Anh Hùng lại trở về quán Dương Liễu với vách nhà tranh, cỏ xanh mượt rì rào theo gió. Trong quán chỉ có bà chủ già tóc phơ phơ bạc cùng cô cháu gái tuổi mới lên mười. Anh Hùng vừa xuất hiện đã chạm ngay tuỳ chọn trò
chuyện cũng bà lão. Các câu thoại dài dòng về đám cướp không làm Thiên
Hùng quan tâm. Hắn cứ liên tục click qua để mau chóng kết thúc đoạn hội
thoại.
Vừa chạy ra ngoài, hắn đã nhìn thấy ngay điều khác biệt. Bên kia hồ là
toà thành xám xịt ẩn hiện trong sương mù. Thế nhưng bầu trời phía trên
kinh đô Lý quốc đang không ngừng nháng lên những ánh xanh đỏ tím vàng
đẹp mắt. Trận đồ phòng thủ và phép thuật tấn công chạm nhau gây ra những vụ nổ dữ dội. Thần long uốn lượn thoắt ẩn thoắt hiện trong mây, đại
điêu xoải cánh kêu lên những tiếng oai hùng dũng mãnh. Phía bên kia là
chiến trường đang tới hồi ác liệt nhất. Tứ đại tướng quân chưa bị diệt
hết, quân Lê quốc vẫn chưa vào hoàng thành.
Người của họ bây giờ đang bị mắc kẹt ở giữa. Lui về biên giới thì quá
xa, bước vào trong hoàng cung thì quá khó. Lý quốc vốn có người đông,
lại kết hợp cùng quân Ngô quốc hùng mạnh thì càng nguy hiểm. Lần này may là Khất Nhi liều mạng kéo hết tất cả đi, nếu không đã chẳng cầm cự được với liên quân hai nước như thế này.
Lợi bất cập hại. Lê vương dốc toàn lực tấn công kẻ thù thì tại quê nhà
bọn họ lại bị Mai quốc cướp bóc. Xem ra lời hứa chia đôi chiến lợi phẩm
vẫn không bằng cái lợi cướp nhà vắng chủ. Mai quốc là một nước lớn nhưng lại xảo trá không biết giữa chữ tín. Khất Nhi thề với lòng, trước khi
có đợt công thành chiến tiếp theo, hắn sẽ giết cho bằng được Mai vương
Bác Xe Ôm.
Anh Hùng chạy nhanh đến bờ hồ, mướn chiếc thuyền câu nhỏ nhất, rẻ nhất
để ra khơi. Nếu nhiệm vụ của hắn thất bại, thì chiếc thuyền lớn còn lại
vẫn sẽ đủ để chở đại quân Lê quốc vượt hồ.
Chiếc thuyền nhỏ này rẻ tiền một phần do không có thuyền phu mà phải
dùng đến sức nhân vật. Anh Hùng chạm vào mái chèo, nhấn chọn ra khơi.
Hắn cứ phải nhấn enter theo đúng nhịp chèo khuya nước. Cứ hễ chạm vào
những bọt nước trên hồ lại có tuỳ chọn hỏi hắn có muốn câu cá không.
Đông hồ là nơi thưởng cảnh, thư giãn, chứ đâu thích hợp để gấp rút chạy
đi tham chiến. Vì vậy muốn vượt qua hồ, hắn cũng mất cả buổi vì cứ phải
lái đi vòng vèo tránh những bọt nước lăn tăn thế này.
Chỉ trách tên Lý vương Lục Đạo quá đỗi gian trá, xây thành trì của mình
ngay sát mép hồ nước, ngăn không cho bộ binh từ bên ngoài tấn công vào
cửa đông này.
Thuyền chưa đến gần, Anh Hùng đã phải hứng chịu biết bao nhiêu mũi tên
của quân thủ thành. Công thành là việc của tập thể, chứ một kẻ đơn độc
làm cách nào mà hoàn thành được. Lực sát thương của mỗi mũi tên không
lớn, nhưng họp lại cả chục mũi đã gây ra đòn tấn công chí mạng. Anh Hùng phải lấy Tục Mệnh đơn quý giá ra xài, vừa tự động hồi máu vừa dùng thêm Kim Sang dược.
Mới chạm vào bờ, hắn ngay lập tức nhảy khỏi thuyền. Từ phía cửa thành,
Đông môn tướng đã ào ào chạy tới nhắm đầu hắn mà bổ xuống. Anh Hùng cũng dùng Yểm Long Thiên đao chống đỡ. Hắn sợ hãi nhìn máu mình tuột nhanh
như bong bóng xì hơi. Tướng thủ thành chỉ là một boss cỡ trung, nhưng
Anh Hùng lại là một nhân vật quá yếu. Hắn biết mình sắp sửa không xong,
bèn ngay lập tức dùng đến Liên Tâm quyết.
Liên Tâm quyết là một viên ngọc hình dạng trái tim màu đỏ. Khi hai nhân
vật kết hôn, hệ thống sẽ gửi một cặp Liên Tâm quyết cho đôi phu thê làm
quà mừng. Liên Tâm quyết có sức mạnh vượt trội hơn bùa Truy Tông nhiều
lần. Nó không bị giới hạn bởi quốc gia mà còn có thể cưỡng chế triệu hồi nhân vật đi không cần hỏi ý kiến.
Đông tướng quân đang đánh cho Anh Hùng sống dở chết dở thì trên trời có
nhiều đạo ánh sáng giáng xuống. Thê tử Tịch Dạ đã được gọi tới cùng với
mười mấy đồng bạn của cô.
Vừa thoát ra khỏi trạng thái triệu hồi, họ đã nhanh nhẹn vung vũ khí lên tấn công. Tiêu diệt Đông môn tướng là con đường duy nhất giúp họ kết
thúc cuộc chiến. Những người đi cùng Tịch Dạ đều là cao thủ đứng đầu
trong Lê quốc. Anh hùng có thể nhìn thấy Chân Phương Công Tử và cả sư
huynh Lam Y Công Tử của mình. Khoảng cách từ mép nước đến cửa thành chỉ
có mấy thước, nên hơi khó cho mọi người xoay trở. Họ phải điều chỉnh lại lối đánh của mình, nhằm không ra chiêu ảnh hưởng đến đồng đội đứng kề
bên.
Anh Hùng kinh ngạc nhìn chỉ số máu của Đông môn tướng tuột xuống ào ào.
Các đại thần tề tựu nơi đây quá mạnh mẽ so với NPC cấp 100.
Đông môn tướng vừa bị hạ thì cửa hoàng cung bật mở. Những nhân vật Lê
quốc đang đứng chực chờ ngay lập tức ào ào tràn vào hoàng cung. Cuộc
chiến giữa hai phe chuyển sang chiến trường mới. Người của Lý quốc điên
cuồng tấn công, còn phe Lê quốc chỉ vội chạy đi tìm địch kỳ.
Thời khắc này, họ không chút hăng hái tiêu diệt địch lấy chiến công mà
chỉ mong mau kết thúc cuộc chiến. Trước mắt người dân Lê quốc nào cũng
đang hiện lên thông báo quốc kỳ của mình đang bị tấn công.
Bọn họ nhanh hơn, mạnh hơn Mai quốc, nên có khả năng kết thúc cuộc chiến trước khi đám cướp kia chém gãy cột cờ. Việc quan trọng nhất lúc này là tìm ra kỳ đài của Lý quốc để mà hành quyết.
Trước bệ rồng là một cung điện trống không. Vườn thượng uyển là một
không gian tràn ngập cây thơm, cỏ lạ. Trong nhà bếp chỉ toàn xoong nồi,
gạo củi. Phòng ngủ, nhà tắm của Lý vương đều là chỗ hết sức tầm thường.
Rốt cuộc Lục Đạo dấu quốc kỳ ở đâu không ai biết được. Hai bên vẫn đang
đánh nhau rất hăng, chiêu thức hoa lệ bay đầy trời.
Đấu sĩ Bách Long môn chuyên dùng đao đóng vai tank càn quét đầu chiến
trận. Đứng bên cạnh họ luôn là những kiếm sĩ Tụ Kiếm trang hào khí ngất
trời. Người của Phổ Độ sơn dùng trường côn, nổi tiếng với lối đánh bài
bản kếp hợp với đồng đội để tạo buff cực mạnh. Võ Gia chuyên về quyền
kình, hai tay chỉ có bảo giáp Kim Cương Phá uy chấn thiên hạ. Cung thủ
Thiên Chính môn đứng từ xa tham chiến, thể hiện tài nghệ siêu việt phi
phàm của mình. Quạt của y sư Trường Sinh trang vừa có thể hồi máu cho
đồng đội, vừa đem độc gieo lên người kẻ địch.
Thuật sĩ Thiên Tự môn cầm quyền trượng giáng sấm sét, bão lửa xuống đầu
kẻ địch. Kỵ sĩ Thần Phong bang người không rời ngựa, trường thương tung
hoành, vượt qua biết bao nhiêu là kẻ thù. Những kẻ tham gia vào Thương
bang với cước pháp nhanh nhất võ lâm, tuy chỉ toàn dân đưa thư, trộm,
cướp ... những cũng là những anh hùng hảo hán.
Người của Trường Lý sơn đa phần đều giỏi về phép thuật. Nhưng khác với
thuật sĩ Thiên Tự môn, họ ít tham chiến mà chỉ chuyên làm buff với những khả năng vô cùng kỳ diệu. Tuy đòn tấn công của Trường Lý sơn rất yếu,
nhưng trong các trận đánh, họ là một thành phần không thể thiếu.
Xuất thân từ Thiên mẫu sơn, nhân vật tự động có thuộc tính băng, và sử
dụng trọng khí như búa, đao, chuỳ ... Một số của môn phái này còn đi làm thợ rèn mặc dù họ thường xuyên làm tắt lửa. Người ở Thất sơn đa phần
đều làm thợ săn và họ có thể sử dụng được tất cả các vũ khí. Dĩ nhiên là ngoại trừ quạt của y sư và trượng của thuật sĩ. Những món đồ này phải
đi kèm với môn võ công riêng của họ mà thôi.
Nhạc sĩ Thanh Nhã môn thì dùng các loại đàn, sáo, trống ... làm vũ khí
tấn công kẻ thù. Một số người luyện hoả hệ, thuỷ hệ ... nhưng đa phần
đều chọn âm hệ. Thuật dùng roi của Phúc Địa bang rất đáng e ngại. Nhưng
đáng sợ hơn, họ bẩm sinh đã là huấn sủng sư. Một người ít nhất đều có ba sủng vật tư chất cực mạnh cùng tham chiến. Một bang nhân Phúc Địa tấn
công, kẻ thù phải chịu bốn lượt đòn sát thương. Vì vậy không ai dại dột
mà đi chọc người của Phúc Địa bang cả.
Nhan Tử môn dạy ra một đám đệ tử chỉ chuyên dùng bút và viết. Đừng tưởng họ hiền lành văn nhã, thật ra Nhan Tử môn toàn là triệu hồi sư cả đấy.
Luyện theo môn phái này có thể lập trận đồ giam giữ kẻ thù. Nếu thuộc ám hệ, họ triệu hồi được âm binh, ác quỷ để sai khiến. Nếu thuộc quang hệ, họ gọi được các thiên thần và tiên thánh trợ giúp. Các hệ phái khác
cũng có thể triệu hội được tinh linh, dị thú đặc thù nhưng không đa dạng như ám hệ và quang hệ. Vì vậy Nhan Tử môn dạy ra đệ tử toàn nửa chính,
nửa tà đời nào cũng sinh ra kiệt xuất.
Nhất gia, nhị trang, tam bang, tứ sơn, ngũ môn. Mỗi phái đều có nét đặc
thù riêng biệt, tạo nên một giang hồ vô cùng đa dạng. Phái nào cũng có
điểm yếu, điểm mạnh riêng của mình. Nếu luyện đến mãn cấp đều có khả
năng xưng bá võ lâm, cư hùng một cõi. Cộng với hệ thống nghề nghiệp của
trò chơi, mỗi nhân vật đều có thể xây dựng nên nét độc đáo rất riêng của mình. Những y sư làm nghề trộm như Anh Hùng, những đấu sĩ đi làm cướp
như Tịch Dạ, thuật sĩ đi giao thư như Hermes, kỵ sĩ làm nghề đầu bếp như Coffe đại sư... tất cả đều góp phần làm nên Võ Lâm Truyền Thuyết có một không hai trên đời.
Đây không chỉ là một trò chơi. Võ Lâm thật sự là cuộc đời của một vài người.