Dù Thế Nào Đi Nữa, Người Em Chọn Vẫn Là Anh!!

Chương 16: Mưa...nước Mắt Và Máu


trướctiếp

Trong giây lát,Gia Nhi chỉ còn biết chiếc ô tô cỡ lớn kia vẫn đang lao về nó.Và Ken thì đang cố gắng chạy tới đây.Nó có thể tự mình tránh sang một bên,nhưng mà...nó mệt mỏi rồi.

" Rầm " một tiếng vang lớn,mọi người kinh ngạc nhìn về phía con đường lớn.Nó bị ô tô đâm mạnh khiến cả cơ thể nó bổng lên không trung,đầu nó đập mạnh vào kính xe khiến mảnh kính lớn vỡ vụn trong giây lát.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía vụ tai nạn.Trong khi đó nó lại nằm bệt dưới đường,từng dòng máu đỏ tanh bắt đầu chảy ra từ đầu nó.Ý thức của nó dần mất đi,hai mí nặng trĩu chỉ còn muốn ngủ.

Mưa vẫn rơi rơi không ngớt .Từng hạt tạt mạnh xuống da mặt khiến nó buốt nhói.Nhưng cái đau ấy sao có thể đem so sánh với trái tim đang chết dần dưới mưa của nó ?

Nước mắt nó chợt chảy ra khỏi khóe mắt hòa lẫn vào mưa.

Tại sao Thiên Vũ phản bội nó ? Tại sao anh lại yêu chính Lăng Ngọc mà không phải người con gái nào khác ? Nó hận anh ! Nó hận bản thân mình ngu ngốc mà mù quáng sống trong tình yêu ảo mộng do nó tự tưởng tượng ra.

Khuôn mặt anh hiện ra trước mắt nó,cái cười nhếch mép khinh khỉnh quen thuộc của anh....Và rồi khuôn mặt anh cũng mờ dần đi,càng lúc càng mờ khiến tâm trí nó cũng dần quên mất cả anh.Tại sao lại thế chưa ? Sao hình bóng anh cứ mờ tịt rồi trôi xa khỏi nó như vậy ? Tại sao nó bỗng không thể nhớ nổi anh ?

Máu bắt đầu chảy xuống ngấm vào cổ áo trắng muốt của nó.Nước mưa cũng hòa quyện vào máu của Nhi trôi xuống đường.

Ken chạy tới bên Gia Nhi,nhưng hàng mi nó đã khép chặt lại.Ken sững sờ vội vàng ôm lấy nửa người nó nâng dựa lên cánh tay cậu.Ken đưa những ngón tay thon dài của anh lên vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của nó.Sắc mặt Ken cũng sa sầm lại.

- Gia Bảo Nhi...cậu làm gì thế ?Mau dậy đi ...đừng ngủ...Không được ngủ..... - Ken đau đớn thì thầm với nó.Nhưng nó đã chìm sâu vào hôn mê,không thể trả lời lại được nữa.

Người lái xe vừa tông vào nó sợ hãi vội vàng xuống xe,thấy Gia Nhi như vậy,tài xế run lên cầm cập .Giọng nói ngắt quãng không thành .

- Tôi xin lỗi ... Tôi khôn...g cố ý ...

- Đừng nói nhiều nữa. Còn không mau gọi cấp cứu - Ken tức giận quát lớn.

Tài xế vội vàng lấy điện thoại ra,tay ông ta cứ run lên bần bậm bấm số cứu thương.

- Nhi...cậu phải gắng lên..Cậu mà có mệnh hệ gì tớ cũng không thể sống nổi. - Ken nhíu chặt lông mày,khuôn mặt anh sợ sệt nhìn nó.

~~••••~~

Mười ba năm trước,

Trong khu vườn nhỏ mọc xanh kín một loài cỏ dại ,đôi chỗ lại nhú cao lên thân cây bồ công anh trắng tinh.Một cậu bé chừng sáu,bảy tuổi ngồi một mình gục đầu vào đùi khóc.Trên tay và chân đều có những vết bầm tím.

- Đừng khóc nữa ! - Một cô bé đáng yêu cũng chạc tuổi cậu bé kia tiến lại gần rồi lên tiếng.

Cậu bé giật mình ngẩng đầu lên.Hai má còn in vết nước mắt.

- Cậu là con trai,không nên yếu đuối như vậy ! Lẽ ra cậu phải đánh lại bọn đó chứ ,tại sao cứ im lặng nhẫn nhịn để chíng nó bắt nạt cậu như vậy ? - Cô bé hờn trách.

Cậu bé kia ái ngại không nói gì,cúi đầu xuống tự thấy bản thân mình không mạnh mẽ bằng nổi một đứa con gái.

Cô bé thấy cậu không trả lời liền tự nhiên ngồi xuống vị trí sát bên cạnh cậu ấy.Vui vẻ nhìn lên phía cây bồ công anh đang đung đưa trong gió,vài cánh hoa còn lìa thân mà bay đi.

- Cậu nhìn loài hoa này đi,cuộc đời mênh mông rộng lớn như vậy mà loài hoa này chỉ bằng hạt cát giữa biển.Nó phải nỗ lực đấu tranh với bão gió mới có thể vươn lên nở thành một bông hoa xinh đẹp .Cậu cũng nên như vậy,phải mạnh mẽ đấu tranh với đám chảnh chọe đáng ghét đó,đừng yếu đuối nhẫn nhịn.Chỉ cần cậu yếu đuối như vậy chúng nó sẽ càng được nước tấn công,ra sức trêu ghẹo đánh đuổi cậu.Cậu hãy mạnh mẽ lên một lần,chúng sẽ sợ và cậu và không dám tới bắt nạt cậu nữa đâu.

Cậu bé ngạc nhiên hơi há miệng ra,nước mắt cũng không lăn xuống nữa.Cậu vô thức nhìn chằm chằm vào cô bé ngồi bên cạnh mình như mất hồn.Cô bé với hai bên má hồng hồng phúng phính đáng yêu.Đôi mắt trong veo tròn xoe.Mái tóc dài buộc đuôi ngựa...

- Làm bạn nhé ? Tớ là Gia Bảo Nhi. - Cô bé ngây thơ cười với người bạn mới.

- Tớ...tớ...là Thái Hoàng...

- Thái Hoàng ? Tên cậu sao khó đọc như vậy chứ ? Tớ có thể gọi cậu là Ken không ?

- Ken ?

- Ừ !

- Được.Cứ gọi nếu cậu thích ! - Thái Hoàng nở nụ cười nhẹ với cô bé.

Cô bé cười híp mắt,sau đó quay ra nhìn đám hoa dại bồ công anh,tiện tay bám vào một cây gần đó,phồng miệng lên,chu mỏ thổi mạnh một cánh.Những cánh hoa liền bay lên không trung giữa ánh chiều tà.

Cô bé lại vui vẻ cười nhìn theo từng cánh hoa.

Khoảnh khắc ấy,Thái Hoàng chết lặng bị cô bạn mới " mê hoặc ". Có ai biết được Gia Nhi chính là người bạn đầu tiên của Ken,cũng là người giúp Ken trở nên mạnh mẽ như hiện tại.Chính vì vậy,cậu bé ấy đã thầm thích cô bạn kia.Thích một cách trẻ con...một cách trong sáng ....

- Có muốn kết thêm bạn không ? Tớ có chị Lăng rất xinh đẹp đó ! Chắc chắn cậu cũng sẽ thích . - Cô bé hí hửng đứng dậy kéo tay Ken.

Ken rụt rè gật nhẹ đầu,Cô bé lập tức kéo cậu đi tới chỗ Lăng Ngọc.

~~••••~~

Quay về với hiện tại bây giờ,nó vẫn đang trong phòng cấp cứu.Ken ngồi ngoài hàng ghế chờ,hai tay Ken nắm chặt lại thầm cầu nguyện cho nó không có chuyện gì nghiêm trọng.

Lúc ấy,Thiên Vũ từ đâu chạy vội tới,nét mặt vẫn chưa hết lo lắng hốt hoảng.

Tiếng động bên tai làm Ken mở mắt,không ngờ lại gặp ngay ánh mắt của Vũ.

- Sao rồi ? Cô ấy sao rồi ? - Vũ bám cả hai tai vào cior áo Ken,dùng cỡ giọng lớn hỏi vội.

- Không thấy sao,vẫn đang phẫu thuật. - Ken lạnh nhạt trả lời.Trong lòng tức giận như núi lửa sắp phun trào.Vì ai mà nó phải nằm trên giường cấp cứi chứ ? Vậy mà Thiên Vũ còn dám tới đây.

- Tại sao lại để cô ấy xảy ra chuyện như vậy ?Không phải lúc ấy cậu ở bên cạnh Nhi sao ? - Anh gào lên,hai tay lôi chặt cổ áo khiến Ken bị lôi dậy.

Không thể kiềm chế nổi thêm,Ken nắm chặt các ngón tay lại thành nắm đấm,vung mạnh lên đấm thẳng vào mặt Thiên Vũ không thương tiếc.

- Mày còn dám trách tao ? Không phải tất cả chuyện này đều do mày sao ? Mày biết cô ấy yêu mày thế nào rồi còn phản bội cô ấy,cặp với chính chị họ của cô ấy. Hỏi sao cô ấy không thèm quan tâm đến sinh mạng mình tự đâm đầu vào chỗ chết chứ ?

Anh không phản kháng lại,sững sờ nhìn Ken.Đúng,chuyện này tất cả cũng đều do anh mà ra.Anh không nên trách người khác...

- Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì,tao thề sẽ không để mày sống yên ổn ! - Ken nghiến răng cảnh cáo.

Đèn báo cấp cứu chợt vụt tắt,anh và Ken liền trở về tâm trạng lo lắng bồn chồn.Vừa thấy bác sĩ ra cả hai người đã bám lấy bác sĩ hỏi về nó.

Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính,chậm trãi nói :

- Cô ấy bị chấn thương khá nặng ở đầu. Tạm thời đã qua cơn nguy kịch,nhưng chúng tôi vẫn cần phải theo dõi thêm để biết rõ tình trạng của cô ấy. Rất có thể sẽ có khả năng mất trí nhớ.

- Mất trí nhớ ? - Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi lại.Chỉ thấy bác sĩ gật nhẹ đầu.

Ken nghiến chặt quai hàm,ném cho anh một ánh mắt sắc nhọn như nghìn mũi dao.

- Ai là người nhà của bệnh nhân thì theo tôi tới phòng thanh toán viện phí và để biết rõ hơn về tình trạng của cô ấy.

Ken định lên tiếng nhận trách nhiệm thì anh nhanh chóng kéo tay cậu lại :

- Cậu ở lại chăm sóc cô ấy.Tôi sẽ đi.

Ken hiện đang đặt sự an nguy của nó lên đầu,không suy nghĩ gì liền gật đầu đồng ý.Tình trạng của nó có thể để anh về rồi sẽ biết.Bây giờ quan trọng nhất là phải ở bên cạnh chăm sóc nó.

Thiên Vũ theo bác sĩ rời đi,còn Ken ở lại cùng y tá chuyển cô tới phòng bệnh nhân.

....................


trướctiếp