Nước Thiên hà tựa như một nồi hồ dính đặc quánh vây khốn linh lực. Lồng ngực Tây Ngu Hạo hiện ra quầng
sáng mờ ảo, nước sông quanh người bị đẩy ra tứ phía, không thể tới gần.
Tây Ngu Hạo giống như bước xuống bậc thang, từng bước một đi về phía
Đường Miểu biến mất.
Ánh trăng thấu qua mặt nước, ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt. Nước sông thanh u như mộng, dần dần trở nên đen đặc như mực.
Đường Miểu từ từ chìm nghỉm. Vạt váy trắng như tuyết bung ra, sương hoa
thêu bằng chỉ bạc phập phồng theo luồng sóng nước, tản ra giữa đáy Thiên hà rộng hàng trăm trượng.
Trước đây khi Đường Miểu né tránh Mộ Ly rơi xuống hồ, năng lực khu thủy
ẩn sâu trong thức hải nàng tự nhiên khiến nước tản ra, bao vây quanh
nàng thành một không gian. Nhưng lúc này, năng lực khu thủy hoàn toàn
biến mất. Khi bị kéo xuống Thiên hà, nàng há miệng, nước sông tràn vào
mũi miệng khiến nàng nhất thời bị sặc ngất xỉu đi.
Nhưng nàng không chết. Mặc dù nàng hôn mê nặng nề không thể mở được mắt, nhưng nàng biết mình còn sống.
Nàng cảm giác thấy trước mắt lấp lóe ánh sáng nhợt nhạt, nàng đang nằm
trong luồng sáng này. Bốn phía không có nước sao? Nếu như nàng đang chìm dưới sông, thì lúc này đã chết rồi. Đường Miểu mơ màng nghĩ, nàng không chết, chẳng lẽ đây không phải Thiên hà?
“Nơi này là Bạch Cốt Đài! Thần tiên ngã xuống Thiên hà đều biến thành
bạch cốt, qua nhiều năm, liền chất thành Bạch Cốt Đài ở đây.” Một thanh
âm mềm mại quẩn quanh bên tai Đường Miểu.
Giọng nói này là ai? Lẽ nào mình đang nằm trên bạch cốt? Đường Miểu muốn hét lên, nhưng trong ngực nghẹn đến khó chịu.
Lại một tràng cười duyên truyền đến: “Yên tâm, sẽ không làm tổn thương
ngươi. Ta một mình lớn lên ở Thiên hà, rảnh rỗi liền xếp bạch cốt chơi.
Nơi ngươi nằm là ta tự tay xếp từng khối từng khối một, so với mặt đại
điện Tiên cung còn nhẵn hơn ấy chứ!”
“Cô là ai?” Đường Miểu chỉ mong đây là mình đang bị bóng đè, hy vọng mở miệng nói có thể đánh tan cơn ác mộng này.
“Ha ha!!” Tiếng cười điên cuồng quanh quẩn trong thức hải màu xanh lục.
Thân ảnh Lung Băng Ngọc dần hiện lên từ hào quang màu vàng kim.
Một phách cuối cùng của Lung Băng Ngọc bị Hoàng Vũ đánh tan, hóa thành
chút kim quang tản mát trong thức hải Đường Miểu. Linh phách giống như
cát bụi tản mát dù tụ tập lại mạnh nhất cũng chỉ có thể quấy nhiễu đầu
óc Đường Miểu một chút, lại khó có thể cướp đoạt thức hải Đường Miểu,
cướp lấy quyền điều khiển thân thể của nàng.
Nhưng hiện giờ đã khác, trong Thiên hà, linh lực của bất cứ thần tiên
nào đều bị vây khốn. Kể cả phong ấn của Thiên tôn Bắc địa cũng mất đi
pháp lực.
Khi Đường Miểu hôn mê chìm xuống sông, những mạt vụn linh phách tản mát
sâu trong thức hải không còn trở ngại gì nữa, nhanh chóng tụ lại. Lung
Băng Ngọc kích động đến không thể kiềm chế. Nhờ sức mạnh Thiên hà, nàng
rốt cuộc có thể bằng lực lượng yếu ớt của mình đoạt xá khu hồn. Chỉ cần
cướp đi hồn phách của Đường Miểu, thân thể của nàng ta có thể nghe theo
sự điều khiển của mình.
Nàng nắm chặt hai tay, ngửa đầu cười to: “Mẫu thân, ta biết, chỉ có thể
trở lại vòng tay người, ta mới có thể mượn lực lượng của người trọng
sinh! Hạo, chàng chờ ta, ta lập tức của thể lại xuất hiện trước mặt
chàng rồi!”
Đường Miểu thất thanh kêu lên: “Cô là Lung Băng Ngọc?! Cô.. cô còn ở Thiên hà?”
Lung Băng Ngọc thướt tha lướt đến gần nàng. Đường Miểu thấy bóng hình
vàng kim mông lung trước mắt, nhịn không được căng thẳng: “Tây Ngu Hạo ở trên thuyền mây, cô kéo tôi xuống sông làm gì?”
Bóng hình mờ ảo kia truyền đến tiếng cười của Lung Băng Ngọc: “Ngươi
thật là ngu ngốc, tiểu phàm tiên! Ta không kéo ngươi xuống sông, sao có
thể vây khốn linh lực của ngươi, đoạt xá khu hồn?”
Đường Miểu cuối cùng cũng hiểu rõ: “Thì ra khi phi tiên, cô không chỉ
đem toàn bộ linh lực cho tôi, mà hồn phách của cô cũng lọt vào cơ thể
tôi.”
“Đúng vậy, tiểu phàm tiên. Tiên môn đóng ta sẽ hóa thành tro bụi, khi đó ta đã sớm có ý định đoạt thân thể ngươi hồi sinh trở lại rồi. Bằng
không tội gì ta đưa ngươi toàn bộ linh lực của mình? Ngươi vốn không
phải người tiên giới, cũng coi như trộm được thời gian sống hơn nửa năm
rồi, giờ thì để lại cho ta thôi!”
Đường Miểu thấy mình tới một nơi vô cùng kỳ lạ, bốn phía mưa màu xanh
lất phất, vô biên vô hạn. Trước mắt nàng có một cái bóng trong suốt kỳ
lạ. Đường Miểu đột nhiên nhớ tới con sứa, nhịn không được bật cười, mở
miệng hỏi: “Cô là Lung Băng Ngọc? Đây là đâu? Những suy nghĩ kỳ quái
trong đầu tôi là cô gây ra phải không?”
Những vệt mờ nhạt màu xanh lởn vởn trên không trung, hình thành một bóng người lờ mờ. Khi quay đầu lại, sương mờ màu xanh đã tụ hết lại một chỗ, biến thành một khuôn mặt.
“Là ta. Ta ngay cả sinh mạng linh hồn đều mất, một phách cố hết sức giữ
lại cũng bị đánh tan. Vốn chỉ bằng một phách đoạt thần thức thân thể
ngươi cũng không phải việc khó, đáng tiếc ở Đông Hoang suýt nữa đoạt xá
thành công, lại bị người đánh tan. Sau này ta tất sẽ báo thù!”
Bị đánh tan ở Đông Hoang? Chẳng lẽ là Hoàng Vũ? Anh ta sớm đã biết trong cơ thể mình có một phách của Lung Băng Ngọc? Khi đó anh ta có thể cứu
mình một lần, nhưng giờ thì không thể. Đường Miểu suy nghĩ cẩn thận,
hiểu ra: “Khi cô bị đánh tan ở Đông Hoang, căn bản không có năng lực lại đoạt xá nữa. Chỉ có điều lúc này Thiên hà vây khốn linh lực của tôi,
cho nên cô mới có thể xuất hiện trở lại. Chẳng trách cô muốn dụ tôi
xuống sông!”
“Ha ha, giờ suy nghĩ cẩn thận cũng không muộn. Nghe lời, coi như đang
ngủ. Đừng phản kháng, ta sẽ đối xử tử tế thân thể của ngươi.” Lung Băng
Ngọc nói xong, một luồng nước Thiên hà đột nhiên ập tới trước ngực Đường Miểu, thoáng chốc đã khiến nàng ngất xỉu.
Cái bóng màu xanh bay ra từ giữa trán Đường Miểu. Trôi nổi phía trên
thân thể nàng, cái bóng tách ra thành bảy luồng sợi màu xanh, chia ra
các hướng đỉnh đầu, yết hầu, ngực, hai lòng bàn tay, lòng bàn chân của
nàng.
Đúng lúc này, Tây Ngu Hạo đã bơi tới Bạch Cốt Đài nơi đáy sông. Linh lực bị vây khốn, nhưng sức lực của hắn vẫn còn. Thấy bảy luồng sợi màu xanh đâm tới cơ thể Đường Miểu, hắn dùng chân móc lên một thanh xương đùi đá tới.
Đoạt xá khu hồn tối kỵ nhất ngoại lực quấy rối. Căn xương đùi kia không
có bao nhiêu lực sát thương, nhưng thành công khiến luồng sợi xanh đứt
thành từng đoạn. Sợi xanh như có sinh mệnh tụ lại thành cỡ nắm tay,
phiêu đãng trong không trung.
Thiên hà lại động, nước sông mạnh mẽ xông tới phía Tây Ngu Hạo tấn công, lại bị pháp lực nội đan của hắn bức lui liên tiếp, cuộn trào mãnh liệt
bốn phía.
Tây Ngu Hạo cúi người ôm Đường Miểu vào lòng, nhìn luồng màu xanh đang
phiêu đãng trên không nổi giận: “Yêu ma ở đâu, dám làm cho Thiên hà sinh biến, đoạt thân thể tiên gia?! Còn không mau tan đi! Nếu còn dám làm
loạn ở Thiên hà, cô sẽ bắt ngươi dùng thiên hỏa thiêu cháy!”
Linh phách không có thân thể, không có cách nào nói được. Lúc trước Lung Băng Ngọc đối đáp với Đường Miểu cũng là trong thức hải. Chỉ cần nàng
lại trở về thức hải, là có thể nói chuyện với hắn. Bóng màu xanh nhanh
như chớp bắn về phía trán Đường Miểu.
“Hừ, không có linh lực thì không đối phó được ngươi?” Trước mặt hắn còn
dám tiến vào thức hải của nàng, hành động điên cuồng của hồn phách Lung
Băng Ngọc triệt để chọc giận Tây Ngu Hạo. Hắn trở tay đặt gương mặt
Đường Miểu sát ngực mình. Ánh hào quang của nội đan tỏa sáng gương mặt
nàng, bóng xanh liền gặp phải một luồng sức mạnh tập kích, bị đánh bay
ra ngoài như một quả bóng cao su.
Nàng tận hết sức lực lưu lại một phách, mắt thấy có thể đoạt xá trọng
sinh, không ngờ cuối cùng phá hỏng đại sự của nàng lại là hắn! Nếu như
lúc trước trên mặt sông không phải vì tham luyến được nhìn hắn một lần,
nếu như không phải quá mức hưng phấn, nàng đã sớm lặng lẽ kéo Đường Miểu xuống sông thực hiện kế hoạch. Lung Băng Ngọc hận vô cùng, nhưng không
thể nói được nửa lời.
Tách bọn họ ra, chỉ cần tách bọn họ ra là tốt rồi! Lung Băng Ngọc im lặng khẩn cầu Thiên hà tương trợ.
Nước Thiên hà như dời non lấp bể ập về phía Tây Ngu Hạo.
Quầng sáng ở ngực hắn mạnh mẽ tỏa ra, hai tay gắt gao ôm chặt nàng che chở trong lòng.
Sức mạnh cường đại đẩy hắn và Đường Miểu rời xa Bạch Cốt Đài, Lung Băng
Ngọc mắt trừng trừng nhìn hắn không chút lỏng tay, biết không còn cơ hội tiến vào thức hải Đường Miểu nữa. Không có ký chủ, trong thời gian ngắn linh phách sẽ tiêu tán. Bóng xanh dao động, nhanh chóng rút xuống. Nước sông càng trở nên mãnh liệt cuồn cuộn đối kháng lại với tiên lực nội
đan của Tây Ngu Hạo, bên tai tiếng rít gào không ngớt.
Tây Ngu Hạo ôm chặt Đường Miểu, hết sức bảo vệ tâm trí thần thức, mặc
cho dòng nước đẩy mình trôi đi. Không biết bao lâu sau, Thiên hà rốt
cuộc khôi phục yên ả lại