“Tôi là một chú chim nhỏ, tôi muốn bay
bay bay thật cao…” Đường Miểu cách mặt đất ba thước, ngâm nga điệu hát
dân gian nhàn nhã rời khỏi sơn cốc dạo xem phong cảnh.
Ánh mặt trời dần dần nóng cháy, may mắn
đám mây chở nàng bay đi lướt qua đầy gió. Tóc mai Đường Miểu bị gió thổi tung, nàng rút cây trâm xuống quấn mái tóc dài lại thành búi, cố định
chắc chắn. Nàng đột nhiên nhớ lại, cây trâm này là bạn học đi Lệ Giang
chơi mang về cho nàng làm kỉ niệm. Những viên đá màu vàng xếp hàng thành bông hoa được sợi tơ ngũ sắc quấn lại đính trên gỗ, tràn đầy phong vị
dân tộc.
Nàng nhìn
đám mây dưới chân mình, nhìn váy áo màu vàng nhạt đang phất phơ trên
người mình, nhất thời trong lòng đầy ắp cảm xúc lẫn lộn. Mới mấy ngày
thôi, dường như đã cách thế giới kia cả một Thái Bình Dương.
Chớp mắt, nàng đã bay xuống dưới đáy núi
đá. Từ trên cao nhìn xuống, khắp hoang nguyên là màu trắng của cát, sắc
vàng xám của đồi đất, còn có màu than chì của núi đá. Cảm giác run rẩy
nảy lên sâu trong lòng Đường Miểu, nàng hít sâu rồi lại hít sâu, vẻ mặt
rầu rĩ thê thảm nghĩ, chân mình vẫn như nhũn ra, đầu vẫn là choáng váng!
Nàng chần chừ đứng bên cạnh núi đá, tay
nắm chặt lại, nghĩ đến vạn trượng là hư không, lòng của nàng giống như
bây giờ liền sẽ bay vọt ra khỏi miệng.
Không đi cũng có thể, nhưng Hoàng Vũ phải làm sao đây? Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn anh ta bị gió thổi nắng phơi
tám năm mười năm mới có thể biến lại thành hình người?
Trên cao đỉnh đầu nàng, một đám mây trắng giấu kín thân ảnh Hoàng Vũ. Hắn yên lặng chăm chú nhìn Đường Miểu đang
chần chừ, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Nàng đã là một người của tiên giới, không thể ngay cả đáp mây phi hành cũng không dám. Ít nhất, khi có chuyện xảy ra, nàng cũng nên học được phải chạy trốn thế nào. Đây là ý nguyện ban
đầu của Hoàng Vũ khi nói dối nàng. Nhưng mà thật sự đợi đến khi Đường
Miểu xuống đến đáy núi đá, hắn lại ý thức được, bất luận thế nào, nàng
muốn xuống hoang nguyên giết rắn sừng cát, bằng lòng một mình đáp mây
phi hành, đều là vì hắn. Nàng không phải vì thịt rắn mà nàng có thể ăn,
nàng vì hắn mà đi lấy nguyên linh của rắn sừng cát.
Tim lặng lẽ đập nhanh hơn, khóe miệng
Hoàng Vũ cong lên, mỉm cười. Tâm tư không còn ngưng trệ, trong lòng là
trăng thanh gió mát sáng trong. Có rất nhiều cách để bức nàng học đáp
mây phi hành, cố tình hắn lại dùng cái cớ nguyên thần bị hao tổn. Sâu
trong lòng hắn, ở nơi mà chính hắn cũng không thấy rõ, hắn rất muốn biết một đáp án, hơn nữa còn nói ra rất trôi chảy.
Đến tột cùng nàng có chịu vì hắn mà dũng cảm đáp mây phi hành?
Mặc kệ nàng có bước ra được bước đầu này
không, hắn đã biết được đáp án. Hoàng Vũ khe khẽ thở dài, trong con
ngươi màu xanh hiện lên tia sáng giảo hoạt. Hắn vẫn muốn nàng học được
đáp mây phi hành.
Đường Miểu đứng trên tảng đá, đám mây
trắng như tuyết bập bềnh trước người nàng. Đám mây rộng một mét vuông
lớn hơn so với đám mây chỉ vuông vắn một thước (~1/3m), nếu có ngất xỉu, có lẽ sẽ ngã vào đám mây này. Nó sẽ vững vàng đỡ nàng
dừng lại trên hoang nguyên. Đường Miểu tính toán vị trí nửa ngày mới
gắng gượng ép mình bước lên đám mây, ngồi xổm, chậm rãi nằm xuống. Nàng
sờ không thấy gì cả, lại biết thân thể được một luồng lực lượng nâng
lên.
“Làm ơn bay vững một chút! Cũng thẳng một chút, trăm ngàn đừng bay nghiêng!” Đường Miểu nằm ngửa trên đám mây,
nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy chính mình. Dưới thân nàng đám mây thong
thả nhằm phía Đông Hoang bay xuống.
Hoàng Vũ trợn mắt há hốc mồm. Nàng… nằm
để bay? Khi nào gặp nguy hiểm nàng cũng nằm trốn? So với ốc sên còn chậm hơn! Nhưng mà trong lòng vừa đau vừa mềm xuống. Nàng sợ đến như vậy mà
vẫn khiến đám mây bay về phía hoang nguyên.
“Ngươi chỉ có thể thắng không thể thua.
Ngươi không thể để Quỷ Diện cưới được công chúa Anh Nhu.” Giọng nói già
nua bỗng nhiên vang lên trong đầu hắn, giống như một dây cung rẹt một
phát bắn ra viên đạn, hung dữ găm vào mềm mại trong lòng hắn. Trong giây phút thất thần, linh lực đột nhiên tan đi, Hoàng Vũ vù một cái rớt
xuống khỏi đám mây.
Hắn rơi xuống phía Đường Miểu đang nằm
trên đám mây, giờ khắc này nàng cách hắn gần như vậy. Hoàng Vũ thậm chí
thấy rõ hàng mi của nàng khẽ run rẩy. Người tiên giới vận dụng linh lực
tự nhiên giống như hô hấp, chỉ một cái xoay mình, hắn đã lướt qua bên
người Đường Miểu, vững vàng đứng trên đụn mây.
Đôi mắt màu xanh lục dần dần biến lạnh,
hắn không thể động tâm với tiểu phàm tiên này. Hoàng Vũ xoay người, hóa
thành một đường màu tím trở về núi đá.
Nàng liệu có thể gặp nguy hiểm? Không
đâu. Trong đầu Hoàng Vũ dường như có hai người là chính mình đang đối
thoại, một dịu dàng thắm thiết, một lãnh khốc vô tình.
Hắn khoanh tay đứng trong sơn cốc, xem
thác nước bắn tung tóe, chảy tụ lại thành một cái đầm, lại nghĩ tới bộ
dáng chật vật của Đường Miểu khi bị nước giội. Đôi mắt màu xanh chậm rãi nhắm lại, Hoàng Vũ đưa tay điểm ở giữa trán, những tia sáng màu lục
lóng lánh tản ra, gốc cây bám rễ trên mặt đất đâm chồi nảy mầm vươn cành xòe lá, nhang chóng lớn lên thành đại thụ che trời, linh khí nồng đậm
màu lục từ ngọn cây dâng lên, dần dần bao bọc cả tòa núi đá lại.
Trong sơn cốc cây cối tươi tốt vô cùng,
cái nóng của mặt trời bị chặn lại bên ngoài, linh khí tụ lại thành mây,
mưa bụi lất phất không tiếng động rơi rớt.
Hoàng Vũ đứng trong rừng cây, con ngươi
xanh sâu thẳm, trên mặt không chút biểu cảm. Rõ ràng ẩm ướt và mát lạnh
khiến linh lực của hắn nhanh chóng khôi phục, tại sao đáy lòng vẫn có
một đám lửa thiêu hắn khô cháy đến khó chịu? Hắn khoanh chân ngồi dưới
đất, thở sâu, ngưng tụ tinh thần.
Nhắm mắt lại, Đường Miểu có thể cảm giác
được tốc độ gió thổi qua hai má. Nàng ra sức nói cho chính mình phải ổn
định, nhưng độ cao từ trên núi đá xuống hoang nguyên như vực thẳm nàng
từng nhìn thấy, ấn tượng khắc sâu đến thế, nàng không muốn chìm sâu vào ý nghĩ này, nhưng làm thế nào cũng không khống chế được chính mình.
Tốc độ hạ xuống của Đường Miểu càng lúc
càng nhanh, cảm giác mất trọng lượng càng ngày càng nặng, cuối cùng nàng không nhịn được khua loạn hai tay thét lên chói tai. Đám mây nâng đỡ
nàng là do linh lực chiêu tụ mà thành, Đường Miểu lúc này đã sớm quên
chính mình đã thành tiên, nàng không thể tự kiềm chế mà nghĩ tới một vài hình ảnh thảm trạng ngã chết như máu me tung tóe, tứ chi gãy nát, cái
đầu nở hoa ..vv..
Chính mình dọa mình là đáng sợ nhất. Tâm
ma mạnh mẽ chặn trong suy nghĩ của nàng. Mất đi sự khống chế của linh
lực, đám mây lặng yên tản ra, Đường Miểu liền rõ ràng cảm thấy luồng lực lượng nâng đỡ thân thể không còn nữa, trái tim bay vọt ra khỏi cái
miệng đang mở lớn, nàng kinh hoàng trợn to hai mắt nhìn núi đá trên
không biến thành một khối đá nhỏ, thậm chí không thể suy nghĩ được điều
gì.
Quá trình trong suy nghĩ của Đường Miểu
thì dài dòng, kỳ thật chỉ diễn ra trong mấy cái chớp mắt. Nàng cảm thấy
thân mình rơi mạnh xuống một cái gì đó mềm mại.
Đập vào mắt là màu tím hồng lóe lên qua
con ngươi, yết hầu máy móc phun ra mấy tàn âm của tiếng thét chói tai,
tay Đường Miểu chạm vào một thứ gì đó có thật.
Không bị ngã chết! Nàng ngẩng đầu rên rỉ một câu, nghiêng đầu sang một bên.
Một đóa hoa phượng hoàng cực lớn vững
vàng bay xuống hoang nguyên. Cánh hoa lớp lớp vây quanh hợp thành một nụ hoa, chặt chẽ che chở cho Đường Miểu đang nằm ở tâm đóa hoa.
“Đa Đa, ngươi xem kia là cái gì?” Ở một gò đá cách đó không xa, có hai người nhanh chóng chạy tới.
Người nói là một thiếu nữ mặc y phục
trắng, trên mặt cẩn một đôi con ngươi màu băng lam, lộ ra vẻ thông minh
mạnh mẽ. Nàng chỉ vào đóa hoa trên hoang nguyên, kinh ngạc kêu lên.
Bên cạnh nàng ta là một thiếu nữ hai
tròng mắt xanh biếc, vòng eo không thừa một tấc, y phục màu bạc bó sát
lộ ra đường cong thân thể, quyến rũ mê hoặc vô cùng. Đa Đa ánh mắt dừng ở núi đá trên không trung, mở miệng: “Bát Bát, ngươi xem núi đá trên kia. Núi hoang ở Đông Hoang này không ngờ lại có cây mọc được như vậy.”
(Bát Bát: ~ bổn bổn~ ngu ngốc. Cái tên rất chi là đúng, hai cô ả này rất đáng ghét >.
Bát Bát a một tiếng, mắt trợn tròn: “Quỷ
Diện công tử của Đông Cực đã rời khỏi Tây Địa, nghe nói nơi Vũ công tử
tu luyện ở phía bắc, chẳng lẽ là ở Đông Hoang? Trên mặt đất kia là cái
gì vậy?”
Hai người nhiều năm phối hợp, tâm ý tương thông, liền đồng thời tụ mây bay vụt tới, trong khoảnh khắc liền tiếp
cận đóa hoa màu tím.
Đa Đa khoát tay ngăn Bát Bát, thấp giọng nói: “Nụ hoa này có linh lực dao động.”
Bát Bát quay đầu xoẹt một tiếng rút ra thanh kiếm trên lưng, hít mũi, vô cùng thoải mái ném về phía đông nam.
Phía đông nam cát trắng cuồn cuộn, một con rắn sừng cát rít lên nhảy ra khỏi mặt đất, vặn vẹo thân mình né tránh phi kiếm.
Đa Đa cười hắc hắc: “Gặp phải ta còn
không ngoan sao? Đến đây!” Nàng ta ném trong tay ra một sợi dây thừng
dài màu bạc, chuẩn xác chụp vào con rắn sừng cát.
Không biết sợi thừng trong tay nàng được
chế thành từ cái gì, thân thể rắn sừng sát thoáng chốc nhũn xuống. Đa Đa vung tay kéo một cái, con rắn sừng cát bay thẳng hướng đóa hoa phượng
hoàng.
Cánh hoa đóa phượng hoàng đột nhiên tách
ra, phun ra một vòng ánh sáng sắc nhọn màu tím. Còn chưa chạm đến cánh
hoa, con rắn sừng cát khó chịu gào rít, thân thể bị cắt thành mấy đoạn,
đầu rắn đau đớn vặn vẹo trên mặt đất, cuốn bụi mù lên cao cả trượng.
“Thật là pháp bảo lợi hại!” Bát Bát thè lưỡi.
Đa Đa đụng nàng ta một chút, nói: “Ngươi nói pháp bảo này có phải là của Vũ công tử kia không nhỉ?”
Bát Bát nhún vai: “Ai biết được. Nhìn qua thật đẹp, nếu có thể thu được nó thì tốt rồi.”
Đa Đa có chút động tâm, run run đưa tay
vung sợi thừng bạc dài hướng đóa hoa phượng hoàng cuốn lại. Ánh sáng tím lại một lần nữa khiến hai người chói mắt. “Không ổn!” Đa Đa sắc mặt đại biến, ném đi sợi thừng bạc. Sau những âm thanh lục bục liên tiếp vang
lên, sợi dây thừng bạc dài nứt ra, đứt thành từng khúc.