Trong Song Kiếm thì làm sao để câu cá? Ngươi không thể đi câu mấy cái
đống quái được. Quái là quái, mà cá là cá, hai bên có bản chất khác
nhau. Quái ở biển thì ngoại trừ những giống đặc thù ra, còn lại đều ở
cách lục địa ít nhất một trăm thước cả. Thế cho nên trong phạm vi trăm
thước quanh các hòn đảo ngoài biển, mọi người có thể tận tình thả câu.
Còn chuyện mồi, mọi người có thể mua từ cửa hàng, cũng có thể dùng Tị
Thủy quyết lặn xuống biển để bắt tôm bắt cá. Dĩ nhiên, thu hoạch do xài
Tị Thủy quyết thì nhiều hơn thả câu nhiều, nhưng mà thả câu lại có lạc
thú hơn làm bừa kiểu đó nhiều lắm.
Hai người cùng vung cần, cùng
ngồi câu dưới ánh mặt trời dìu dịu, gió biển hiu hiu, cách xa thế nhân
ồn ào, thật không có hoàn cảnh nào có thể thoải mái bằng được.
“Ngươi định sẽ xử lý chuyện này như thế nào?” Vì để dịu đi sự xấu hổ do bầu
không khí quá mức ấm áp tạo thành, Sương Vũ kiếm đề tài nói chuyện.
“Ta nhớ khi đó mua tiên kiếm giúp cho Huy Hoàng, ta sợ Sát Phá Lang lấy giá quá cao cho nên nơi nơi vay tiền, khi hỏi đến Thi Thi, nàng trực tiếp
bảo thiếu bao nhiêu thì nàng bao nốt...”
“Có phải không nỡ xuống tay hay không?”
“Không thể phủ nhận rằng có một chút.”
Sương Vũ cười, hỏi: “Nếu như Thi Thi không phải là một mỹ nữ mà là một nữ nhân rất bình thường thì sao?”
“Cái này...” Đường Hoa gãi đầu.
“Ha! Lòi cái đuôi cáo ra rồi đó nhé. Nam nhân các ngươi đều là như vậy, đối
với những người khác phái mà xinh đẹp thì luôn đối xử khác biệt hơn
những người bình thường.”
“Nam nhân mà...” Đường Hoa cười tự giễu, lại vung cần ra, nói: “Ta chỉ định làm cho nàng chịu chút thiệt thòi nhỏ là được rồi.”
“Thực ra có rất nhiều người là như vậy. Với người bình thường, thì độ tận tâm đối với bạn bè cao hơn ích lợi của bang hội hoặc là của đoàn thể. Nhưng ta cũng từng gặp qua không ít người nghĩ khác. Trước kia chơi trò chơi
thì mỗi máy chủ đều rất dễ dàng xảy ra chiến tranh giữa bang hội, phần
lớn người chơi đều sẽ quy bạn bè ra bạn bè, mà bang hội ra bang hội, lúc PK nếu tránh không nổi mà bị bạn giết hoặc là giết bạn thì cũng chỉ
cười đùa mà thôi. Nhưng cũng có một bộ phận người... Chẳng hạn như ta bị người trong bang hội đối địch ức hiếp, sẽ dẫn tới PK quy mô nhỏ, sau đó ta sẽ đâm ra ghét cái bang hội đó, ghét lây luôn cả bạn bè của ta ở
trong bang hội này. Nếu có cãi cọ làm tăng thêm xích mích thì có thể dẫn đến kết quả là bỏ hảo hữu trở mặt với nhau, những người như thế này
không phải là ít.” Sương Vũ lại nói: “Thi Thi cũng vậy đấy, nếu như nàng không có giúp bang Thiên Đường đang lâm vào thế yếu, thì đoàn thể kia
của nàng sẽ phải gánh chịu tổn thất, thành ra nàng mới phải lợi dụng
người bạn như ngươi làm một chuyện như vậy... Ngươi cũng đừng trách
nàng, ta hiểu cho nàng lắm, một nữ nhân mà phải chèo chống cả một đoàn
thể như thế thì quả thật rất lao tâm lao lực.”
“Vì sao nàng ta nhất định phải chèo chống chứ...”
“Heo a! Ngươi cho rằng trò chơi này chỉ đơn thuần là trò chơi thôi sao? Đây
chính là khởi đầu cho tương lai của ngươi trên hành tinh M đấy. Ngươi
thử nhìn Huyên Huyên xem, nàng có dã tâm gì chứ? Không có, nàng chỉ mong bảo trì được danh tiếng cho đến khi đến hành tinh M thôi, nàng không
muốn vì mấy năm trong trò chơi mà mọi người quên mất nàng, lúc đó nàng
tới hành tinh M thì còn có thể làm được gì nữa chứ? Đó đều là những
người có tài nguyên có năng lực, còn người phổ thông thì đều nghĩ phải
tồn thêm chút tiền nữa, nhằm sau này hối đoái được thêm một ít tiền Liên Bang hành tinh M. Đương nhiên, hiện giờ thời gian vẫn còn sớm, tăng
cường thực lực cho bản thân mình cũng là điều rất trọng yếu.”
“Chơi trò chơi thì cứ chơi cho vui vẻ một chút đi! Dù sao thì trò chơi này chơi cũng rất vui mà.”
“Ngươi làm như ai cũng đều vô tư vô lự như ngươi vậy!” Sương Vũ ngẫm ngẫm một
hồi, lại nói: “Không thì vầy đi, ngươi đưa tiền trên người ngươi đây cho ta, ta giúp ngươi đầu tư tiền tiết kiệm đảm bảo, tránh cho ngươi lâm
vào cảnh nghèo xác nghèo xơ khi đến hành tinh M. Chứ lẽ nào ngươi định
dùng tiên thuật để xây nhà cho mình chắc?”
“Ngươi có nghĩ đến một chuyện này hay không...” Đường Hoa ghé sát tai Sương Vũ, nói: “5 vạn
đồng tiền Liên Bang của ta mới đổi được có 5 lượng bạc, vậy 1 vạn lượng
vàng thì có thể đổi được bao nhiêu tiền hành tinh M?”
“...” Sương Vũ chết lặng, một lúc sau phất tay, nói: “Mặc kệ ngươi đi, tập trung câu cá nào.”
Ha! Hắn mạnh kệ hắn mạnh, ta theo gió ta bay, không cần ngày mai vui, chỉ
cầu hôm nay khoái. Đường Hoa kéo cần câu một nhát, một con mực bay trúng mặt Sương Vũ. Qua cơn kinh hãi, Sương Vũ túm lấy Đường Hoa nện mấy đòn. A, đây không phải là chuyện đánh thương mắng yêu đâu, mà là PK đấy. Vì
sao? Bởi vì hệ thống nói vậy...
* * * * * *
“Sự tình ra sao rồi?”
Đường Hoa nhận được tin nhắn thứ mười hai của Thi Thi. Hắn thuận tay hồi đáp
như cũ: “Sắp xong rồi.” Sau đó nhìn thấy thời gian cũng đã xấp xỉ, hắn
thu cần câu lại, nói: “Cũng đến lúc rồi, hiện giờ ta lại thuê ngươi một
lần nữa!”
“Ngươi hoàn toàn có thể nói là nhờ ta mà.” Sương Vũ rất là không hài lòng với chữ “thuê”.
“Cũng như nhau cả đó chứ!”
* * * * * *
Một ngày ngàn dặm...
Đến gần Cửu Giang, Đường Hoa gửi tin nhắn: “Ở đâu?”
Thi Thi đáp: “Chỗ cũ! Sự tình xử lý ra sao rồi?” Nguyên một ngày này, hỏa
lực của minh quân lại càng thêm hung ác, mà lực lượng chống cự của Thiên Đường đã bị tan rã lần lần mất rồi, bây giờ cũng chỉ còn lại có một
tầng cuối cùng, cũng chính là tầng khó gặm nhất. Thành viên chủ chốt của tầng này là những bang chúng đã cưỡng chế hoặc là xin phép rời khỏi ba
bang, nhân số tuy ít, nhưng lại hết sức đoàn kết, ngoài ra còn có những
phần tử ngoan cố của Thiên Đường... Những người khác thì hoặc là không
còn ý chí chiến đấu nữa, hoặc là đã rời khỏi Thiên Đường. Một bang ba
phân đà, ba đà ở Nam Kinh, thành đô và Trường An đã bị Tinh Anh đường
của ba bang thanh lý, tuy không đến nỗi phải giải tán bang, nhưng vì
không có nơi trú quân, khiến cho nhân số chứa được bị giảm đi kịch liệt, rất nhiều người phải bị cưỡng chế đá ra khỏi bang. Mà những người như
thế dù lòng có muốn chiến đấu cho Thiên Đường cũng không dám, lý do đơn
giản, vì công đức!
Đài Kiếm Tiên bị phá thì bang hội phải giải
tán. Nếu muốn mở lại bang lần nữa thì rất khó, mà muốn chiếm được nơi
trú quân thì lại càng khó hơn, Thư Sinh sẽ không cho bọn họ cơ hội để
chiếm được bất cứ danh sơn nào, thậm chí là những nơi trú quân ngoại
thành cũng không có hy vọng. Nếu thế, thì sự tồn tại của bang Thiên
Đường đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bởi vì dù muốn miễn cưỡng mở
bang, cũng không có một hệ thống những nhiệm vụ để làm, sớm hay muộn
bang chúng cũng sẽ rời đi, để lại một cái danh “bang hội” rỗng.
Chính vì như thế nên Thi Thi mới một ngày hai mươi lần nhắn tin thúc giục hỏi tiến triển với Đường Hoa, nàng mơ hồ cảm thấy có phần hối hận khi đã
đặt hy vọng lên trên thân Đường Hoa! Có điều bây giờ tin nhắn mà Đường
Hoa trả lời nàng lại khiến cho nàng buồn bực: “Sự tình hoàn thành rồi,
gặp mặt nói chuyện.”
Hoàn thành rồi? Thi Thi đẩy cửa sổ ra nhìn,
phía đối diện có một tên bang chúng Tam Thương đang trấn thủ nơi bổ sung vật phẩm, không những trên ngực có đeo biểu tượng của Tam Thương, mà
còn cố ý hiện lên chữ “Tam Thương” trên đỉnh đầu nữa.
* * * * * *
“Ý gì đây?” Thi Thi có chút hờn giận, thế mà hắn còn mang theo cả phó bang chủ Song Sư là Sương Vũ nữa! Đây là ý gì chứ? Mặc dù mình không ngại
khi có người khác biết chuyện mình đang làm, vì mình không chấp thuận
chỉ nhận uỷ thác của độc một nhà duy nhất, nhưng mình cũng sẽ không vui
lòng lắm nếu người biết được trước tiên lại là người của ba bang.
“Ý gì à?” Đường Hoa hơi sững người, sau đó ngồi xuống rồi nói: “Báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.”
“Hoàn thành rồi?” Thi Thi không nhanh không chậm hỏi một câu, nàng thật muốn xem xem Đường Hoa định diễn trò gì.
“Đúng!” Đường Hoa cười nói: “Chúng ta làm nhiệm vụ không phải vì muốn người uỷ thác được vừa lòng sao?”
“Nhưng mà người uỷ thác chưa vừa lòng, thậm chí người đó còn không biết ngươi đã làm cái gì nữa mà?”
“Tin ta đi, người uỷ thác rất hài lòng.” Đường Hoa móc một tờ giấy ra, đặt ở trên bàn: “Ngươi xem đi.”
“A?” Thi Thi lấy tờ giấy, chỉ nhìn sơ qua là đã nôn ra một búm máu...
Trên giấy có viết: Ta là Vô Cực, ta xác nhận Đông Phương Gia Tử đã hoàn
thành uỷ thác của ta nơi Thi Thi, người trung gian Thi Thi có thể giao
khoản tiền uỷ thác còn lại cho Đông Phương Gia Tử. Phần tiền trả thù lao cho môi giới thì do ta trả. Nếu như có nghi vấn gì thì có thể gửi tin
hỏi. Vô Cực! X giờ ngày X tháng X năm X!
Đường Hoa ở một bên giải thích: “Ngươi xem xem, ta có diệt Tam Thương hay không thật ra cũng
không sao cả, chỉ cần người uỷ thác vui lòng là mọi chuyện đều xong xuôi ngay. Hiện giờ Vô Cực đã khá là hài lòng rồi, vậy ngươi kiếm được phí
môi giới của ngươi, ta thì lấy phí lao động của ta, mọi người cùng nhau
vui vẻ. Thế nào, ta lợi hại đó chứ?””
“...” Thi Thi không nói gì, nàng nhìn nhìn Sương Vũ đang ngồi mỉm cười không nói đằng kia, lúc này
nàng mới hiểu ra vì sao Sương Vũ lại đến! Ngay cả đám người Thiên Đường
cũng biết rằng Sương Vũ là người công chính nghiêm minh, chuyện mà nàng
tuyên bố ra sẽ là vàng thật không sợ lửa. Cho nên hy vọng duy nhất hiện
giờ... Chính là: lời trên tờ giấy này là giả.
Nhưng mà tin do Vô
Cực nhắn qua thì vô tình lắm, hắn chẳng thèm nói gì cả, chỉ vào đề ngay, rằng hắn xác nhận Đường Hoa đã hoàn thành uỷ thác mà hắn giao nơi Thi
Thi. Hỏi hắn vì sao thì hắn hết thảy không trả lời, chỉ kiên trì nói có
một câu: Đường Hoa đã hoàn thành ủy thác.
“Thi Thi? Sao vậy? Sao
sắc mặt khó coi vậy?” Đường Hoa thân thiết hỏi, trên tay lại sẵn tiện
làm dấu hiệu vòi tiền, ý nhắc Thi Thi đưa khoản còn lại cho hắn.
Chuyện không thành công thì không nói, lại còn làm chậm trễ thời gian của ta,
giờ bắt ta phải tổn thất cả 3000 kim nữa? Thi Thi miễn cưỡng cười với
Đường Hoa: “Thực ra... Gia Tử, nhiệm vụ này không phải là do Vô Cực ủy
thác đâu...”
“Thi Thi!” Sương Vũ mở miệng ngắt ngang: “Ngươi như
vậy là không được rồi, lẽ nào lúc trước vì để hoàn thành uỷ thác mà
ngươi vẫn gạt bạn của ngươi sao? Cái này... Nếu là thật thì sẽ không tốt cho danh dự của ngươi lắm đâu đấy. Vì dù sao đi nữa, chẳng ai dám tin
tưởng nơi một người môi giới dám lừa gạt cùng lợi dụng bạn bè cả. Ngay
cả bạn cũng gạt, vậy một ngày nào đó biết đâu bán luôn cả khách hàng đó
chứ.”
Thi Thi vội nói: “Không phải không phải...”
“Vậy
chẳng lẽ là... Ngươi tham ô mất khoản tiền do Vô Cực ủy thác rồi hay
sao? ... Như vầy đi, Gia Tử cũng là người mình mà, cứ coi như nợ hắn đi, Gia Tử, ngươi đó, giấy nợ cũng không cần lấy nhen, đừng nên bức ép bạn
của mình.”
Đường Hoa vội nói: “Phải phải, hết thảy đều nghe theo Sương Vũ tỷ.”
“...” Theo phán đoán của Thi Thi, thì Đường Hoa không bao giờ đi hại người
nhà, nhưng mà nhìn thái độ kẻ xướng người hoạ của hai người thì rõ ràng
là như thế. Lẽ nào có chỗ bị lộ? Chỗ nào có vấn đề chứ... Thi Thi vội
nhắn tin hỏi Sát Phá Lang: “Gia Tử có biết chuyện Lư Sơn là ta mời ngươi không?”
“Có!” Sát Phá Lang trả lời thật ngắn gọn.
“Vì sao? Vì sao ngươi lại bán đứng khách hàng chứ?” Thi Thi giận dữ.
“Nguyên nhân mà ta không có bạn bè chính là bởi vì ta đã bán đứng người khác nhiều đấy.”
“?”
“Gặp lại sau!” Sát Phá Lang không giải thích thêm.
“Thái độ của ngươi thế này, về sau còn ai dám thuê ngươi?”
“Ta không cần ai thuê nữa.”
* * * * * *
“Thi Thi?” Sương Vũ thân thiết hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao!” Thi Thi nhẹ nhàng cười khổ, quay đầu nói với Đường Hoa: “Ngươi... Thôi vậy, đây là thù lao của ngươi.” Thi Thi đưa ra một tờ ngân phiếu.
Đường Hoa nhìn thoáng qua số tiền, vội huỷ bỏ: “Thi Thi, lầm rồi, là 2700 chứ không phải là 4200!”
“Không lầm đâu, đây là giá đấu giá cao nhất khi đó ở Lư Sơn.”
“Ai....Chuyện Lư Sơn ta không có trách ngươi, chỉ tự trách ta không cẩn thận mà
thôi.” Đường Hoa siết nắm tay lại: “Lần sau ta sẽ lấy cả Lư Sơn ra đấu
giá, bị một lần thì đề phòng rồi.”
“... Tuỳ ngươi vậy.” Thi Thi
nghe Đường Hoa nói xong, thì đã biết quan hệ giữa hai người đã không còn có thể hàn gắn lại được nữa, nếu còn nói tiếp thì hai bên lại càng khó
xử thêm, vì thế nàng có vẻ mệt mỏi lấy ra một tờ ngân phiếu: “2700 thù
lao đây!”
“OK!” Đường Hoa nhận ngân phiếu, ném vào trong túi Càn
Khôn, xong nói: “Ngươi cũng đang vội, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa,
bọn ta đi đây.”
“Chờ đã! Sương Vũ có rảnh không, ngồi đây với ta một lát, ta có việc muốn thỉnh giáo.”
Sương Vũ cười, nói: “Đương nhiên là có thể rồi. Gia Tử, xuống dưới lầu chờ ta nhé, không được lén chuồn đâu đấy.”
“... Nói ngắn gọn thôi.” Đường Hoa dặn một câu, xong đi ra ngoài. Hai nữ
cường nhân này nói chuyện gì được nhỉ? Dùng cái mông mà nghĩ thì cũng
biết, không phải là tình thế trước mắt, rồi xu thế tương lai thì là cái
gì nữa. Đường Hoa chẳng có hứng thú xíu nào với mấy vấn đề này cả, ông
đây hiện giờ khá là giàu đấy, cho nên việc trọng yếu trước mắt là phải
nghĩ biện pháp tiêu tiền mới là chí phải. “Tiểu nhị, cho một bàn rượu và thức ăn, tính sổ cho khách nhân ở gian riêng trên lầu.”