Hơn ba mươi tên người chơi dưới sự dẫn dắt của bà chị kia bắt đầu xông thẳng hướng xoáy nước. Nhưng bởi vì... Bởi vì toàn bộ mọi
người đều muốn chen vào gần chị ta, mong khiến hiệu quả của Đại Vũ kỳ
được phát huy đến mức độ lớn nhất, thành ra kết quả là...
Đường Hoa chen nhiệt liệt nhất, bên kia Sát Phá Lang đang nhìn đấy, cho
nên lợi dụng thân hình đầy đặn của bà chị này che lại thân hình nhỏ bé
của mình chính là ý đồ tác chiến thực sự của hắn.
Kết quả là... bi kịch! Bà chị kia bị ba mươi mấy người chen cho nghiêng
Đông lệch Tây. Đây dù sao đây cũng là trò chơi giả thiết, sẽ không xuất
hiện cảnh người chồng lên người ‘trong ngươi có ta, trong ta có ngươi’
được. Mà bà chị này dĩ nhiên cũng không có ngờ tới quần chúng có lòng
tha thiết với mình đến như vậy, tha thiết đến nỗi không thể bay lên nổi
luôn. Bay không được vậy phải làm thế nào? Phải dừng lại, nhưng phía sau cũng có người mà, cho nên màn bi kịch cuối cùng đó là có ba tên người
chơi cộng thêm bà chị ấy mất đi thăng bằng, nhao nhao rơi vào bên trong
xoáy nước.
Không có sóng gió do bà chị kia tạo ra, bọn người chơi còn lại đều trợn
tròn mắt xoắn xuýt, trong đó Đường Hoa là kẻ thảm nhất. Vì chống cự lực
hút của xoáy nước, pháp lực của hắn cứ liên tục tiêu hao. Tuy hắn có
tiên thể, tổng thể pháp lực có thể được coi là đứng đầu trò chơi, nhưng
điều phiền phức là nếu hắn không mượn ngoại lực mà tới được bờ bên kia,
vậy chưa chắc Sát Phá Lang sẽ không hoài nghi. Con sói đáng chết này gần đây khôn khéo hơn nhiều lắm, không thể để xảy ra sơ suất được.
Nhìn bọn huynh đệ chiến hữu bên mình bắt đầu nhao nhao rớt xuống biển,
từ trong lòng Đường Hoa dâng lên một nỗi buồn. Lẽ nào mình phải tự sát
sao? Nhưng nếu không tự sát thì... Bây giờ mới bay được có 3 dặm, còn 7
dặm lận...
Còn 6 dặm nữa... Thời gian còn lại để mình cân nhắc đã không còn nhiều
nữa, đồng bọn bên người đã rớt hết hai ba phần mười rồi, phỏng chừng một dặm tiếp theo sẽ còn thừa không đến được một nửa. Làm thế nào bây giờ?
“Các đồng chí, vì Tân Trung Quốc, tiến lên.” Một anh bạn tới được khoảng cách 5 dặm, cuối cùng pháp lực bị hao hết, rớt vào trong biển. Tuy hắn
không cam tâm quơ quào hai cái trong không khí, nhưng vẫn không thể kéo
dài thời gian dừng lại được.
Còn có mười bảy người... Ngay khi Đường Hoa chuẩn bị rơi xuống cùng với
những người khác, đột nhiên thấy dưới chân có ánh sáng chớp lên, bèn cúi đầu nhìn xuống, thấy trung tâm của xoáy nước đang có hàng vạn ánh kiếm
cuồn cuộn lao đi.
Ha... Thế mà là Lưu Quang Tru Tiên Trảm đấy. Coi bộ con sói kia chuẩn bị ăn chay rồi đây, hồi nãy trong lúc thoáng dừng lại đã bày ra kiếm trận
rồi. Đương nhiên Đường Hoa sẽ không thực sự tin Sát Phá Lang đã đổi
tính, hắn cảm thấy Sát Phá Lang làm vậy ắt phải có đạo lý, cũng giống
như việc hắn định lao vào trong biển vậy. Có điều vì sao Sát Phá Lang
phải cứu mọi người chứ?
Tru Tiên Trảm chính là kiếm nộ có được sau khi Ma Kiếm lên ngũ giai,
cũng là kỹ năng chữ màu kim duy nhất của người chơi mà Đường Hoa từng
trông thấy. Uy lực của chiêu này to lớn bao nhiêu không cần phải miêu tả thêm, dưới chiêu này, xoáy nước dường như cũng phải ngừng xoay lại. Áp
lực của bọn người chơi trên xoáy nước chợt nhẹ đi, tốc độ hồi phục pháp
lực cũng vượt qua tốc độ tiêu hao, mọi người bèn vội uống thuốc, sau đó
gắng tăng thêm chút sức, cùng nhau xông qua chỗ này.
* * * * *
“Cảm ơn, cảm ơn!” Đường Hoa ôm quyền nói với tên người chơi Bồng Lai
kia. Dù nói thế nào đi nữa, người ta cũng đã giải quyết giùm mình một
nan đề mà.
Không ngờ tên này lại kinh ngạc hỏi: “Cảm ơn ta? Vì sao cảm ơn ta?”
Trong ánh mắt dường như mang theo một tín hiệu hoài nghi mãnh liệt.
Đường Hoa chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Đúng nhỉ! Người ta có động
thủ đâu, không có bất cứ chứng cớ gì cho thấy Tru Tiên Trảm là do hắn bố trí ra cả. Lại nói, tất cả người Trái Đất đều biết chiêu này chính là
chiêu đặc hữu của Sát Phá Lang, mình làm thế này không thể nghi ngờ
chính là trực tiếp xác nhận người này là Sát Phá Lang rồi. Đường Hoa vội hỏi: “Không phải là ngươi sao? Thân thủ ngươi tốt như thế, ta còn cho
rằng là ngươi đấy.”
“Không phải là ta.” Tên này lắc đầu.
Mấy người còn sống sót khác lại không ai hoài nghi tên này cả, mọi người đều có suy đoán của mình, ví dụ như số lượng người chết đến một mức độ
nhất định sẽ khởi động kiếm trận Tru Tiên Trảm đã được thiếp lập sẵn
đây, hoặc là Sát Phá Lang có ở trong số mười bảy người còn sống này
chẳng hạn. Nói đến đây Đường Hoa mới sực nghĩ ra vì sao không ai hoài
nghi tên người chơi Bồng Lai này là Sát Phá Lang. Nguyên nhân rất đơn
giản, gần như không ai biết Lưu Quang Tru Tiên Trảm kia của Sát Phá Lang là kiếm trận loại mai phục, chứ không phải là loại kỹ năng công kích
hay kiếm nộ mà mắt thường có thể trông thấy cả. Dù là bản thân mình,
cũng phải dựa vào một nửa trinh thám một nửa suy đoán mới rõ ràng được
nguyên lý của nó.
“Ngại quá, hình như ta lầm mất rồi.” Đường Hoa nói với tên người chơi Bồng Lai này: “Ta tên là Phong Hỏa, chưa thỉnh giáo...?”
“Đậu Hủ Nhũ!”
Pặc! Đường Hoa gửi một yêu cầu tổ đội qua, Đậu Hủ Nhũ lập tức từ chối, nói: “Ta không quen tổ đội.”
“Không quen?”
“Ừ!” Đã từng có một người chơi để lại cho mình một vết thương vĩnh viễn không phai mờ vì tổ đội rồi.
“Ngươi đều luyện cấp một mình à?”
“Ừ!”
“Nghe nói đại ca môn phái ngươi - Phá Toái là một trong ba cao thủ đấy.”
“Hắn? Rác rưởi!” Đậu Hủ Nhũ tỏ vẻ khinh thường, sau đó nói: “Đi đây, gặp lại sau.”
“Chờ ta chút!” Đường Hoa vội đuổi theo Đậu Hủ Nhũ: “Đi cùng đi! Ta cam
đoan nếu có khả năng là quán quân, nhất định cũng sẽ nhường lại cho
ngươi.”
“Tùy ngươi!” Dường như Đậu Hủ Nhũ không quen với việc có người bám theo
mình như vậy, nhưng Đường Hoa lại chính là một kẻ chả quan tâm tới mặt
mũi.
* * * * * *
Trong hàng dẫn đầu có hai phần ba người chơi chọn đi đường vòng, bộ phận người này đã buông bỏ sự tranh đoạt top 10. Số người qua được xoáy nước đại khái chừng 100, dựa theo tình huống trước mắt mà xét, quán quân hẳn phải là một trong số những người này. Nhưng lộ trình vẫn còn một nửa
nữa, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được Ốc Vít đê tiện đến mức
nào, cũng như ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được Hà Tả bác ái
đến bao nhiêu.
Mười hai giờ, thuyền của lão Tề lại khoan thai lướt sóng đến phía bọn
người chơi đang dẫn đầu. Đường Hoa nhìn thuyền lại đâm ra buồn bực,
chẳng nhìn thấy một tên thủy thủ nào hết, sao thuyền chạy còn nhanh hơn
phi cơ vậy chớ? Đương nhiên hắn sẽ không vì vấn đề này mà bày tỏ nghi
vấn của mình với hệ thống, bởi vì cuộc đua ma-ra-tông ngày mai người ta
sẽ còn cưỡi cả máy bay lên thẳng dùng năng lượng mặt trời không cần tăng thêm bất cứ nhiên liệu gì nữa kìa.
“Đậu Hủ, ngươi là người ở đâu?” Đường Hoa rất thân thiết dò hỏi.
“Trung Quốc!” Đậu Hủ Nhũ trả lời, tinh thần hắn có vẻ bất an, sự chú ý của hắn đều đã sớm tập trung hết lên chiếc thuyền rồi.
“Khéo vậy? Ta cũng là người Trung Quốc đấy!” Đường Hoa thừa dịp Đậu Hủ
Nhũ bận chú ý vào chiếc thuyền, đụng người vào y. Trong lúc hệ thống
nhắc nhở có thể phản kích, hắn dùng Phi Vân Tham Long Thủ ngay. Cú này
khiến Đường Hoa như mở cờ trong bụng, đắc thủ rồi kìa! 10% xác suất thế
mà thành công kìa, nhân phẩm của mình thật đúng là vững chắc.
Tang vật là một thanh kiếm... Đường Hoa nhìn nó đang nằm trong túi Càn
Khôn mà khóc cười không được: Đạp Lãng kiếm: Tiên kiếm tam phẩm ngũ
giai, theo truyền thuyết, nó là bảo kiếm của Lữ Động Tân cưỡi khi Bát
Tiên vượt biển. Giá thị trường chừng 1000 kim. Nói thật, hắn không có
cảm giác đắc ý nào cả, ngược lại lại có một chút cảm giác áy náy. Mục
tiêu chính mà hắn sử dụng Phi Vân Tham Long Thủ là BOSS, còn với người
chơi cũng chỉ là để lấy Hàn Khí do nhiệm vụ của Côn Lôn nhất định cần mà thôi. Lần này hạ thủ với Sát Phá Lang, ý nghĩ của hắn rất đơn giản:
thanh Trục Nhật kiếm kia vốn phải thuộc họ Đông. Bây giờ cầm thanh Đạp
Lãng kiếm này...
Đương nhiên, lấy thì cũng đã lấy rồi, Đường Hoa sẽ không ngớ ngẩn đến
mức đi nói với người ta: a! Kiếm của ngươi rớt rồi kìa. Người ta sẽ hỏi: rớt ở đâu vậy? Đường Hoa trả lời: rớt vào trong bao của ta.
Vì lấy cắp được bảo vật, tâm tình của Đường Hoa trở nên chán nản vô
cùng, đương nhiên gãi gãi lông mày vài cái xong là Đường Hoa đã quăng
cảm xúc đó đi ngay, sau này bù cho người ta chẳng phải là ổn rồi hay
sao. Cái gì? Ngươi nói đây không phải là Đường Hoa? Không, tên này chính là Đường Hoa. Giết người cướp quái đoạt bảo thì được, dù sao mình cũng
phải bỏ ra trí nhớ với thể lực mà, huống chi quái lại không phải là do
nhà ai nuôi nhốt, ai có bản lĩnh thì người đó được thôi. Nhưng mà ăn cắp thì khác, ăn cắp được một bảo vật vốn chẳng có quan hệ cái máu gì với
mình, hắn không những chẳng cảm thấy một chút xíu vui sướng, mà ngược
lại còn có cảm giác như mình đã làm một chuyện ác vậy. Hắn không muốn
mình sa đọa đến mức về sau cứ lang thang trên đường thử cược với 10% xác suất kia. Có vài thứ nào đó không nói rõ ràng ra được, nhưng đây cũng
chính là giới hạn đạo đức của Đường Hoa.
* * * * * *
“Ngươi không phải là thích khách đó chứ?” Đường Hoa dè dặt hỏi một câu.
“Hử?” Đậu Hủ Nhũ hỏi lại, trong giọng nói đã có mang chút sát khí.
Đường Hoa vội nói: “Thực ra... Ta cũng là thích khách đấy.”
“... Thứ ta cần chính là tín vật rớt ra sau khi Tề Hằng công chết, chắc hẳn không có xung đột trực tiếp với ngươi chứ?”
“Không có, không có!” Đường Hoa trả lời xong thì đưa ra một yêu cầu tổ đội: “Hợp tác?”
“... Ngươi không giúp được đâu.” Đậu Hủ Nhũ lần thứ hai từ chối yêu cầu của Đường Hoa.
Tiếng hô, tiếng sấm, tiếng rút kiếm lại bắt đầu nhặng xị lên. Bởi vì
nhân số đã ít đi gấp đôi, kết quả chỉ có tám giai nhân mở cửa sổ. Đậu Hủ Nhũ đột nhiên lấy một chiếc khăn trùm đầu che lại mặt của mình, rồi
trong khi tám giai nhân còn đang ném thùng cộng chửi đổng, Đậu Hủ Nhũ
vọt như tia chớp vào cửa sổ của Như Hoa. Như Hoa định đóng cửa sổ lại,
nhưng đã quá muộn, Đậu Hủ Nhũ trong tích tắc cuối cùng đã dùng Nhân Kiếm Hợp Nhất, không những lọt vào được trong thuyền, mà còn thành công chém chết Như Hoa cô nương luôn.
Cuộc tập kích bất thình lình này khiến người trên thuyền lâm vào hỗn
loạn, Phá Toái từ mũi thuyền lao vào trong khoang thuyền, từ trong
khoang lập tức vọng ra tiếng đao kiếm chém nhau. Bởi vì mọi người cùng
nhau phát lực, con thuyền chịu chưa được 1 phút đã vỡ tanh bành. Nó chậm rãi chìm xuống, lão Tề xuất hiện, lão đang ngay ngắn ngồi trên một tấm
ván gỗ ở nơi vốn là mũi thuyền, bên người có chừng chục tên người chơi
nằm trong bảng top 100 cao thủ.
Mà ở vị trí vốn là đuôi thuyền, Đậu Hủ Nhũ với Phá Toái đang kịch liệt
đánh nhau. Người khác tuy có lòng muốn trợ chiến, nhưng trừ việc cho
thêm trạng thái phụ trợ với bổ sung sinh mệnh, thật sự không thể nhúng
tay vào nổi.
Cách bọn họ không xa, một tên trọng tài cá heo đang ngậm còi cũng ung
dung thưởng thức trận chiến. Đường Hoa nhìn một hồi bèn nhịn không nổi
nữa, tiến đến hỏi nó: “Ngươi không quản à?”
“Ta đang cân nhắc xem nên bắt ai.”
“Bắt tên nào pk trước đó.”
“Nhưng vấn đề là... Mục tiêu tập kích của người kia là NPC, không thuộc
phạm trù quản lý của chúng ta. Mà người nọ vì có chức trách bảo vệ NPC,
nên khi NPC bị tập kích, hắn cũng ở vào trạng thái phản kích với người
kia, chứ không chẳng lẽ các ngươi đánh con dã quái cũng coi như các
ngươi pk à?”
Đường Hoa nhắc nhở: “Chân của họ đã vượt khỏi mặt nước N thước lận rồi kìa.”
Cá heo lắc đầu: “Theo quy tắc cuộc thi, những khu vực đặc thù sẽ có cách tích riêng, chẳng hạn như xoáy nước thì tính theo mặt nước bên ngoài,
còn trong phạm vi con thuyền này thì tính khoảng cách 3 thước bắt đầu từ phần cao nhất của nó.”
Đường Hoa khinh bỉ hỏi: “Vậy ngươi còn ngậm cái còi làm gì?”
Cá heo cười gian: “Ta đang chờ cho thuyền hoàn toàn chìm xuống, đặng hốt gọn bọn hắn một mẻ luôn.”
* * * * * *
Nói thực, Phá Toái vì nguyên nhân tiên kiếm nên yếu hơn Sát Phá Lang một chút. Nhưng mà bây giờ có người tăng trạng thái phụ trợ cho, lại thêm
được cổ vũ, nên hắn càng đánh càng hăng. Nhìn lại Sát Phá Lang, bị mất
chút máu nào là mất luôn chút đó, không hề có thời gian để hồi phục.
Thấy tình cảnh như vậy, chân Sát Phá Lang dừng lại một tích tắc, rồi đột nhiên lao vào trong nước biển. Đương nhiên hành động này khiến cho
trọng tài cá heo rất là cáu tiết, có điều cáu thì cáu, quy tắc hắn vẫn
nhất định phải tuân theo.
Bầy cao thủ đang định đuổi theo, Phá Toái vội hô: “Cẩn thận bị lừa! Gọi
người, nhanh lên.” Hắn đã nhận ra Sát Phá Lang không những vẫn còn có
lực đánh tiếp, mà còn luôn trữ lại hai lượt kiếm nộ chưa phát ra nữa.
Lúc này nhân số bảo vệ lão Tề mà rời rạc đi, người ta từ dưới nước đánh
lão ta, mình sẽ mất cả chì lẫn chài liền.
Đồng thời Phá Toái còn lau một đợt mồ hôi lạnh, quả nhiên Sát Phá Lang
có tham dự ám sát thật, hơn nữa chắc chắn còn ngụy trang bộ mặt nữa,
thế này không được rồi. Phá Toái bèn ôm quyền nói với những người trong
biển: “Chào các vị, xin mọi người tạm dừng lại nửa tiếng đồng hồ, chúng
ta phải kiểm tra thích khách, xin mọi người giúp đỡ một chút.” Phải tìm
cho được Sát Phá Lang thôi.
Đường Hoa đang tìm tung tích của Đậu Hủ Nhũ thì một yêu cầu tổ đội bay
đến, sau đó hắn trông thấy Đậu Hủ Nhũ đã đổi một bộ đồ khác, đồng thời
cũng bỏ khăn che mặt đi, xuất hiện ở bên người mình, vừa lúc dùng thân
thể của mình để che tầm mắt đám người Phá Toái lại.
Đường Hoa hiểu ý, bèn gật đầu nhận yêu cầu tổ đội, vừa nhìn lại tên
người này, Đường Hoa suýt nữa đã ói ra một bụm máu. Chơi võng du lâu như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn thấy một cái tên dâm đãng
đến mức này. Đúng rồi, thực ra tên của Đậu Hủ Nhũ không phải là Đậu Hủ
Nhũ , mà là Vọc Nhũ Nữ. Vì tỏ vẻ quyển sách này không phải là sách
‘sắc’, từ đây trở đi xin trực tiếp dùng tên Sát Phá Lang để thay.
* * * * * *
Ba chiếc ca nô của hệ thống rất nhanh đã chạy tới, ngồi trên đó đương
nhiên là những người chơi bảo an, đại khái có chừng trăm tên. Chiếc
thuyền lớn vốn tanh bành, sau khi thoát ly chiến đấu đã bắt đầu tự động
chữa trị, rất nhanh đã lấy lại được hình dáng cũ, lão Tề lại biến khỏi
tầm mắt của người chơi. Có thể nói, một cơ hội ám sát cực tốt đã cứ thế
bị trôi mất đi.
Phá Toái lặng lẽ hạ lệnh: “Mọi người phân khu vực tổ đội những người
trong biển, ai không có đội ngũ thì liệt vào đối tượng hoài nghi trọng
điểm.” Hắn biết, cho dù Sát Phá Lang có chơi trò ám sát thì cũng sẽ một
thân một mình chơi.
“Mười một người không có tổ đội, trên cơ bản có thể bài trừ khả năng gây án.”
Phá Toái gật đầu nhìn về phía khu vực có ba mươi mấy người bọn Đường
Hoa, đây mới chính là khu vực khả nghi nhất, Sát Phá Lang đã từ khu vực
này xông vào phòng của Như Hoa. Phá Toái đạp sóng bước qua: “Ta tin
trong đây ít nhất cũng có một người biết thích khách là ai, ta treo giải riêng 200 kim.”
200 kim? Đương lúc Đường Hoa chuẩn bị giơ tay, Sát Phá Lang đã nói trong kênh đội ngũ: “Ta cho ngươi 250 kim.”
“260 thì được.”
“Vậy 260...” Sát Phá Lang thoáng nghi hoặc, hỏi: “Phong Hỏa, ngữ khí nói chuyện này của ngươi ta cảm thấy quen lắm, trước kia chúng ta đã từng
gặp chưa?”
“Chưa, tuyệt đối chưa.” Đường Hoa lau mớ mồ hôi, sao chỉ vừa mới nói đến tiền là mình đã lộ sơ hở ra vậy nhỉ, mình thật là bất cẩn quá, nhất
định phải tỉnh táo lại mới được.
“Ta nhìn thấy hắn từ trong nước ngoi lên.” Hai tên người chơi ở gần nhất chỉ vào Sát Phá Lang, báo cáo với Phá Toái.
“A?” Phá Toái bắt đầu quay qua săm soi Đường Hoa và Sát Phá Lang.
“Mẹ nó.” Sát Phá Lang mắng một tiếng trong kênh đội ngũ, trong lòng bức
bối vô cùng. Một chọi một, Phá Toái chắc chắn không phải là đối thủ của
hắn. Nhưng bây giờ hắn phải nhịn, giống như Đường Hoa suy nghĩ đấy, thời gian cooldown của một chiếc mặt nạ là 10 ngày, vạn nhất mà thân phận bị vạch trần, vậy trong vòng 10 ngày, khuôn mặt này sẽ rất khó làm ăn.
Sát Phá Lang bị chém thì Đường Hoa cũng không được lợi gì, vì thế hắn
bèn nhắn tin cho Phá Toái: “Xem cái máu chứ xem, là ông đây.” Tin nhắn
không thể che dấu thân phận thật được, bởi vì chỉ có hảo hữu mới có thể
nhắn tin cho nhau.
Móa! Trong lòng Phá Toái mắng một tiếng, lên tiếng hỏi: “Vừa nãy có phát hiện người nào khả nghi không?”
“Không có! Sóng cuộn lớn như thế, ta với họ đều song song với nhau, không xem rõ được.”
“Người bên cạnh ngươi là ai đấy?”
“Bạn.”
“Ừ! Sát Phá Lang ở ngay trong khu vực này đấy, ngươi có phát hiện thì
báo với ta một tiếng.” Phá Toái trở lại thuyền dặn dò: “Đối với khu vực
ba mươi mấy người kia thì phải dùng biện pháp người theo dõi người, một
người theo dõi một người.”
“Chi bằng... Hy sinh ba mươi mấy huynh đệ, giết sạch bọn họ đi?”
“... Đánh không lại!” Phá Toái lau mớ mồ hôi thẳng thắn thừa nhận, ngươi có biết trong đám người đó có ai không? Một tên Đông Phương Gia Tử, một tên Sát Phá Lang, hai người này liên thủ không phải chỉ dùng hai từ
‘khủng khiếp’ là hình dung được đâu. Lại nói còn tới 30 tên người chơi
kia cũng không phải là lũ gà con chờ người ta mổ giết đâu mà. Nếu thực
sự đánh nhau, bên mình không chỉ đơn giản tổn thất có ba mươi mấy người.
* * * * * *
Vì thế đội ngũ tiếp tục bơi tới, có một bộ phận bảo an hành động trong
nước nhanh thì xuống nước bơi với bọn Đường Hoa, Phá Toái có sai một
chiếc ca nô trên có 30 người phụ trách khu vực này. Còn phần Phá Toái,
tất nhiên hắn đi theo thuyền của lão Tề, quay đầu đi về phía bọn người
chơi ở hàng thứ hai.
Không nỡ dùng viên đạn vàng thì không bắt được uyên ương vàng, Đường Hoa từ chối yêu cầu giao dịch của Sát Phá Lang, nói: “Mới nãy chỉ là đùa
thôi, bạn bè với nhau ai lại đi lấy tiền như thế.”
“Cám ơn!” Sát Phá Lang do dự một lúc rồi thu ngân phiếu lại: “Thực ra... Ta tên là Sát Phá Lang.”
“Sát Phá Lang?” Đường Hoa sửng sốt vạn phần, hỏi: “Là Sát Phá Lang nào?”
“Là Sát Phá Lang kia!”
Đường Hoa kích động chụp bả vai Sát Phá Lang, đồng thời cũng dùng luôn
Phi Vân Tham Long Thủ: “Ngươi có biết không, ngươi luôn là thần tượng mà ta sùng bái đấy! Ký tên cho ta với!” Nói xong câu này là vừa đúng 5
giây, thuận tay lại xuất chiêu lần nữa. Đậu xanh! Hai lần ăn cắp toàn bộ thất bại.
Sát Phá Lang lắc đầu: “Ta không phải là thần tượng gì cả, cũng không
muốn kết bạn. Ngươi đã giúp ta, ta cũng giúp ngươi một lần. Nhiệm vụ của ngươi chính là ám sát, chờ khi có cơ hội ta sẽ mở đường cho ngươi ám
sát, như thế chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa.”
“Thần tượng, ngài thật là ngầu.” Trong lòng Đường Hoa thật là kích động, trước thì túm được cái đuôi sói, bây giờ lại được sói tín nhiệm. Chỉ
một hồi nói chuyện như thế, mình đã hạ thủ được tới 5 lần. Dựa theo tình thế này mà phát triển, vậy ngày mà Trục Nhật kiếm về tay nguyên chủ sắp tới rồi. Bây giờ vấn đề duy nhất cần phải giải quyết chính là kỹ thuật.
* * * * * *
“Tinh Tinh, ngươi có thể tính ra vị trí của Trục Nhật kiếm được không?”
Phi Vân Tham Long Thủ cũng giống như đưa tay vào trong bọc lấy đồ vậy,
chỉ khác là không thể nhìn thấy đồ trong ấy. Nếu biết đồ vật kia được để ở vị trí nào, vậy mình cứ điên cuồng xài chiêu ấy với vị trí đó là
xong. Đương nhiên nếu tính sai, cứ dùng Phi Vân Thủ với một vật phẩm đã
bị cố định hoặc với một ô trống thì mãi cho đến tận thế cũng không thể
thành công nổi.
“Cái này... Có thể thì cũng có thể, nhưng mà... Nói như vầy đi, nhất
định phải để ta đứng ở cự ly gần với hắn trong vài phút, tốt nhất là có
thể lừa hắn đi bói một chữ nào đó mới được.”
“Không có vấn đề, sau khi kết thúc cuộc thi, chúng ta sẽ sắp đặt một kế hoạch cho hắn.”
Đường Hoa hiểu, mà Sát Phá Lang cũng hiểu, cuộc thi bơi hôm nay sẽ không còn cơ hội nào hạ thủ nữa rồi.
Tiếp đó cuộc thi bơi càng lúc càng lắt léo hơn. Ốc Vít rất đê tiện đã
lợi dụng tâm lý của loài người đả kích họ từng lượt từng lượt.
Bão bất chợt, núi lửa bùng nổ, bầy cá bạo động, cá voi khổng lồ đánh úp, thuỷ lôi trôi nổi, hải tặc giặc cỏ, v.v... Chỉ cần có thể nghĩ ra được, Ốc Vít đều không chút khách khí quăng qua cho bọn người chơi. Mãi cho
đến nửa giờ cuối cùng của cuộc thi, nó vẫn còn lợi dụng tiếng ca của yêu quái biển để mê loạn người chơi nữa.
Đường Hoa với Sát Phá Lang không lấy được quán quân, thậm chí còn không
vào được top 10 nữa, thứ hạng cuối cùng của Đường Hoa là 88, Sát Phá
Lang là 89, miễn cưỡng vào trong top 100. Nguyên nhân có việc này một
phần lớn là do các loại tai nạn chướng ngại, Đường Hoa không dám xuất
thực lực của mình, mà Sát Phá Lang vì bảo vệ cho tên Đường Hoa dường như rất rác rưởi này, đành phải chậm lại bước chân. Có vài lần vì cứu Đường Hoa mà Sát Phá Lang phải rơi vào trong hiểm cảnh nữa. Đường Hoa có phần cảm động, tên Sát Phá Lang này nếu như là bạn của mình thật cũng không
tệ đâu.
Đương nhiên cảm động thì cảm động, giá trị ‘có giá mà không gặp’ của
Trục Nhật kiếm vẫn vượt qua sự cảm động đó của Đường Hoa rất xa. Vấn đề
trước mắt bây giờ là phải mang Sát Phá Lang tới đứng trước mặt của ả bịp giang hồ Tinh Tinh mấy phút...