, giả bộ sắp xếp quần áo, bọn họ không muốn con quỷ biết được bọn họ nhìn thấy nó, không khí căn phòng lạnh giá, hai người Vân Ca
tưởng mình như đang ở trong phòng đông lạnh vậy.
"Sao nay lạnh vậy ta." Trần Thiện Mỹ đánh rùng mình vươn tay bật máy sưởi.
Hai người Vân Ca cười khổ trong lòng, cả hai rất muốn nói bên cạnh giường
bà có con quỷ đang đứng kìa không lạnh làm sao được. Sau khi bàn bạc với bọn TaTa và thống nhất là đành để con quỷ này sống trong phòng một thời gian, vì bọn họ bây giờ chưa đột phá Địa Tiên nên đối phó với nó thật
quá sức bọn họ.
Ban đêm
Hai người Vân Du cố gắng hết sức lờ đi cái bóng đặc quánh màu trắng xẹt ngang xẹt dọc căn phòng, đôi khi con quỷ sẽ bay xuyên qua người bọn họ thì cả hai rùng mình một trận.
"LaLa ngươi có cách nào giải quyết con quỷ này được không? bọn ta chịu hết
nổi rồi." Vân Du trùm chăn kín mít vẻ mặt đau khổ nói, thiệt tình là cô
không thế nào chịu nổi ánh mắt như có như con của con quỷ này cứ nhìn
bọn họ, mỗi lần như thế cô thấy mình như bị độc xà nhìn vậy.
"Tạm thời chưa có cách, chủ nhân nên lơ nó đi, ta thấy hiện tại nó không có ý muốn hại chủ nhân, còn Lâm Linh Hi tạm thời sẽ không sao, khi nào chủ
nhân đột phá Địa Tiên rồi hãy xử nó."
"LaLa bây giờ có con quỷ này trong phòng làm sao bọn ta vào không gian được đây." Vân Du dùng linh thức nói chuyện với LaLa.
"Chủ nhân chỉ cần xuất hồn đi vào không gian thôi còn xác thì vẫn bên ngoài là được mà."
TaTa kế bên cốc đầu LaLa rống to :"Não ngươi có bị úng nước không? chừng nào đạt tới Phân Thần thì mới xuất hồn được."
"Ta quên ngươi nhắc không được sao? làm gì đánh ta." LaLa xoa trán vẻ mặt
giận dữ, nó quên là bây giờ chủ nhân chưa đạt tới Địa Tiên.
"Đánh thì ngươi mới tỉnh ra." TaTa khinh thường nhìn LaLa.
"Ngươi ...." LaLa chỉ vào TaTa nửa ngày không nặn ra được câu nào.
"Ta làm sao."
...
Hai người Vân Du bên ngoài đảo tròn mắt, bọn LaLa làm bọn họ tức chết mà, giờ phút nào rồi còn cãi nhau.
"Bọn ta sắp đột phá Địa Tiên rồi, không vào được không gian làm sao bọn ta tu luyện đây." Vân Ca nhíu mày.
Bốn mắt nhìn nhau, TaTa thì cau mày suy nghĩ còn LaLa nhìn TaTa ai oán.
"Ta thấy chủ nhân tạm thời buổi chiều không lên lớp nên tìm nơi vắng vẻ lẻn vào không gian tu luyện." TaTa suy tư nói.
Hai người Vân Ca cũng có cùng suy nghĩ đó, bây giờ có con quỷ trong phòng
bọn họ không thế vào không gian tu luyện được, đành tìm chỗ vắng người
lẻn vào không gian vậy. Thở dài cái thượt cả hai cuộn tròn trong chăn
nhắm mắt, tuy bọn họ có linh thức hộ thân nhưng hàn khí con quỷ phát ra
vẫn làm bọn họ lạnh như thường.
Ký túc xá khu J - Nam
Dương Hàn nằm trên giường nhắm mắt, tưởng chừng như đang ngủ nhưng thật ra là đang lắng nghe yêu linh Tịch Mạc báo cáo tình hình bên Vân Ca
"Chủ nhân, hiện giờ con quỷ đó đang bám theo Lâm tiểu thư, nó cũng đã qua
phòng Vân tiểu thư rồi, theo như thuộc hạ thấy đáng lẽ ra Lâm Linh Hi đã chết từ mấy hôm trước nhưng không hiểu tại sao cô bé ấy được nhỏ thuốc
Vong Linh." Tịch Mạc không thể điều ra ai là người làm việc này, thuốc
Vong Linh không phải ai cũng chế ra được, thứ nhất vì công thức chế
thuốc cực kỳ khó, thứ hai phải đạt cấp độ Trúc Cơ thì mới luyện chế ra
được.
Dương Hàn im lặng không trả lời, cậu đã biết bọn Vân Ca là người làm việc này, tuy cậu không biết tại sao cô lại có thuốc từ Linh
giới nhưng cậu chắc chắn một điều rằng cô là người cho Lâm Linh Hi
thuốc, trên người Vân Ca xuất hiện rất nhiều bí mật cậu không thể nào
tìm được, mỗi lần Tịch Mạc cố gắng phá vỡ kết giới để điều tra thì luôn
vô phương.
Cậu biết giờ phút này hai người Vân Ca hẳn là đoán ra cậu là ai rồi, chắc là cô sẽ oán hận cậu, nhưng không sao cả, oán hận
cũng tốt tha thứ cũng được, cậu không mong ước xa vời cô có thể tha thứ
cho mình, những chuyện đó giờ không còn quan trọng đối với cậu nữa, chỉ
cần cậu trong bóng tối dõi theo bóng cô là được rồi
Từng đợt ký
ức vụt hiện ra, hình ảnh một cô bé đứng ngoài hành lang, tuy chịu lạnh
và đói nhưng cô bé vẫn quật cường không rơi một giọt nước mắt... cô bé
lớn lên xinh đẹp rạng rỡ, cô kết hôn sinh con rồi già đi và qua đời,
hình ảnh chuyển đổi thành một cô bé khác mặc quần áo cổ trang, vẻ ngoài
xấu xí... cha mẹ không thương, chị em không thích, còn bị đám nô tỳ
khinh khi bắt nạt, cô bé tủi thân ngồi co ro khóc nức nở, nhìn rất nhu
nhược, cô lớn lên không còn xấu xí nữa mà ngược lại rất xinh đẹp nhưng
số phận trớ trêu, cô chết khi còn rất trẻ, rất rất nhìu hình ảnh những
cô bé khác nhau sinh ra rồi qua đời, cho tới khi hình ảnh một cô gái vẻ
ngoài yếu đuối bệnh tật qua đời trên giường bệnh, xung quanh người thân
khóc thật thương tâm.
Bỗng tiếng nói của Tịch Mạc vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng, cậu không mở mắt chỉ hờ hừng dùng linh thức nói:
"Cứ bám sát hai người bọn họ, nếu nó gây bất lợi thì ra tay.". Cậu giải
quyết con quỷ này cũng được thôi, nhưng cậu không muốn rút dây động
rừng, cậu chắc chắn bên trong học viện này tai mắt của người đàn bà kia
khắp nơi, sự hiện diện của con quỷ đó chắc bọn họ cũng đã biết mà không
thèm ra tay thôi, nếu cậu ra tay thì sẽ rắc rối, thế nên cậu tạm thời
quan sát, nếu nó dám làm hại hai người bọn họ thì cậu sẽ ra tay, còn
không thì trước giờ sao cứ để vậy.
"Vâng, chủ nhân." Lời vừa dứt yêu linh Tịch Mạc biến mất như chưa từng xuất hiện.