Đường Hoa nhìn Sương Vũ với vẻ như gặp phải quỷ: “Ngươi... Ngươi làm sao tìm được ta?” Thật vớ vẩn quá, hệ thống thông tin của mình đã bị đóng
kín hết rồi, sau khi độ kiếp thứ hai thì Tinh Tinh đã không còn có thể
bói ra vị trí của mình được nữa, mà điều quan trọng nhất chính là trong
Song Kiếm không có ai biết hành tung của mình cả. Lẽ nào... Sương Vũ
chính là kẻ đáng ăn đòn nhất trong năm của Song Kiếm - Ốc Vít đó sao?
Ừm... Mình thì là kẻ đáng ăn đòn thứ hai, chẳng có cách nào khác, đây là dân ý mà. Mình rất quang vinh, chỉ kém Ốc Vít có một ngàn phiếu thôi,
đương nhiên trong đó còn phải trừ đi một phiếu do bản thân mình bầu cho
Ốc Vít nữa... Đường Hoa thất thần mất rồi.
“Ngươi đoán xem?” Sương Vũ ngồi lên một tảng đá lớn trên bờ sông, tảng
đá này lớn, cho nên hai người đều đặt hết sức nặng của mình lên nó cả.
“...” Ngươi đoán à? Ghét nhất là khi con gái chơi trò này. Ta sẽ cho
ngươi một sự vừa mừng vừa kinh. Là chuyện vừa mừng vừa kinh gì? Ngươi
đoán xem. Ta đệt...
“Không giống như người nào đó đâu, tỷ đây là một người thẳng thắn. Là Phật Pháp Vô Biên nói tỷ biết đấy.”
“Không có khả năng.” Đường Hoa phủ quyết ngay: “Hắn cũng không biết ta ở đâu mà.”
“Nhưng vừa rồi ngươi đã có nói với hắn rằng ngươi đang muốn tránh nơi
đầu ngọn gió, chuẩn bị làm một tên ẩn sĩ. Tên Vô Biên này lại là kẻ coi
như mặc chung một cái quần với ngươi, hắn biết rằng ngươi sẽ không chạy
vào trong cấm địa làm ẩn sĩ, nên nghĩ điều có khả năng nhất sẽ là ngươi
lên núi hoặc xuôi sông chờ qua vài ngày. Sau đó hắn phân tích rằng trên
núi chẳng có cái gì chơi vui, vậy có chín phần là sẽ đi câu cá. Lần cuối các ngươi từ biệt là ở thành đô, cho nên hắn đã đoán giúp ta là ngươi
phỏng chừng đang ở Mân Giang. Sau đó ta tùy tiện bay trên trời tìm một
lúc, quả nhiên phát hiện thấy đang trong lúc bang chiến mà lại có người
câu cá thế này, cho nên mới hạ xuống xem đây.”
“Có lý.” Đường Hoa gật đầu nói: “Mặt khác, ta muốn biết...”
“Muốn biết vì sao Vô Biên lại bán đứng ngươi à?”
“Phải phải!” Đường Hoa gật đầu.
“Ngươi đoán xem?”
“...” Đường Hoa nổi gân đen đầy mặt.
“Đã không muốn đoán thì... Chi bằng ngươi cứ nói ta biết là ngươi làm sao lấy được cờ của Song Sư đi.”
“Cờ Song Sư bị rút rồi à?” Đường Hoa kinh hãi cực kỳ: “Sao ta không biết?”
“Thượng Đế...” Sương Vũ muốn đánh người lắm lắm, đây rõ ràng là trợn mắt nói dối mà. Nếu không phải là Đường Hoa làm, vậy hắn cần gì phải tránh
nơi đầu gió chứ? Chuyện tránh nơi đầu gió này chắc cũng là để tránh mình đây: “Chủ nợ đã tìm tới cửa rồi, ngươi mau thừa nhận đi.”
“Thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận là ngươi đã rút cờ của Song Sư.”
“Sương Vũ, ngươi không sao đó chứ? Quy tắc cơ bản nhất của hệ thống là người Song Sư không thể rút được cờ của Song Sư mà?”
“Ngươi...”
“Có điều...” Đường Hoa đột nhiên chuyển giọng: “Ta biết chính xác là ai rút.”
“Là ai?”
“Có phải là ta nói ra thì sẽ được đi ngay không?”
“... Không thể!” Sương Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, thằng nhãi này đang chơi
trò bịp với mình đây mà. Có điều sự thể thế này mà bắt hắn phải thừa
nhận thì khó khăn lắm. Mà cho dù có thừa nhận rồi thì hắn thà gánh cái
tội chứ cũng không chấp nhận bán đứng chi tiết của kế hoạch đâu. Đối phó với loại người như vậy thì... Sương Vũ lấy một tờ ngân phiếu ra: “Ta
mua thông tin.”
“Tiền của ngươi hay là của bang hội đấy?”
“Nói nhảm, đương nhiên là của ta rồi.”
“Ngại thật, ta không kiếm tiền của bạn bè.” Đường Hoa than một hơi, nói: “Ta biết là ngươi bị oan uổng, nhưng nếu không khiến ngươi bị oan uổng, vậy người ta sẽ không giúp ta làm chuyện xấu.”
“A?” Câu này của Đường Hoa đã tiết lộ ra hai chi tiết: thứ nhất là Đường Hoa quả thật là chủ mưu, thứ hai là phải khiến mình bị oan... Vậy kẻ
duy nhất chiếm được lợi chỉ sợ sẽ là kẻ trước giờ vẫn khó chịu với mình: Sinh Diệt. Lẽ nào... Sương Vũ ghé sát tai Đường Hoa: “Gia Tử, ngươi
thực sự nhẫn tâm khiến một nữ nhân yêu ngươi phải chịu oan uổng sao?”
“Đáng tiếc...”
“Nếu như ta cân nhắc chuyện quen ngươi một tháng thì sao? Cùng cho nhau
một cơ hội đi, nếu trong một tháng này mà ngươi có thể thích ta, vậy
chúng ta...”
“Được ngay! Không được đổi ý à.” Đường Hoa nện nắm tay một nhát rồi nhắn tin: “Phá Toái, kế hoạch B.”
* * * * * *
“Tay ngươi mềm thật...”
“Mau nói chuyện kia đi.” Sương Vũ nghiến răng gạt phăng móng vuốt của Đường Hoa đi.
“Sự tình là như vầy... Đơn giản mà nói thì Sinh Diệt chính là nội gian.
Nhưng thằng nhãi này nói rằng dễ bại lộ quá, cho nên ta mới nhờ Phá Toái giúp hắn. Ngươi cũng biết tình trạng hiện giờ của Phá Toái rồi mà...
Hỏi thế gian tình là vật chi. Phong Vân Nộ lợi dụng Nhược Hân để tiếp
xúc với Phá Toái, nhưng Phá Toái lại không chấp nhận phản bội, bởi thế
ta bèn uy hiếp hắn, ta nói hắn mà không chịu giúp thì ta sẽ khiến cho
Nhược Hân bị Phong Vân Nộ cua ngay... Tinh Tinh hẳn đã từng nói với
ngươi rằng ta có quen một chuyên gia tình yêu tên là Phế Sài rồi chứ?
“Vậy Phá Toái có lấy tiền không?”
“Không có! Nếu như có, ta sẽ bị sét đánh ngay.” Đường Hoa luôn kiên nghị cho rằng giấy nợ tuyệt đối sẽ không tương đương với ngân phiếu, bản
chất giữa hai cái đó khác nhau. Lại nói, mình còn bị sét đánh ít sao
chứ? Kim mộc thủy hỏa thổ... Đường Hoa lại thất thần nữa rồi.
Sương Vũ gật gật đầu, đang định hỏi là lúc nào thì chợt nhận được tin
nhắn của Hạo Nhiên: Phá Toái tự thú rồi, mau về Hoàng Sơn đi. Xem tin
xong, Sương Vũ nói: “Đi đây, bái bai.”
“Đi à? Đừng mà, bồi dưỡng cảm tình chút đi chớ.” Đường Hoa nhìn Sương Vũ bay đi mà buồn khổ: mấy câu nữ nhân này vừa nói có hiệu lực hay không
đó? Có điều ngươi muốn quịt nợ thì cũng khó lắm à, lão đây là Gia Tử
đấy, là một Gia Tử đáng yêu, là một Gia Tử thiện lương...
* * * * * *
“Xin lỗi, đã khiến mọi người hiểu lầm nhau rồi.” Phá Toái đau khổ cúi đầu sám hối: “Quả thật là ta đã ích kỷ quá rồi. Xin lỗi.”
Hạo Nhiên lắc đầu: “Không thể trách ngươi được. Ta biết Phá Toái ngươi
luôn nghĩa khí với bạn bè, dù có lý hay không cũng sẽ giúp mà. Ngươi với Gia Tử lại còn là bằng hữu đã gắn bó với nhau từ cấp 20 đến nay nữa.
Hơn nữa lại còn có Nhược Hân ở trong này... Ta thật không trách ngươi.”
“Đúng vậy!” Sương Vũ cũng cười, nói: “Mọi người đều biết rằng lòng trung thành của mỗi người đối với bang hội là thế nào mà. Thực ra cho dù là
một công ty trong hiện thực cũng vậy thôi, chỉ cần không phải là ông
chủ, thì mọi người... Ha ha! Được rồi, chuyện này không bàn đến nữa. Hạo Nhiên, Sinh Diệt đã đến chưa?”
“Hừ!” Hạo Nhiên hừ một hơi bằng mũi: “Ngươi có biết hiện Sinh Diệt đang ở đâu không? Đang uống rượu với Phong Vân Nộ đấy... Cũng sắp đến rồi.”
Sương Vũ nhắn tin cho Hạo Nhiên: “Sự tình còn chưa làm rõ ràng mà, cũng
có khả năng là Gia Tử đổ vạ cho người ta đó. Ngươi cũng biết đấy, lời
của tên Gia Tử này có ba phần đáng tin đã là không tệ rồi.”
Hạo Nhiên trả lời, cũng bằng tin nhắn: “Ừ, ta biết.”
* * * * * *
Sinh Diệt đẩy cửa phòng nghị sự mà trong lòng không khỏi lạnh run: Hạo
Nhiên thấy hắn bước vào nhưng chẳng hề có chút phản ứng nào, vẫn chậm rì rì uống nước trà, còn Sương Vũ thì dường như đang bận rộn công chuyện
lắm vậy, cứ lật tới lật lui mấy tờ giấy. Nhìn lại Phá Toái, hắn đang
đứng một góc, bộ dạng như thể một tội đồ của nhân dân vậy... Có dự cảm
không lành rồi đây!
“Hạo Nhiên, gấp gấp gáp gáp tìm ta vậy có chuyện gì không?”
“À, không có chuyện gì. Đúng rồi, mới vừa rồi ngươi ở đâu thế?” Hạo Nhiên tựa như rất tùy ý hỏi một câu.
“Đi uống rượu với mấy huynh đệ đó mà.”
“Huynh đệ?” Hạo Nhiên cười một tiếng: “Từ lúc nào mà ngươi đã trở thành huynh đệ với Phong Vân Nộ thế?”
“Hạo Nhiên, không phải là do ngươi bảo ta tiếp xúc với hắn đó sao?”
Phá Toái than một hơi, nói: “Sinh Diệt, ta đã khai ra hết rồi.”
“Khai cái gì?” Sắc mặt Sinh Diệt trở nên xanh mét, quả nhiên là mình đã đoán trúng rồi.
“Chuyện Gia Tử bảo chúng ta hợp mưu rút cờ Song Sư.”
“...” Sinh Diệt im lặng.
Hạo Nhiên bắt đầu nổi giận: “Sinh Diệt, ngươi không muốn nói cái gì à?”
“Có cái gì mà nói chứ?” Sinh Diệt ngẩng đầu nói: “Thì đã sao chứ? Những
ngày lúc đầu của chúng ta tốt đẹp biết mấy. Mọi người cùng nhau uống
rượu đánh nhau. Từ khi con ả đê tiện này đến đây, từ đường chủ trở xuống cứ phải tuân theo hết quy định này đến quy định kia cả. Lần trước ta
mừng sinh nhật với bạn gái ta, đã bàn giao cấp dưới gánh việc giúp cho,
thế mà con ả đê tiện này lại trừ một tháng tiền hoa hồng của ta. Dựa vào cái gì chứ? Song Sư này có danh tiếng như ngày hôm nay là nhờ ai chứ?
Nếu không có một ít huynh đệ trước kia, Song Sư bây giờ có được cái bảng vàng này hay sao? Chúng ta vừa mới bước vào trong quỹ đạo, lại có một
người bên ngoài chen chân vào. Hạo Nhiên, trước kia ta vay tiền của bang hội, có cần phải viết giấy vay nợ không? Chỉ cần nói với ngươi một
tiếng là được, có tiền thì trả, không tiền thì thôi. Còn con ả này thì
sao? Lần ta bị con ả này trừ một tháng tiền hoa hồng, ta mượn năm trăm
kim, thế mà một ngày ba lần nhắn tin hỏi ta trả tiền hay là viết giấy
vay nợ! Ngươi có biết không, mấy huynh đệ kia của ta nếu không nể mặt ta thì đã sớm tạo phản từ lâu rồi! Dựa vào cái gì chứ? Ả ta là một trong
những người sáng lập ra Song Sư à? Ả ta đã từng tham gia những lần PK
với các huynh đệ chúng ta chưa? Nhưng mà khi ả chỉ huy thì lại không hề
khách khí chút nào, chẳng hạn như lần này vậy, chỗ nào khó gặm thì cứ là bọn lão làng bọn ta phải đến... Bọn ta có một câu oán hận nào không?
Sau đó ta xuống nước thương lượng với ả rằng có thể không nhập kho hàng
bang hội một số điểm tích lũy để đổi tiền, chia cho bọn huynh đệ vui vẻ
một lần được không. Ả đã nói cái gì? Nói rằng ả không có quyền đấy.
Không có quyền cái rắm, ai không biết quyền tài vụ trong Song Sư đều nằm trong tay ả hết chứ? Coi bọn ta là đồ ngớ ngẩn, chơi trò giả ngớ ngẩn
với bọn ta à...”
Hạo Nhiên và Sương Vũ cùng lẳng lặng nghe cơn phát tiết bất thình lình
này của Sinh Diệt. Khó khăn lắm mới chờ Sinh Diệt nói xong, Sương Vũ lập tức đứng lên: “Sinh Diệt... Ta thật không biết đã mang đến nhiều phiền
phức như vậy cho các ngươi. Ngươi cũng biết đấy, ta luôn làm việc công
chính, công bình, quả thật không chiếu cố đến...”
“Nói thế là có ý gì? Bọn lão huynh đệ bọn ta mà cần nhờ đến ngươi chiếu cố à?” Sinh Diệt phẫn hận nói.
“Không phải là ý như thế, ta thật sự chân thành xin lỗi ngươi. Ta quả thật không bận tâm đến cảm nhận của các ngươi.”
“Chuyện xấu thì ta đã làm rồi, ngươi có nói thế nào cũng được cả. Ta nói với ngươi, đừng có bày ra cái trò này nữa, cờ là do ta rút, Sinh Diệt
ta dám làm dám chịu, nhưng ta sẽ không để cho Sương Vũ ngươi lợi dụng
việc này mà thu mua lòng người đâu.”
“Bang chủ!” Hai thành viên cựu cán bước vào.
Hạo Nhiên gật đầu, nói: “Các ngươi đưa Sinh Diệt đi ăn chút gì đi.”
“Được!” Hai người nửa dỗ nửa khuyên lôi Sinh Diệt ra ngoài phòng nghị sự.
* * * * * *
Sương Vũ than một hơi: “Thực ra...”
“Thực ra ngươi đã làm rất tốt rồi.” Hạo Nhiên nói: “Con người ta không
có tài năng gì cả, nhưng ta vẫn biết cái đạo lý giúp cho cấp dưới mặc
sức phát huy. Nếu không phải do ngươi công chính, vậy 10 vạn kim trong
lần xác nhập các bang hội nhỏ này chỉ sợ chúng ta đã không lấy được đến
một nửa rồi. Tiền ở trong kho công, có thể dùng để làm việc, lại vẫn có
thể dùng để chia cho mọi người. Nhưng nếu chia tiền trước cho mọi người
thì đến khi cần để làm việc, mọi người lại chẳng ai chịu nộp lên cả. Đạo lý này ta hiểu rõ lắm. Có điều ta có một đề nghị này.”
“Đề nghị gì?”
“Việc này đến đây coi như tạm kết thúc đi được không? Nói thô tục một
chút thì cái này là việc xấu ở trong nhà, ta không muốn có người ngoài
biết được. Mà nói lý trí một chút thì Sinh Diệt vẫn còn có sức ảnh hưởng lắm, đương nhiên nếu như còn có lần sau nữa thì ta sẽ dễ xử lý hơn.”
“Được rồi! Việc này chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra đi.” Sương Vũ gật đầu.
“Được rồi được rồi, để ta nói chút chuyện khiến ngươi vui lòng vậy.” Hạo Nhiên lấy một tờ đặc san ra: “Bản mới ra đấy.”
“Ngươi thực sự đặt luôn rồi à?” Sương Vũ nhận lấy, ngó qua mặt bìa rồi
hộc máu ngay. Tiêu đề của đặc san lần này là: Gia Tử ôm được Sương Vũ
về. Lật tiếp, thấy chủ đề đầu tiên thế này: Ngu công dời núi, lòng chân
tình của đệ nhất cao thủ đã làm lay động trái tim của mỹ nhân, bên dòng
Mân Giang cùng định chuyện chung thân. Đồng thời còn kèm theo đoạn phim
quay cảnh thân mật của hai người ở Mân Giang nữa... “Gào! Bà muốn giết
người!” Toàn thân Sương Vũ thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, điểm số hệ hỏa
tràn đầy, điểm số nộ khí tràn đầy, tiểu vũ trụ bùng nổ, lĩnh ngộ được
đại chiêu tất sát tối cao chữ màu kim: Hỏa Thiêu Gia Tử.
* * * * * *
Bên ngoài Hoàng Sơn, một nam tử ôm bó hoa đưa tay sờ sờ trái tim đang
nhảy đến 200 cái một phút, cảnh giác nhìn trái phải rồi tự nói với bản
thân: sát khí mạnh thật.