Giờ thứ mười hai, chính giữa kiếp vân xuất hiện một lỗ lớn màu đỏ như máu...
“Có phải các ngươi đang thấy cái lỗ này có chút quen mắt đúng không?” Đường Hoa ngoẹo đầu hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, hỏi.
“Đúng đó!” Mặc Tinh hỏi: “Lẽ nào nó đến từ vũ trụ à?”
Sát Phá Lang “Hừ” một tiếng: “...”
“Ngươi đau răng à?” Đường Hoa quay đầu qua tỏ vẻ khinh bỉ: “Mỗi tiếng đồng hồ đều hừ đến bảy lần.”
“Không như thế thì làm sao khiến ngươi biết ta đang khinh bỉ ngươi
được.” Sát Phá Lang một lần nữa khinh bỉ hừ một tiếng, nói: “Đây là cái
lỗ máu hồi ở tân thủ thôn, cơ hồ giống y như đúc vậy.”
“Đừng có đùa nữa, tân thủ thôn mà có thứ này à?”
“Bộ phim mà trưởng thôn của tân thủ thôn cho coi đó.”
“A? Quả thật có vài phần giống đó.” Đường Hoa nhìn lại mấy lần, sau đó
kinh hãi cực kỳ: “Có vẻ như giống đến mười phần đấy, không phải chứ?”
“Ngươi gặp xui rồi!” Mặc Tinh nói: “BOSS siêu cấp sắp ra mặt rồi đó.”
“Con BOSS cuối như Hàm Chúc Chi Long mà ta còn không sợ nữa là, đúng không, tiểu Lang?”
“...” Sắc mặt của Sát Phá Lang khó coi vô cùng. Lần đó hắn rớt hai cấp,
còn bị giam giữ chín tiếng đồng hồ nữa, mỗi khi nhớ đến là lại phát cáu
lên. Bà nó, dựa vào cái gì mà bắt ông phải cứu hắn chứ, ông với hắn có
quen đâu.
“Ra rồi, ra rồi!” Mặc Tinh hô lên. Một nam tử y chang như anh ngầu hồi ở tân thủ thôn từ lỗ máu bước ra, tóc đỏ đồ đen, đứng trên một đám mây
màu máu, nhưng lại thiếu mất vài phần thần thái so với hồi đó.
Đường Hoa bay vọt lên trên cột đá cao nhất, ngưng thần đề phòng.
“Là ngươi muốn nhập ma sao?” Anh ngầu hỏi.
“Ta nói không phải thì có được không?” Đây đơn thuần là lãng phí nước miếng mà.
“Bổn tôn ma sự bận rộn, không rảnh dây dưa với ngươi.” Anh ngầu phất tay: “Hai thành công lực, tiếp chiêu.”
Hai thành công lực? Đường Hoa toát mồ hôi, vội vàng kêu: “Khoan đã...”
“Chuyện gì?”
“Xin hỏi, ngài có phải là ma tôn Trọng Lâu hay không?”
“Phải thì như thế nào?”
“Có người nhờ ta mang một lời nhắn đến cho ngài.” Đường Hoa nhìn lại thời gian, lãng phí hết 30 giây rồi.
Anh ngầu quát hỏi: “Ai?”
“Ai? Ta nhớ lại đã...” Đường Hoa lại làm phí thêm 10 giây, sau đó nói: “Là một người họ Cảnh, đại tài chủ ở trấn Đường gia.”
“Phi Bồng à? Nhắn gì?”
Ta nào có biết là nhắn gì đâu. Đường Hoa bèn trả lời: “Hắn đã sinh được
mấy đứa con rồi, hỏi xem ngài có hứng thú đến uống rượu đầy tháng chúng
không, sẵn tiện tìm ngài đòi tiền mừng tuổi mấy năm nay ngài chưa cho
đấy.”
“Thay ta chuyển lời cho hắn, đánh nhau thì ta có hứng thú, còn tục sự đừng có phiền ta.”
“Vâng! Có điều nếu ngài đánh ta chết mất rồi, làm sao ta chuyển lại cho hắn được?”
“Vậy khỏi cần chuyển nữa.” Hai bàn tay của Trọng Lâu chập vào nhau, toàn thân có khí đen ào ào bốc lên.
“Khoan đã... Còn có một người nữa nhờ ta chuyển lời nhắn cho ngài.”
“Ai?”
“Một nữ nhân.” Đường Hoa đành phải gáo bể làm muôi thôi, chỉ cần ngươi
nói với ta thêm một câu nói, vậy ta sẽ được an toàn thêm một phần. Thực
ra hắn nào biết ma tôn có nữ nhân hay không đâu.
“Nữ nhân?” Ma tôn hơi hơi nghi hoặc, bèn hỏi thêm một câu nữa: “Ngươi thuộc phái Thục Sơn sao?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Đường Hoa vui mừng khôn xiết, lẽ nào đã lường gạt đúng đường rồi hả?
“Đệ tử phái Thục Sơn đều phải chết cả.” Ma tôn dữ tợn nói.
Đường Hoa cả kinh, đây chẳng phải là ‘trộm gà không được lại mất nắm
gạo’ đó sao? Hắn bèn vội vàng nói: “Thực ra ngài nhìn sai rồi, ta là đệ
tử Bồng Lai... Nói vậy chắc chắn ngài sẽ không tin có phải không? Ngài
chờ đã, ta nhớ lại đã... Ta nói, chúng ta có thể nào đừng đánh được
không?”
“Hừ!” Ma tôn huơ tay một cái, đám khí đen ở trong tay đã như đạn pháo bắn thẳng về phía Đường Hoa.
Đậu xanh, có tật đau răng y hệt như Sát Phá Lang vậy. Đường Hoa không
lùi mà bay thẳng lên. Đám khí đen nện trúng cây cột đá, hóa thành hai
con rồng đen nho nhỏ ngoặt qua đuổi theo Đường Hoa. Đường Hoa còn chưa
kịp nghĩ ra làm sao để thoát khỏi hai con rồng này thì ma tôn đã ra tay
tiếp, lần này khí đen biến thành một con sói khổng lồ có hàm răng bén
nhọn lóng lánh, mở cái miệng to như cái chậu máu táp về phía Đường Hoa.
Càn Khôn Nhất Độn... Dùng mãi cũng quen tay rồi. Lúc này Đường Hoa mới
hiểu ra, tiền đã bị tiêu như thế nào. Trước khi độ kiếp, mua sắm bộ
trang bị này đã mất hơn 4.000 kim, sau đó độn trái độn phải, thế là cái
mớ gia sản nhỏ nhoi mình lường gạt cướp bóc được đã đi tong hết rồi. Giờ bất kể là có độ kiếp thất bại hay không, mình cũng sẽ 100% trần trùi
trụi quay trở lại nhân gian thôi.
Nhưng không ngờ, chiêu Càn Khôn Nhất Độn trăm lần thử không một lần sai
này lần này lại xảy ra vấn đề, ma tôn tựa như đã biết nơi đến của Đường
Hoa vậy, thế là một cây Ma Thụ chẳng hiểu từ đâu đã xuất hiện, lấy nhánh cây thay cho cánh tay ôm chặt Đường Hoa vào thân mình. Ta lại độn
nữa... Đường Hoa muốn gục luôn rồi, vì hắn lại bị một Ma Thụ khác trói
lại tiếp. Bị trói thế này cũng không quan trọng, mà quan trọng là hệ
thống vừa mới gửi tin nhắn cho mình: ma khí đang xâm lấn nguyên thần,
sinh mệnh bắt đầu giảm xuống.
“Nhân Kiếm Hợp Nhất!” Sát Phá Lang xuất một chiêu kiếm nộ bắn thủng cây Ma Thụ.
“Lang ca, ta thật là cảm động quá đi.”
“Hừ! Giúp ngươi thì ngươi gọi là Lang ca, không có việc gì thì gọi là
tiểu Lang.” Sát Phá Lang tỏ vẻ khinh bỉ mãnh liệt cái tên tiểu nhân bợ
đỡ này: “Đừng cho rằng là ta muốn cứu ngươi đó nhé, do ta xem vào mặt
mũi của Mặc Tinh đấy.” Nhãi con, trả nợ ngươi một lần đấy.
“Cuối cùng cũng gặp lại thanh kiếm này rồi.” Ma tôn thế mà không phản
đối gì hết, chỉ từ xa thưởng thức thanh Ma Kiếm trong tay Sát Phá Lang.
Sát Phá Lang nói: “Ta nhận ra thanh âm của ngài, ngài là người đã đưa kiếm cho ta nơi tân thủ thôn, phải không?”
“Biểu hiện của ngươi cũng không tệ, chưa cho sai người.”
Đường Hoa vội giơ tay: “Các ngài tha hương ngộ cố tri thì cứ thong thả
tán gẫu đi nhé, ta đi pha trà đây.” Đậu xanh, mới qua 10 phút thôi mà
mình đã lướt qua cửa điện Diêm vương tới hai lần rồi. Mà điều càng tồi
tệ hơn chính là, tuy mình đã thoát khỏi được cây Ma Thụ, sinh mệnh không còn bị hạ xuống nữa, nhưng bởi vì ma khí còn chưa tiêu hết, cho nên
dược phẩm cũng không thể phục hồi sinh mệnh được. Hai bên đều là dân ma
đạo, dựa vào cái gì mà mình còn có thể bị ma khí xâm lấn chớ?
“Khoan! Ta hỏi ngươi, chưởng môn của các ngươi đâu?”
“Phi thăng rồi.”
“Hắn phi thăng rồi? Hắn không làm bạn với nàng, mà còn dám dùng tu vi
của nàng để phi thăng à?” Ma tôn tức giận bừng bừng: “Trên đời này làm
sao lại có thứ người như vậy cơ chứ, bổn tôn phải san bằng Thục Sơn mới
được.”
“Hoàn toàn ủng hộ, càng nhanh càng tốt.” Đường Hoa đưa tay: “Mời ngài.”
Đừng nói là ngươi dỡ Thục Sơn, bây giờ chỉ cần ngươi cút đi cho mau,
Bồng Lai với Nga Mi ngươi có dỡ hết ta cũng chẳng có ý kiến gì.
“Trước tiên phải giết chết tên đệ tử Thục Sơn này trước đã.” Hai tay lại chập vào nhau một lần nữa, khí đen lại bắn ra.
“Không phải chứ, ngươi cho ta một cơ hội đi đổi môn phái với chứ!” Đường Hoa vội vàng xoay người chạy giữ mạng. Đậu xanh, sớm đã nghe nói ma tôn với Thục Sơn có cừu rồi mà, nhưng ít nhiều gì mình cũng còn có quyền
lợi làm Thục gian hoặc là đầu hàng làm tù binh với chớ? Cứ một lời không hợp đã đấu võ như thế này, quả thực là trái với tinh thần quốc tế quá.
Càng huống chi hiện giờ mình đang muốn dựa dẫm vào tổ chức của hắn, hắn
không lôi kéo thì thôi, làm gì còn muốn xử lý mình nữa thế này?
Đường Hoa đang vừa nghĩ vừa trốn thì đột nhiên trước mắt lóe lên, ma tôn đã xuất hiện ở 100 mét trước mặt mình, toàn thân khí đen bừng bừng,
dưới chân bốc lên ánh sáng màu máu, tác phong nhìn cực kỳ bại hoại.
Đường Hoa khẩn cấp phanh lại, rồi quẹo trái 90 độ... Nhưng mới bay chưa
được 100 mét, ma tôn lại đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Thiên Ma Giải Thể!”
Sóng xung kích mạnh thật đó, Đường Hoa kinh hãi cực kỳ...
Sóng xung kích va chạm vào người Đường Hoa, ma tôn ói ra một bụm máu tươi: “Ngươi chơi ta à?”
“Đoán đúng rồi đó!” Đường Hoa nắm chặt nắm đấm, nện về phía ma tôn,
trong lòng thầm cầu nguyện: dùng chiêu thức cực cực tàn khốc nào đó của
ngươi đánh ta đi. Tấm gương thứ hai đã được sử dụng, thời gian là một
phút.
Ma tôn há là hạng người tầm thường, hắn liếc qua là đã biết Đường Hoa
đang ở trong trạng thái ‘kính’ rồi, bèn rung thân hình lên một cái, biến mất trong nháy mắt, trở lên trên bầu trời: “Yên Vũ thần kính, không ngờ ngươi còn có được vật này. Trận trói buộc!” Hàng ngàn hàng vạn sợi dây
xích đột ngột xuất hiện, quây Đường Hoa lại rồi phóng tới.
Ta độn! Đường Hoa nhảy ra khỏi trận trói buộc, rồi phóng hỏa.
Ma tôn xem lại, thấy thời gian đã tới, thế là khí đen lại một lần nữa
bắn về phía Đường Hoa, Đường Hoa hóa biển lửa thành một chiếc khiên gắng đỡ. Ma khí và chiếc khiên lửa chạm nhau, phát ra thanh âm “xì xì”. Lửa
là lửa thật, nên điên cuồng nuốt lấy ma khí. Khí là ma khí, dưới đà bắn
mạnh, lao thẳng vào ngọn lửa. Đường Hoa tức khắc trông thấy chiếc khiên
của mình bị khí đen đẩy bật vào bên trong biển lửa, biển lửa bị khí đen
chụp tới, bị tắt đi một mảng.
“Khoan đã!” Đường Hoa vội vàng kêu lên một tiếng. Đừng có bảo là ‘vô
dụng’ làm gì, dù sao cũng đánh không lại mà, có kêu lên hai tiếng cũng
chẳng phí nước miếng lắm đâu.
Ma tôn rất có phong độ, dừng tay lại hỏi: “Chuyện gì?”
Chuyện gì à? Ngài chờ chút, ta bịa ra đã... Đường Hoa hô lên: “Ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi...”
Mặc Tinh ha ha cười to: “Gia Tử bị ép đến ngu luôn rồi, cái màn cũ rích như thế mà cũng đưa ra được nữa.”
“Hừ!” Sát Phá Lang đứng bên cạnh nói: “Như người ta vẫn nói, lúc gấp gáp mới thấy được chỉ số thông minh thực sự.”
“Ai... Tình hình của Gia Tử nguy hiểm quá, cơ bản là đỡ không nổi hai chiêu mà.”
Sát Phá Lang nói: “Đối phó với ma tôn, dùng pháp lực tụ thành khiên chắn hoặc là bỏ trốn cũng đều vô dụng, chỉ có thể gắng đỡ thôi. Ngươi có
thấy được không, ma tôn chỉ dùng hai thành công lực thì tuy mỗi chiêu
đều rất hung mãnh, nhưng tác dụng về lâu dài lại không đủ. Ta từng nghe
NPC nói qua, kẻ theo ma đạo đều chú trọng đến lực sát thương trong nháy
mắt, còn tiên thì chú trọng đến lực công kích liên miên không dứt. Cho
nên chỉ cần chống cự được một hồi, vậy sẽ có thể đổi lấy thời gian quý
giá được.”
“Ngươi có thể đỡ được không?”
“Có chút miễn cưỡng, nếu Ma Kiếm cao thêm một giai nữa chắc là sẽ thoải
mái hơn.” Sát Phá Lang nói tiếp: “Ngươi có thấy hay không, thực ra ma
tôn đã hạ thủ lưu tình rồi đấy. Đám ma khí vừa nãy hắn đánh tới chỉ chủ
yếu để dập lửa thôi, chứ không có đánh vào Gia Tử đang ở trong mắt
trận.”
“Ý ngươi nói là thực ra ma tôn không muốn giết hắn à?”
“Không phải vậy! Ta cảm thấy đấy là trò mèo vờn chuột đó, chơi vui lắm.
Tên ma tôn này có khả năng đã lâu lắm lâu lắm chưa đánh nhau rồi, cho
nên bây giờ có một đối thủ ra dáng một tí, hắn thế nào cũng phải vờn cho đã rồi mới giết được.”
“Nói xong chưa?” Ma tôn quát: “Nói xong rồi thì đấu tiếp.”
“Không... Ta còn có nuôi một đàn chó hoang nữa, ngài cũng biết đấy, chó
hoang không có ai chăm sóc đáng thương lắm. Nếu chúng nó mất đi ta - là
thành viên của chủ nghĩa quốc tế nhân đạo - chăm sóc sẽ rất dễ đi vào
đường lạc, ăn rồi chỉ biết đi đánh nhau, hút thuốc phiện...”
“Coi ta là đồ ngu à, chó hút thuốc phiện?”
“Ngài chưa từng thấy qua à?” Đường Hoa vã mồ hôi: “Thực ra ta cũng chưa từng thấy qua.”
“Hừ!” Hai tay ma tôn mọc ra hai thanh trường đao, sau đó hắn nhắm Đường Hoa mà lao đến.
Ta độn! Đường Hoa lập tức trốn ngay. Ma tôn vung tay một nhát, một ánh
đao đã bắn về phía xa, đến nơi Đường Hoa vừa mới xuất hiện lại. Đường
Hoa ngoẹo cổ, ánh đao kia sát rạt cánh tay hắn bay ra ngoài. Đường Hoa
nhìn lại ống máu, thấy đã bị tụt mất ba phần, bèn vội vàng lao thẳng lên trên, rung túi Càn Khôn một nhát, các loại rác thi nhau nện xuống đất.
Là rác gì thế? Giàn nướng, cần câu...
Sóng Dâm Đãng, chính là công cụ xử lý rác rưởi đã thu về, bất kể là quốc bảo trân quý hay là túi plastic, chỉ cần ném đi ra một nhát, cam đoan
đều toàn bộ nổ tung hết.
“Sóng Khuynh Thành Ngân Đạn.” Ma tôn lẩm nhẩm một câu, sau đó không
tránh không né đã phá giải được đám sóng, lao tiếp vào Đường Hoa: “Chiêu này ta đã đón không dưới trăm lần rồi.”
“Ngươi sớm nói đi chớ!” Đường Hoa vã mồ hôi, mình đã quên Cảnh Thiên với tên này là người quen mất rồi, dùng chiêu của Cảnh Thiên làm sao mà có
thể đối phó với người ta được cơ chứ. Nhìn lại, thấy ma tôn đã lao đến
gần, Đường Hoa bèn kêu lớn: “Kính!”
Ma tôn kinh hãi cực kỳ, bèn thay đòn chém bằng đòn lướt, đao sượt qua
đầu Đường Hoa. Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy Đường Hoa đang cười
gian, làm gì đã vào trạng thái ‘kính’ đâu? Ma vốn là loại công cao phòng thấp, chiêu Giải Thể hồi nãy bị Đường Hoa phản ngược lại, ma tôn khó
chịu lắm. Lúc này hắn tức giận bừng bừng: “Dám đùa ta!” Hai đao nhập vào làm một, lại một lần nữa xông qua.
“Kính!” Đường Hoa trầm giọng hô lên, ma tôn lại sượt qua nữa, sau đó quay đầu lại nhìn, cóc có kính.
Sát Phá Lang thở dài: “Gia Tử chết tiệt bắt đầu chơi trò tâm lý chiến vô cùng đê tiện kia rồi. Ta cá là lần sau hắn chắc chắn sẽ dùng kính đấy.
Bà nội, trong đó có hai cái là của ta đấy.”
“Của ngươi? Hắn lừa đi à?” Mặc Tinh hiếu kỳ hỏi.
“Không phải... Là hắn bắt chẹt.” Cái này phải giải thích cho rõ ràng mới được. Bị lừa thì có nghĩa là chỉ số thông minh của mình thấp, còn bị
bắt chẹt thì là do bất đắc dĩ, hai cái khác nhau nhiều lắm.
“Cực Độ Ma Giới!” Bốn chữ màu kim lóe lên, mọi sự vật bên trong thiên
kiếp đều như bị phủ lên một lớp màu đỏ máu cả, thậm chí là bên trong
không khí còn có hàng ngàn hàng vạn sợi tơ máu đang trôi nổi phấp phới
nữa. Một sợi tơ máu bám vào phần da lộ ra trên tay của Đường Hoa, lập
tức nó xâm nhập vào bên trong, tiếp đó hệ thống thông báo: ma khí xâm
lấn, dược phẩm không có hiệu quả, sinh mệnh bắt đầu tụt xuống.
Ma tôn bay đến chỗ cách Đường Hoa không xa, không động thủ mà chỉ nói:
“Ngươi không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi, còn không chịu đánh một
trận cho thoải mái à?”
“Ây, ngươi làm vậy cũng là vô lại quá rồi!” Đường Hoa giận dữ nói: “Tốt
xấu gì ngươi cũng là ma tôn, làm sao lại đi sử dụng mấy cái trò rẻ tiền
này chứ?” Tình hình kiểu này mình không dám di động đâu, nếu không sẽ
càng có nhiều tơ máu bám lên người mình mất.
“Lúc độ kiếp thứ nhất nếu như ngươi lựa chọn ma thể, vậy nơi đây sẽ
không những không hại được ngươi, mà còn làm tăng công lực cho ngươi
nữa. Dùng Hậu Nghệ Xạ Nhật cung của ngươi đi, xem ta có tiếp được hay
không nào.”
“Không đâu, hôm nay ông cứ chết như vậy đấy.” Trong lòng Đường Hoa nói
thầm: không nhất thiết phải phí mất một thanh tiên kiếm nữa làm gì: “Trừ phi ngươi cam đoan sẽ không giết ta, ta sẽ miễn cưỡng tiêu phí một
thanh tiên kiếm... Là thất giai đó.” Đây là Dùng Vật Dụ đại pháp đó.
Nhìn lại thời gian, còn tận 40 phút nữa lận. Lại nhìn tiếp tới túi Càn
Khôn, còn có 1.000 kim nữa thôi hà...
“Vậy ngươi cứ đi chết ngay đi!” Ma tôn không để ý tới chiêu Dùng Vật Dụ, nâng hai thanh đao lên, chuẩn bị kết thúc trận đấu.
“Khoan đã...” Đường Hoa vội kêu: “Ít nhất ngài cũng chờ ta giải trừ
trạng thái chiến đấu đã rồi mới có thể trang bị Xạ Nhật cung được chứ.”
“Được, ta chờ ngươi!” Ma tôn phất tay, đám tơ máu đang trôi nổi bên người Đường Hoa đều toàn bộ dạt ra ngoài chừng trăm mét hết.
* * * * * *
Tiên kiếm thất giai nhị phẩm được Đường Hoa đưa lên cung, Đường Hoa vừa
kéo cung lại vừa nghĩ, làm sao mà toàn thân mình không phải là kỹ năng
đốt tiền thì cũng là trang bị đốt tiền như thế này cơ chứ? Lẽ nào là do
bộ dạng mình giống với đồng tiền Liên Bang à?
“Bắn!” Một tiếng kiếm ngân vang, thanh kiếm Tuyết Vân đã bắt đầu cuộc
hành trình của đời mình. Một kiếm bắn ra, dọc đường bay của Tuyết Vân,
không khí ma sát với nó tạo thành một con đường băng. Cung là Hậu Nghệ
Xạ Nhật cung, kiếm là tiên kiếm nhị phẩm, lại cộng thêm cây thần khí Cửu Thiên Toán Xích nữa, tuyệt đối không có khả năng bắn trật bia được.
Hai thanh đao của ma tôn giao nhau thành hình chữ X, ma khí trên toàn
thân được được thu lại hết, sừng sững nghênh đón Tuyết Vân.
Kiếm đã bay đến nơi, không khí chấn động dữ dội, Tuyết Vân xuyên qua
lồng ngực của ma tôn. Ma tôn uể oải nói không ra hơi: “Cung tốt, đáng
tiếc là phẩm cấp quá thấp, nếu không cái phân thân này của ta tuyệt đối
sẽ không thể nào chịu nổi rồi...”
“Càn Khôn Nhất Trịch!” Đường Hoa tiện tay quăng một nhát, vô số những
đồng tiền lóng lánh ánh kim nối đuôi nhau theo một đường thẳng tắp bắn
về phía ma tôn.
* * * * * *
Thế giới lặng yên...
“Tình hình thế nào rồi?” Đường Hoa mở mắt ra, thấy trước mắt không còn ma tôn nữa, bèn vội quay đầu hỏi Mặc Tinh.
“Ta cũng không biết nữa.” Mặc Tinh hỏi Sát Phá Lang: “Ngươi nói xem?”
“Dường như ngươi đã đánh chết hắn rồi.” Sát Phá Lang lắc đầu: “Nhất định là ảo giác thôi, nhất định là ảo giác thôi.”
Mặc Tinh nói: “Không phải đâu mà, ta thấy rõ ràng là Đường Hoa đã đánh chết tên kia rồi mà.”
“Cái hắn đánh chết chính là nguyên thần phân thân của ta, chỉ hai thành
công lực mà thôi.” Từ lỗ máu lại có một ma tôn nữa bước ra, người này
nhìn có tinh thần hơn phân thân hồi nãy nhiều.
Đường Hoa mừng rơn, hỏi: “Vậy không phải là nói ta đã thắng, đã qua được ma kiếp rồi sao?”
“Coi như vậy đi!” Ma tôn nói: “Bổn tôn sẽ truyền cho ngươi pháp trận
truyền tống đến giếng Thần Ma trước. Từ giếng này có thể tự do ra vào Ma giới, Tiên giới. Đường chính là của giếng Thần Ma là đến Tiên giới,
đường nghịch đến Ma giới.” Cách nói chuyện có vẻ khá là máy móc.
“Yeah!” Đường Hoa vui sướng nhấn ‘Xác định’, sau đó ói ra bụm máu: “Không phải chứ, truyền tống một lần cần 200 kim lận à?”
Ma tôn không thèm để ý tới hắn, lại lẩm bẩm nói: “Mời lựa chọn. Một: Thiên Ma Pháp Tôn. Hai: Thiên Ma Kiếm Tôn.”
Cái này còn cần phải lựa chọn nữa sao? Đường Hoa lập tức nói: “Chọn 1,
Thiên Ma Pháp Tôn.” Sau khi nhấn ‘Xác định’, hệ thống giới thiệu: có thể chuyển đổi thành trạng thái Thiên Ma Pháp Tôn. Đường Hoa chuyển đổi
sang trạng thái Thiên Ma Pháp Tôn, tức khắc toàn thân có khí đen bao
bọc, giống như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy. Nhìn vóc dáng này, có phải là ngầu lắm lắm không?
Dựa theo lời nhắc của hệ thống, Đường Hoa bèn thử phối hợp sử dụng với
Hồng Liên địa ngục, những bông sen màu đỏ đen cùng bay xuống, Đường Hoa
búng ngón tay một cái, hoa sen vỡ vụn ra, hình thành một biển lửa màu
đen. Không chỉ là màu sắc đã thay đổi, mà mấy mặt khác cũng thay đổi lớn lắm. Ban đầu biển lửa của Đường Hoa không thể khống chế được, cứ rải
thẳng ra ngoài, một chốc sau sẽ tàn hết, mà hiện giờ thì biển lửa tự
động bao bọc lấy thân hắn, bừng bừng cháy bên ngoài lớp khí đen, thế lửa ngút trời, dùng ví dụ là ‘cách mười dặm cũng có thể thấy được một điểm
đen’ cũng không hề khoa trương chút nào.
Hắn tiện tay vung một cái, hàng vạn mũi tên lửa từ giữa ngọn lửa bắn vụt ra, khí thế vô cùng rộng lớn, so với mấy mũi tên lửa khi xưa thì hoàn
toàn là hai cảnh giới khác nhau. Lại căn cứ theo lời nhắc của hệ thống,
Đường Hoa thí nghiệm biến ra một bàn tay lửa khổng lồ bắt lấy Sát Phá
Lang vân vê, rồi sau đó biến tiếp thành một cây chùy lớn đánh Mặc Tinh
như đánh một con chuột chũi... Túm lại mà nói, Thiên Ma Pháp Tôn, không
những khiến pháp thuật tăng uy lực thêm nhiều, mà còn không câu nệ ở cái khung chung nữa. Lửa có thể biến thành đạn đạo, tia chớp cũng có thể
biến thành vòng tập lắc, chỉ có do ngươi nghĩ không ra, chứ không có gì
là ngươi biến hóa không nổi. Đường Hoa thậm chí còn dùng lửa ma biến ra
ba cô nàng Mặc Tinh nữa, đương nhiên chỉ là ngoại hình có phần giống
thôi, chứ bộ mặt thì bết bát hết cả. Ít nhất thì Mặc Tinh tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận rằng cái thứ đó nó giống mình.
* * * * * *
Ma tôn thấy Đường Hoa đã chơi đùa xong, bèn tiếp tục nói một cách rất
máy móc: “Mời lựa chọn. Một: cấp bậc tăng thêm 10. Hai: đạt được một món trong bộ đồ Ma Tôn. Ba: tăng lên cảnh giới cho một thuộc tính.”
“Có thể lấy hết được không?” Đáp án tuy sẽ là ‘không’, nhưng Đường Hoa
vẫn cứ phải hỏi. Không phải là Đường Hoa tham lam, mà thực sự là ba dạng thưởng này đều là cực phẩm hết, bỏ qua cái nào cũng đau lòng cả.
“Thiên kiếp còn có 15 phút nữa sẽ kết thúc, một khi kết thúc, những phần thưởng chưa lấy được sẽ biến thành đồ phế thải.” Ma tôn nhắc nhở.
“Ta suy nghĩ cái đã.” Đường Hoa bay đến trước mặt Sát Phá Lang với Mặc Tinh: “Các ngươi thấy sao?”
“Hừ!” Sát Phá Lang không vui cho lắm, ha, thế mà chộp mình lên giữa
không trung đấy, không biết Mặc Tinh đang ở bên cạnh nhìn sao? Nhị kiếp
thì giỏi lắm à? Chờ ông đây lấy được Thiên Ma Kiếm Tôn, dùng một vạn
thanh kiếm chẻ ngươi thành một vạn lẻ một khối nhỏ cho xem. Khi Đường
Hoa đang chơi thử Pháp Tôn, Sát Phá Lang cũng tưởng tượng xem Kiếm Tôn
là sẽ như thế nào... Nước miếng nhỏ ròng ròng. Hai tháng, nhiều nhất là
hai tháng nữa. Sát Phá Lang thề trong vòng hai tháng này sẽ nhất định
qua được kiếp thứ hai. Nhưng lại có một vấn đề rối rắm ở đây, đó là muốn độ kiếp được thì nhất định phải có tiền, trang bị thì phải chọn loại
tốt nhất, dược phẩm thì phải chọn loại bổ nhất, đồ ăn phải chọn loại mắc nhất, pháp bảo phải dùng loại trâu nhất... Nhưng vấn đề là gần đây mình ở trong Thần Chi Lĩnh Vực chỉ có tiêu ra, chứ không có thu vào... Lẽ
nào lại phải đi làm nghề cũ sao?
“Gia Tử, ngươi ngầu muốn chết luôn.” Mặc Tinh kích động ôm chầm lấy
Đường Hoa, sau đó túm eo vật qua vai, rồi nhấc Đường Hoa lên, vặn một
nhát gãy cổ, tiếp đó một tay túm eo Đường Hoa, một tay giữ bả vai Đường
Hoa, chổng ngược người Đường Hoa xuống, cuối cùng mang theo người Đường
Hoa nhảy bật lên, dồn sức nặng của mình lẫn Đường Hoa hung tợn nện đầu
của hắn xuống tảng đá lớn nhất nơi này. Đánh chuột chũi... Nhìn bộ dạng
ta giống con chuột lắm sao? Tuy bổn cô nương đáng yêu hơn chuột Mickey
nhiều, nhưng ngươi đã từng thấy chuột Mickey bị đánh bao giờ chưa? Làm
xong hết thảy, Mặc Tinh vỗ vỗ tay phủi bụi, buông Đường Hoa ra, pháp
tôn, ta cũng K như thường. Mặc Tinh xoay lại, nhìn Sát Phá Lang rồi nghi hoặc nói: “Lang, ngươi chảy mồ hôi nhiều lắm kìa.”
“Nóng quá đó.” Sát Phá Lang mấp máy môi, nào giờ mình vẫn cho rằng Mặc
Tinh đánh nhau giỏi, nhưng không có khuynh hướng bạo lực gì cả, không
ngờ bây giờ nàng nổi nóng lên, chiêu nào chiêu nấy đều dồn người ta vào
chỗ chết hết. Thế này rủi đâu mà tương lai cưới nhau, mình đi ra bên
ngoài xã giao, bên cạnh lại bất cẩn có con em nào ngồi xuống... Thế
không biết sẽ là con em đó bị bóp chết, hay là mình bị quật chết đây.
Phải biết rằng nếu là trong hiện thực, lực công kích của người ta là một vạn, còn tên Thiên Ma Kiếm Tôn mình đây chỉ nhiều nhất là năm mươi
thôi...