Mô Ly đứng giữa không trung từ trên cao
nhìn xuống Đường Miểu. Nàng ngồi giữa lưới châu ngọc trên đài mây, ánh
ngọc hắt xuống làn váy trắng long lanh nhàn nhạt, dưới mặt nạ sương hoa, đôi môi đỏ mọng hơi hé, xinh đẹp như đóa mạn đà la nở rộ trong đêm.
Nàng ta chính là người mà hắn đoán sao?
“Tất nhiên là không giống rồi. Bản quân
so với Thành Hằng thượng tiên anh tuấn phóng khoáng hơn nhiều. Làm tiên
cơ của Bản quân, không biết có bao nhiêu tiên tử hâm mộ ngươi ấy chứ.”
Mộ Ly mỉm cười đáp.
Đường Miểu nhìn chiếc mặt nạ bạc trên mặt hắn, ung dung nói: “Thế sao? Vậy anh tháo mặt nạ ra tôi xem, xem Tinh
Quân anh tuấn phóng khoáng như thế nào?! Hôm đó chỉ lo đánh anh, không
kịp nhìn rõ!”
“Càn rỡ!” Mộ Ly giận dữ.
Đường Miểu chẳng chút sợ hãi, cười sung
sướng trên nỗi đau của người khác: “Giận đến lệch cả mũi rồi sao? Mà có
giận cũng làm được gì? Dù sao có Vạn Châu Thánh Y ngăn cách, anh có muốn báo thù cũng chẳng đánh được tôi!”
Mộ Ly chẳng kịp nghĩ gì, hung dữ tung ra
một quyền. Châu quang bừng sáng, linh lực tề tụ. Nắm tay Mộ Ly như dính
chặt, lưới châu bị hắn kéo mạnh ra ngoài.
Đường Miểu nhân cơ hội bật lên, Băng Sương Chi Tịch mạnh mẽ bắn ra, dội mạnh vào lưới châu theo hướng ngược lại.
Mắt thấy đã thành công, Mộ Ly đột nhiên
thu quyền lại. Lưới châu trùng trùng tản ra, chớp mắt chắn linh lực của
Đường Miểu lại. Đường Miểu tức điên, chống nạnh mắng to: “Sư phụ nào dạy dỗ anh hả? Anh có biết đánh võ không thế?”
Mộ Ly vỗ tay, cực kỳ đắc ý: “Muốn khích
ta ra tay rồi nhân cơ hội chạy sao? Bản quân đâu có ngu như thế? Nếu
không nhìn ra ý tốt của người khác, ngươi cứ ở đây chờ bị gã ria mép kia nạp làm cơ thiếp đi.”
May vẫn còn có Mạt Dương. Mạt Dương tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình rồi nghênh ngang rời đi, Mạt Dương nhất định
sẽ có cách. Đường Miểu đứng trên thạch đài giận dữ trừng mắt Mộ Ly.
Trong khoảnh khắc, nàng nhớ lại lúc ở Đông Hoang, nhớ đến Phượng Tử Hoa
Quan ở ngực. Nhớ đến cảnh tượng Mộ Ly đem nàng đến tẩm cung của công
chúa Cơ Oánh.
Từ lúc đó, mọi thứ đều biến đổi.
Rõ ràng Mộ Ly đã nói là Hoàng Vũ nhờ hắn
chăm sóc nàng. Lúc ấy để tránh Tây Ngu Hạo, Hoàng Vũ mới để nàng cho Mộ
Ly đưa đi. Kết quả Mộ Ly lại mượn chuyện này tính kế, để Cơ Oánh biến
thành bề ngoài của nàng.
Đường Miểu càng nghĩ càng giận. Nếu không phải Thiên Tôn với Thiên Hậu nhân từ, nàng nhất định sẽ bị giam lại
hoặc là bị giết người diệt khẩu. Mộ Ly có từng để ý đến sống chết của
nàng?
Dù cho nàng còn sống, hắn có từng nghĩ
đến cảm nhận của nàng? Nửa năm, nàng chỉ soi gương duy nhất một lần từ
sau lần thay đổi dung nhan. Nhìn gương mặt quen thuộc đã hai mươi mấy
năm đột nhiên biến thành một diện mạo xa lạ, cho có xinh đẹp thì cũng là một người khác, không phải bản thân mình. Đều do người trước mặt này
làm hại cả!
Mộ Ly! Uổng cho Hoàng Vũ tin tưởng ngươi! Đột nhiên Đường Miểu nghĩ đến, sau khi biến đổi dung mạo, Thiên Hậu có
nói, Hoàng Vũ từng phong ấn Phượng Tử Hoa Quan ở ngực nàng. Thiên tôn
bức Phượng Tử Hoa Quan rời khỏi, Hoàng Vũ thấy Phượng Tử Hoa Quan quay
về sẽ nghĩ gì? Anh ấy.. sẽ không nghĩ rằng nàng đã chết rồi đấy chứ?
Nếu muốn biết tình hình của Hoàng Vũ,
không cần phải bỏ gần tìm xa, dò hỏi từ Mộ Ly không phải là xong rồi
sao? Đáng tiếc, nàng không thể. Đường Miểu mỉm cười nói với Mộ Ly: “Tôi
thích làm cơ thiếp của gã ria mép kia đấy, không phiền Tinh Quân quan
tâm!”
Thái độ của Đường Miểu khiến Mộ Ly ngẩn
người. Hắn thật sự muốn phất tay áo bỏ đi. Nhưng hắn lại rất nghi ngờ
lời Thiên Tôn nói ngày đó. Hắn rất muốn biết nàng có phải Đường Miểu hay không, có phải tiểu phàm tiên vô tội bị hắn tính kế, bị thiên tôn tiêu
diệt nguyên thần đó hay không.
Mộ Ly cười gian: “Bổn quân không theo ý của ngươi được rồi.”
Hai tay hắn tạo thành hình móng vuốt một
đường xé toạc không trung. Trong tay hắn dường như có sức mạnh dời núi,
châu quang trong hồ điên cuồng bay lên tụ tập trên không. Di Tinh Đấu
Khí thi triển, chỉ trong chốc lát, bàn tay Mộ Ly lật lại, vùng châu
quang kia giống như tấm lưới tung về phía đình đài lầu các của Thủy Các.
Núi đá nổ tung, tiếng ầm ầm vang lên
không dứt. Một vùng Thủy Các xinh đẹp rộng lớn mông lung bị linh lực của Vạn Châu Thánh Y đánh cho chỉ còn một đống tàn.
Đường Miểu nhìn mà choáng váng. Mạt Dương nhờ vào Mặc Liên Ảnh Thuẫn mới có thể thoát hiểm, tự mình vận hết linh
lực cũng không làm Vạn Châu Thánh Y lung lay nửa phần. Chẳng ngờ Mộ Ly
lại phá hủy pháp bảo này một cách thoải mái như thế. Nàng và Mạt Dương
lúc ấy đánh Mộ Ly thành đầu heo bằng cách nào vậy nhỉ? Không phải là
đánh nhầm người chứ?
Tiếng gió xẹt qua bên người, Mộ Ly đã tới sát nàng.
Theo phản xạ Đường Miểu giơ hai tay lên
đẩy, không gian quanh Mộ Ly nhanh chóng kết thành một tường băng giá
lạnh. Nàng vội vã đáp mây tháo chạy. Nhưng mới lên cao ba trượng, Đường
Miểu khiếp vía không dám lên cao nữa, bay sát mặt hồ chạy trốn.
Mộ Ly cười lạnh, linh lực phóng ra, cột nước dâng lên cao, chặn khắp bốn phía.
Đường Miểu chật vật né trái tránh phải,
nhắm mắt, thân ảnh đã bay thẳng lên trời. Gió tạt vào mặt nàng, bốn phía yên tĩnh khác thường. Đường Miểu không muốn mở mắt, lại muốn nhìn xem
mình đã thoát hay chưa, cẩn thận he hé mắt, liền trông thấy một bộ y
phục màu bạc bồng bềnh ngay trước mặt.
Thân người sững lại, Lưu Quang thành dưới chân đã nhỏ như một đốm lửa lấp lánh. Trái tim giống như bị một bàn tay bóp chặt, linh lực lặng lẽ tan ra, thân thể nàng nhanh chóng rơi xuống. “Aaaaaaaaaa!” Đường Miểu hét thất thanh, hai tay vung loạn xạ. Trong
chớp mắt nàng bắt được vạt áo bào của Mộ Ly, giống như cọng cỏ cứu mạng.
Nắm chặt lấy, cứ bám vào hắn một cách chẳng ra làm sao như thế.
Mộ Ly cười lạnh: “Tính bày quỷ kế gì với Bản quân sao?!”
Không đợi hắn nhúc nhích, tiếng vải rách vang lên, Đường Miểu nắm một mảnh áo bị rách ra, rơi xuống.
“….Cứu mạng!!!!!” Đường Miểu thét lên
thảm thiết, cảm giác mất trọng lượng khiến trái tim như bật ra khỏi
miệng, trong đầu đã biến thành một nồi cháo đặc, hoang mang không biết
mình đang chốn nào.
Bóng dáng màu trắng giống như một cọng
lông chim rơi xuống không tiếng động. Mộ Ly thấy vậy ngây người, không
hiểu nàng rốt cuộc bị làm sao. Hắn nhíu chặt mi nhanh chóng bay xuống,
ôm Đường Miểu vào lòng. Vóc người mảnh khảnh, khiến hắn tìm được mấy
phần cảm giác quen thuộc. Hắn cúi đầu nhìn Đường Miểu không còn chút sức lực, đưa tay kéo mặt nạ sương hoa ra.
Đó là một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Đóa hoa sương màu bạc lấp lánh giữa vầng trán trơn bóng mịn màng. Mày ngài
như sương khói, đôi môi không còn huyết sắc, mềm mại đáng yêu.
Mộ Ly chần chừ một chút, nhéo mặt Đường Miểu gọi: “Tỉnh dậy đi!”
Cảm giác đầu ngón tay như chạm phải ngọc, mềm mại trơn nhẵn. Xúc cảm giống như da thịt tiểu phàm tiên kia. Có thể biến Cơ Oánh thành tiểu phàm tiên, vì sao không thể khiến tiểu phàm
tiên mang gương mặt này? Mộ Ly tháo mặt nạ mình ra, theo bản năng ghé
sát tới gần nhìn thật kỹ.
Trái tim nhảy nhót hoảng loạn dần dần trở về lồng ngực, Đường Miểu mơ màng mở to mắt. Liền nhìn thấy ngay trước
mắt một gương mặt với hai gò má tím xanh, khóe miệng bầm dập phóng to
trước mặt nàng. “Có quỷ!” Đường Miểu ra sức vung quyền thật mạnh.
Vô số sương hoa từ giữa tay nàng bắn ra,
Mộ Ly theo bản năng buông tay, ngửa mạnh ra sau, vung quyền đỡ lại. Rồi
hắn nghe tùm một tiếng, định thần nhìn lại, Đường Miểu đã rơi xuống
nước.
Nàng còn chưa kịp hét cứu mạng thì đã bị
nước trong hồ bao phủ. Ngoài sợ độ cao, nàng còn sợ nước nữa! Nàng lập
tức nhắm chặt hai mắt lại rồi nín thở. Nàng đã lớn đến thế này nhưng
xuống hồ bơi dành cho trẻ em mực nước chưa đến một mét cũng bị sặc nước. Đường Miểu bi ai nghĩ, nàng chết chắc rồi.
Mộ Ly không ngờ đến là Đường Miểu sẽ rớt
xuống hồ. Cho dù là một thần tiên ngu ngốc cũng biết bay lên mà tránh,
sao nàng lại rơi xuống hồ thế kia chứ?
Đường Miểu nhắm mắt lại, tà váy như tuyết trong nước bồng bềnh, nàng như không còn tri giác, chậm rãi chìm xuống
đáy hồ. Trong khoảnh khắc, nước trong hồ đột nhiên biến hóa. Xung quanh
Đường Miểu, nước tự tách ra, hình thành một chiếc lồng nước trong suốt
bọc nàng giữa trung tâm. Nhưng Đường Miểu lại chẳng hay biết gì, nàng cố sức nín thở, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Nàng có thể ngự thủy! Sắc mặt xanh đỏ tím bầm của Mộ Ly nhất thời trở nên cực kỳ phấn khích. Hắn không chút do dự ra tay, bàn tay dừng trên mặt nước, kéo Đường Miểu từ trong nước ra.
Nàng càng phồng má nín thở trông giống như một chú ếch. Đột nhiên Mộ Ly cảm thấy thật đáng yêu, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Đường Miểu thất kinh mở miệng hô hấp, hơi thở nóng bỏng của Mộ Ly cứ thế mà mạnh mẽ xông vào.
Đôi môi mềm mại, hơi thở trong vắt, Mộ Ly vừa chạm vào đã luyến tiếc không muốn rời khỏi. Hắn không nhịn được
siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy nàng quấn quýt ngậm chặt lấy đôi môi
kia.
Nàng vội vàng hít thở, hơi thở bị đảo
loạn, nghẹn khiến nàng ho liên tục. Không chút bất ngờ, nước miếng văng
đầy lên mặt Mộ Ly. Hai người lập tức sững sờ.
Mộ Ly im lặng buông tay, lấy tay áo lau mặt.
Đường Miểu vừa sợ vừa giận, lại cảm thấy
xấu hổ vô cùng. Ngón tay run run chỉ vào Mộ Ly, một lúc sau mới tức giận mắng: “Đồ lưu manh!”
Mộ Ly không biết lưu manh có nghĩa gì,
nhưng cũng hiểu được không phải là lời gì hay ho. Trong đời hắn đây là
lần đầu thất thố như thế, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn giận dữ vung tay áo mắng: “Ngươi mới là lưu manh!”
Đường Miểu phẫn nộ cãi lại: “Cả nhà anh đều là lưu manh!”
Lời này Mộ Ly nghe rất rõ, mắt hắn lộ ra
hung ác, ngón tay điểm mạnh lên giữa trán Đường Miểu. Phong ấn của Thiên Tôn bị kích thích, sương hoa ở trán lóe ánh sáng bạc, hút lấy toàn bộ
Di Tinh Đấu Khí của Mộ Ly, “Sao có thể như vậy?”
Đường Miểu trừng mắt nhìn hắn, trong mắt dần dần hiện lên một tầng hơi
nước. Nàng rưng rưng nhìn Mộ Ly mỉa mai: “Sao có thể không như vậy chứ?
Di Tinh Đấu Khí của anh là vương khí của hoàng tộc Bắc Địa, kế thừa cùng một mạch của thiên tôn. Cho nên đều bị phong ấn trên trán tôi hấp thu
hết. Thay đổi linh lực khác, có lẽ có thể phong bế được Băng Sương Chi
Tịch của tôi, chỉ có Di Tinh Đấu Khí của anh là không thể. Trên thế gian này, người có thể giải trừ phong ấn của thiên tôn chỉ có một mình ông
ấy. Tôi muốn quay trở về dung mạo vốn có của mình, muốn quay về làm
chính mình, cũng chỉ có thể chờ đến khi công chúa quay về Bắc Địa. Đây
không phải là kế hay mà anh bày ra sao?”
Nàng… đúng là tiểu phàm tiên kia! Suy
đoán của Mộ Ly đã được chứng thực, khiến hắn hổ thẹn không chịu nổi. Tức giận trong lòng tan thành mây khói, hắn quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Đường Miểu.
“Là ta có lỗi với ngươi. Bản quân không tính sổ với ngươi nữa.”
“Đúng thế, mới đánh anh một chút anh đã
canh cánh trong lòng. Không tính sổ với tôi nữa có phải tôi nên cám ơn
không? Mộ Ly, anh làm chuyện gì cũng đều tùy hứng của mình, chẳng bao
giờ suy nghĩ cho người khác đúng không? Thiên Tôn Thiên Hậu đối đãi với
tôi rất tốt, tôi cam tâm tình nguyện mai danh ẩn tích, chỉ chờ công chúa có thể lấy được trái tim Thái tử điện hạ. Thành toàn một đôi bích nhân. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho anh. Anh đi đi, tôi
phải ở đây chờ Mạt Dương.” Đường Miểu lạnh lùng nói xong liền quay
người, không nhìn Mộ Ly nữa.
Bóng dáng mảnh khảnh của nàng đứng bên
hồ, lạnh lùng đẩy hắn ra xa ngoài ngàn dặm. Cảm giác xa cách hờ hững này khiến Mộ Ly hít sâu một hơi, khắp thân thể như có vô số con kiến cắn
đốt, đau xót đến vô lực. Hắn muốn nói, nhưng lại không biết nói gì cho
phải. Bóng lưng thẳng tắp của Đường Miểu dường như hơi run rẩy, khiến
hắn cực kỳ khó chịu. Hắn nắm chặt tay, quay đầu hóa thành một đường sáng bạc bay đi.
Mộ Ly đáp mây điên cuồng bay đi, cho đến
khi đến đỉnh tháp Tụ Tinh mới dừng lại. Hắn đưa tay lấy một vò rượu
quỳnh hoa từ đỉnh tháp ra ngửa đầu dốc uống. Rượu nóng bỏng từ khóe
miệng chảy xuống vạt áo, nhưng chẳng còn hương thơm nồng nàn tinh thuần
như trước. Hắn ném mạnh vò rượu xuống đất đập thành vụn nát, lớn tiếng
hét: “Chỉ là một tiểu phàm tiên mà thôi! Sao ta phải để ý đến lời của
nàng ta kia chứ! Dựa vào cái gì mà ta phải suy nghĩ cho nàng?!”
Hắn đặt mông ngồi xuống, thở phì phò, rồi lại xách lên một vò rượu một mạch uống điên cuồng. Rượu nóng như lửa
thiêu đốt lồng ngực hắn. Mộ Ly buồn bực chỉ muốn bay xuống điên cuồng
đánh người trút giận.
Nhưng Thành Hằng thượng tiên đã đi đâu
rồi? Động tĩnh lớn như vậy mà sao trong Thủy Các lại không có động tĩnh
gì? Mộ Ly cả kinh bật dậy, hắn ném bỏ vò rượu, bay như điên đến Thủy
Các.