Nó ở trong tolet suốt nửa tiếng đồng hồ làm hắn lo lắng sợ nó xảy ra chuyện gì
Hắn bước nhanh đến và đứng trước cửa tolet
-Thiên Băng em không làm sao chứ, em đã ở trong đó nửa tiếng rồi đấy – Hắn sốt ruột gọi cả chục lần mà không nghe tiếng trả lời chỉ có tiếng nước chảy từ vòi sen
Hắn lo lắng nên không còn cách nào khác hắn xông đến đạp thẳng cánh cửa ra. Cánh cử mở tung ra làm người ở trong giật mình còn người ở ngoài thì đỏ mặt
Phút chốc cả hai im lặng nhìn nhau rồi đỏ mặt
-AAAAAAAA – Nó la thất thanh, giọng nó vang vọng khắp bệnh viện giống như tạo thành một cơn động đất kinh hoàng – Biến thái đồ biến thái dê xồm anh biến đi chỗ khác mau nhìn cái gì hả đi chỗ khác mau
Nó đang tập trung suy nghĩ bỗng dưng cánh cửa mở toang ra làm nó giật bắn mình, quay sang thì hắn đang nhìn nó đắm đuối
Mặt nó đỏ lên trông thấy, liền quơ đại những gì có thể mà ném vào người hắn không quan tâm thứ đó nguy hiểm hay không
Vừa nghe nó la hắn mới bừng tỉnh liền gấp gáp đóng cửa lại và đứng bên ngoài lau mồ hôi cả người hắn run nhẹ vì biết phong ba bão táp sắp đến khi cánh cửa kia mở ra
Cả căn phòng im lặng chỉ hẳn chẳng ai nói với ai câu nào, bên ngoài trời đã tối chỉ còn lại ánh đèn của bệnh viện…bỗng dưng
RẦM…..
Tiếng cửa phòng bật tung ra làm cả hai đều giật mình quay ra xem thủ phạm
Và điều bất ngờ khiến họ bỡ ngỡ
-Hello, lâu rồi không gặp còn nhớ nhau chứ – Một cô gái tóc bạch kim xuất hiện và nở một nụ cười niềm nở thân quen nhìn hai người
-Ranmy là bạn hả lâu quá không gặp – Nó mừng rỡ đá tung chăn bay lại ôm Ranmy
-Xin lỗi đáng lí mình qua đây sớm hơn nhưng mà bama mình không cho qua tại vụ việc lần trước nên giờ họ canh mình kĩ lắm có khi họ còn cho người theo dõi mình nữa ý – Ranmy lắc đầu than thở
Nó không trả lời chỉ quay sang nhìn hắn, thấy nó nhìn hắn cũng biết là nó muốn gì
-Ngày mai – Hắn lạnh lùng nói sau đó liếc xéo nó, còn nó thì quay đi chỗ khác tránh ánh mắt giết người của hắn
-Mà nè Ranmy bạn không dẫn Ranny về cùng sao – Nó nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của cô bé nhỏ tinh nghịch quay sang hỏi Ranmy
-Không, bama không cho mình dẫn con bé theo mặc dù con bé chà lết van xin bama mình cũng không cho đi nên đành chịu – Ranmy nhún vai cười trừ sau đó quay sang Minh Phong
Cảm thấy có người đang nhìn mình anh ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Ranmy, cô còn nở nụ cười dễ thương nhìn anh. Anh khẽ nhíu mày nhìn cô đầy chán ghét rồi bước đến bên cạnh nó cất giọng trầm
-Ừm – Nó cụp mắt xuống thở dài, biết ngay là hắn sẽ nói vậy nhưng cô vẫn hi vọng hắn sẽ không giận cô bởi vì chưa đến lúc nó nói ra
-Em không cần lo nếu đó là chuyện mà em không muốn anh biết hay em muốn dấu thì anh không trách mà nếu anh biết anh chắc cũng sẽ không giận – Hắn nhìn nó rồi chỉ cười, nụ cười đó ai biết nó là giả tạo chứ
-Em…thích anh – Nó nói giọng tuy rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy, câu nói đó từ miệng đó phát ra hắn nghe rất rõ