Đường Miểu ngồi ở bên hồ, cứ có
cảm giác lành lạnh sau gáy, giống như phía sau những bụi hoa cảnh có
người nhìn chằm chằm nàng vậy. Nàng hơi hối hận, nơi này dù sao cũng là
phủ đệ của gã ria mép. Có động tĩnh lớn như vậy mà không thấy gã ta lộ
diện, thật là kỳ lạ.
Hồ nước không còn minh châu đá quý tô điểm, chẳng còn hào
quang rực rỡ như trước, nhưng lại trở nên yên ả tĩnh lặng vô cùng. Gió
thổi khiến mặt hồ gợn sóng, sau lưng nàng chợt vang lên một tiếng thở
dài. Đường Miểu vụt đứng dậy: “Ai?”
“Là ta!”
Giọng nói quen thuộc khiến Đường Miểu run lên. Dấu vết đóa hoa trên ngực cũng trở nên nóng cháy, trái tim nàng đập thình thịch. Là ảo
giác của nàng sao? Đường Miểu run rẩy hỏi lại: “Ai ở đó vậy?”
“Ta là ai nàng không nghe ra sao?”
Trong đầu Đường Miểu như có một tiếng nổ lớn. Nàng ngây người nhìn về phía bụi hoa chớp tối chớp sáng.
Dưới ánh trăng, người đó quay đầu lại, mắt như ngọc bích, đẹp đẽ tuyệt trần.
Trong sơn cốc, người đó vươn cành lá, biến cây ra hoa kinh diễm vô song.
Hương thảo mộc ngan ngát tinh thuần lan tỏa quanh chóp mũi.
Đường Miểu dường như nhìn thấy Hoàng Vũ đang đứng phía sau bụi hoa, dịu dàng nhìn nàng mỉm cười. Bao nhiêu uất ức trong lòng nàng trào lên, cổ họng dần tắc nghẹn. Nàng nhẹ nhàng đè lại ngực, đè lên dấu hoa
dường như đang muốn trỗi dậy theo từng nhịp tim đập rộn ràng… Hắn đã tới rồi.
Không bao lâu, phía sau bụi hoa truyền đến tiếng Hoàng Vũ: “Nàng nghĩ mang mặt nạ, ta sẽ không nhận ra sao?”
Nếu như không có câu vẽ rắn thêm chân này, Đường Miểu nói
không chừng đã bước tới đó. Nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại. Nàng không chỉ có mang mặt nạ, linh lực nàng cũng không phải Ngự Thủy Chi Linh. Làm
thế nào hắn nhận ra nàng? Nếu như ban nãy hắn nghe thấy mình và Mộ Ly
nói chuyện, nhất định đã đi ra rồi, sẽ không trốn phía sau bụi hoa như
vậy. Hơn nữa Hoàng Vũ ở xa tận Đông Cực Địa, sao lại trùng hợp đụng
trúng nàng ở Lưu Quang thành như vậy?
“Giọng của các hạ rất lạ, rốt cuộc các hạ là ai?” Nàng lãnh
đạm hỏi ngược lại. Trong lòng ôm một chút hy vọng, hy vọng phía sau bụi
hoa là người đó.
Nếu như là Hoàng Vũ, mình nên làm gì đây? Nếu như hắn thực sự
nhận ra nàng, nàng phải nói với Hoàng Vũ làm sao để giữ kín bí mật này?
Phía sau bụi hoa lặng ngắt.
Im lặng như vậy ngược lại khiến Đường Miểu nghi ngờ. Nếu là
Hoàng Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng bị thương tổn. Đường Miểu hít
sâu một hơi, đóa hoa sương màu bạc ở đầu ngón tay bắn vụt tới.
Ánh sáng trắng lờ mờ bao quanh bụi hoa nổ tung, một con chim màu đỏ rực hoảng sợ vỗ cánh bay vụt đi.
Đường Miểu vội vàng bay tới, bụi hoa bị nổ tơi bời, không có ai phía sau. Nàng ngơ ngác nhìn.
Không trung vô số võ sĩ bay tới, Đường Miểu vừa ngẩng đầu nhìn lên, Thủy Các đã bị các võ sĩ bao quanh.
“Tiểu thư!” Mạt Dương bay xuống đứng bên cạnh nàng.
Đường Miểu quay đầu lại, thấy phía sau hắn phía sau còn có bảy người mặc trang phục võ sĩ, khoác áo choàng màu bạc. Nàng nghi hoặc
nhìn về phía Mạt Dương, cười nói: “Ta không sao, là Mộ Ly tinh quân ra
tay phá hủy Vạn Châu Thánh Y.”
Mạt Dương thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Thuộc hạ linh lực
không đủ, cho nên mời Thất Tinh Tú vệ trấn thủ Lưu Quang thành tới giúp
đỡ. Tiểu thư không sao là tốt rồi. Trước tiên rời khỏi nơi này đã.”
Đường Miểu gật đầu, tay khoác lên cánh tay Mạt Dương bất đắc
dĩ nói: “Mặc Liên Ảnh Thuẫn đã không còn. Anh đừng bay quá cao là được
rồi.”
Hai người bay lên khỏi mặt đất, vừa vặn đụng ngay Mộ Ly đang bay tới.
Mặt nạ màu bạc trên mặt Mộ Ly đã không còn, sắc mặt hắn có
chút kỳ lạ, ánh mắt tránh né không dám nhìn Đường Miểu, mặt mày nghiêm
túc nói với Mạt Dương:
“Ta đã hạ lệnh phong thành, hai vị trước tiên tới phủ thành chủ nghỉ tạm.”
Đường Miểu đang muốn phản đối, Mộ Ly lạnh lùng nói: “Cô nương chớ quên dặn dò của Thiên Tôn Thiên Hậu.”
Đường Miểu nhớ tới giọng nói của Hoàng Vũ phía sau bụi hoa,
không khỏi cả kinh. Lẽ nào, thực sự có người nghi ngờ thân phận của
nàng, tới thử nàng? Là ai đây?
“Tịch biên Thủy Các.” Mộ Ly không chút để ý tới bọn họ, hạ lệnh xong bay thẳng về phía phủ Thành chủ.
Mạt Dương thấp giọng nói: “Thành Hằng thượng tiên của Thủy Các lai lịch có vấn đề. Tiểu thư trước tạm thời bỏ qua ân oán với Tinh
Quân, tới phủ Thành chủ đi.”
Trời đã sáng rõ, trên vòm trời thành Lưu Quang lại trôi dạt
những vệt ánh sáng bồng bềnh lộng lẫy. Đường Miểu bất đắc dĩ đích thở
dài: “Thế giới bên ngoài Tiên cung thật đặc sắc.”
Ngày đầu tiên đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tương lai chờ nàng phía trước sẽ là những gì?
……
Tẩm điện cung Thạch Anh trong lúc sắc trời thay đổi, tỏa ra đủ những sắc màu rực rỡ.
Bậc thềm dưới mái hiên nhìn thẳng ra hồ nước. Đáy hồ phủ kín
cát vàng của thiên hà giống như một dòng nước bằng vàng đang chảy, rực
rỡ chói mắt.
Mộ Ly nằm trên nhuyễn tháp quay ra ngoài, bàn ngọc bên cạnh
bày mấy đĩa linh quả, còn có một cái lồng chim tinh xảo bằng vàng.
Trong lồng nhốt một con chim tước màu đỏ rực, cánh có mấy vết
cháy sém, nhìn trông thật thảm hại. Con chim tước như đã tích đủ sức,
đập cánh lại một lần nữa cố hết sức đâm mạnh vào nan lồng.
Lồng chim chớp mắt sáng lên tầng ánh sáng nhàn nhạt, cánh chim tước liền bắt cháy một ngọn lửa nho nhỏ thiêu đốt, đau đến mức nó kêu
rối rít, ở trong lồng chật vật nhảy qua nhảy lại. Thật vất vả dập tắt
được lửa, con chim tước rụt đầu nằm xuống đáy lồng, cái đầu nho nhỏ vùi
thật sâu vào lớp lông vũ.
“Đã một canh giờ, rốt cục đã mệt? Muốn ăn không?” Mộ Ly trong
tay tung bắt một trái cây nho nhỏ màu xanh ngọc, tà tà liếc nhìn con
chim trong lồng.
Chim tước ngẩng đầu, con mắt đáng yêu nhỏ như hạt đậu hung dữ
trừng mắt nhìn Mộ Ly, cái đầu kiêu ngạo quay sang một bên.
Mộ Ly ném trái cây vào miệng, lộ ra cảm giác vô cùng hưởng
thụ. Môi cong lên thành một nụ cười gian xảo, ngón tay khẽ gõ gõ vào nan lồng: “Không ngôn không ngữ, không ăn không uống. Muốn chết sao? Vậy
cũng phải hỏi xem Bản quân có vui hay không đã.”
Chim tước xoay người, quay cái mông lại phía hắn.
Mộ Ly như nhớ tới chuyện gì, ghé sát vào lồng nói: “Ngươi nói
xem, nếu như Bản quân cắt cái lưỡi thích bắt chước của ngươi, nhổ sạch
lông kim ti thúy vũ của ngươi, lại dùng dây xích bằng nhuyễn ngọc khóa
lại, đem cả lồng sắt đến Tây Địa, vẻ mặt Tây Ngu Hạo sẽ thế nào nhỉ?
Nghĩ xem, Bản quân cảm thấy thật là sảng khoái!”
Tước linh phẫn nộ quay lại, cái mỏ màu vàng nhạt giống như tia chớp mổ về phía Mộ Ly, ánh sáng của lồng chim lại lóe lên, đẩy bật con
chim ngã lăn. Chim tước linh chật vật khốn đốn dập tắt lửa trên người,
cái mỏ phát ra tiếng chói tai: “Mộ Ly Tinh Quân ngươi dám đối với ta như vậy, điện hạ nhà ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành mười tám khúc!”
“Ha ha!” Mộ Ly cất tiếng cười to, đắc ý ngồi lại xuống tháp,
“May mà ta đúng lúc chạy tới Thủy Các, bằng không để cho con chim oắt
này trộm đi mất. Nói đi, mười hai hầu cận các ngươi tới mấy người? Vì
sao lén ẩn vào Lưu Quang thành?”
Thân phận bị vạch trần, A Độ đột nhiên nói: “Nếu ngươi muốn biết, thả ta ra ngoài rồi ta sẽ nói cho ngươi.”
Mộ Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Bản quân nghĩ ngươi thích hợp ở
trong lồng hơn. Nghe nói mèo rất thích vồ chim, cho dù có là chim ở
trong lồng nếu không cẩn thận cũng sẽ bị nó ăn thịt. Bản quân cũng chẳng cần ngươi phải cung khai, cứ treo ngươi ở cửa thành, nhìn mấy con mèo
nhìn chằm chằm ngươi trong lồng cũng thấy hay ho rồi.”
A Độ trợn tròn con mắt đậu đỏ, cánh giang lên lao vào nan
lồng. Một luồng lửa màu vàng bắt cháy ở lông cánh, nó không quan tâm, ra sức lao. Mùi khét tràn ra xung quanh, A Độ vừa đau đớn vừa khó chịu,
cái đầu nhỏ một lần nữa đâm vào lồng, sự điên cuồng khiến Mộ Ly cũng
phải kinh hãi.
Hắn nhíu mày, đưa tay vào lồng chim cầm A Độ đã ngất xỉu ra.
Lông chim kim ti thúy vũ xinh đẹp đầy những vết cháy xém. Thân hình nho
nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, cái đầu mềm oặt ngả một bên, không chút
sức sống. Mộ Ly cảm thấy chỉ cần nắm tay lại là có thể khiến nó nát
thành bột mịn.
Hắn cẩn thận giơ ngón tay gẩy gẩy cái đầu nó, thở dài: “Nhỏ
thế này mà tính tình lại cương liệt đến thế? Tây Ngu Hạo có gì tốt mà
khiến các ngươi trung thành như vậy?”
Mộ Ly cầm lấy một miếng đan dược cẩn thận bôi lên vết bỏng
trên người con chim, lại bóp nát một trái cây màu xanh ngọc nhỏ nước vào mỏ chim.
Mí mắt màu xanh giật giật, con mắt nhỏ như đậu đỏ he hé. Gần như đồng thời, A Độ giơ hai cánh định bay vụt lên.
Mộ Ly buồn cười mặc cho nó vùng vẫy trong lòng bàn tay, chỉ
nắm chặt hai cái chân mảnh khảnh của nó không buông. Bàn tay đột nhiên
đau nhói như kim châm, cái mỏ bén nhọn của A Độ hung dữ mổ xuống. Mộ Ly
phát hỏa, một tay ném A Độ vào lồng: “Không biết tốt xấu!”
A Độ bị ngã lăn lông lốc, mạnh miệng trả lời: “Nghe nói Mộ Ly
tinh quân anh tuấn tiêu sái, lỗi lạc phong lưu. Hôm nay vừa thấy, thì ra cũng chỉ là một đầu heo không hơn không kém!”
Lời của nó đâm trúng nỗi đau của Mộ Ly. Hắn hô được lắm ba
lần, lấy ra một sợi xích bằng thanh ngọc khóa chặt hai chân chim tước,
giơ tay treo lồng trên xà ngang phía cửa tây tẩm điện, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Miệng nhọn sao? Muốn đâm đầu chết sao? Bản quân giam
ngươi cả đời. Cho ngươi ngày ngày nhìn về phía tây, chết không được, về
không được. Bản quân cũng không tin, ngay cả một con chim oắt cũng không thu phục được!”
Hắn nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
A Độ cẩn thận di chuyển mấy bước. Dây xích bằng thanh ngọc chỉ cho phép nó nhảy lên cao nhất là một tấc, muốn đâm vào lồng tự sát cũng không được. Nó vô cùng phiền muộn, đột nhiên cao giọng hô lên: “Đừng
cho là điện hạ nhà ta không biết, Đường Miểu kia là giả!”
Lời này của nó một nửa là vì tuyệt vọng, một nửa là vì muốn tấn công bất ngờ thấy rõ chân tướng.
Mộ ly dừng lại, quay đầu cười tà: “Vậy sao ngày đó trên Tiên
điện mọi người đều nhận không ra thật giả? Đừng tưởng rằng chỉ một câu
như vậy, Bản quân sẽ chột dạ thả ngươi. Đời này ngươi cứ ngoan ngoãn làm cá chậu chim lồng cho Bản quân đi!”
Trong lòng hắn thực ra cũng khiếp sợ vô cùng. Tây Ngu Hạo cho
dù nhận ra Đường Miểu là giả, nhưng tại sao hắn lại biết Đường Miểu thật ở thành Lưu Quang? Đường Miểu vào thành chưa được một ngày đêm, đã có
nội gian?
A Độ hừ một tiếng nói: “Đừng quên trong mười hai hầu cận chúng ta còn có một Ngọc Khuyển. Lúc đầu Điện hạ rời khỏi Tiên cung, Ngọc
Khuyển và ta phụng mệnh điện hạ ở lại thành Ngân Sương. Mùi của Đường
Miểu vẫn ở lại trong Tiên cung. Chúng ta theo dấu mùi đó đến được thành
Lưu Quang. Nếu ta không quay về, Ngọc Khuyển tuyệt không một mình tới
cứu ta. Nàng sẽ quay về Tây Địa bẩm báo Thái tử Điện hạ. A Độ chỉ là một tiểu tiên thị, không biết người giả mạo kia có thân phận gì?”
Thần kinh Mộ Ly nhất thời căng thẳng, vô cùng lo lắng sự an
toàn của Cơ Oánh ở Tây Địa. Hắn lạnh lùng nhìn chim tước linh trong
lồng, nói: “Ngươi tốt nhất là cầu phúc cho Ngọc Khuyển chưa rời khỏi
thành Lưu Quang. Nếu không Bản quân thật sự sẽ rút lưỡi của ngươi, nhổ
sạch lông kim ti thúy vũ của ngươi ra!”