Thiên Hùng nhìn chằm chằm màn hình, cay nghiệt nói ra từng chữ. Kẻ vừa
giàu có, vừa căm ghét Lam Y chỉ có Lê vương Khất Nhi. Trong thiên hạ,
hắn giàu đứng hàng thứ năm, năng lực tuyệt đối có thể mua được Điều Thi
lệnh. Thái độ của Khất Nhi trong thời gian qua cũng cho biết Lê vương
ghét ghét Lam Y Công Tử như thế nào.
- Mặc kệ gã đi. Dù sao cũng chỉ có vậy. - Steven trầm ổn trả lời.
- Cậu đừng nói bằng cái giọng bình thản ấy. Hôm trước ai đòi truy sát người ta?
- Lúc ấy tôi bực bội nên nói vài câu đe doạ, khiến kẻ địch lo sợ, mất ăn mất ngủ. Dù sao việc tôi lo lắng lúc này là những món hàng trên bảng
quân trang kìa.
Hắn nghe vậy cũng gật đầu đồng ý với sư huynh. Trong danh sách vũ khí
được hệ thống bán ra không chỉ có Điều Thi lệnh. Trang cuối cùng của cửa hàng còn hơn hai mươi lệnh triệu hồi khác từ đắt đến rất đắt. Thậm chí
boss lớn như Khốc Cốt Tu La vương cũng có thể mua được tại đây.
Tuy nhiên, lệnh triệu hồi chỉ có tác dụng gọi boss tới, không thể điều
khiển được. Lớp nhân vật ác quỷ được thuê sẽ tàn sát hết tất cả các nhân vật xung quanh mình, không phân biệt địch ta. Trong quốc chiến tuyệt
đối chẳng thể sử dụng vũ khí triệu hồi được. Trừ phi người chơi có khả
năng đột nhập thành trì địch, sau đó tung lệnh triệu hồi ra tàn sát hàng ngũ đối phương.
Lần này Khất Nhi bỏ một khoản tiền lớn đem binh đoàn thây ma quấy nhiễu
hôn lễ Lam Y là một việc làm vô bổ. Lệnh triệu hồi có tác dụng một lần
duy nhất, mà đoàn thây ma xuất hiện cũng chỉ làm nền cho Lam Y Công Tử
và Anh Thật Là Pro biểu diễn uy phong. Theo đó gia tộc Bách Thắng cũng
được lợi không ít. Thiên Hùng là đầu não của Bách Thắng, là người quyết
định lối đánh của cả đội. Hắn đã hiểu rõ tình hình, sau khi khắc phục
khuyết điểm bản thân cũng là lúc cả gia tộc họ sẽ hoàn thiện hơn nữa.
Tương lai của sự kiện Cửu Long Tranh Châu thật đáng mong chờ.
Những ngày vừa qua Lam Tố Tố lại tiếp tục án binh bất động. Ba nước phiá nam là Dương, Nguyễn, Triệu đã lục đục muốn tiêu diệt lẫn nhau. Do xuất hiện những loại vũ khí mới, quốc vương các nước bắt đầu nổi lên tham
vọng. Ai cũng đổ lượng lớn kim ngân mang bùa triệu hồi về dùng làm vũ
khí công kích lân bang.
Nồi xa xáo thịt, liên minh đổ vỡ.
Năm xưa muốn đánh boss, người chơi phải canh ngày canh đêm, rình rập
không thua gì thợ săn đợi thỏ. Giờ đây, lúc nào cũng có thể xuất hiện
một quỷ vương ngay giữa phố chợ cho mọi người hiểu rõ cảm giác bị tàn
sát là thế nào. Tịch Dạ lúc nào cũng trong trạng thái trực chiến, ở đâu
có boss là nàng xông vào trải nghiệm. Thiên Hùng bị hạn chế hơn, chỉ có
thể vào Võ Lâm trong giờ nghỉ và sau thời gian làm việc. Vì vậy cơ hội
được giao chiến với boss quỷ cũng ít hơn.
Muốn sống cả hai cuộc đời hoàn hảo, bắt buộc người ta phải nỗ lực rất nhiều.
Hắn dựa vào chỉ dẫn của Lam Y, thường xuyên đến phụ bản Một Bước Lên
Trời để thách đấu quỷ dữ. Tuy nhiên, Anh Hùng chưa dám động đến mấy con
quái vật bên ngoài, mà chỉ nhắm đến bọn NPC bất động ở quỷ giới. Hắn để
nhân vật ở chế độ đồ sát, thoải mái PK mấy thứ chưa được kích hoạt.
Thiên Hùng treo máy đi làm việc khác, mà kinh nghiệm nhận được còn cao
hơn đi làm nhiệm vụ chính tuyến nhiều. Đúng là ngồi thiền ở Tiên Nhân
thôn không thể sánh nổi với việc săn quỷ. Cả Bách Thắng bang chui rúc
trong Một Bước Lên Trời, ngay lập tức tiến cấp thần tốc. Khoảng cách
giữa những người chơi ngày càng rút ngắn lại, ai cũng đạt mức trung bình là 18x. Có lẽ họ là party cố định mạnh nhất thiên hạ lúc này.
Sự nghiệp khám phá hang Thần Long vẫn cứ mãi giậm chân tại chỗ. Anh Hùng không thể vượt qua con thuỷ quái canh hang, cũng như Tịch Dạ không thể
leo lên đỉnh tháp Thiên Đường. Ngũ Đại kỳ bảo chỉ có năm món chí tôn
thiên hạ, người thường đâu dễ dàng đoạt lấy. Ngay cả Steven đang lùng
sục ở Băng cung vẫn chưa biết được tung tích của Bích Lộ Bạch Ngọc bình ở đâu.
Tình hình của Chân Phương có vẻ sáng sủa nhất. Y đang càn quét Đại Lâm
Phong, kiên nhẫn lần theo manh mối báu vật. Bốn người sở hữu bản đồ tự
động phân chia địa bàn, chuyên tâm muốn lấy món đồ mình ưa thích. Với
Tịch Dạ là Hoả Long Châu, với Chân Phương là bảo toạ hoàng kim Chân Đế.
Từ đầu Lam Y cũng chỉ muốn đoạt lấy mười hai giọt Tuyết Linh giúp y đạt
được bạch danh vĩnh viễn, đồng thời tu luyện cơ thể đến mức bách độc bất xâm. Chỉ riêng Thiên Hùng là không có mục tiêu gì cả. Hắn theo đuổi Ngũ Đại Kỳ bảo chỉlà sự cố chấp của người chơi, muốn phá đảo cứu được công
chúa. Ngay từ ngày đầu bước vào Võ Lâm, Hồng Phấn đã ám thị bắt hắn phải lấy những món đồ trong chỉ có trong truyền thuyết này. Với người không
có tham vọng, lời hứa là động cơ duy nhất. Nếu bây giờ Hồng Phấn nói
nàng không cần Ngũ Đại kỳ bảo nữa, có lẽ Anh Hùng sẽ không bao giờ bước
chân vào hang Long Vương.
^_^
Ngày cuối tuần, đúng hẹn, cả bọn kéo nhau về quê Thiên Hùng du lịch một
chuyến. Cũng như trước đây, hắn thuê xe để chở mọi người đi. Vì có thêm
dr. Wilson, việc di chuyển bằng phương tiện công cộng sẽ khá phiền toái. Tránh cho mọi người không vui, thuê xe là giải pháp tối ưu.
Khi hắn đến nhà Tịch Dạ, đèn trong phòng vẫn còn mở. Thiên Hùng thở dài, biết ngay nàng vừa làm việc thâu đêm. Hắn dùng chìa khoá của mình tự mở cửa. Tịch Dạ đã cho phép tướng công có thể ra vào đại bản doanh bất cứ
lúc nào.
Nghe tiếng ngoài cửa, Tịch Dạ chỉ ghé mắt ra nhìn một chút. Nàng đưa tay che miệng ngáp, uể oải nói mấy câu.
- Chờ em một chút, đoạn code này viết gần xong rồi. Chắc mình sẽ đi cả ngày nên em tranh thủ làm thêm việc.
Hắn mỉm cười âu yêm đi đến sau lưng nàng. Thiên Hùng đưa tay ôm cổ Tịch Dạ, rồi đặt lên tóc nàng một nụ hôn.
- Tay anh lạnh quá! - Nàng thở dài khoan khoái. - Tỉnh cả ngủ.
- Do trời còn sớm mà, mùa đông năm nay lại lạnh hơn mọi khi. - Thiên
Hùng liếc mắt nhìn màn hình loằng ngoằng chữ số trước mặt Tịch Dạ. - Có
làm kịp không em?
- Chắc sẽ xong sớm thôi. Chỉ tại sếp bỗng nhiên thu bớt thời gian nộp project. - Tịch Dạ nũng nịu.
Nàng đã bắt đầu quen thuộc với Thiên Hùng, lúc trò chuyện cũng không
ngắc ngứ như trước. Vốn là người đa tính, ở bên ngoài thế giới mạng,
nàng cực kỳ rụt rè, nhút nhát. Vậy mà chẳng hiểu sao Thiên Hùng lại có
thể mau chóng bước vào thế giới cô độc của Phương Huyền. Hắn nhanh chóng thích ứng với sự thay đổi tính cách một trăm tám chục độ của bạn gái.
Khi nàng hung dữ thì Anh Hùng là một phu quân ngoan hiền. Lúc nàng nhút
nhát, Thiên Hùng sẽ là bạn trai đáng tin cậy bao bọc, chiều chuộng Tịch
Dạ. Mối tình của họ thoạt nhìn thuận lợi nhưng không hề đơn giản vậy. Để chiếm được lòng tin của một con chim sợ cành cong, ai biết được Thiên
Hùng đã phải cố gắng thế nào.
Phương Huyền là bệnh nhân của một hội chứng gọi là hikikomori, người tự
nhốt mình trong phòng và cách li với mọi mối quan hệ xã hội. Ngay khi
biết được tình trạng của nàng, Thiên Hùng đã dấn thân nghiên cứu về đề
tài này. Tâm lý bị tổn thương, chối bỏ bản thân, phản kháng áp lực ...
có rất nhiều nguyên do, nhưng không biết đâu là thứ chính xác tạo ra
hikikomori. Có những bệnh nhân xuất thân từ một gia đình hạnh phúc, cuộc sống bình lặng, cũng tự nhốt mình trong phòng kín. Thiên Hùng chưa biết được lý do vì sao bạn gái mình lại là một hikikomori tự kỷ. Hắn chỉ có
thể đến đây, kéo nàng ra khỏi bốn bức tường khép kín vây quanh Phương
Huyền.
Hắn viện cớ hẹn hò để nàng có thể ra khỏi nhà. Hắn lấy dr. Wilson làm lá chắn, muốn Phương Huyền vun đắp cho Ngọc Linh và Steven. Khi giúp đỡ sư huynh, Phương Huyền cũng đang tự chữa trị cho bản thân. Hai người bọn
họ đều thích trốn tránh thế giới. Đối diện với bản sao của mình, có lẽ
nàng sẽ tự nhận ra vài điều.
Kỳ thực, so với tình trạng của Phương Huyền, Steven chẳng là gì cả. Một
người chán nản sự đời và kẻ đã phải dùng thuốc an thần trong thời gian
dài khác nhau như xe đạp và tàu hoả. Huống gì bác sĩ Wilson rất hiểu bản thân, y đang có chiều hướng cởi mở hơn trong suy nghĩ. Trong khi đó
Phương Huyền hầu như không thay đổi mấy, ngoại trừ việc đã tiếp nhận
thêm một người bạn trai.
Thiên Hùng để Tịch Dạ ở yên với chiếc máy tính. Hắn nhìn quanh căn phòng lúc nào cũng luôn ngăn nắp một cách cứng nhắc. Có lần Thiên Hùng nhặt
một món đồ trang trí trên kệ xem, sau đó hắn chứng kiến Tịch Dạ xoay món đồ đó lại theo hướng ban đầu. Nàng chấp nhất tới từng centimet. Mỗi đồ
vật trong phòng đều có vị trí nhất định và Tịch Dạ chắc chắn ghi nhớ rõ. Nàng không chấp nhận bất cứ sự thay đổi nào, kể cả việc đó khó có thể
nhận ra bằng mắt thường.
- Cưng ơi, sao không mặc bộ đồ hôm nọ anh mua tặng em?
Hắn hỏi khi nhìn thấy chiếc áo đầm trên giường Tịch Dạ. Gu thời trang
của nàng có lẽ đã dừng lại từ hơn mười năm trước. Tịch Dạ thích mặc
những bộ đồ bông hoa váy xếp, và nàng kết hợp màu thật sự rất tệ. Thiên
Hùng không hề có ý định chê trách gì Tịch Dạ, hắn chỉ muốn định hướng
cho bạn gái đi trên một con đường tốt hơn.
- Bộ đó có vấn đề gì sao? - Tịch Dạ quay lại, trợn mắt nhìn hắn.
- Không có vấn đề gì, nhưng anh thấy nó trang trọng quá.
- Phải gặp mặt ba mẹ mà, nên em chọn thứ trang trọng nhất.
Thiên Hùng không muốn trả lời rằng ngay cả bộ váy cưới cô dâu cũng không phô trương như quần áo nàng đã chọn. Hắn cười rất tươi, nhẹ giọng trả
lời.
- Đơn giản thôi, đây là một chuyến dã
ngoại, chỉ nên mặc đồ gọn nhẹ. Với lại ba mẹ anh cũng khá gần gũi, em
không nên căng thẳng làm gì.
- Vậy làm sao đây? - Nàng lo sợ hỏi. - Em chỉ chuẩn bị mỗi bộ này.
- Cứ làm việc đi. Để anh lo phần ủi đồ.
Hắn kiên quyết dẹp bộ váy rực rỡ của Tịch Dạ vào tủ. Thiên Hùng lấy một
chiếc quần nhung thời trang và cái áo thun kiểu dáng nhã nhặn ra khỏi
chồng đồ. Hắn cẩn thận không làm xê dịch bất cứ thứ gì mà nàng đã kỳ
công sắp xếp. Tịch Dạ nhìn bạn trai đầy cảm kích, sau đó tiếp tục đánh
vật với bàn phím. Trong khi Thiên Hùng phục vụ hậu cần, nàng phải gấp
rút hoàn thành công việc trên tiền tuyến. Nàng rất hạnh phúc vì đã gặp
được Thiên Hùng.
Vì lẽ đó, khi bọn họ đến bệnh viện Chợ Ruộng thì trễ giờ hẹn khoảng một
tiếng. Đối diện với Ngọc Linh và Steven u ám, Thiên Hùng chỉ đành cười
trừ. Giống như Tịch Dạ, hai người bạn của hắn cũng có những vòng tròn
đen quanh mắt. Xem ra chỉ Thiên Hùng là người được ngủ một đêm ngon giấc mà thôi.