Xa xa, từng dải từng dải quầng sáng rực
rỡ tuyệt đẹp bồng bềnh nhẹ trôi trên bầu trời xanh thẳm. Màu tím huyền
bí, vàng kim lộng lẫy, sắc xanh u ám, màu đỏ sáng ngời. Như một con bướm chúa có đôi cánh màu xanh tím sapphire xinh đẹp duyên dáng vỗ cánh.
Đứng trên áng mây trắng như tuyết là một
nam tử áo bào đen, thân hình thẳng tắp rắn rỏi như cây bạch dương. Tóc
đen, con ngươi màu bạc, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng. Bên cạnh hắn là một đóa hoa súng màu đen đang trôi nổi. Cánh hoa khép kín như một cái
nụ.
Linh lực khẽ dịch chuyển, hắn đã cùng
đồng thời dừng trên không trung song song với bông súng. Nam tử quay đầu lại nhìn về phía đóa hoa đen, khóe miệng khẽ nhếch, thấp thoáng ý cười. Hắn khẽ nói: “Tiểu thư, đã đến Lưu Quang thành rồi.”
Từng cánh hoa của bông súng mở ra, hiện
ra một gương mặt đeo mặt nạ hoa sương màu bạc. Đóa hoa súng như thạch
anh đen, sáng lóng lánh. Gương mặt lộ ra tuy mặt nạ hoa sương che khuất
một nửa, nhưng nửa mặt còn lại có thể thấy rõ làn da mượt mà trắng như
tuyết. Một đen một trắng, giống như dùng băng ngọc loại tốt nhất chạm
trổ mà thành, trong long lanh tuyệt đẹp.
“Woa! Woa! Mạt Dương nhìn kìa! Tinh vân
đẹp quá đi! Mà không đúng, là cực quang đúng không nhỉ? Bắc Cực quang?”
Đường Miểu bị sắc màu lộng lẫy tuyệt đẹp trên không trung kích thích đến nỗi quên cả bản thân mình đang lơ lửng trên không, hưng phấn đẩy những
cánh hoa còn đang khép mở ra nốt.
Mạt Dương im lặng vận linh lực, Mặc
Liên và hắn tâm ý tương thông, cánh hoa nở lặng lẽ nở xòe. Hắn lẳng lặng nói: “Tiểu thư, đó là Lưu Quang Thành.”
(Mặc Liên: tên của bông hoa súng, một loại pháp bảo, giống như tên pháp bảo của Hoàng Vũ là Phượng Tử Hoa Quan í)
“Lưu Quang thành, thành phố lấp lánh đầy
ánh sáng. Thật đúng như tên!”. Đường Miểu cuối cùng cũng hồi tỉnh lại
khỏi ngỡ ngàng. Ở đây không phải vũ trụ mênh mang, cũng không phải Bắc
Cực của trái đất. Nàng ngồi giữa Mặc Liên, chống cằm ngắm nhìn dòng ánh
sáng lung linh xinh đẹp của Lưu Quang thành, rồi quay đầu hỏi, “Mộ Ly
Tinh Quân hình như ở trong Lưu Quang thành này đúng không?”
“Thiên tôn có lệnh, Mộ Ly Tinh Quân còn
chưa luyện được Di Tinh Đấu Khí đến tầng bảy thì không được phép rời
khỏi Lưu Quang thành. Đến giờ mới có nửa năm, trừ khi Mộ Ly Tinh Quân
làm trái lệnh mà rời đi, còn không thì hẳn là hắn vẫn còn ở trong
thành.”
Đường Miểu nằm ngửa ra sau, dùng cánh tay làm gối đầu thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Mạt Dương do dự nói: “Tiểu thư, Lưu Quang thành là nơi sầm uất đông đúc, rất nhiều thần tiên tụ tập ở đây. Người
ngồi trên Mặc Liên Ảnh Thuẫn của thuộc hạ trông rất đáng chú ý.”
Đôi mắt bên dưới mặt nạ hoa sương lộ ra
vẻ sáng tỏ: “Tôi hiểu rồi, sợ có người đỏ mắt ghen tị đến cướp đúng
không? Trước đây tôi cũng từng bị đánh cướp như vậy.”
Đôi con ngươi màu bạc của Mạt Dương lóe lên ánh sáng lãnh liệt, quát lớn: “Ai dám to gan như vậy?”
Ngón tay Đường Miểu chợt hiện ra một mảnh sáng trắng mỏng manh như tuyết, đó chính là Sương Hoa Tiêu đang tỏa sắc sáng bạc. Nàng thờ ơ chơi đùa, nhìn thấy Sương Hoa Tiêu bay nhanh xoay
tròn giữa ngón tay, thản nhiên cười: “Lúc đó ngay cả linh lực tôi cũng
không biết dùng. Có người muốn cướp đoạt pháp bảo thì cũng đâu có cách
nào. Nhưng mà, bây giờ anh nghĩ, ai dám đến cướp đồ của chúng ta sẽ có
kết cục thế nào?”
Nụ cười kia dường như có thể khiến sông
băng tan chảy, Mạt Dương chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên, bèn quay đầu
sang chỗ khác nói: “Tiểu thư yên tâm, chỉ cần Mạt Dương nguyên thần còn
chưa biến mất thì nhất định có thể bảo vệ tiểu thư chu toàn.”
Đường Miểu ngẩn người, đôi mắt đen trong
suốt khẽ thoáng qua một lớp sương mù mờ mịt. Tay nàng đặt nhẹ lên ngực,
dấu của đóa hoa màu tím kia dường như lại nóng bỏng lên. Trong thoáng
chốc ngẩn ngơ, nàng cảm giác như mình vẫn còn đang ngồi trong Phượng Tử
Hoa Quan, nam tử áo bào tím đầy mê hoặc kia vẫn đang ở bên cạnh nàng.
Đường Miểu lại cảm thấy trong lòng ảm đạm. Anh ta cũng đã từng dùng tính mạng hứa hẹn sẽ bảo vệ nàng, thế nhưng nếu giờ gặp lại, nàng lại chỉ có thể xem anh ta như người xa lạ.
“Trước đây có một bà già, bà ta rất muốn
có một đứa con xinh xắn đáng yêu. Bà đã đến nhờ một mụ phù thủy, à,
chính là tiên nữ đó. Tiên nữ đã cho bà một hạt giống và bảo bà trồng
trong chậu hoa. Đợi đến lúc hoa nở, bà già vui mừng thấy ngồi trong đóa
hoa là một cô bé đáng yêu bé tí hon, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái mà thôi.
Rồi có con cóc bắt cô bé đi mất, sau đó cô bé lại bị chuột đồng cướp đi. Nhưng rồi cuối cùng cô cũng gặp được một chàng hoàng tử đẹp trai.”
Đường Miểu dùng cánh tay làm gối, nhìn Lưu Quang thành ngày một gần hơn, thì thầm. “Khi còn nhỏ, mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện về cô bé tí hon.
Hồi đó, tôi đã rất rất muốn làm cô bé tí hon ngồi trong bông hoa đó. Mạt Dương này, anh nói xem, tôi có thể gặp được một chàng hoàng tử đẹp trai mà lại yêu tôi không?”
Mạt Dương khẽ giật mình, một lúc sau mới
nói: “Mộ Ly Tinh Quân là con trai của Trưởng công chúa, cũng là hoàng tử Bắc Địa. Hơn nữa cũng rất khôi ngô tuấn tú. Mạt Dương sẽ cố gắng khiến
cho hắn yêu tiểu thư.”
Đường Miểu nghe vậy, quay đầu nhìn Mạt Dương, tò mò hỏi: “Anh nói, anh sẽ cố gắng khiến cho Mộ Ly Tinh Quân yêu tôi?”
“Đúng thế! Mạt Dương chắc chắn sẽ giúp tiểu thư được thỏa nguyện!”
Đường Miểu cười phì một tiếng: “Mạt Dương à, tiểu thư tôi đi tìm Mộ Ly Tinh Quân là để gây phiền phức, chứ không
phải đi cướp sắc! Ha ha…!”
Tiếng cười trong trẻo vang vọng giữa
không trung, Mạt Dương mặt đầy lúng túng nói: “Mộ Ly Tinh Quân là Thành
chủ của Lưu Quang thành, nếu tiểu thư đến gây phiền phức, vậy thì ngồi
trên Mặc Liên vào thành có phải là rõ ràng quá mức rồi không?!.”
Gió thổi nhẹ nhàng, dưới bầu trời xanh
trong suốt, có thể nhìn thấy rõ muôn vàn những khe suối núi đồi. Đường
Miểu lười biếng nói: “Mạt Dương à, tiểu thư tôi đời này phi tiên lên
tiên giới là để hưởng phúc. Thế nhưng đứng trên mây lại bị gió thổi rát
da, đầu thì choáng váng. Tuy cái kia có phần hơi rõ ràng, nhưng cũng
không thể để tôi chịu khổ chứ?”
Rõ ràng là sợ cưỡi mây phi hành thì có.
Khóe miệng Mạt Dương co rúm, thấp giọng nói: “Tiểu thư thích ngồi trên
Mặc Liên phi hành, Mạt Dương không dám có ý kiến khác. Đến gần thành thì thu lại Mặc Liên có được không?”
“Mạt Dương, anh thật là tốt!”
Khóe miệng Mạt Dương cong lên, im lặng thúc đẩy linh lực, cùng với Mặc Liên bay về phía Lưu Quang thành.
Đợi gần đến nơi, mới phát hiện ra giữa
tinh vân rực rỡ chói lòa, đứng sừng sững một tòa thành trì tráng lệ. Lưu Quang thành giống như lông đuôi chim công, tùy theo sự thay đổi của ánh sáng mà thay đổi lúc thì tỏa sáng rực rỡ lúc thì u nhã thâm trầm.
Mặc Liên hạ xuống cách mặt đất một
trượng. Đường Miểu thoải mái bay ra khỏi Mặc Liên, rạng rỡ xinh đẹp đứng bên cạnh Mạt Dương. Nàng thắt chặt dây đai áo khoác, hưng phấn vung nắm tay: “Mộ Ly, nửa năm trước dám hãm hại ta. Lần này tiểu thư ta đây đến
báo thù!”
Mạt Dương bàn tay khẽ lật, Mặc Liên liền
biến nhỏ lại bằng cỡ bàn tay đeo trên dải dây lụa bên hông. Hắn trầm
giọng nói: “Di Tinh Đấu Khí của Mộ Ly Tinh Quân đã luyện đến tầng thứ
bảy. Tiểu thư không thể coi thường hắn.”
Đường Miểu hất cằm cười hắc hắc: “Ai nói
sẽ quang minh chính đại đánh nhau với hắn kia chứ? Biết người biết ta
trăm trận trăm thắng, trước cứ vào thành thăm dò trước đã rồi nói sau.”