Thừa Tướng, Đừng Mà!
Lạc Thiến tỉnh dậy, cho người đem nước vào hầu hạ.
Ở nữ tôn quốc, rất ít nữ nhân phải đi làm tì nữ, ngược lại nam nhân là
phần đông. Lạc Thiến tư tưởng cũng rất thoáng, không ngại để cho tiểu Tứ giúp nàng mặc đồ. Đùa à, nhìn bộ đồ rườm rà như vậy nàng sao có thể mặc được, lại còn những ba lớp. May mắn cũng đã đầu thu, thời tiết tốt hơn
rồi.
Phủ thừa tướng rất rộng. Nghe nói hoàng thượng biết tin nàng chưa tốt nên cho nghỉ thêm hai ngày. Lạc Thiến có chút thở dài. Aizzz,
về sau ăn lương người ta, phải nhìn sắc mặt người ta mà sống. Dám mơ
tưởng đến chồng người ta, thực rõ ràng muốn chết.
Đi dạo trong vườn, chợt nghe phía trước ồn ào, Lạc Thiến không vui nhíu mày.
“A Tam, phía trước là có chuyện gì?”
Lại nói, trình độ đặt tên của Lạc Thiến cũng là cực phẩm. Nàng có bốn nam
hộ vệ trung thành, lần lượt gọi Lạc Nhất, Lạc Nhị, Lạc Tam, Lạc Tứ. Lạc
Nhất chuyên xử lí việc bên ngoài, lần này vừa hay bị nàng phái ra ngoài
làm việc. Lạc Nhị là chủ quản của phủ, Lạc Tam là thiếp thân hộ vệ, Lạc
Tứ chuyên chăm sóc ăn mặc ở.
“Đại nhân, phía trước là các vị chủ tử ở Tuyết viện đi dạo. Có cần nô đi mời họ tránh mặt không ạ?”
Nói lại càng phiền não. Vị Lạc Thiến này có một chính phu, ba vị trắc phu,
hai thị nam, vừa rồi còn có thêm vài người mới vào phủ. Thực sự khẩu vị
như vậy, nàng ta ăn hết được sao? Cũng là không. Một số họ là do được
tặng, một số là tự nguyện, còn có người là lâu dần bị thuyết phục mà
đến. Trừ chính phu do hoàng thượng tứ hôn, tất cả còn lại thực sự ai
cũng tài sắc. Đương nhiên, chuyện này cũng có chút sự tích.
Trang gia là đệ nhất phú thương ở kinh thành. Chủ nhân Trang gia là Trang Lạc Nhạn năm nay đã ngoài 50 tuổi, có 1 chính phu và vài phòng tiểu thiếp.
Bà ta lại chỉ có 4 người con trai mà không có con gái. Trong đó đại phu
quân sinh ra 2 người con, đại trưởng tử là Trang Huân năm nay 20 tuổi và tam công tử Trang Hàm năm nay 18 tuổi. Nếu Trang Huân được xưng là
thiên hạ đệ nhất mĩ nam, tài danh tứ phía thì Trang Hàm này lại bị chê
xấu nam. Thôi được rồi, quan điểm thẩm mĩ ở đây, nam nhân phải nhu mì
như nước, nữ nhân dương tướng có thừa. Nàng thực sự khó tiếp thu được.
Nghe nói, vị phu quân của nàng chỉ là hơi có chút dương khí liền bị ghét bỏ, còn có danh hiệu đệ nhất phế vật gì gì đó. Vụ này ban hôn, hoàng
thượng rõ ràng tức giận không nhẹ. Chỉ là sau đó hối hận, lại ban thêm
vài mĩ nam tử, nàng cũng thu vào thôi.
Năm nay Lạc Thiến cũng là
19 tuổi. Hoàng đế lên ngôi năm 16, nàng cũng phò tá nàng ta đã được sáu
năm, từ chức thị lang nho nhỏ mà lên thừa tướng, quả là vất vả không
nhỏ. Song thân Lạc Thiến sớm mất, nên cả phủ thừa tướng rộng như vậy
cũng chỉ có nàng là chủ nhân. Những người khác đưa vào, cũng không có
bái đường. Thân phận cũng có chút xấu hổ, chỉ được gọi là chủ tử.
Nghĩ lại thấy rùng mình. Một lũ nam nhân son phấn, còn có thể đẻ con thì
thành ra cái dạng gì nha. Rõ ràng ở Trần quốc, nữ nhân mới là người sinh mà. Thôi được rồi, nàng xuyên qua đã phi lí rồi, phi lí hơn, nàng vẫn
chấp nhận được.
Đang định mở miệng muốn đuổi họ đi thì mấy nam nhân kia lần lượt kéo đến. Lạc Thiến ngây ngẩn cả người. Mĩ nam như mây nha.
Dẫn đầu là một nam nhân rất trẻ, khoảng hơn 20 đi. Hắn một thân hồng phấn
dịu dàng. Được rồi, mặc dù nàng từng nói nam nhân mặt hoa da phấn sẽ rất buồn nôn, nhưng không thể phủ nhận thẩm mĩ của Lạc Thiến không có buồn
nôn chút nào. Chỉ thấy hắn một đầu tóc đen như thác nước, mềm mại dịu
dàng, sóng mắt khẽ lưu chuyển quả thật hút mất hồn người. Giọng hắn cũng rất trong, rất mềm mại, như một sợi lông ve vãn người nghe.
“Thẩm Ninh bái kiến đại nhân.”
“Tiêu Hàm bái kiến đại nhân”
“Lục Minh bái kiến đại nhân”
“Du Dương bái kiến đại nhân”
Được rồi, Lạc Thiến tạm thời biết được mấy người này là ai rồi. Thẩm Ninh là trắc phu quân đầu tiên, được sủng ái nhất, cũng chính là nam nhân áo
hồng. Tính cách dịu dàng như nước, rất hiểu lòng người.
Tiêu Hàm
một thân lục y tươi mát, tính cách có phần tùy tiện, thích nhất là tiền. Hắn là do Lạc Thiến mua trên đường, cũng có vài phần giống vị Trang đại công tử kia, có chút tư sắc nên là một thị nam.
Lục Minh lại là
một tiểu đệ đáng yêu. Thật hết nói, nhìn hắn còn chưa đến 18 tuổi mà Lạc Thiến thực sự có thể vươn ma trảo sao? Sự thực là trong viện này thì
Lạc Thiến cũng thương tiếc Lục Minh hơn mấy phần, cũng là do cha Lục
Minh cứu nàng mà chết, mẹ hắn lại là một kẻ vũ thê, muốn bán hắn đi nên
Lạc Thiến đưa Lục Minh về.
Còn Du Dương một thân bạch y sạch sẽ,
tính cách cũng có chút cao ngạo. Trước đây là nam kĩ bài danh ở Hồng Tụ
lâu, được Lạc Thiến chuộc thân. Lạc Thiến là hứng thú với vẻ kiêu ngạo
của hắn thôi.
Mấy mĩ nam đây đều là nhu khí có thừa mà dương
cương không đủ. Thẩm Ninh dịu dàng, Tiêu Hàm phóng khoáng, Lục Minh trẻ
con, Du Dương kiêu ngạo. Mỗi người một vẻ trăm hoa đua sắc quả nhiên lóa mắt người ta.
“Đứng lên đi.” Giọng Lạc Thiến thực bình tĩnh.
“Đại nhân, thân thể người còn chưa khỏe, sao có thể ra ngoài như vậy. Trời
tiết sang thu, rất có hại cho sức khỏe đó.” Lục Minh vừa nói, mắt cũng
đã hơi đỏ lên, vò vò chiếc khăn trong tay
“Đúng vậy. Đại nhân,
Ninh nhi hầm canh tổ yến, còn chút nữa là được, để Ninh nhi mang đến cho đại nhân” Thẩm Ninh cũng ân cần quan tâm.
Trong phủ, trừ Thẩm
Ninh còn hai vị trắc phu. Một người là Lâm La, tính khí rất nặng, rất
hay ghen tị. Nàng ta cũng là do hoàng thượng ban cho. Một người nữa là
Trần Nghiêm. Nghe nói hắn là con tin của Trần quốc sang hòa thân. Người
này ở nam quốc, sang bên này thực sự là như bị nhốt lồng, sống không
thoải mái được, tính cách có phần cực đoan.
Rốt cục Lạc Thiến
biết tại sao người xưa thích tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp rồi. Được nhiều mĩ nam vây quanh quan tâm, quả nhiên là cảm giác tốt đẹp. Có
điều…
Nàng cũng không thừa tiền nuôi nhiều phế vật nha.
Lạc Thiến cười cười, thỉnh thoảng buông lời tán tỉnh tán nhảm với mấy người này, cũng moi được ít tin tức. Sau đó, mấy người dừng chân ở lương
đình. Lạc Thiến nhác thấy một bóng lưng cao gầy, có phần cô độc.
“Kia là…?” Lạc Thiến nheo mắt nhìn, quay lại hỏi
“A, kia không phải là Trang ca ca sao?” Lục Minh reo lên
Trang Hàm, vị chính phu của nàng kia sao? Dường như cũng nghe thấy tiếng bàn
luận, Trang Hàm thuận thế quay lại, trên môi nụ cười khi nhìn thấy Lạc
Thiến có vẻ hơi cứng ngắc. Ánh mắt đó thấy nàng như một con nai bị kinh
hách, hoảng sợ lảng tránh.
Một lần liếc mắt, vạn kiếp bất phục.
Đó là một khuôn mặt như được tạc từng nét cẩn thận. Một cỗ anh khí, nhìn
từ xa có nét nhu hòa khó tả. Mái tóc hắn cố định bằng một trâm bạch
ngọc. Làn da màu đồng khỏe khoắn chứ không trắng nõn như mấy người kia.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hắc bạch phân minh rũ xuống. Nàng chỉ cảm
thấy, trên đời này chỉ có nam nhân như vậy mới chính là nam nhân chân
chính. Đường nét dương cương mà vẫn cho người ta cảm giác nhu hòa. Cực
phẩm nam tử nha.
Hắn dần dần di chuyển về phía này. Hắn đi rất
chậm, như chần chừ. Cuối cùng cả đoạn đường ngắn ngủi chỉ hơn chục bước
mà hắn đi rất lâu. Lúc này Lạc Thiến mới nhìn rõ, nam nhân này cao hơn
nàng nửa cái đầu. Nàng đã cao một mét bảy rồi, nam nhân này còn cao hơn. Với thẩm mĩ ở đây, hắn quả thật “xấu” không thể tả. Nhưng Lạc Thiến lại nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông rồi.
“Trang Hàm bái kiến đại nhân.”
Giọng hắn rất trầm, rất quyến rũ. Lạc Thiến cảm thấy tim mình đập rất dữ dội nhưng trên mặt lại tỉnh queo.
“Phu quân không cần nhiều lễ tiết như vậy.”
Nàng nắm lấy tay hắn đỡ dậy. Trang Hàm bị kinh hãi không nhỏ, ngẩng đầu lên
nhìn nàng. Khi nhìn thấy đôi mắt nàng, nàng cảm thấy rõ hắn run lên,
nhưng rất nhanh liền cụp mắt xuống.
“đa tạ đại nhân”
Giọng nói rõ ràng có chút xa cách khiến Lạc Thiến khó chịu. Nàng mặt lạnh,
hơi mất hứng. Thôi được rồi, rõ ràng là do thái độ Lạc Thiến trước đây
không tốt khiến hắn sợ hãi đi. Không sao, còn nhiều thời gian. Phu quân
này, nàng định rõ rồi, hắn trốn không thoát đâu.
“Được rồi, các ngươi đều trở về đi. Đại phu quân, chàng có vui lòng bồi ta một đoạn không?”
Ngữ khí rất dịu dàng nhưng tuyệt không cho phép người ta cự tuyệt. Trang
Hàm có chút ngẩn ra, khẽ cắn chặt môi. Đôi mắt rũ xuống, dịu dàng vâng
một tiếng.
Chúng nam nhân khi rời đi còn gửi tới hắn ánh mắt “tự ngươi cầu phúc đi” rất thông cảm. Lạc Thiến thấy rõ, không khỏi phì cười.