Trên đường đi, Mặc Dạ nói cho Tề Hoan nghe về những chuyện xảy ra gần đây,
cũng nhắc đến con trai của hai người. Chuyện Mặc Tích đột nhiên bị hút
vào trong đất Phong Thiện thì lúc ấy Mặc Dạ cũng đã nhận ra, chỉ là cho
dù hắn ở đó cũng không thể làm gì được, may mà hiện giờ thằng bé cũng
không bị tổn thương gì mấy, chỉ đợi đến khi bọn họ tiến vào trong đất
Phong Thiện mới có thể biết được rốt cuộc là nó bị làm sao.
Hiện
giờ đã dung hợp bốn tấm thiên bi, chỉ còn thiếu tấm thiên bi trong tay
Minh Hỏa và Đệ Nhất thần tướng. Chẳng qua là không biết Minh Hỏa vừa bỏ
đi như vậy, rốt cuộc có giao tấm thiên bi ra không.
Theo Tề Hoan
thấy, Minh Hỏa hẳn là có giao dịch gì đó với Đệ Nhất thần tướng mới
đúng, dựa theo mưu tính của Đệ Nhất thần tướng, sợ rằng vật phẩm dùng để giao dịch chính là tấm thiên bi trong tay Minh Hỏa.
Suy đoán của
Tề Hoan hoàn toàn là chính xác, Minh Hỏa sau khi rời đi liền trực tiếp
đi đến biển Vô Nhai, đất Phong Thiện mở ra, người có năng lực đều có thể đi vào, chỉ là xem ai có thể đoạt được vị trí kia thôi.
Mặc dù đi vào thì dễ đi ra thì khó, nhưng mà Minh Hỏa hôm nay không để ý chút
nào, sống như vậy cũng chẳng có gì thú vị, còn không bằng đi vào mở mang kiến thức.
Cũng không thiếu người mang theo suy nghĩ giống hắn,
ma tôn Thiên Khuê lần trước bị Minh Hỏa bố trí vây khốn, sau khi khó
khăn thoát thân được, chuyện duy nhất mà hắn nghĩ đến chính là lấy lại
danh dự, hắn vốn không có hứng thú với đất Phong Thiện, nhưng lại rất để ý đến Minh Hỏa.
Biển Vô Nhai, sau trận sóng thần bất ngờ kia, chỉ còn một người còn sống là Đệ Nhất thần tướng, hắn cũng chẳng tỏ vẻ tiếc thương gì đối với những thủ hạ đã chết, đối với hắn mà nói, những quân
cờ không còn tác dụng thì cũng không cần thiết phải sống nữa.
Hơn nữa, rất nhanh thôi, cho dù không có những quân cờ kia, hắn cũng có thể dễ dàng nắm lục đạo trong tay.
Đám mây màu lửa đỏ rực phía chân trời chậm rãi hạ xuống phía sau cách Đệ
Nhất thần tướng không xa, Minh Hỏa một thân hồng bào bước đi ưu nhã về
phía Đệ Nhất thần tướng.
“Tới nhanh vậy, ta nghĩ còn phải đợi ngươi một lúc cơ đấy.” Đệ Nhất thần tướng híp mắt.
Minh Hỏa mỉm cười, Tề Hoan vì hắn mà chặt đứt tình kiếp, mà hắn đồng thời
cũng vì Tề Hoan mà chặt đứt nghiệt duyên từ đây. Mặc dù trong lòng vẫn
là nhớ mãi không quên, nhưng sau này hai người vĩnh viễn sẽ không gặp
nhau.
Hắn là tình kiếp của Tề Hoan, đồng thời Tề Hoan cũng là tình kiếp của hắn, Minh Hỏa vẫn cho là muốn chặt đứt tình kiếp thì cần phải
giết Tề Hoan, cho nên hắn vẫn không làm được, ai ngờ Tề Hoan chỉ bằng
lực ý chí đã có thể chặt đứt sự liên quan còn sót lại giữa hai người,
Minh Hỏa tự nhận là mình không làm được. Nếu như không phải trong lòng
nàng đã có người kia, sợ rằng Tề Hoan cũng sẽ không làm được.
Minh Hỏa trước kia vẫn không hiểu, bây giờ đã thật sự hiểu được, giữa Mặc Dạ và Tề Hoan, không ai có thể xen vào.
“Chuyện đã sớm hiểu rõ được, vậy thôi, đây là thiên bi mà ngươi muốn.” Minh Hỏa phất tay lên, đẩy thiên bi tới trước mặt Đệ Nhất thần tướng.
Đệ
Nhất thần tướng nhìn thoáng qua, liền vung tay áo đưa tấm thiên bi vào
trong đất Phong Thiện, sau đó lại đưa một tấm thiên bi nữa vào. Sáu tấm
thiên bi đều đủ cả, nhưng không xuất hiện dị tượng gì, chỉ là sau khi
thiên bi dung nhập vào trong đất Phong Thiện liền có kim quang chợt lóe
lên rồi biến mất không thấy đâu.
Mà cột nước ở phía dưới nâng đất
Phong Thiện lên lại đột nhiên biến mất, biển Vô Nhai khôi phục sự yên
bình vốn có, mặt biển không chút gợn sóng, đen tuyền thâm trầm.
Cửa truyền tống trên đất Phong Thiện rốt cục đã xuất hiện trước mặt Minh Hỏa và Đệ Nhất thần tướng.
“Minh Hỏa huynh, xin mời.” Đệ Nhất thần tướng vậy mà không sợ để cho Minh Hỏa ra tay trước sẽ đoạt hết chỗ tốt, lại hết sức lịch sự để cho Minh Hỏa
đi vào trước.
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Người đi vào trước, chưa chắc đã có thể nhận được cơ duyên.
Người đã tu thành Thần Tướng mặc dù có pháp thuật thông thiên, nhưng cũng không có cách nào thay đổi số mệnh của mình.
Minh Hỏa chưa bao giờ cho rằng mình có vận khí tốt đến mức có thể làm Thần,
trong lòng hắn hiểu rõ, tới Thần Tướng đỉnh phong, khả năng hắn có thể
đột phá là vô cùng nhỏ.
Những chuyện này Đệ Nhất thần tướng cũng
hiểu, theo hắn thấy, Minh Hỏa đi vào cũng chỉ là nhận cái chết, đối với
một người đã chết, thì hắn cần gì phải quan tâm nhiều như vậy đây.
Sau khi Minh Hỏa bước từng bước đi về phía cửa truyền tống không gian trên
đất Phong Thiện xong, Đệ Nhất thần tướng cũng đi vào theo. Hai người bọn họ vừa biến mất sau cánh cửa, bên bờ biển Vô Nhai lại xuất hiện mấy
bóng người.
Chính là ma tôn Thiên Khuê và Minh Vương. Đất Phong
Thiện này tái hiện lục đạo, lúc mở ra, chỉ người có đủ tu vi mới có thể
cảm nhận được, hai người bọn họ cũng là vừa mới cảm nhận được, hai người bọn họ chưa tới biển Vô Nhai là bởi vì hơi thở của Đệ Nhất thần tướng
vẫn luôn ở bên bờ biển Vô Nhai, bọn họ cũng không phải là Mặc Dạ dùng
cứng đối cứng với Đệ Nhất thần tướng xong còn có thể toàn thân lui về,
hơn nữa đánh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai người xuất hiện,
chính là bởi vì hơi thở của Đệ Nhất thần tướng và Minh Hỏa đồng thời
biến mất, hai người mới có thể xuất hiện một cách quang minh chính đại
như vậy. Nhưng mà hai người bọn họ cũng không kích động đến mức trực
tiếp xông vào đó, mà cứ đứng chờ.
Mặc dù trong lục đạo, người có tu vi sánh cùng với bọn họ cũng không nhiều, nhưng mà vẫn có.
Lúc hai người bọn họ đứng chờ, thì Tề Hoan và Mặc Dạ cũng đang chạy tới
biển Vô Nhai, ở một nơi nào đó của Tiên giới đột nhiên có một cỗ yêu khí kinh khủng phóng lên cao.
Trừ hai người đã tiến vào đất Phong
Thiện ra, giới chủ các giới đều không khỏi kinh ngạc vạn phần, Yêu Hoàng hiện thế. Mất trăm vạn năm, cuối cùng Yêu tộc cũng có Yêu Hoàng, từ đó
về sau, chuyện Yêu tộc phụ thuộc vào Tiên giới sợ rằng sẽ trở thành lịch sử.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là Đệ Nhất thần tướng không phong Thần thành công mới được.
Tề Hoan vẫn ngồi trong ngực Mặc Dạ suýt nữa thì nhảy dựng lên, khế ước
linh hồn giữa nàng và Tiểu Hồ Ly mất đi hiệu lực, nàng cũng không thể
nào cảm nhận được sự tồn tại của hơi thở của Tiểu Hồ Ly nữa.
Nhưng mà, sự kinh ngạc này cũng chỉ là trong nháy mắt, Tề Hoan đã nhanh chóng an tâm. Khế ước linh hồn mất đi hiệu lực, Tề Hoan cũng không còn bất kỳ sự dính líu nào nữa, nói đúng ra là Tiểu Hồ Ly tuyệt đối sẽ chưa chết,
hơn nữa cũng không ai có thể mạnh mẽ hủy diệt khế ước linh hồn, nếu
không thần hồn của Tề Hoan nhất định sẽ bị chấn động, vậy thì chỉ có thể là Tiểu Hồ Ly vừa mới lên cấp, chính là vị Yêu Hoàng kia.
Tề Hoan nói cho Mặc Dạ nghe suy nghĩ của mình, vậy mà Mặc Dạ lại không chút
giật mình, “Chàng không thấy kinh ngạc một chút nào sao?”
“Có thể
vô thanh vô tức đoạt Tiểu Hồ Ly từ trong tay Đệ Nhất thần tướng, trừ Cửu cô nương ra, sợ rằng không ai có thể làm được.” Có thể nhìn ra được,
Mặc Dạ có sự kiêng kỵ khá lớn đối với Cửu cô nương mẹ đẻ của Tiểu Hồ Ly, nhưng cũng vô cùng khâm phục.
“Nói như vậy, Tiểu Hồ Ly tấn chức
hẳn là có liên quan đến Cửu cô nương rồi, nàng. . . . . . . Sẽ không có
chuyện gì chứ?” Trong lòng Tề Hoan hơi lo lắng, lần đó nàng gặp Cửu cô
nương, nàng thấy dường như có gì đó rất không ổn, hôm nay thử nghĩ lại,
lại thấy có thêm mấy phần tử khí.
Lúc nàng nói chuyện phiếm cùng
với Mặc Dạ, cũng đã nói chuyện về Tiểu Hồ Ly, theo Mặc Dạ tiên đoán,
Tiểu Hồ Ly đúng là có cơ đột phá cảnh giới Yêu Hoàng nhất, nhưng mà lại
cần phải tích lũy rất lâu, vậy mà trước mắt hắn đã tấn cấp Yêu Hoàng,
hơn nữa lại trong thời cơ thích hợp như vậy, nếu như nói rằng không liên quan đến Cửu cô nương, căn bản là không có khả năng.