Lúc Mặc Dạ đang vội vàng chạy đến núi Vạn Tang, trên biển Vô Nhai đột nhiên xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, bốn đóa kim liên từ trong biển Vô
Nhai xông thẳng lên trời, sau đó thì trên mặt biển Vô Nhai vốn luôn yên
bình biết bao năm nay rốt cục đã xuất hiện sóng thần.
Cả mặt biển
giống như dựng đứng lên, nước biển đen như mực giống như một tấm màn đen bao phủ tất cả sinh vật trong biển không cho chạy thoát.
Đệ nhất
Thần Tướng lần đầu tiên biết được cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể
sống, mấy ngày qua hắn dẫn Mặc Tích theo, vốn là định khai thác bí mật
về bốn tấm thiên bi trên người Mặc Tích.
Nhưng trên người Mặc Tích căn bản không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào. Cho nên, lần này hắn mặc kệ Mặc
Dạ, cứng rắn dùng thần trí của mình xâm nhập vào trong thần thức của Mặc Tích.
Đáng lẽ ra với tu vi của hắn, xâm nhập vào thần thức của
một Tiên nhân có tu vi thấp hơn hẳn là một việc rất dễ dàng, cho dù là
Thiên Tướng có thể tự đóng thần thức thì điều này cũng không làm khó
được hắn.
Ai ngờ, thần thức của Mặc Tích khác hẳn so với những gì hắn nghĩ.
Nơi đó cũng được xem như là hai lĩnh vực bóng tối và ánh sáng, trong thần
thức của Mặc Tích, một nửa thì kim quang bắn ra bốn phía, bốn đóa kim
liên trôi lơ lửng trên bầu trời, vô số Phật tự lớn nhỏ như hạt gạo tản
ra ánh sáng rực rỡ chuyển động vòng quanh đóa kim liên theo một quỹ đạo
nhất định.
Mà một nửa thần thức còn lại tất cả đều là núi xác biển máu, trên bầu trời sấm sét đùng đoàng, biển máu cuồn cuộn sôi trào
giống như nước sôi, đầu lâu trắng cũng trôi nổi bên trong làn nước. (TNN: hô hô bé Mặc mang thân Thần Ma có khác =)) 1 nửa thần phật 1 nửa ma đấy k phải đùa đâu =))
Đệ nhất Thần Tướng xâm nhập vào hai thần thức khác nhau, trong lúc nhất
thời tâm tình căn bản thay đổi không kịp, thần thức của hắn lại bị rối
loạn ở trong thần thức của Mặc Tích.
Hắn cũng không ngờ đến một
đứa trẻ mới ba tuổi như Mặc Tích lại nhạy cảm quá mức như vậy, thần thức của đệ nhất Thần Tướng vẫn chưa rút lui hoàn toàn liền bị nhận lấy công kích của thần thức Mặc Tích, bốn đóa kim liên kia vì truy tung thần
thức của hắn mà vô ý phóng ra ngoài.
Nhìn nước biển bị mình đè ép
xuống, đệ nhất Thần Tướng theo bản năng kéo Mặc Tích về bên cạnh mình,
ai ngờ vừa chạm vào bàn tay nhỏ bé của hắn, những thứ kim quang kia lại
bắn về phía tay hắn.
Thân thể nho nhỏ của Mặc Tích còn đang hôn mê bị một tầng kim quang bao phủ, bay về phía đất Phong Thiện trên mặt
biển. Nó vừa bay đến, nước biển lại rẽ ra một con đường.
Chỉ trong nháy mắt, Mặc Tích liền dung nhập vào trong đất Phong Thiện, dần dần biến mất hẳn.
Ngay lúc này, cột nước vốn dùng để nâng đất Phong Thiện lên lại bị lắc lư,
có điều rất nhanh sau đó, những người còn sống sót sau sóng thần liền
phát hiện ra, đất Phong Thiện mờ ảo vốn vẫn luôn bị vây trong cột nước
lần đầu tiên mơ hồ xuất hiện trước mắt mọi người.
Thật ra thì đất
Phong Thiện có bản chất giống như hàng ngàn tiểu thế giới khác, nhưng mà cái thế giới này cũng ổn định giống như lục đạo, không thể bị hủy diệt, điểm khác biệt duy nhất chính là thế giới này có thể tùy tiện di chuyển được. Bây giờ xuất hiện, cũng chỉ là một cánh cửa truyền tống mà thôi.
Có điều bây giờ cửa truyền tống kia cũng không ổn định, căn bản không thể nào ra vào tùy ý được.
Cùng lúc đó, trên người Minh Hỏa vẫn luôn ngồi cạnh Tề Hoan đột nhiên xuất
hiện kim quang chói mắt, một tấm bia đá bay ra từ trong tay hắn, trực
tiếp bay thẳng lên trời.
Minh Hỏa nhìn thấy tấm bia đá thì nhíu
chặt chân mày, không ngòe lại nhanh như thế, thật đúng là ngoài dự liệu
của hắn. Hắn còn tưởng rằng có Mặc Dạ ở đó, đệ nhất Thần Tướng phải tốn
không ít thời gian mới có thể đối phó được đứa con của Mặc Dạ.
Bây giờ xem ra, chẳng lẽ là mình đã đánh giá thấp đệ nhất Thần Tướng?
Cùng lúc Minh Hỏa đang suy nghĩ những chuyện này, Tề Hoan đã nhận ra tấm bia đá không thể xông ra ngoài vì cấm chế trên không trung kia. Lục đạo
thiên bi, hóa ra lại nằm trong tay Minh Hỏa.
Minh Hỏa phát hiện Tề Hoan đang nhìn tấm thiên bi kia, khóe miệng nhếch lên, phất tay bắt tấm thiên bi kia trở về, tấm thiên bi lắc lư trên mặt đất mấy cái, rốt cục
cũng đứng yên.
“Tiểu Hoan, nàng cảm thấy hứng thú với tấm thiên bi này sao?”
“Không hứng thú.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, thiên bi này là dùng để trấn áp đất Phong Thiện,
hôm nay nó lại chuyển động, nàng đoán thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Minh Hỏa mặc dù mang theo vài phần hài hước,
nhưng Tề Hoan lại nghe ra được hàm ý trong đó. Nghĩ đến khả năng đó, Tề
Hoan rốt cục đứng ngồi không yên, nàng chợt ngồi dậy, một tay túm lấy cổ áo Minh Hỏa, hung dữ nhìn hắn chằm chằm, “Thả ta ra ngoài.”
Minh Hỏa chỉ lắc đầu mỉm cười, “Tiểu Hoan, muốn rời khỏi nơi này trừ khi nàng giết ta.”
“Ngươi cho là ta không dám sao! ?” Trong mắt Tề Hoan hiện lên một tia tàn nhẫn.
Minh Hỏa đứng đậy, đi ra xa vài bước, dừng bước chân xoay người nhìn về phía Tề Hoan, “Có dám hay không không quan trọng, quan trọng là, nàng không
phải là đối thủ của ta, cho nên, nàng vĩnh viễn không thể rời đi vào lúc này được. Nàng yên tâm, vì muốn giữ nàng ở lại đây cách xa Mặc Dạ, ta
đã tìm ba nghìn pháp sư tới bày trận, đại trận trong núi này tầng tầng
lớp lớp, cho dù Mặc Dạ lợi hại tới cỡ nào, cũng không thể xông vào
được.”
“Ta chưa bao giờ tin vào sự tuyệt đối.” Tề Hoan đứng lên,
lĩnh vực trải rộng ra trong nháy mắt, từng tia Lôi Điện màu sắc khác
nhau hiện ra bao vây xung quanh người nàng.
“Ta cũng không tin, có điều, Mặc Dạ sợ rằng không có nhiều thời gian như vậy. Nàng chắc là
không biết, sáu tấm thiên bi, trong tay đệ nhất Thần Tướng hôm nay coi
như là đã có năm tấm, mà giao dịch của ta và hắn, chính là tấm thiên bi
này. Ta có được nàng, vật này sẽ đưa cho hắn. Tiểu Hoan, nàng đang lo
lắng cho nhi tử của mình sao? Thật đáng tiếc, ta nghe nói đó là một đứa
trẻ khả ái.”
Lời của Minh Hỏa giống như một cây gai độc, Tề Hoan
cũng không bị lời hắn nói kích thích mà mất đi lý trí, nàng chỉ lạnh
lùng bình tĩnh nhìn Minh Hỏa, Lôi Điện quanh cơ thể nàng càng ngày càng
dày đặc, lĩnh vực Tề Hoan phát ra cũng dung nhập cùng với Lôi Điện,
không riêng gì dưới chân Tề Hoan, cả thần điện Minh Hỏa cũng đã bị Lôi
Điện bao trùm toàn bộ.
“Nhìn xem, nàng tức giận rồi.” Minh Hỏa vẫn mỉm cười như cũ, trong mắt có suy nghĩ mà Tề Hoan không hiểu được.
Tề Hoan không nói gì, nhìn Minh Hỏa bị ngọn lửa vây quanh toàn thân, Tề
Hoan cảm thấy lo lắng trong lòng, nhưng trước mắt chỉ có duy nhất một
con đường này.
Hai người dường như cùng ra tay một lúc, Minh Hỏa
cũng không nương tay với Tề Hoan, thân hình của hai người lần lượt thay
đổi, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, một cánh tay của Tề Hoan trực tiếp bị phế đi, bả vai Minh Hỏa cũng đang chảy máu không ngừng.
“Tiểu
Hoan, nàng trở nên hung dữ rồi.” Dùng một cánh tay đổi lấy vết thương
kia của Minh Hỏa, khiến cho Tề Hoan cảm thấy rất đáng. Nguyên lực Lôi
Điện còn ở trong vết thương khiến cho Minh Hỏa không thể nào khôi phục
thương thế, mà Lôi Điện mang theo tính ăn mòn cũng đang từ từ ăn mòn cơ
thể của hắn.
Cho dù là Thần Tướng, cũng không thể chữa trị vào lúc này được.
Tề Hoan không đáp lời, trên tay phải nàng lại xuất hiện một thanh chủy thủ đen tuyền. Nàng cũng không am hiểu đánh nhau, nhưng đó là ba năm trước
đây, qua mấy năm sống cùng với Mặc Dạ, tài cận chiến của Tề Hoan đã tăng lên vèo vèo.
Dĩ nhiên, về phần nguyên nhân tăng lên, chỉ có thể nói đây là kinh nghiệm được tích lũy trong việc đẩy ngã và bị đẩy ngã.
Hai người bọn họ không ai sử dụng lực nguyên tố, hai người đều hiểu rõ,
dùng lực nguyên tố thì người này cũng không làm gì được người kia, Lôi
Điện của Tề Hoan lợi hại, mà lửa của Minh Hỏa cũng không phải là dùng
không.
Cho nên hoàn toàn bỏ qua việc dụng công, cận chiến cho nhanh.